Nhóm dịch: Bánh BaoTô Tiểu Tiểu trầm mặc.
Tô Tiểu Tiểu hai mắt nhìn trời: “… Cũng không phải rất đẹp.
”Người đàn ông: “! !!!”Trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy, nhìn sạch anh rồi còn ghét bỏ anh?Sao có đạo lý như này chứ!Quên đi! Anh là đàn ông!Không so đo với phụ nữ!Tô Tiểu Tiểu nhìn người đàn ông một giây trước còn đằng đằng sát khí, đột nhiên an tĩnh lại.
Cô nhướng mày.
Hả? Mặc kệ luôn rồi à?Không phải người đàn ông mặc kệ, mà trở nên bình tĩnh lại.
Trước mắt quan trọng nhất là an nguy và tung tích của ba đứa nhỏ, hoàn cảnh của anh thật sự là không đáng nhắc tới.
Anh nhớ rõ mình bị người từ sau lưng đánh lén, tỉnh lại chính là ở chỗ này.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?Tô Tiểu Tiểu vươn bàn tay mập mạp của mình ra, lắc lắc trước mặt người đàn ông: “Anh ngẩn người cái gì? Sao đột nhiên không nói lời nào? Không phải là bị tôi ngồi đến ngốc chứ?”Cô hơi nhúc nhích cái mông mập mạp của mình: “Ôi, không đè vào anh mà.
”Đã! Sớm! Đè! Vào! Rồi!Người đàn ông lạnh mặt, bắt đầu nhìn kỹ Tô Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới.
Ánh mắt anh nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu có nghi ngờ có phòng bị, có cảnh giác, chỉ có mỗi không hề ánh lên sự khinh bỉ và khác thường cho một cô mập đầy thịt.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, nguyên chủ nhận được ánh mắt kiểu này rất nhiều.
Mặc dù không thể nói mỗi người trong thôn đều có ác ý với cô, nhưng muốn nói không có chỗ khác thường nào, thì người đàn ông trước mắt là người đầu tiên.
Người đàn ông cau mày hỏi: “Cô nói gia đình cô đã cứu tôi trở về, họ còn nói gì khác không?”Nói anh là chồng tôi.
Và nói rằng anh đã sinh cho tôi ba đứa con.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết được việc này.
Từ góc độ người đàn ông, chỉ nhìn thấy một cái đầu nhỏ mập mạp, cả người lẫn mỗi sợi lông đều tản ra khí tức nóng nảy sầu chết bà đây rồi.
Khóe miệng người đàn ông khẽ giật.
Ục ực~Bụng người đàn ông kêu lên.
.