Tướng Quân Sủng Phu

Ở một căn phòng tối như mực, không có lấy một chút ánh sáng, cũng chính là căn phòng của Tiêu cô cô ở biệt viện, hiện tại, Mộc Lan đang bị trói chặt nhốt một mình ở trong phòng, tay bị dây thừng cố định ở sau người, trên chân cũng bị dây thừng quấn chặt, miệng bị nhét vào một mảnh vải, cả người đang ngã ở trên giường không ngừng giãy dụa.

“Ngô… Ngô! …” Mộc Lan vặn vẹo thân mình, không ngừng phát ra thanh âm cầu cứu, thế nhưng do đây là biệt viện, mà nhân thủ trong Tướng quân phủ không đủ, hạ nhân ở các nơi tạm thời đều bị điều đi vội vàng làm việc, thủ vệ trong phủ cũng đều tụ tập tại chủ viện, ở biệt viện lúc này căn bản không hề có người, bởi vậy dù đã kêu cứu một hồi lâu nhưng vẫn không có ai phát hiện Mộc Lan đang bị nhốt ở trong này.

Nghĩ đến cuộc đối thoại nghe được trước đó, Mộc Lan vô cùng sốt ruột trong lòng, nếu nàng không nhanh lên, chỉ sợ thật sự xảy ra chuyện thì sẽ không kịp nữa. Nghĩ như vậy, trong đáy mắt của Mộc Lan nhất thời đều tràn đầy lệ quang.

Nàng trước giờ luôn nhát gát, vẫn mãi núp dưới cánh chim của mẫu thân mà sống cho qua ngày. Từ nhiều năm trước đó cho tới hiện tại đều không cần lo lắng cái gì, nhưng mà nàng thật sự không muốn hãm hại bất kì người nào, nhất là người nhà của mình! Nàng từ nhỏ đến lớn không có lý tưởng nào lớn lao, chỉ thầm nghĩ cùng người nhà bình an khoái hoạt sống cùng nhau, nàng không muốn mẫu thân sẽ làm ra chuyện nghiêm trọng đến nỗi không thể vãn hồi như vậy.

Mộc Lan nhắm chặt hai mắt, tùy ý để nước mắt chảy xuống, khi mở mắt ra, đôi mắt trong sáng ấy đã tràn ngập sự quyết tâm. haehyuk8693

Nàng ra sức vặn vẹo thân mình hướng về phía cạnh giường ngoạ nguậy, mắt thấy sắp rớt xuống dưới, nhưng nàng không có dừng lại, chỉ dám nhắm chặt hai mắt, để mặc cho bản thân ngã xuống. Thẳng đến khi cảm giác được một trận đau đớn, nàng mới mở hai mắt ra, lắc lắc đầu, vẫy đi sự mê muội trong tâm trí, chậm rãi làm cho thân mình thẳng đứng lên dựa vào bên giường.

Làm xong những chuyện này, Mộc Lan đã đổ một đống mồ hôi, trên trán còn có vết thương do vừa mới té ngã, mồ hôi hòa trộn với máu loãng chảy xuống một bên sườn mặt. Xem nhẹ sự đau đớn truyền đến từ trán, nàng giãy dụa đặt tay vào mép giường, dùng sức cọ sát lên xuống, không ngừng mài đứt sợi dây thừng đang trói chặt mình.

Nhưng dù sao cạnh giường cũng đã được hạ nhân mãi nhẵn trước đó, muốn nhờ vào đây cứa đứt dây quả thật rất khó.Mộc Lan chỉ có thể không ngừng dùng hết sức lực cọ xát dây thừng qua lại, nhưng thậm chí khi hai cổ tay đã bị ma xát đến đỏ bừng, sợi dây thừng cứng đầu kia vẫn còn chưa đứt, chỉ có hơi lỏng ra một ít. Mộc Lan vô cùng sốt ruột, nhưng cũng chẳng thể làm được gì hơn, nàng chỉ biết dùng hết sức chà xát hai tay không ngừng, chà cho đến khi sợi dây đứt ra, mới rốt cục có thể giãy dụa từng chút khỏi sợi dây thừng đã bị cứa lỏng.

Nâng tay lôi miếng vải bịt miệng ra, lau đi vết máu loãng trên trán, sau đó nhanh chóng cởi bỏ hai sợi dây thừng đang cột lấy chân mình, Mộc Lan nắm lấy váy dài tông người ra khỏi cửa, chạy thẳng về hướng chủ viện, trong lòng không ngừng cầu nguyện hết thảy còn kịp.

