Nhóm dịch: Bánh Bao“Hả?” Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu: “Anh đói bụng sao?”Người đàn ông hơi lúng túng.
Không đợi anh trả lời, Tô Tiểu Tiểu trượt dài đứng lên, vỗ bụi bặm trên tay: “Tôi đi lấy thức ăn cho anh.
”Thật là, để cho người đàn ông này nói một hồi, thì quên mất mình còn chưa ăn cơm!Tô Tiểu Tiểu đi vào bếp bưng hai chén canh khoai lang cùng một đĩa rau hẹ tới đây, trong đó một chén là cô vừa rồi uống một ngụm, có chút lạnh rồi.
“Tôi đút cho anh hay là anh tự mình ăn?” Tô Tiểu Tiểu hỏi.
“Tôi tự mình ăn, cô cởi trói cho tôi đi.
” Người đàn ông nói xong, thấy Tô Tiểu Tiểu không nhúc nhích, anh nhíu mày bổ sung một câu: “Tôi sẽ không làm hại cô.
”Tô Tiểu Tiểu cởi dây thừng trên cánh tay và chân anh ra, lại đỡ anh lên giường, cầm gối đầu cho anh dựa vào.
Chấn thương của anh chủ yếu tập trung ở bụng và chân, phần trên không bị hạn chế hoạt động và có thể tự ăn.
Tô Tiểu Tiểu đặt cái bàn nhỏ trong phòng mình lên giường anh, lại bưng một chén canh khoai lang nóng hổi và một đĩa hẹ đặt lên.
Ngày thường cô lười xuống giường, cha Tô và Tô Nhị Cẩu đã làm như vậy để cho cô ăn cơm.
Người đàn ông nhìn thức ăn trên bàn, cũng không có khẩu vị gì, chẳng qua, anh phải mau chóng khôi phục thể lực.
Anh cố nén uống một ngụm canh khoai lang, kinh ngạc phát hiện hương vị lại rất ngon.
Đường khoai lang nấu vào canh, trong ngọt mang theo vị mặn, lại phối hợp với một chút hẹ tươi mát, hương vị không kém so với đầu bếp kinh thành làm.
Anh lại nếm thử hộp rau hẹ, bên ngoài mềm mại, hương vị cũng vô cùng xuất sắc.
Chẳng nhẽ mấy thứ này đều do người phụ nữ này sao? Đúng là không thể tin được mà.
“Tên của anh là gì?” Tô Tiểu Tiểu ngồi ở bên cạnh bàn uống canh lên tiếngNgười đàn ông do dự một chút, nói: “Vệ Đình.
““Tô Đại Nha.
”Tô Tiểu Tiểu cũng báo tên của thân thể này.
Vệ Đình không nói gì nữa, cố nén đau đớn trên thân thể tiếp tục ăn.
Tô Tiểu Tiểu thỉnh thoảng nhìn anh.
.