"Là Lăng Vệ Quân!"
" Tránh ra, lần này có người thu thập đám lưu manh này rồi!"
Quần chúng ăn dưa vây xem tự giác nhường đường cho đội tuần vệ mặc áo giáp sắt Ô Thanh Hàn, uy phong lẫm liệt được huấn luyện bài bản.
Mấy gã sai vặt kia vừa thấy vậy mà kinh động Trấn Quốc phủ, ai nấy đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, im lặng không nói.
"Không phải, làm sao có thể đưa tới đại Phật này! "
'Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ
Sinh dân hà kế lạc tiều tô
Bằng lời quân mạc thoại phong hầu sự
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
'
(Kỷ Hợi tuế (Hy Tông Quảng Minh niên) kỳ 1)
*Dịch*
'Xứ có nhiều sông hồ rơi vào cơn chiến loạn,
Dân đen làm sao có thể yên vui sinh sống?
Các ông đừng có nói về chuyện phong hầu nữa,
Vì một tướng vinh danh thì có vạn xương khô vì loạn lạc.'
Nếu nói dưới Đại Ninh thịnh thế này ánh sáng chói mắt nhất trong lòng dân chúng, đó chính là tướng quân dũng mãnh thiện chiến phủ Trấn Quốc, chinh chiến tứ phương.
Chu gia đời đời trung lương, lúc trước Đại Ninh chẳng qua chỉ là một tiểu quốc thiếu thốn tùy ý bị chà đạp của bốn nước xung quanh, nhưng từ sau khi Chu gia chấp chưởng ấn soái tam quân, dựa vào thế không thể ngăn cản mà chiến đấu kinh người, trong vài năm nhanh chóng đoạt lại ba mươi mấy tòa thành trì bị chiếm đóng.
Điều này gần như tương đương với một nửa diện tích của Đại Ninh hiện nay.
Đại Ninh cũng nhờ đó nhảy vọt trở thành cường quốc mạnh nhất trong năm nước.
Liễu Tuyển Khanh nhìn chi tuần vệ uy phong lẫm liệt này, trong lòng thoáng qua một tia ước muốn, nếu như mình cũng có thể có được quyền lực cao cao tại thượng như này thì tốt biết bao.
Nghĩ đến thậm chí còn có chút tiếc nuối vì mình là nữ nhi, nam nhi còn có thể dấn thân vào quân đội kiến công lập nghiệp, hoặc là hàn môn khổ đọc thi lấy công danh, nhưng nữ nhi gia lại chỉ đành chờ gả cho một người rõ ràng.
Hiện giờ mình mọi việc đều liều mạng chạy về phía mũi nhọn, kết quả tựa hồ ý nghĩa cũng không lớn.
Cũng giống nhau là có gã Hoàn Vương ăn chơi trác táng kia dám ở giữa đường khinh bạc chính mình.
Việc này coi như vậy, nàng biết tính tình phụ thân cẩn thận bảo thủ, tất nhiên không muốn vì mình tùy ý mà trở mặt với đại thần trong triều.
Huống chi phục lão còn là ân sư giác ngộ của đại ca Liễu Tứ, Hoàn Vương nói không chừng cũng là nhìn trúng điểm này mới sinh ra vài phần ác niệm, nếu hôm nay thật sự là bị trói đi, chỉ sợ thật đúng là toại nguyện cho tên Hoàn Vương kia, ngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi...!
- -----------
"Văn Đan, cứ tiếp tục như vậy không được." Liễu Tuỳ Khanh sau khi trở lại phòng ngủ liền ngồi ở trước mặt gương đồng trang điểm thì thào tự nói, hai mắt trống rỗng xuất thần, hình ảnh tĩnh lặng giống như là một tấm mỹ nhân đồ thiếu sinh khí.
"Ai nha, tiểu thư như thế nào lại gặp ác mộng" Văn Đan vội vàng buông kim chỉ thêu còn dở trên tay xuống nâng trà nóng đi qua.
Từ sau khi nghe công tử Văn Nhân được tứ hôn, tiểu thư nhà nàng thường xuyên lộ ra loại biểu tình mệt mỏi trống rỗng này.
Văn Đan biết nội tâm nàng dày vò thống khổ, nhưng trời sinh tính tình mạnh mẽ lại tuyệt đối không chịu cúi đầu chịu thua.