“Không cần…Không cần làm vậy, mẫu thân!” Nước mắt của Mộc Lan chảy dọc theo hai má, tiêu tán trong gió.

…haehyuk8693

Nửa canh giờ trước, Mộc Lan sau khi rời khỏi hoa viên trở về liền bất tri bất giác đi tới biệt viện. Biệt viện trước đó vẫn bị Tiêu Mẫn phái người nghiêm mật trông coi, nhưng bởi vì gần đây nhân thủ ở Tướng quân phủ thật sự không đủ dùng, hơn nữa sắp đến lễ mừng năm mới, một phần cũng vì nể tình cô cháu, Tiêu Mẫn liền thả lỏng việc trông giữ ở biệt viện. Bởi vậy thời điểm Mộc Lan trở về liền không thấy một bóng hạ nhân nào, lúc này mới phản ứng được mình đi nhầm chổ, Mộc Lan lại nhớ đến mẫu thân đã lâu chưa gặp mặt, liền tính ghé qua thỉnh an bà, thuận tiện báo cho bà biết chuyện tình của mình cùng Tần Chấn Ly, hy vọng sẽ làm cho Tiêu cô cô an tâm một ít.

Lướt qua sân ngoài, không có lấy một bóng hạ nhân, biệt viện từ sau khi nàng rời đi càng trở nên lạnh lẽo hơn. Mộc Lan cũng có chút khổ sở trong lòng, vô thức bước nhanh hơn hướng về căn phòng của Tiêu cô cô, còn chưa tới cửa, lại đột nhiên nghe được thanh âm tất tất tốt tốt truyền đến từ trong phòng, như là Tiêu cô cô đang cùng một nam nhân xa lạ bàn chuyện, Mộc Lan lập tức dừng chân, có chút nghi hoặc nhìn vào.

Bởi vì cửa sổ đều đã đóng kín, nàng cũng không thể nhìn thấy trong phòng có bao nhiêu người, mà thanh âm nói chuyện ở bên trong cũng không lớn, nhưng Mộc Lan vẫn ngẫu nhiên nghe được mấy chữ “Tiêu Diệc Nhiên”, “Bạch Nhất”, trong lòng nhất thời lộp bộp vài tiếng, nàng liền vụng trộm cúi thắt lưng đi tới, ngồi xổm ở góc tường nghe ngóng.

“Các ngươi thật sự biết tên tiện nhân kia…cái tên Bạch Nhất đó?” Đây là Tiêu cô cô thanh âm, mang theo nghi hoặc cùng một tia hận ý.

“Đương nhiên, ta cùng Bạch Nhất là người đồng hương, Bạch Nhất câu dẫn công tử nhà ta, làm cho công tử của chúng ta vì y mà nháo loạn một trận với lão gia. Sau đó lại vì gặp gỡ tướng quân mà vứt bỏ công tử nhà chúng ta, lệnh công tử đau lòng khổ sở nhất thời bệnh nặng không dậy nổi. Lúc này ta đến Thịnh Kinh, chính là hy vọng có thể mang Bạch Nhất về, để chữa trị căn bệnh tương tư của công tử nhà ta.” Một giọng nam thâm trầm vang lên, “Thật không nghĩ tới nam nhân kia cư nhiên đã có đứa nhỏ của Tướng quân, còn được Đế Thượng tứ hôn, ta đã chờ không nổi muốn trực tiếp mang y đi, mới nghĩ đến biện pháp tìm cô cô tương trợ, nghe nói nữ nhi của bà vốn cùng tướng quân là một đôi, cũng là vì Bạch Nhất mới bị chia rẽ.. Mục đích của chúng ta kỳ thật là giống nhau.”

