Sau khi đi từ đường về, Mạnh Võ cùng Hạ Hòa chuẩn bị dọn tới tới căn nhà vừa mua, nhưng tòa nhà kia đã lâu không có ai ở, cần phải dọn dẹp cẩn thận mới có thể dọn vào, nên phu phu Mạnh Võ còn muốn làm phiền Lý a sao thêm ngày nữa.
Hôm sau, tòa nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, Mạnh Võ và Hạ Hòa chào tạm biệt Lý a sao, xách theo hành lí không nhiều lắm, dọn đến nhà mới.
Đây là một gian nhà ngói loại nhỏ, có hai cái sân, tiền viện nhỏ hơn hậu viện một chút, một gian nhà chính và hai sương phòng hai bên.
Ngay cửa tiền viện là một cây liễu, hậu viện còn có một gian phòng bếp, một cái chuồng heo và một cái giếng.
Điều này làm hai người đều vừa lòng.
Mạnh Võ cùng Hạ Hòa đem hành lý bỏ vào sương phòng bên trái, phòng này thông với nhà chính, mà sương phong bên phải là một gian độc lập, sau đó Hạ Hòa bắt đầu thu dọn phòng ngủ, Mạnh Võ thì thu dọn chỗ khác, sắp xếp ngay ngắn các đồ đạc mà ngày hôm qua còn chưa dọn xong.
Hai người dọn dẹp sạch sẽ xong liền đi chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, chúc mừng việc vui, thuận tiện cũng cảm ơn lí chính và Lý lão sao đã giúp đỡ.
Vì thế Mạnh Võ chẻ củi, Hạ Hòa nấu cơm, đôi phu phu phối hợp ăn ý bất ngờ.
Bởi vì là nhà mới, đồ vật trong nhà đều do Mạnh Võ mua tạm.
Cũng trùng hợp ngày hôm qua là ngày họp chợ, bằng không Mạnh Võ còn không mua được nhiều đồ dùng sinh hoạt như thế.
Mạnh Võ nhìn Hạ Hòa bận rộn trong ngoài, nghĩ: Tương lai còn dài, hắn sẽ dần dần lấp đầy ngôi nhà còn sơ sài này, biến nó thành tổ ấm thật sự.
Hạ Hòa nhiều năm qua làm việc nhà mà sống, động tác rất nhanh nhẹn, không đến một canh giờ y đã làm xong một bàn lớn đồ ăn, có cá hầm ớt cay tê, gà hầm, thịt xào, rau củ luộc, đậu que xào.
Mạnh Võ nếm thử, hương vị còn khá tốt.
"Đây là hắn nhặt được một bảo bối!" Mạnh Võ vui sướng mà nghĩ.
Mạnh Võ vốn luôn chờ mong bạn lữ tương lai có tài nghệ nấu ăn, đối với thần phá bếp như hắn thì người nấu ăn giỏi có lực hấn dẫn rất lớn.
Ước chừng chỉ còn vài món là xong, Hà Hòa nói với Mạnh Võ đang nhóm lửa: "Cơm sắp xong rồi, Võ đại ca ngươi đi mời lí chính đi." Mạnh Võ nghe xong gật gật đầu nói một tiếng "được" sau đó liền đứng dậy đi mời người.
Mùa đông trời tối sớm, chờ đến khi người đến đông đủ bắt đầu ăn cơm khi trời đã xẩm tổi.
Mạnh Võ, Hạ Hòa, Lý lão sao, lí trưởng, Ngọc ca nhi, phó trưởng phu phu cùng hài tử của bọn họ Mạnh Khuê - một hán tử, tổng cộng tám người cùng vui vẻ mà ăn bữa cơm, đại sự tân gia của Mạnh Võ phu phu mới tính viên mãn kết thúc.
Ở trên bàn cơm, Mạnh Võ cung kính mà kính rượu lí trưởng, phó trưởng, nói: "Tiểu tử bên ngoài nhiều năm, lần này trở về quê hương, nhờ có mọi người giúp đỡ mới nhanh chóng ổn định như thế.
Một chén rượu cũng không kính đủ ơn nghĩa này." Mạnh Võ cung kính như thế, lí trưởng cũng có mặt mũi, hai người lập tức nhận thành ý của Mạnh Võ, trên bàn cơm hoà thuận vui vẻ.
Lí trưởng dặn dò Mạnh Võ: "Ngươi mới vừa an gia, việc cần học còn nhiều, nên đi trong thôn học hỏi nhiều một chút, còn có phải cùng Hạ Hòa sinh hoạt hòa thuận." Mạnh Võ tự nhiên là vâng lời lí trưởng dặn dò.
Một bàn người vừa ăn vừa tâm sự thẳng đến trăng lên đầu cành liễu mới tan, lúc này người đã đi hết, Hạ Hòa vội vàng thu thập, Mạnh Võ ở một bên hỗ trợ, hai người bận rộn một lát là xong.
Hạ Hòa mang sang nửa bồn nước ấm đặt ở trên mặt đất, bảo Mạnh Võ: "Mạnh đại ca, tới ngâm chân một lúc, tí ngủ mới ngon." Mạnh Võ nhìn Hạ Hòa săn sóc, trong lòng ấm áp, phu lang tốt như vậy lại là của mình, thật là có phúc khí, xem ra tới dị giới này rất xứng đáng! "Ta ngâm xong, Hạ Hòa cũng ngâm một lúc, nước ấm còn có không?" "Có." "Vậy là tốt rồi, lạnh như vậy nên dùng nước ấm, về sau Tiểu Hòa rửa chén, giặt quần áo đều nên dùng nước ấm, đừng sợ lãng phí củi lửa." Hạ Hòa nghe xong nhịn không được cảm động cùng vui mừng, ở nhà cũ y vốn không có tư cách dùng nước ấm, mùa đông vẫn phải giặt quần áo bằng nước lạnh, tay cóng đến tận xương.
Thu thập cũng thu thập xong rồi, rửa mặt cũng rửa mặt xong rồi, đêm cũng muộn, là thời điểm đi ngủ.
Mạnh Võ cùng Hạ Hòa cùng nhau nằm ở trên giường, Hạ Hòa thẹn thùng, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng chung chăn gối, sao Hạ Hòa có thể không thẹn thùng? Mạnh Võ nghĩ thầm đều là phu phu hợp pháp, thời điểm này chính mình nên chủ động! Vì thế bàn tay to ôm Hạ Hòa vào trong lòng ngực, Hạ Hòa càng cứng đờ, Mạnh Võ không buông ra, chuyện ái muội như vậy phải từ từ thích ứng.
Hạ Hòa chậm rãi lâm vào mộng đẹp, Mạnh Võ phát ra một tiếng than vừa lòng, rồi mới thả lỏng bản thân, chìm vào giấc ngủ.
Ngày tân gia đầu tiên, viên mãn kết thúc..