Nếu...!Nếu như Văn Nhân công tử nói, tiểu thư cho dù gả qua làm thiếp nhất định cũng có thể được sủng lên trời.
Nhưng lời này nàng không có can đảm nói ra.
Liễu Tùy Khanh bỗng nhiên thu hồi ánh mắt tản mạn mê ly, bình tĩnh nhìn Văn Đan trong gương đồng, "Ngươi cảm thấy, vị Trấn Quốc Công phủ kia như thế nào? "
"Hả? Ngược lại chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe nói tướng quân khí vũ hiên ngang, tuấn lãng vô song.
Hơn nữa nắm trọng quyền trong tay, hắn động một cái, toàn bộ Đại Ninh đều phải run rẩy theo.
"
"Ừm..."
"Là chiến thần của Đại Ninh đúng là ai cũng ngưỡng mộ, nhưng là tiểu thư! Hắn đã có mười hai phòng cơ thiếp rồi! Hơn nữa mỗi người đều canh giữ viện của mình ảm đạm sống qua ngày, không nói có lời đồn tướng quân...!Tướng quân, ngài ấy là một người nam nhân tốt...!Mấy năm trước khuê tú quan lớn nhà nào bị tứ hôn cùng tướng quân, đó quả thực là chuyện tám đời tổ tông mong đợi, nhưng sau này một đám rơi vào kết cuộc gì đó tất cả mọi người đều có mắt thấy, phàm là cha mẹ có chút lương tâm, ai còn dám để nữ nhi gả qua.
"
Văn Đan nói xong cảm thấy mình như vậy hình như sẽ đắc tội tướng quân, trong nháy mắt ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại.
Nàng nhìn lại đại tiểu thư trong gương đồng, làn da như son phấn, mi sơn viễn đại.
Mọi thứ đều là tốt đẹp nhất, nhưng sau khi mất đi Văn Nhân công tử, nhân duyên đào hoa không thuận như thế, lại bắt đầu suy nghĩ vị Trấn Quốc phủ kia.
Không thể chọc vào...!
Liễu Tùy Khanh thở dài, cảm thấy mình thật sự có chút si ngốc, một Văn Nhân Kỳ Viễn kia với Lưu Quang công chúa nàng đều khó có thể chịu đựng được, huống chi là nam nhân có mười hai phòng cơ thiếp kia.
Chỉ là nhất thời bị quyền lực vô thượng che mắt đi, dù sao chuyện hôm nay thực đáng sợ.
"Đem danh sách quà tân hôn kia của hắn mang tới, ta xem chút một còn thiếu cái gì." Lời nói vừa chuyển, lập tức lại bắt đầu tính toán việc chúc mừng tân hôn, nhất định phải kỹ càng, nàng muốn cho cẩu nam nhân nhìn xem sự rộng lượng của mình,không sao cả, thật sự cho rằng mình không xa được hắn sao.
Văn Đan xoắn khăn lụa trong tay, ấp úng không biết có nên nói thẳng hay không.
"Sửng sốt làm gì."
"Nhưng phủ Thừa tướng vẫn chưa gửi thiệp mời cho chúng ta..
Biểu tình trên mặt Liễu Tuỳ Khanh trong nháy mắt bị ngưng đọng, trong nháy mắt cảm thấy mình tựa như một cái sừng đang ở trên đài nha nha hát loạn, rõ ràng không có phân cảnh lại mạnh mẽ tiến lên.
Có tâm tư nói ra ác khí nhiều hơn nữa, lần này đều bị quấy rầy.
Những mánh khóe nhỏ này của mình đối phương căn bản là khinh thường.
Tự kỷ.
Nhưng nghe nói Văn Nhân Kỳ Viễn sẽ cố ý đè xuống thiệp mời, tự nhiên cũng có người muốn cùng Liễu Tùy Khanh 'chia sẻ' hỉ kết lương duyên vui sướng này.
Không, một ngày trước tiệc cưới người của công chúa bên kia liền tới Liễu phủ, nghe nói là vì nhà chồng"sơ sẩy" nên xin lỗi, cố ý tới bổ sung thiếp mời.