“Hừ, nếu không có cái tên tiện nhân kia! Lan nhi của ta hiện tại đã là tướng quân phu nhân…” Tiêu cô cô nghiến răng nghiến lợi lên tiếng, ngừng lại một chút mới mở miệng hỏi: “Vậy các ngươi muốn làm như thế nào? Ta cũng sẽ không giúp các ngươi giết người!” Tuy rằng Tiêu cô cô hận Bạch Nhất, nhưng nếu bắt bà trực tiếp động thủ giết người nàng sẽ không làm, huống chi đây chính là chuyện phạm pháp!haehyuk8693

“Chuyện này thì không cần. Ta cũng không muốn tánh mạng của Bạch Nhất, chẳng qua chỉ muốn cho tướng quân chủ động từ bỏ y, đứa nhỏ trong bụng y cũng không thể lưu lại.” Giọng nam cất tiếng đầu tiêng lại nói thêm một cậu, sau đó lại là một âm thanh có hơi chút khác biệt, “Cái này là cho bà, loại dược có thể giết chết đứa nhỏ trong bụng của y, nhưng sẽ không lập tức phát tác, chỉ cần bà giả vờ hòa thuận rồi cho y uống cái này, y sau khi nuốt vào nhất định sẽ không thể sinh được đứa nhỏ, đến lúc đó tướng quân không cần y, chúng ta sẽ mang y đi, bà liền có thể cho con gái của mình trở thành tướng quân phu nhân.” Nói xong, chủ nhân của thanh âm kia lại đưa cho Tiêu cô cô cái gì đó.

“Kê đơn không được, tiện nhân kia biết dược lý, trước đó ta đã thử qua, đã bị y phát hiện. Huống chi bây giờ còn có thêm cái tên tiện nhân Vân Mặc Chi bên người, khẳng định sẽ bị phát giác.” Tiêu cô cô lập tức phủ quyết đề nghị này.

“Bà có thể yên tâm, loại dược này vô sắc vô vị, bà bỏ vào chén thuốc cũng sẽ không bị phát hiện, cho dù là thần y Vân Mặc Chi, chưa đợi đến khi dược tính phát tác cũng sẽ vô pháp biết được!” Những người đang nói chuyện với Tiêu cô cô đúng là Mộ Dung Nghiêu cùng tử sĩ của hắn, mà loại dược trong miệng hắn nói chính là bí dược của Duyên quốc hoàng thất, vô sắc vô vị, nhưng cũng không phải là dùng để giết chết bào thai, mà là để độc chết người. Loại dược này cũng không khó giải, nếu dược tính phát tác, thần y Vân Mặc Chi tuyệt đối có thể làm được, chẳng qua thời gian điều chế cần mất ít nhất ba đến năm ngày, trong lúc đó tuy rằng có thể lấy dược vật khác khống chế, nhưng đối với một dựng phụ sắp sanh mà nói, hiển nhiên không thể đợi đến lâu như vậy được. Thể chất của người mang thai vốn đã đặc thù, chỉ cần một liều thuốc này thôi đã đại thương nguyên khí, thai nhi khó giữ được, nếu không cũng sẽ bị chảy máu đến chết.

Mộ Dung Nghiêu căn bản không nghĩ tới sẽ lưu lại tính mạng cho Bạch Nhất, cho dù phòng vệ của Tướng quân phủ có lõng lẻo hơn so với phủ An Quốc Hầu, nhưng thủ vệ ở chủ viện lại tăng mạnh rất nhiều, nếu trực tiếp xông vào, sợ là khó có thể đạt thành kế hoạch. Vì thế hắn mới suy nghĩ đến biện pháp tìm Tiêu cô cô tương trợ. Để Tiêu cô cô mang theo bọn họ đi vào chủ viện, hạ loại độc này vào chén thuốc, cho dù Bạch Nhất không uống, chỉ cần bọn họ ở gần Bạch Nhất, đến lúc đó đối phó với một tên dựng phu còn không dễ dàng? Dù sao lần này tiến vào đây, bọn họ vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý đồng quy vu tận.

“Thực sự thần kỳ như thế? Xác định sẽ không phát tác giữa chừng?” Tiêu cô cô thấp giọng hỏi, nàng cũng không muốn sau khi Bạch Nhất uống xong liền lập tức gặp chuyện không may, đến lúc đó nàng sẽ thoát thân không được.

“Ta sao có thể lừa bà, nếu như bà có hoài nghi, ta lát nữa sẽ đem theo tiểu tư cùng bà đi tới đó. Nếu giữa chừng có việc, bà cứ đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người ta, như thế nào?” Giọng nói vừa mị hoặc vừa mềm mại của nam nhân kia lại vang lên lần nữa, bọn họ còn ước gì Tiêu cô cô sẽ mang theo bọn họ đi vào, đến được chủ viện làm xong mọi việc rồi, về phần dược hiệu khi nào phát tác, Tiêu cô cô thoát thân ra sao, bọn họ mắc mớ gì phải để ý.

