Ngày 19 tháng chạp, Mạnh Võ và Hạ Hòa đều dậy sớm, Mạnh Võ là hán tử, không cần chuẩn bị cầu kì, nhưng Hạ Hòa là ca nhi, từ sáng sớm đã phải lăn qua lộn lại nào là trang điểm, nào là mặc hỉ phục rườm rà.
Đến lúc chuẩn bị xong, đã hết buổi sáng.
Giờ lành đã điểm, Mạnh Võ cưỡi ngựa, đi theo sau là đoàn người bê sính lễ và chơi nhạc cưới.
Ngoài ra còn có một hỉ sao Mạnh Võ không dám nhìn thẳng, người này mặc quần áo hỉ, vừa vẫy khăn tay, vừa lắc vòng eo thô đi bên cạnh kiệu hỉ.
Đội ngũ đón dâu náo nhiệt đi thẳng đến hướng nhà Lý lão sao.
Vì Hạ Hòa đã đoạn tuyệt với cha, cho nên để huynh đệ ruột cõng ra cửa là không thích hợp, cuối cùng Mạnh Võ và Lý lão sao quyết định để nhi tử phó trưởng Mạnh Khuê cõng Hạ Hòa.
Nhân duyên của Hạ Hòa trong thôn không tốt, không có khuê mật.
Vì thế khi Manh Võ đến rước người cũng chỉ có Mạnh Ngọc Nhi và mấy ca nhi trong thôn chặn cửa có lệ, coi như đủ lễ tiết là đã nhận được người.
Sau đó Mạnh Khuê mới cõng Hạ Hòa ra cửa, Mạnh Võ nhanh chóng tiếp lấy phu lang từ trên lưng hắn, hỉ sao đỡ Hạ Hòa lên kiệu hoa, một tiếng khởi kiệu, Mạnh Võ xoay người lên ngựa, một đám người khí thế đi đến nhà Mạnh Võ.
Lễ nhạc lại vang lên, kèn xô na vang lớn quanh quẩn cả thôn.
Một đám trẻ con chặn đoàn người, hỉ sao vui vẻ phát kẹo cho chúng, có đứa còn với tay vào giỏ đựng kẹo của hỉ sao bốc kẹo.
Lấy được kẹo chúng liền nhanh chóng chạy đi, sợ bị hỉ sao trách mắng.
Đội ngũ đi thẳng một mạch về phía trước, Hạ Hòa ngồi trên kiệu lắc lư, mặt mày đầy ý cười, những việc khổ sở trước kia như đã cách cả đời.
Trước nhà Mạnh Võ, đã bày đầy một sân hỉ yến, trù sư nổi tiếng làng trên xóm dưới mà Mạnh Võ mời tới quả nhiên danh bất hư truyền, mỗi một món đều đủ cả sắc, hương, vị, tuy rằng Mạnh Võ không thấy có gì đáng nói, nhưng với người nông dân ở cổ đại lại là xa xỉ.
Kiệu hoa ngừng ở cổng, Mạnh Võ buông dây cương, nghiêng người xuống ngựa, bước đi đến kiệu hoa đỏ thẫm.
Đá cửa kiệu, Mạnh Võ gấp không chờ nổi mà nắm cánh tay đang vươn tới của Hạ Hòa.
Hạ Hòa không nhìn thấy, nhưng khi được Mạnh Võ nắm tay liền không sợ té ngã, Mạnh Võ chắc chắn có thể dắt y vững vàng.
Mạnh Võ nắm tay phu lang, từng bước đi tới cửa, bước qua chận than (quan niệm để đuổi vía xấu, lời ác của người khác đối với cô dâu), cuối cùng đi đến nhà chính hành lễ.
Lúc này hai lão nhân đức cao vọng trọng đang ngồi ở vị trí cao đường: lão lí chính cùng Lý lão sao.
Bởi vì dù là Mạnh Võ hay Hạ Hòa đều có thể coi như không có trưởng bối, thế nên hai lão nhân làm cao đường lại phù hợp.
Tiếp mạnh võ và Hạ Hòa đứng ở đại sảnh, ti nghi dài giọng nói: "Nhất bái thiên địa" --- "Nhi bái cao đường" --- "Phu thê giao bái" ---"Kết thúc buổi lễ--".
Mạnh Võ nghiêm túc thực hiện các lễ nghi, trong lòng dâng lên cảm giác kì diệu, đây chính là nghi thức hắn cùng Tiểu Hòa kết tóc làm phu phu, khác với kiếp trước, ở đây không ai có tư cách chỉ trích quan hệ của hai người, bọn họ có thể quang minh chính đại mà tú ân ái, bọn họ là người thân mật nhất của nhau, bọn họ được pháp luật thừa nhận, thiên địa chứng giám, từ đây một người có chuyện, người kia sẽ là người nhận tin và lo liệu.
nhận thức được điều này làm hắn xúc động, say mê.
Hạ Hòa được hỉ sao dẫn vào phòng.
Tiệc rượu bắt đầu rồi, Mạnh Võ đến từng bàn kính rượu, gần như cả thôn đều đến, ngay cả nhà Mạnh Đào cũng tới, nhưng không ai để ý bọn họ là được.
Tiệc rượu náo nhiệt đến khi trời xẩm tối, trẻ con đùa nhau trong sân, ngày nông nhàn luôn có đủ loại náo nhiệt.
Mạnh Võ là một hán tử sang sảng, yên ổn ở Mạnh Gia thôn đã hai tháng, hắn quen khá nhiều hán tử, cho nên hôm nay hắn thật ra không bị rót quá nhiều rượu, những hán tử giản dị đó giúp hắn chắn phần lớn rồi.
Mạnh Võ kính rượu từng bàn một, cuối cùng đi tới bàn người mà hắn ghét vô cùng.
Mạnh Võ cũng không muốn mời bọn họ tới, nhưng xét đối nhân xử thế thì lại không mời không được, việc thành hôn này hắn không thấy có sai sót gì, cũng không định lộ điểm yếu cho người khua môi múa mép.
Vì thế cũng mời cho có lệ, những người này chính là nhà đại bá Mạnh Võ.
"Đại bá, cảm tạ ngươi có thể tới ăn rượu mừng cháu trai, ly rượu này kính ngươi." Mạnh Tân Phúc trưng vẻ mặt tự nhận rất hòa ái cười nói: "Đại cháu trai thật là cát nhân tự có thiên tướng, không chỉ sống sót trở về từ chiến trường, là anh hùng của quốc gia, mà còn cưới được phu lang như ý, thấy người có cuộc sống tốt, ta cũng an tâm không làm thất vọng cha mẹ ngươi dưới nơi chín suối." Mạnh Võ trong lòng cười nhạo, cũng lười so đo với hắn, sau này vẫn còn nhiều thời gian từ từ tính toán từng món nợ.
"Đại bá, đại bá sao có tâm, hai ngươi tiết tục ăn, ta đi bàn khác kính rượu." Nói xong cũng cũng không đợi đáp lại, nhấc chân liền đi thẳng.
Xã giao với đám người phiền phức kia xong, Mạnh Võ xoay người lại tiếp tục chìm trong bầu không khí vui mừng..