Thành ý tất nhiên không cần phải nói, vẫn là ngồi trên tân thiếp, cùng rất nhiều hoàng thân quốc thích cùng được mời ngồi ở Dục Vũ Đài, đó là đài quan lễ gần nhất với cặp tân nhân tôn quý này, toàn bộ quá trình hôn yến toàn bộ có thể thu vào đáy mắt, vì để cho Liễu Tuyển Khanh nhìn xem mình tình ý miên man với phò mã như thế nào, công chúa thật sự là hao tổn tâm huyết a.
Rốt cục đến ngày cưới, xuân ấm hoa nở, không khí vui vẻ hòa thuận, phảng phất như ông trời cũng vì chúc mừng đôi bích nhân này, thời tiết rất tốt.
Tốt đến mức làm cho lòng người khó chịu.
Từ giờ Mão (5h-7h sáng) Liễu Tùy Khanh lần thứ hai ngồi ở trước mặt gương đồng trang điểm lẳng lặng ngẩn người, ngay cả Văn Đan tiến vào cũng phải hoảng sợ, ngày xuân trời sáng muộn một chút, tiểu thư tóc tai bù xù không nói một tiếng ngồi trong đêm tối quả thực có chút khiếp người.
"Tiểu thư, hôm nay mặc dù muốn diễm áp quần phương, nhưng dù sao cũng là hôn yến của công chúa, chúng ta không thể chọn chu sa hoặc là màu vàng đỏ.
Dựa theo lựa chọn trước đó, bây giờ mấy bộ kia người muốn mặc cái nào? "Văn Đan chỉ coi như không có việc gì, bởi vì nàng biết mở miệng an ủi chỉ làm tiểu thư nhà mình cảm thấy khó chịu, không muốn thấy nàng kiệt lực che dấu vẻ mặt bi thương.
"Người khác đại hôn, ta ăn mặc quá mức không tốt, liền lấy bộ váy màu trắng hoa văn trăng lưỡi liềm phượng vĩ đi.
Trâm cũng giản lược.
"
"Không cần những thứ hắn đưa, lấy mấy cái chúng ta chọn..."
Đại tiểu thư yên tĩnh hiểu chuyện như vậy làm Văn Đan đau lòng không thôi.
Chưa từng thấy qua bộ dáng này của nàng, hoàn toàn không còn kiêu căng cùng đắc ý như ngày xưa.
Xem ở trong mắt, ngược lại mình cảm thấy trong lòng ủy khuất, mũi chua xót liền khóc lên.
"Ta cũng không khóc ngươi khóc cái gì nha..." Liễu Tùy Khanh buồn cười liếc nàng một cái, liền đứng dậy tự mình trang điểm đâu vào đấy.
Nàng càng giả vờ thong dong bên cạnh Văn Đan càng khóc đến luống cuống tay chân, không biết tại sao nước mắt nó lại nhịn không được, tiểu thư không khóc, chính mình liền thay nàng khóc thống khoái.
"Bộ dáng này của ngươi đi ra ngoài, ta chỉ sợ lại bị những thiên kim lưỡi dài bên ngoài đồn đãi là ngược đãi tỳ nữ.
Có phải chê danh tiếng của ta không đủ xấu? Nàng khẽ mím môi, thở dài không nói nên lời.
Nha đầu Văn Đan này chính là quá mức hết hy vọng, ước gì tất cả đau đớn thay mình chịu đựng.
Có thể có được một nha hoàn tri kỷ như vậy là phúc phận của mình, nhưng nàng ngược lại hy vọng thủ hạ của mình đều có thể bình an hỷ lạc, y cẩm ngọc thực, mà không phải ba ngày hai ngày vì mình thương tâm khổ sở như vậy.
"Không có không có" Văn Đan nghe vậy vội vàng lấy mu bàn tay lau khô nước mắt.
Ở một bên chậu nước rửa sạch tay, tiếp tục giúp đại tiểu thư sửa sang lại quần áo.
"Tỷ tỷ, hôm nay tỷ còn qua? "Vừa ra khỏi phòng đã gặp Liễu Bích Liên ăn mặc lộng lẫy, trong giọng nói xen lẫn có chút kinh ngạc cùng khinh thường.