Tiêu cô cô làm như còn đang lo lắng, trầm mặc thật lâu, đối phương cũng không có nói gì để quấy rầy. Một lát sau Tiêu cô cô mới thấp giọng nói, “Hảo! Một khi đã như vậy, các ngươi liền cùng đi với ta. Chuẩn bị trước một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi ngay.”

Ở ngoài phòng, Mộc Lan nghe đến đó, trong lòng đã loạn thành một đống, nàng thật sự không ngờ mẫu thân nàng có thể thông đồng với người ngoại hãm hại Bạch Nhất cùng đứa nhỏ, mặc dù không biết đối phương là loại người nào, nhưng trong lòng Mộc Lan đã ẩn ẩn cảm giác đối phương tuyệt đối sẽ không đơn giản như những lời bọn họ đã nói. Vì không muốn mẫu thân làm chuyện sai trái, Mộc Lan định chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi biệt viện, tiến đến thông tri cho Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất, nhưng vô tình lại đụng vào khung cửa, làm phát ra một tiếng ầm vang động.haehyuk8693

“Người nào?” Mọi người trong phòng nghe được thanh âm liền quát to một tiếng, tông cửa xông ra, Mộc Lan không kịp tránh đi, trực tiếp bị bắt lấy, vừa muốn mở miệng thét chói tai, lại bị người nắm chặt yết hầu, không thể lên tiếng.

“Lan nhi!? Buông nàng ra, đó là nữ nhi của ta!” Tiêu cô cô vừa ra cửa, nhìn thấy Mộc Lan bị người nam tử vừa mới nói chuyện cùng bà bóp chặt cổ, lập tức tiến lên, từ trong tay đối phương kéo lấy Mộc Lan. Mộc Lan lập tức tựa vào người Tiêu cô cô không ngừng ho khan.

“Nàng nghe được đối thoại của chúng ta, đang muốn chạy đi mật báo!” Thanh âm hơi tà mị kia vang lên từ phía sau mọi người, Mộc Lan quay đầu nhìn lại, đó là một khuôn mặt bình phàm đến cực điểm, nhưng thanh âm của chủ nhân nó vẫn là của Duyên quốc thế tử Mộ Dung Nghiêu đang bị truy nã, càng không nói đến Mộc Lan chưa từng gặp qua Mộ Dung Nghiêu, cho dù có gặp qua thì vào giờ phút này, nàng cũng nhận không ra kẻ đeo mặt nạ da người này chính là Mộ Dung Nghiêu.

“Nữ nhi của ta sẽ không như vậy!” Tiêu cô cô trừng mắt nhìn lại, rồi quay đầu nhẹ giọng nói với Mộc Lan:”Lan nhi trở về thăm nương à? Nương hiện tại đang giúp ngươi an bài sự tình sau này cho ngươi, ngươi cứ ở lại biệt viện đợi tin tức tốt của nương là được rồi! Rất nhanh thôi ngươi liền có thể làm tướng quân phu nhân.”

“Khụ… Nương… Không cần làm chuyện sai trái! Nữ nhi đã có người mình thích, không cần gả cho biểu ca.” Thanh âm của Mộc Lan có chút khàn khàn, vừa mới bị tử sĩ nắm chặt yết hầu còn chưa hoàn toàn thông suốt, nhưng vì lo lắng Tiêu cô cô mà nàng liền thấp giọng ngăn cản.

“Nha đầu ngốc, ngươi nói gì vậy hả? Đừng nói tốt cho tên tiện nhân kia, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở tại biệt viện đợi mẫu thân là được rồi.” Tiêu cô cô hoàn toàn không nghe lời nói của Mộc Lan, kéo Mộc Lan vào phòng, định đem nàng khóa lại.

“Nương! Nữ nhi không có nói lung tung, nữ nhi thật sự không thích biểu ca!” Mộc Lan giãy dụa thoát khỏi khống chế, miệng cũng thấp giọng khóc hô, “Nương, người còn nhớ rõ cha sao? Nữ nhi vẫn thực hâm mộ cảm tình của nương cùng cha, nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của nữ nhi chính là hy vọng gả cho một nam tử giống như phụ thân. Hiện tại nữ nhi đã tìm được rồi, nương, người vì sao không nghe lấy những lời nữ nhi nói? Biểu ca không phải người mà nữ nhi yêu thích!!”

Tiêu cô cô nghe thấy thanh âm của Mộc Lan, bàn tay nhất thời dừng lại trong không trung, Mộc Lan thấy thế không ngừng khuyên nhủ, “Nương, nữ nhi từ nhỏ đã được nghe chuyện xưa của người cùng cha, năm đó đại cữu cữu cùng nhị cữu cữu bởi vì gia thế phụ thân không xứng liền phản đối chuyện của nương cùng phụ thân, nương không phải vì phụ thân mà đã tình nguyện không cần thân phận tiểu thư của Tướng quân phủ đó sao?! Thời gian mà một nhà ba người chúng ta cùng nhau sinh hoạt chính là những ngày tháng nữ nhi cảm thấy hạnh phúc nhất. Nương! ngài năm đó có thể không để ý gia thế của phụ thân cùng những thứ khác, chẳng phải chỉ vì muốn cùng phụ thân ở cùng một chỗ sao, vì cái gì hiện tại lại bức bách nữ nhi phải cùng một chỗ với biểu ca chứ? Nữ nhi thật sự đã có người mình thích rồi!”

Mộc Lan không ngừng dùng những chuyện xưa để kích thích Tiêu cô cô, khiến cho Tiêu cô cô không khỏi có chút do dự.

Nguyên lai khuê danh của Tiêu cô cô là Tiêu Phù, vốn là tam tiểu thư của Tướng quân phủ. Tiêu gia nhiều thế hệ làm đại tướng, công trạng lỗi lạc, mà phụ thân của Mộc Lan là Mộc Thư An lại chỉ là một thư sinh nghèo hèn, cho dù thi đậu công danh cũng chỉ có thể bị phái đến những vùng đất xa xôi làm quan. Năm đó Tiêu gia tam tiểu thư cùng Mộc Thư An yêu nhau, Tiêu gia đại công tử và nhị công tử đều đồng thời phản đối, nhưng mà Tiêu gia tiểu thư cũng là một nữ tử kiên cường, dưới cơn giận dữ đã trực tiếp tuyên bố không cần thân phận tiểu thư của Tướng quân phủ, kiên trì gả cho Mộc Thư An. Tuy rằng việc này đã bị hai vị công tử Tiêu gia áp chế, nhưng mà đây chính là sự thật.

Sau khi Tiêu tam tiểu thư gả đi, liền theo thư sinh Mộc Thư An đến phần đất xa xôi kia, trải qua một đoạn cuộc sống hạnh phúc. Mộc Thư An tuy rằng chỉ là một thư sinh, nhưng cũng coi như là một thanh niên có tâm cầu tiến lại có tài văn chương, trừ bỏ gia thế có kém một chút, thì cũng không có vấn đề lớn gì, bởi vậy hai vị công tử Tiêu gia năm đó, sau khi âm thâm khảo sát một đoạn thời gian cũng quyết định âm thầm giúp Mộc Thư An một tay, định tìm một thời cơ thích hợp để triệu hồi hắn về Thịnh Kinh, cũng để có thể tiện chiếu cố muội muội của mình.haehyuk8693

Nhưng cố tình mọi chuyện lại không theo ý người, khi đó Duyên quốc đột nhiên khởi xướng chiến tranh, Tiêu gia vốn là con nhà tướng, tự nhiên liền phải xuất chiến. Đại công tử Tiêu gia thân mình từ nhỏ đã không thể tập võ, liền chỉ có thể ở lại quản lý mọi việc trong nhà, mà Tiêu gia nhị công tử cũng chính là Tiêu Kính cha của Tiêu Diệc Nhiên liền lãnh binh xuất chiến. Tiêu đại công tử vì để cho đệ đệ không phải phiền muộn chuyện nhà, liền gánh hết những việc cực khổ ở Tướng quân phủ lên vai, nên nhất thời cũng không thể giúp đỡ chuyện của Mộc Thư An. Nhưng hết lần này tới lần khác, tính tình của Tiêu tam tiểu thư vốn mạnh mẽ, cho dù có gặp khó khăn cũng sẽ không nguyện quay đầu tìm người nhà giúp, cứ như thế đến vài năm sau, song phương cũng không có lui tới.