Tỷ tỷ này của nàng như thế nào còn có mặt mũi đi, để cho các thiên kim khuê tú Ninh đô nhìn một trạng thái oán phụ bị vứt bỏ?
Nhưng không thể không nói công phu ăn mặc của muội muội mình không kém phần khác với mình, hôm nay lần này là bỏ công phu, một thân váy lụa hoa mai thiên sắc phù hợp với đường cong, trên đầu trâm huyết ngọc đuôi phượng xích kim.
Mái tóc mỏng linh động điểm xuyết trên gương mặt nhỏ nhắn có vẻ nhu thuận ôn nhu.
" Như thế nào, ta không thể qua được sao?" Liễu Tuyển Khanh so với nàng cao hơn nửa cái đầu, hướng kia vừa đứng uy nghi tự thành, cũng càng lộ ra tư vị nữ nhân mềm mại quyến rũ.
"Tùy Khanh, muội muội hảo thanh hảo khí hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể có thái độ này." Liễu mẫu đi theo phía sau Liễu Bích Liên đi ra, vừa vặn đem ngữ khí "xảo quyệt" này của Liễu Tuyển Khanh nghe vào trong tai, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé nhút nhát sợ sệt của tiểu nữ nhi, nhất thời trong lòng không vui.
Hai tỷ muội dung mạo đều tùy mẫu thân, Liễu mẫu khi còn trẻ cũng là mỹ nhân nổi danh ở Ninh Đô, nhưng thân phận không cao, chỉ là một tiểu thư thứ xuất của tiểu quan gia bình thường, sau này gả cho Liễu phụ cùng bối cảnh bình thường, may mà quan vận hanh thông, một đường cẩn thận tỉ mỉ đến vị trí thượng thư hiện tại.
Coi như là chịu khổ cho tới bây giờ.
Có lẽ bởi vì xuất thân của mình không cao, trong quan niệm luôn có loại hèn mọn khắc đến tận xương tủy, hai vợ chồng coi như là đến vị trí hôm nay, làm việc vẫn là không dám phô trương.
Cho nên không thích nữ nhi lớn ngang ngược như mình.
"Nương, là ta không biết nói chuyện, người không cần trách tỷ tỷ." Liễu Bích Liên ủy khuất nhẹ nhàng kéo tay áo Liễu mẫu.
Trong mắt thoáng cái liền hiện lên một chút nước mắt.
"Ngươi a, chính là quá ôn nhu, tỷ tỷ ngươi ở trong bình mật đường này quen rồi, tính tình không tốt, ở chung với nàng không thể nhu nhược như vậy, bằng không chính là bị khi dễ." Bà nói lời thấm thía giáo huấn hai người, xong dời bước đi về phía trước, việc trong nhà còn phải an bài tốt, bằng không lát nữa sẽ mất đi thể diện lão gia sẽ tức giận.
Văn Đan ở một bên thay tiểu thư nhà mình bất bình, Nhị tiểu thư ở trước mặt người khác luôn là một bộ dáng nhu nhược thiện lương, nếu thật sự đơn thuần như mặt ngoài cũng coi như xong, nhưng mỗi lần tỏ vẻ yếu thế xong đại tiểu thư sẽ bị người bên ngoài nghi ngờ khiển trách, tựa như thật sự khi dễ nàng như thế nào, hiện tại Ninh đô mỗi người đều biết Liễu Bích Liên tính tình ôn nhu, mà tỷ tỷ kiêu căng ương ngạnh.
Chính là như vậy mới làm nổi bật nàng ta.
"Tiểu thư, khi ở chung với Nhị tiểu thư có thể để ý một chút a" Văn Đan đi ở phía sau nhịn không được đi qua nhỏ giọng nhắc nhở, lời này trước đó vẫn muốn nói không dám nói ra.
"Tiểu nha đầu tâm tư mà thôi, ngươi cùng nàng so đo?" Liễu Tùy Khanh không cho là đúng, tuy rằng nàng cùng muội muội này không hợp nhau lắm, nhưng cũng không cảm giác được nàng có ác ý gì quá lớn, vậy để nàng đi còn có thể lấy ra hoa hay sao.
Tác giả có đôi lời để nói: Chu Trấn Lăng sống trong miệng của người khác, chương tiếp theo có thể xuất hiện?.