Sau đó Tiêu đại công tử lại chết bệnh, mẫu thân Tiêu Diệc Nhiên, cũng chính là Trưởng công chúa liền tiếp nhận Tướng quân phủ. Sau khi biết được còn có một người em chồng lưu lạc bên ngoài, bà mới phái người hỏi thăm một phen, lúc này mới biết được Mộc Thư An sớm đã bệnh chết, Tiêu tam tiểu thư một mình mang theo nữ nhi chịu đựng cuộc sống gian khổ. Vì thế mẫu thân của Tiêu Diệc Nhiên lập tức truyền tin đến nơi Tiêu nhị công tử đang đóng quân, cũng phái người đón Tiêu tam tiểu thư hồi Tướng quân phủ. Đến đây, Tiêu cô cô sau nhiều năm phiêu bạc vất vả bên ngoài mới một lần nữa trở lại Thịnh Kinh.

Những chuyện xưa như một dãy những bức họa lần lượt hiện lên trong đầu Tiêu cô cô, hồi ức đến những năm tháng hạnh phúc cùng chua xót đó,  trong lòng Tiêu cô cô cũng không biết là tư vị gì.

Mộc Lan thấy Tiêu cô cô có chút dao động, càng cố sức thuyết phục: “Nương, người trước kia không phải đã nói qua với nữ nhi, đời này chưa từng hối hận đã gả cho phụ thân sao? Không phải đã nói những ngày hạnh phúc nhất chính là thời gian chung sống cùng phụ thân sao? Nữ nhi cũng nghĩ như vậy! Gia thế hay những thức khác đều không trọng yếu.”

Tiêu cô cô nhìn Mộc Lan, nhìn nữ nhi thường ngày vẫn nhát gan, hiện tại lại dùng thái độ khác thường này tranh cãi với mình, nhất thời cảm khái vạn thiên. Nàng quả thật chưa từng hối hận việc gả cho Mộc Thư An, nhưng mà nàng cũng rất hối hận đã mang theo nữ nhi chịu khổ nhiều năm như vậy bên ngoài. Tính cách như nàng còn cảm thấy khổ cực, thì nữ nhi yếu đuối của nàng làm sao có thể thừa nhận đây?! Nếu gả cho người khác, nàng làm sao có thể yên tâm? Tiêu Diệc Nhiên là cháu trai của nàng, nói như thế nào cũng có một tầng quan hệ, nữ nhi sẽ vẫn ở bên cạnh nàng, dù sao nàng cũng sẽ tận lực chiếu cố cho nữ nhi.

“Nương, Tần công tử tuy rằng không bằng biểu ca, nhưng…” Mộc Lan vừa định giải thích thân phận của Tần Chấn Ly mặc dù không bằng Tiêu Diệc Nhiên nhưng cũng là con nhà quan gia, gia thế cũng không kém, nàng gả qua đó sẽ không ăn khổ, ai ngờ nói còn chưa nói xong thì đã thấy phần gáy đau xót, sau đó mất đi tri giác.

“Lan nhi!” Tiêu cô cô ôm thân mình Mộc Lan đã xụi lơ trong lòng, quát lên với đám người Mộ Dung Nghiêu vừa mới ra tay đánh ngã nữ nhi của nàng, “Các ngươi làm cái gì?”

“Phu nhân yên tâm, ta chỉ là để cho nữ nhi của bà nghỉ ngơi một chút, nếu như còn tiếp tục chậm trễ, sẽ không kịp thời gian.” Mộ Dung Nghiêu nhẹ giọng lên tiếng, bọn họ đã phái người dẫn dắt Tiêu Diệc Nhiên rời đi, nếu tiếp tục kéo dài, Tiêu Diệc Nhiên phát hiện khác thường trở về, đối với kế hoạch của bọn họ liền cực kỳ bất lợi, “Nữ nhi của bà chỉ ngủ một giấc, đợi nàng tỉnh lại, chúng ta đã hoàn thành xong mọi chuyện, hết thảy đều vô sự.” Nói xong từ trong tay Tiêu cô cô tiếp nhận Mộc Lan, trói chặt lại tứ chi rồi quẳng tới trên giường.haehyuk8693

Tiêu cô cô cuối cùng nhìn thoáng qua Mộc Lan, ngoan tâm nói, “Lan nhi, nương chỉ là muốn tốt cho ngươi, ngươi hảo hảo ngủ đi, một lát nữa, nương trở về thì sẽ đánh thức ngươi.”

Nói xong Tiêu cô cô vén mành xuống, đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, đi theo Mộ Dung Nghiêu ra khỏi phòng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui