Tướng Quân Sủng Thê

Sau khi mọi người trong phòng đều lui ra hết, Tô Nhược U mới hỏi Bùi Hạo, "Phu quân, còn Trần thị kia thì sao?"

Bùi Hạo mấp máy môi, thật ra mấy chuyện này hắn không muốn nói rõ cho nàng biết, song hiện giờ đã liên lụy đến nàng rồi, mà nàng hiển nhiên không phải là bông hoa mỏng manh cần hắn bảo vệ. Chỉ là, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng là hắn đã biết, nữ nhân của Bùi Hạo hắn không phải giống mấy tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ kia, nàng không chỉ thông minh mà dưới tình huống khẩn cấp, nàng còn cho hắn ngạc nhiên thật lớn, cho nên những chuyện nàng đã biết rõ thì hắn không cần phải gạt nàng làm gì.

"Mụ Trần thị kia chỉ là một con cá con, khống chế toàn bộ hành động của Quan Hi Nhược, hành động ngày hôm nay là do bên kia có biến, người nọ sốt ruột nên mới đưa ra hạ sách này, về phần Quan Hi Nhược chính là bị người ta lợi dụng trở thành mồi câu, song đáng tiếc chính là, con cá lớn như ta không ăn nàng ta mà chỉ ăn nàng!"

đang nói chuyện chính mà, sao lại lái tới đây rồi? Tô Nhược U đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé đẩy lồng ngực Bùi Hạo ra, đừng dựa sát như thế chứ...

Tô Nhược U vội vàng lên tiếng hỏi lại, "Vậy hiện tại Trần thị..."

Khóe môi Bùi Hạo nổi lên một vòng cười lạnh, "Ngược lại ta đã xem nhẹ mụ ta, hôm nay mụ ta định tới lục lọi thư phòng của ta, ai ngờ sự việc bại lộ, mụ ta liền uống thuốc độc tự sát, may mắn thoát khỏi bị tra tấn da thịt một phen."

Mắt to của Tô Nhược U chớp chớp, được rồi, loại chuyện một khắc trước người còn sống rành rành, một khắc sau đã chết trong nhà mình, nàng đành để nó cuốn theo gió bay đi mất là được rồi....

Bùi Hạo nắm chặt tay Tô Nhược U sau đó cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng một cái, "Có sợ không?"

Tô Nhược U nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra cũng không có gì đáng sợ cả... Huống chi, "Bà ta chết rồi, so với người một nhà chúng ta xảy ra chuyện tốt hơn nhiều..."

Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, ánh mắt Bùi Hạo lập tức sáng rực chứa đầy vui vẻ, tiểu cô nương của hắn dù sao cũng tự thông suốt như vậy, không làm hắn thất vọng chút nào, "Lần này là sai lầm của ta, sau này sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa."

Nghe xong lời hắn nói, Tô Nhược U lập tức ngẩng mặt lên khỏi hõm vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc, "Ta là nương tử của chàng!" Nhìn thấy vẻ vui sướng trong mắt hắn, nàng không khỏi có chút xấu hổ, Tô Nhược U vùi đầu vào lòng hắn một lần nữa, cọ cọ vài cái rồi nũng nịu nói: "Ta là nương tử của chàng chứ không phải gánh nặng của chàng, ta cũng muốn bảo vệ chàng nữa..."

"Thế nhưng là, ta cam tâm tình nguyện mà." Bùi Hão thừa nhận, vừa rồi vì những lời nói của nương tử mà lòng hắn chấn động, tiểu nương tử tay trói gà không chặt nói muốn bảo vệ hắn, làm sao hắn nỡ khiến nàng thất vọng đây?

Bùi Hạo lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược U, đặt ngay vị trí trái tim mình, "Vậy thì, thấy nàng yêu cầu chân thành như thế, ta đây đành giao cho nàng bảo vệ vậy, hơn nữa chỉ cần nàng là đủ."

Tô Nhược U cố nén xấu hổ, hiện giờ nàng rất vui vẻ, kế tiếp, nàng thẳng thắng chìa môi ra thay thế bàn tay mình, hôn lên địa phương không ngừng đập thình thịch kia, "Được, vậy về sau nơi này giao cho ta đi!"

Tích tắt lúc môi nàng chạm lên, Bùi Hạo có cảm giác tim mình như bị hòa tan, tiểu cô nương của hắn...

Bùi Hạo khẽ cong eo bế Tô Nhược U lên, đi nhanh về phía mặt giường lớn thêu hoa trong phòng trong, ý tứ không cần nói cũng biết, làm sao Tô Nhược U có thể không biết hắn muốn như thế nào, nhưng mà, tuyên dâm ban ngày gì gì đó, chàng có biết điểm mấu chốt không!

Thế nhưng không đợi đến khi nàng bắt đầu phản kháng thì nàng đã bị vứt lên mặt giường lớn, nhìn phu quân trước mặt đang tiến hành xé rách y phục trên người mình, khụ khụ, tuy đường cong cơ thể của người nào đó xác thực, khụ khụ, ngập tràn nam tính thu hút, song tha thứ cho nàng không thể mở to mắt ngắm nam nhân khoả thân giữa ban ngày ban mặt, dù đó là nam nhân của mình, thậm chí nàng còn sinh hai nhóc con đáng yêu cho hắn...

Tô Nhược U thẹn thùng nằm ngay đơ trên giường, nàng có thể giả bộ cái gì cũng không biết không?

Có điều không đợi nàng kịp xấu hổ, chân của nàng đã bị người bắt được, nương ơi! Tô Nhược U lại hoảng hốt, hận không thể tức giận đạp cho hắn một phát, thế nhưng hắn vẫn đang khăng khăng nằm đè lên người nàng, nàng chỉ có lòng mà không đủ sức. Hơn nữa Tô Nhược U giãy giụa cả buổi không thoát ra được không nói, mà ngược lại bản thân nàng còn bị đè chặt xuống giường, thậm chí chưa đầy một lát nàng bỗng cảm giác được chiếc mông nhỏ của mình bị người ta véo một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bối rối đến đỏ bừng, không biết chuyện gì xảy ra, từ lúc trên đường đi đến giờ, hắn đặc biệt yêu thích chỗ này, không chỉ thích sờ, thích hôn mà còn... Ừm, thích cắn nữa....

Ngay sau đó, Tô Nhược U lập tức có cảm giác mông mình mát lạnh, tiếp theo trên mông nhỏ của nàng không chỉ có thêm hai bàn tay to à còn bị người dùng môi hôn một cái.

"Ừm..." Tô Nhược U sơ ý ngâm nhẹ một tiếng.

Mà một tiếng này lại tựa như cỏ khô cháy lan ra cả đồng, nháy mắt khiến cho Bùi Hạo vốn dĩ đã không thể khống chế được bốc cháy, hận không thể thiêu đốt luôn nàng, thế nhưng sau khi ánh mắt Bùi Hạo vị hoả thiêu mấy vòng, tất cả điều bị hắn áp chế xuống dưới, hắn không vội, mỹ vị phải thưởng thức từ từ, từng chút từng chút một ăn vào bụng...

Thời gian dần trôi qua, Bùi Hạo lột sạch tất cả chướng ngại ngăn trở bàn tay mình, lúc nhìn thấy hai trái đào to trắng như tuyết hoàn toàn hiện ra trước mắt mình, ánh mắt Bùi Hạo chợt loé mấy tia âm u, bàn tay to không ngừng tỉ mỉ vuốt ve, từng điểm từng điểm, từng tấc từng tấc...

Tô Nhược U bị xoa bóp như vậy, nàng nhanh chóng trở thành vắt mì trong tay hắn, mặc hắn muốn nắn sau thì nắn.

"Phu quân!"

Tô Nhược U vội vàng ngăn bàn tay to đang tìm tòi dưới bụng dưới mình, nàng không muốn đưa lưng về phía hắn như vậy, nàng muốn lật người lại, thế nhưng ngực vừa nâng lên được một chút thì bị hai bàn tay to vô tình ấn xuống.

"Đừng nhúc nhích, thế này rất tốt..."

Giọng nói của hắn rõ ràng động tình mang theo trầm thấp hấp dẫn, song lúc này Tô Nhược U lại vô tâm thưởng thức, vả lại căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, chỉ cần hắn kiềm chế ham muốn bản thân mình ngay từ đầu, như vậy có nghĩa là, trận hoan ái này nhất định sẽ cực lâu, còn nàng chắc chắn sẽ rất thê thảm...

Nghĩ đến có thể tiếp theo bản thân mình sẽ phải đối mặt với số kiếp, Tô Nhược U nhanh chóng giở giọng ngọt ngào cầu khẩn, "Phu quân, U Nhi muốn nhìn thấy chàng, U Nhi muốn ngắm chàng, phu quân, phu quân..."

Nếu như ngày thường, chỉ cần nàng xuống giọng yếu thế thì dù cho hắn có tức giận cũng sẽ không chịu nổi, tan thành mây khói ngay tức khắc. Có điều Tô Nhược U lại không biết, lúc ở trên giường, nàng cần cầu xin thì Bùi Hạo càng hưng phấn gần như nổ tung. Môi Bùi Hạo kề sát vào mông nhỏ của tiểu nương tử nhà mình, không ngừng mút hôn làm hiện lên từng đoá hồng mai, thỉnh thoảng còn dùng răng cọ sát vài cái.

một lát sau, môi của hắn bắt đầu di chuyển lên trên, dọc theo cần cổ nàng, hõm vai một đường đi về phía trước, Tô Nhược U chôn mặt vào trong gối nằm, thỉnh thoảng bị hắn giày vò, hay dùng răng tỉ mỉ cắn, ừm nàng đều sẽ kêu ra tiếng, bây giờ hắn không thèm quan tâm đến lời thỉnh cầu của nàng, nàng cũng không bo giờ xin hắn nữa.

Thân thể Bùi Hạo chậm rãi phủ lên người Tô Nhược U, sau đó môi của hắn hôn lên chiếc cổ tinh tế của nàng, vừa mút mát vừa nhỏ giọng thì thầm, "U Nhi, tại sao không nói chuyện, ta thích nghe tiếng nàng kêu..."

nói rồi, miệng hắn ngậm chặt vành tai đỏ bừng của Tô Nhược U, tiếp sau đó môi lưỡi không ngừng liếm mút, nơi đây là cấm địa mẫn cảm của nàng, hắn chỉ cần nhẹ nhàng thổi một hơi là cả người nàng đã run rẩy, biết rõ Tô Nhược U cố gắng chịu đựng không kêu ra tiếng, hết lần này đến lần khác Bùi Hạo cứ hôn đến, tuy hai người bọn họ thành thân đã lâu nhưng ở trên giường Tô Nhược U vẫn rất bảo thủ, mỗi lần nếu không bị ép đến đường cùng nàng cũng sẽ không dễ dàng buông thả bản thân, chỉ là Bùi Hạo thích nhìn dáng vẻ không thể khống chế vì hắn của nàng, hơn nữa mỗi lần đều muốn ngừng mà ngừng không được.

Quả nhiên, Tô Nhược U không chịu nổi những tê xót chân thật trong cơ thể, lúc này một tiếng ngâm nhẹ vang lên từ trong miệng của nàng, mà đối với chuyện nàng phát ra tiếng rên rỉ trong lúc tận lực kiềm chế, đối với Bùi Hạo phí trên mà nói, không thể nghi ngờ chính là kích thích trí mạng, Bùi Hạo không muốn kiềm nén làm khổ bản thân mình thêm nữa, hắn muốn bùng phát. Ngay sau đó, một tay hắn lần xuống u cốc phía dưới của Tô Nhược U, cảm giác ẩm ướt dinh dính làm cho hắn không do dự nữa, bàn tay to áp vạo bụng Tô Nhược U, hơi dùng sức một chút liền kéo mông Tô Nhược U lên, với tư thế như vậy, Bùi Hạo trực tiếp động thân, đi vào nơi sâu nhất của động hoa, kế tiếp không hề cho Tô Nhược U bất cứ cơ hội thở dốc nào, Bùi Hạo di chuyển liên tịc, thoáng cái đã cuốn Tô Nhược U vào vòng xoáy của dục vọng...

một canh giờ sau đó, cả người Tô Nhược U ẩm ướt nằm trên chăn, tại sao rõ ràng nàng không hề xuất ra một phần sức lực, mà cuối cùng nàng là người mệt nhất chứ? Quá ấm ức rồi! Tô Nhược U nhìn người trước mắt đang lau người cho mình, làm sao bây giờ? Nàng thật sự rất muốn đạp một cước lên mặt hắn, nhìn vẻ mặt mỹ mãn của hắn là nàng nổi điên, "Hoàn toàn chính là một yêu quái thải âm bổ dương, người xấu!"

Bùi Hạo mỉm cười nhìn tiểu nương tử đang nằm xụi lơ trên giường, đợi đến khi lau người xong cho nàng hắn mới lau sơ người mình vài cái, sau đó nhanh chóng nằm xuống, một tay kéo nàng vào lòng, sau đó khẽ hôn lên trán nàng một cái, nhỏ giọng dỗ dành, "Nàng không mệt ư? Mau nghỉ ngơi một chút đi..."

Tuy lúc nãy Tô Nhược U đã lập lời thề son sắt là không để ý đến hắn, thế nhưng cơ thể nàng lại thành thật theo phản xạ có điều kiện, tự động tìm kiếm vị trí thoải mái trong lòng hắn, đến khi Tô Nhược U giật mình phát giác thì nàng càng tức giận hơn nữa, vừa giận hắn lại vừa giận bản thân mình không có khí tiết!

Càng nghĩ càng tức giận, rốt cuộc Tô Nhược U kiềm chế không được, nàng bèn cắn một cái lên lồng ngực Bùi Hạo, ai biểu chàng cắn ta! Ta cắn chết chàng luôn!

Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng đến thế, chỗ nào Tô Nhược U cũng không cắn nổi, cuối cùng nàng chỉ có thể cắn lên đầu ti Bùi Hạo, lúc này Tô Nhược U nhận ra có gì đó không phải, nhưng nếu nàng nhả ra thì lại càng mất mặt hơn, Tô Nhược U sinh lòng độc ác, mặc kệ, nàng phải cắn một cái mới hả dạ, sau đó nàng còn hung hăng trừng mắt liếc Bùi Hạo một cái, thốt ra một câu độc ác, "Để xem sau này chàng còn cắn ta nữa không?!"

Bùi Hạo im lặng nhìn tiểu nương tử "Ngủ yên" trong lòng hắn, tiểu cô nương này càng ngày càng trở nên xấu tính rồi, còn dám uy hiếp hắn, vừa nhớ đến đầu lưỡi nàng chạm vào đầu ti mình, cả người Bùi Hạo run lên, lúc hai người bọn họ ở trên giường, mọi chuyện đều do hắn chủ động, tiểu nương tử trong lòng thanh tao thoát tục, sờ trong tay, ngậm trong miệng đều khiến hắn quyến luyến không thôi, hôm nay quả thật hắn không ngờ phản ứng của mình khi bị nàng cắn lại có phản ứng mạnh như thế.

Hôm nay, cử chỉ kia của Tô Nhược U là vô tâm, thế nhưng hình như đã mở ra cho Bùi Hạo một cánh cửa mới, nếu không phải biết hiện tại đã là cực hạn đối với nàng thì chắc chắn hắn sẽ lôi kéo nàng cảm nhận thêm cảm giác run rẩy kia một lần nữa.

Bàn tay to của Bùi Hạo vỗ lên cái mông nhỏ của Tô Nhược U, sau đó còn bóp thêm một cái, "Tiểu bướng bỉnh, báo thù xong thì mau ngủ đi..."

Tô Nhược U mấp máy môi, ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng hắn vài cái, cuối cùng theo thói quen vùi đầu vào hõm vai hắn, hôm nay nàng rất mệt mỏi, chỉ một lát sau thì đã ngủ mất.

Bùi Hạo ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nhã nhặn lịch sự trong lòng, hắn kiềm chế không được, cúi đầu hôn lên trán nàng, chóp mũi rồi đến gương mặt, cuối cùng là hôn lên cái miệng nhỏ đỏ mọng kia, tiểu cô nương của hắn, tiểu nương tử của hắn...

~~~

một tháng tiếp theo, phủ Đô Đốc khôi phục bình yên một lần nữa, ít nhất trước mắt Tô Nhược U, hết thảy đều gió yên sóng lặng, hoàn toàn yên ổn giống như Quan Hi Nhược chưa từng xuất hiện, có điều trong khoảng thời gian này, một tin tức đang được truyền tai nhau trong phủ Đô Đốc, đó chính là Đô Đốc phu nhân muốn lựa chọn vị hôn phu cho hai nha hoàn thiếp thân của mình là Thanh Nhạn và Thanh Loan.

Theo lý thuyết, cùng lắm thì Thanh Nhạn và Thanh Loan chỉ là nô tỳ của người ta mà thôi, song tục ngữ nói rất đúng, đánh chó phải nhìn mặt chủ, huống hồ đây đây lại là hai đại cô nương như hoa như ngọc. Hơn nữa, vị chủ nhân này chẳng phải ai khác mà chính là Đô Đốc phu nhân tôn quý của thành Định Châu.

Nếu phải nói lời không hay thì đối với dân chúng biên thành này, núi cao hoàng đế xa, dung nhan Hoàng đế như thế nào bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng mà danh tiếng "Thổ hoàng đế" tại khu vực Đinh Châu thì không ai không biết. hắn là Đô Đốc mới nhậm chức, tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng lại dựa vào chiến công mà đi lên, hơn nữa chiến công này còn được lập ở Định Châu đấy. Nhớ ngày đó, Man Quốc xuất binh tấn công thành Định Châu, có điều bọn họ đã chuẩn bị xong kế hoạch phản công, cuối cùng là bọn họ thắng. Vì thế khi dân chúng thành Định Châu nghe nói Đô Đốc mới nhậm chức là vị tướng quân mặt ngọc, dẫn đầu quân đội Đại Hạ sát phạt Man Quốc, mọi người đều tin phục, ngay tiếp theo, dù cho chỉ là hai nha hoàn bên cạnh Đô Đốc phu nhân đi chăng nữa, trong mắt dân chúng, hai người còn được hoan nghênh hơn nhiều tiểu thư khuê các thành Định Châu nữa đấy.

hiện giờ người trong doanh trại quân đội đang ráo riết tiến cử vị hôn phu cho hai nha hoàn thiếp thân của Tô Nhược U, đây là một cơ hội tốt để móc nối thân thích nha! Nam tử đến tuổi thành gia lập thất trong phủ Đô Đốc cũng rất kích động, thời thời khắc khắc đều ngóng trông mình được chủ tử coi trọng, hoặc là hai cô nương Thanh Nhạn và Thanh Loan coi trọng cũng được, đến lúc đó các nàng chỉ cần đề cử trước mặt phu nhân một chút, Đô Đốc phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua tâm ý của các nàng...

Vì vậy trong khoảng thời gian này, có rất nhiều thị vệ và người hầu không có chuyện gì cũng "Vô tình gặp được" Thanh Nhạn và Thanh Loan một phen, còn hành động nhiều hơn nữa thì bọn họ không dám, bọn họ chỉ có thể hi vọng sự anh tuấn tiêu sái của mình lọt vào mắt xanh các nàng, từ nay về sau trải qua cuộc sống ôm "Bắp đùi vàng".

Thế nhưng, bề ngoài Thanh Nhạn cô nương tương đối lãnh đạm, nhất là nàng cũng không thích nói chuyện, ánh mắt gắt gao cứ nhìn chằm chằm vào mặt của ngươi, thật sự rất giống khi nhìn vào người chết, tuy rằng rất mất mặt, bọn họ tự nhận người mình cao hơn nàng, vóc người to lớn hơn nàng, thế nhưng chỉ cần khi tiểu cô nương yếu ớt mảnh mai trừng mắt, trái tim bọn họ lại đập thình thịch, mặc dù không đến mức run sợ, có điều cảm giác rùng mình này cũng đủ để bọn họ sớm chết tâm, đúng là xấu hổ chết người!

So ra mà níu, Thanh Loan cô nương ôn hoà dịu dàng tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhất là lúc nàng cười rộ lên, quả thật ngọt ngào đến tận đáy lòng bọn họ, vì thế rất nhiều thanh niên trai tráng đang trong độ tuổi thành gia lập thất của phủ Đô Đốc đều tập trung lên người Thanh Loan, dù là có chuyện hay không thì bọn họ cũng tìm cớ lắc lư trước mặt nàng một cái, tuy bình thường bọn họ không tỏ vẻ tán tỉnh gì, nhưng bọn họ tin rằng, chỉ cần Thanh Loan cô nương nhìn thấy bọn họ, bọn họ sẽ dùng tất cả ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt sự ái mộ của mình đối với nàng.

Thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua, bọn họ từ từ phát hiện ra một sự thật, đối với bọn họ mà nói đúng là thất bại toàn tập, bề ngoài trông Thanh Loan cô nương có vẻ không hiểu được ý của bọn họ thì phải, chẳng lẽ bọn họ thể hiện chưa đủ rõ ràng sao? cô nương này hoàn toàn không hề để bọn họ vào trong mắt....

không để ý đến đông đảo thanh niên trai tráng trong phủ Đô Đốc âm thầm ai oán, lúc này Thanh Loan cũng chẳng vui vẻ là bao, từ lúc phu nhân hỏi trong lòng nàng và Thanh Nhạn có ý trung nhân hay không, trong khoảng thời gian này phu nhân bỗng dồn hết sinh lực lên người nàng và Thanh Nhạn, thỉnh thoảng phu nhân sẽ hỏi các nàng có để ý đến ai hay không, thỉnh thoảng sẽ hỏi tiêu chuẩn chọn hôn phu của các nàng là như thế nào, mỗi lần nghe Thanh Nhạn đều dùng lời lẽ chính đáng trả lời phu nhân, bản thân chỉ một lòng muốn hầu hạ phu nhân, làm một nha hoàn trung thành nhất, Thanh Loan nàng đương nhiên cũng phải là một nha hoàn trung thành nhất! Song nàng lại có người trong lòng mới khổ, tuy người ta chẳng mảy may để ý tới nàng, nhưng mà nhìn vẻ mặt "Chỉ cần muội nói ra, ta nhất định sẽ làm chủ giúp muội" nóng bỏng của phu nhân, dù cho lòng nàng kiên định thế nào cũng sẽ bị dao động một chút...

Ài!!!! nói tới nói lui cũng là do nàng không hăng hái tranh giành.

Thanh Loan mang tâm hồn u uất chẳng có mục đích gì đi về phía trước, ánh mắt lơ đãng nhìn thẳng, đến khi phát hiện vô thức mình đã đi đến tiểu viện của người nọ, lúc này Thanh Loan rất muốn tát mấy cái cho mình tỉnh lại, người ta đã không quan tâm đến mình, bản thân mình lại nhiệt tình tiếp cận, đây là chuyện gì chứ! Làm phu nhân mất thể diện quá rồi!

Giả sử người này thật lòng có tình cảm với mình, hiện giờ tin tức loan truyền khắp phủ, chắc chắn sẽ không chạy thoát lỗ tai của hắn, nếu đến bây giờ người ta vẫn thờ ơ, vậy nói lên trong lòng người ta rõ ràng không có nàng!

"Thanh Loan, tại sao mày lại không biết xấu hổ như vậy chứ?!"

Tự mắng bản thân mình xong, Thanh Loan ngẩng đầu nhìn vào tiểu viện kia, lúc này nàng hạ quyết tâm, nàng muốn nói với phu nhân, nàng muốn gả cho người! Về phần người nào thì phu nhân cứ lựa chọn là được! Cuộc đời của Thanh Loan nàng không tin không gả đi được!

"Thanh Loan, muội đã nghĩ kỹ rồi sao?"

Tô Nhược U nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ gối trước mặt mình, lúc này rõ ràng nàng ấy đang giận dỗi nên mới nói thế, thậm chí Tô Nhược U có cảm giác, thái độ của Thanh Loan còn mang theo mấy phần tuyệt vọng, kiên quyết và dứt khoát, mà chuyện này, cũng không phải là nàng tìm một vị hôn phu như ý cho nàng ấy là được, chẳng lẽ trong thời gian này, nàng hối thúc dữ quá nên tạo áp lực cho các nàng? Hơn nữa, dáng vẻ này của Thanh Loan, khó có khả năng là không có chuyện gì nha!

Nghe xong câu hỏi của Tô Nhược U, Thanh Loan đứng thẳng người lên bày ra vẻ mặt "Ta đã quyết", "Phu nhân, Thanh Loan đã nghĩ kỹ, nếu quả thật phải xuất giá, dù sao Thanh Loan cũng chẳng có người trong lòng, đành phải làm phiền phu nhân sắp xếp cho Thanh Loan là được, Thanh Loan không có ý kiến gì hết."

Tô Nhược U nhìn sang Thanh Nhạn bên cạnh ngầm hỏi, đây là chuyện gì muội có biết không? Hình như tiểu cô nương Thanh Loan kích động không nhẹ đâu...

Thanh Nhạn khẽ gật đầu, từ khi phu nhân còn là tiểu thư cho đến khi người được gả cho Đô Đốc đại nhân bây giờ, đối với sự thay đổi tâm tình của tiểu cô nương bên cạnh mình cũng có cái nhìn khác, cái này đương nhiên cũng bao gồm người đơn giản, không biết che giấu như Thanh Loan.

Sau khi Tô Nhược U đã hiểu rõ, nàng bèn nhận lời, "Thanh Loan, chuyện này ta hứa với muội, đến lúc đó ta sẽ xem xét, chọn người tốt cho muội, có tin gì ta sẽ thông báo cho muội biết, chỉ là trong khoảng thời gian này muội nên chuẩn bị tinh thần trước đi."

Nghe xong mấy mời của Tô Nhược U, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Loan trắng bệch, nhưng cũng cố nén quỳ xuống tạ ơn phu nhân nhà mình.

Sau khi Tô Nhược U bảo Thanh Loan vẫn không chịu nói thật lòng mình đi ra ngoài, nàng mới vội vàng hỏi, "Thanh Nhạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Muội mau nói cho ta nghe một chút, lần này tiểu nha đầu kia trông có vẻ.... Chịu tổn thương không nhẹ, người kia là ai?"

Dám cả gan trêu chọc tiểu nha hoàn ngốc nghếch nhà nàng, Tô Nhược U nhất định giúp nàng ấy!

Kỳ thật cụ thể mọi chuyện ra sao Thanh Nhạn cũng không biết rõ ràng lắm, vả lại một khi đã đụng đến chuyện tình cảm thì nữ nhân đều trở nên không còn là chính mình nữa, ngay cả bình thường không tim không phổi như Thanh Loan cũng không còn hoạt bát như trước nữa, thậm chí còn che giấu rất kỹ, nếu không phải Thanh Nhạn cùng lớn lên với nàng ấy từ nhỏ thì hiện giờ nhất định cũng không hiểu được tâm sự của nàng ấy.

Trong chuyện này, ít nhất là một người đứng xem bên ngoài, Thanh Nhạn chỉ có thể nhận xét, hoàn toàn chính là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người ta không thích Thanh Loan, dù phải trơ mắt nhìn Thanh Loan đau khổ vì tình thì nàng cũng không thể đi tìm người kia tính sổ, hơn nữa, người kia, vốn dĩ nàng đánh không lại....

Quả nhiên vừa nghe Thanh Nhạn nói xong, Tô Nhược U cũng im lặng, bề ngoài chuyện này có vẻ không dễ xử lý cho lắm, tuy nói Thiên Nhất là do phu quân phái tới bảo vệ riêng cho mẫu tử nàng, có điều thân phận ảnh vệ của y đã nói lên tất cả, mà với tính tình ngây thơ như Thanh Loan, còn tính tình Thiên Nhất thì lạnh như băng sơn ngàn năm, tận đáy lòng Tô Nhược U vẫn hi vọng cuộc sống của tiểu nha hoàn nhà nàng có thể thuận lợi trôi chảy cả đời.

"Thanh Nhạn, sau này muội để ý xem bên cạnh mình có người nào thích hợp hay không, ta không thể mặc kệ Thanh Loan như vậy được!"

Chỉ cần không phải tìm vị hôn phu cho mình, Thanh Nhạn tỏ vẻ mình chẳng có ý kiến gì cả, cho nên nàng đồng ý ngay.

một ngày này, Tô Nhược U càng nghĩ càng hoảng sợ, mặc dù nói Thiên Nhất hơi lạnh lùng, thế nhưng dáng người tướng mạo đều không tệ, võ công thì càng không cần phải bàn cãi, có thể tiểu nương kia chưa yêu thích y sâu đậm, dù muốn dù không chuyện này cần phải nhanh chóng kết thúc mới được, nếu không thì tiểu nha hoàn ngây thơ ngốc nghếch của nàng rơi vào vũng bùn rồi không dứt ra được, vậy thì biết phải làm sao bây giờ?

Buổi tối sau khi Bùi Hạo trở về nhà chơi đùa với các cục cưng nhà mình xong, mắt thấy thời gian không còn sớm, hắn bèn sai Vương ma ma và nhũ nương Lý thị bế hai cục cưng về phòng. Lại nói, từ khi bọn họ đến Bảo Định thành này cũng đã suy xét đến việc tìm thêm nhũ nương cho Đại Bảo và Nhị Bảo, có điều dạo gần đây liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, Tô Nhược U e sợ sẽ xảy ra chuyện gì nữa nên chuyện này mới trì hoãn đến bây giờ.

Vương ma ma và Lý thị không đành lòng nhìn một mình Tô Nhược U cực nhọc chăm sóc hai đứa nhỏ, hơn nữa cân nhắc chuyện Đại Bảo và Nhị Bảo cứ ngủ chung với hai người họ hoài, như thế sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê hai người, cho nên các bà liền chủ động muốn chăm sóc hai tiểu chủ tử, Tô Nhược U vốn sợ các bà mệt nhọc, tuy nhiên nhờ hai bà liên tục cam đoan nên nàng cũng đồng ý, chẳng qua là Tô Nhược U còn phái thêm hai tiểu nha hoàn đến giúp đỡ các bà, cũng may đều là người quen, tuy mới đầu Đại Bảo và Nhị Bảo còn chưa thích ứng, song thời gian dần trôi qua cũng tốt hơn, hiện tại, buổi tối hai đứa đều ngủ chung với Vương ma ma và Lý thị.

"Sao giờ này còn chưa ngủ?"

Bùi Hạo đi tới ngồi lên giường nhỏ rồi ôm tiểu nương tử nhà mình vào lòng, dạo gần đây bởi vì chuyện bên kia có biến hoá mà hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi ở nhà với nàng và hai nhi tử, hai bàn tay Bùi Hạo không khỏi nắm lại thật chặc."

Tô Nhược U tựa vào lòng phu quân nhà mình, ở trong lòng ngực quen thuộc nàng nhanh chóng buông bỏ hết tâm sự, Tô Nhược U cọ cọ vài cái mới lên tiếng, "Phu quân, chuyện ta nhờ chàng lúc trước như thế nào rồi?"

Thấy vẻ mặt sốt ruột của nàng, Bùi Hạo bất đắc dĩ cười cười, khoảng thời gian này hắn bận rộn nhiều chuyện, thời gian ở bên cạnh nàng còn không có chứ nói chi đến chuyện rảnh rỗi đi xem xét chọn phu quân cho hai tiểu nha hoàn của tiểu nương tử nhà mình chứ? Huống hồ, chuyện này sao có thể đơn giản làm nhanh được? Làm không tốt sẽ khiến gia đình mâu thuẫn đấy!

Tô Nhược U chờ đợi thật lâu cũng không nghe được câu trả lời thì biết kết quả, tuy rằng nàng biết dạo gần đây hắn tương đối bề bộn, nhưng nàng vẫn giận dỗi đánh lên ngực hắn một cái, "Chát---" trong đêm khuya yên tĩnh, ngược lại nghe rất rõ ràng.

Thế nhưng, Bùi Hạo hoàn toàn không xem chuyện này là chuyện lớn, tay chân tiểu nương tử nhà hắn nhỏ nhắn, chỉ cần nàng không đau tay thì hắn chiều nàng hết!

Tô Nhược U lỡ tay đánh hắn một cái, người ta chưa mở miệng nói gì thì nàng đã có chút ngượng ngùng, nàng cẩn thận xoa xoa lồng ngực hắn rồi mới nói tiếp, "Vậy từ hôm hay chàng phải bắt đầu chú ý đấy, mỗi ngày ta đều ở trong nhà, không có cơ hội tiếp xúc với ai, chàng quen biết nhiều người ở bên ngoài, dù bất kể như thế nào nhân phẩm nhất định phải tốt, thế mới xứng với nha đầu Thanh Loan, bằng không thì, ta không muốn đẩy Thanh Loan vào trong hố lửa, ta không chịu nổi."

Bùi Hạo mỉm cười nghe tiểu nương tử trong lòng huyên thuyên không ngừng, đối với chuyện hôn sự của hai tiểu nha hoàn nàng toàn tâm toàn ý giúp đỡ, nếu người ngoài biết được, không chừng người ta còn tưởng nàng đang lựa chọn hôn phu cho nhi nữ đấy.

"Được rồi, chuyện này ta nhớ kỹ, bây giờ không còn sớm, chúng ta ngủ thôi."

nói rồi, Bùi Hạo dùng một tay bế tiểu nương tử nhà mình đi đến giường lớn, mặt mày Tô Nhược U đỏ bừng, "Chàng đi tắm trước đi..."

Bước chân Bùi Hạo vẫn không ngừng, "Dù gì sau đó cũng phải tắm, làm trước rồi tính!"

Cuối cùng, đợi đến khi Tô Nhược U cảm nhận được cả người mình được ngâm trong nước, nàng đã không còn một chút sức lực nào nữa, ngay cả hung hăng trừng mắc với tên đầu xỏ gây chuyện mà nàng cũng không làm nổi, giữa lúc mông lung, nàng nhận thấy có một bàn tay to không ngừng dao động trên người mình, có điều cái ôm ấm áp và hai bàn tay to này nàng lại vô cùng quen thuộc, vì vậy, dưới cơn buồn ngủ tập kích, Tô Nhược U từ từ chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày trôi qua, từ ngày ấy trong phòng hắn đã đồng ý với tiểu nương tử sẽ giúp nàng xem xét, lựa chọn vị hôn phu cho hai tiểu nha hoàn của nàng, Bùi Hạo bắt đầu hữu ý vô ý để mắt tới đám nhân sĩ có độ tuổi thích hợp bên cạnh mình, kỳ thật mà nói, bên cạnh hắn, không... thiếu nhất chính là hán tử độ tuổi thích hợp, song để phù hợp với yêu cầu của tiểu nương tử, thì đúng thực không có bao nhiêu, không bàn những chuyện khác, chỉ riêng một đám hán tử không quan tâm đến tứ đổ tường hay là nữ nhân thì đều giắt tính mạng mình trên lưng quần, không dễ tìm chút nào, tục ngữ nói rất đúng, tiến vào quân doanh ba năm, heo mẹ cũng biến thành Điêu Thuyền, sự thật đúng là như thế.

hiện trạng như thế, Bùi Hạo xem xét tới lui, hắn vô cùng sửng sốt khi không tìm ra được một người hợp tiêu chuẩn, từ đó, Bùi Hạo quyết định sau này phải chú ý hơn, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì, bằng không thì càng lao tâm khổ trí hơn, hắn chỉ có thể vất vả tới chết, nghĩ đến đây, bỗng nhiên Bùi Hạo nhớ tới hai muội muội ruột thịt của mình, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì các lão nhân gia nhà mình vẫn còn tại thế, hiện giờ hắn không cần quan tâm những chuyện này, có điều sau này muội phu làm điều gì sai trái, Bùi Hạo sẽ chẳng màng chuyện khác thẳng thắng lôi y ra, đàm luận một chút về cuộc sống.

Gần đây Hoắc Thanh Sơn cũng nghe nói chuyện Đô Đốc phu nhân chọn lựa vị hôn phu cho nha hoàn của nàng, rất nhiều huynh đệ bên cạnh y kích động, thật ra trên đường hộ tống đến đây, mọi người đều lờ mờ hiểu rõ, không nói đến việc Đô Đốc phu nhân đối đãi với các nàng giống như tỷ muội, chỉ riêng nói về bản thân hai vị cô nương kia, Thanh Nhạn cô nương chững chạc đoan trang, tuy xuất thân thấp kém nhưng khí chất lại không hề kém đám tiểu thư khuê các nửa phần. Còn Thanh Loan cô nương, mặc dù tính cách có hơi lỗ mãng một chút, nhưng mà khí chất tinh khiết ngọt ngào lại làm cho cả đám hán tử xuân tâm nhộn nhạo.

Có điều, chỉ riêng Hoắc Thanh Sơn y thì không nha!

Mấy ngày nay, từ lúc y cảm nhận được Đô Đốc đại nhân dùng ánh mắt dò xét lên tất cả đám người bọn họ, Hoắc Thanh Sơn cực kỳ hồi hộp, tuy nói trong lòng y có người kia, thế nhưng với một nhánh cỏ hoang như y lại khó lòng mà với tới, song cũng không ngăn được chuyện y thủ thân như ngọc vì nàng! Đời này, chỉ cần nàng chưa gả, y cũng không lấy!

Vì vậy, đối với ánh mắt như có như không của Đô Đốc đại nhân nhà mình, Hoắc Thanh Sơn tỏ vẻ thấp thỏm không yên, vô phúc hưởng thụ.

Lần này, khi ánh mắt Bùi Hạo rơi lên người Hoắc Thanh Sơn một lần nữa, Hoắc Thanh Sơn đã chịu không nổi, ‘Bẩm báo Đô Đốc, mạt tướng... Mạt tướng vô tình không thể lấy Thanh Nhạn cô nương hay là Thanh Loan cô nương, kính xin Đô Đốc đại nhân đừng lãng phí thời gian trên người mạt tướng nữa!’

Bùi Hạo mơ mơ màng màng, hắn nói sẽ gả nha đầu Thanh Nhạn hay là Thanh Loan cho y lúc nào chứ? Y còn lên tiếng từ chối trước, giờ khắc này mặt mày Bùi Hạo đen ngòm, nha hoàn của tiểu nương tử nhà hắn há lại để người ta tuỳ ý ghét bỏ à!

‘Sao không mở to mắt nhìn lại dáng vẻ như gấu lớn của mình đi, ta nói muốn chỉ hôn cho ngươi từ lúc nào? Nghĩ hay quá nhỉ, người nói mình vô tình, cho dù ngươi có tình đi nữa thì lão tử cũng không có ý đó!’

Mặc dù bề ngoài giống như mình đã làm chuyện ngu xuẩn, song kết quả lại là như ý y mong muốn, chỉ cần không bắt y lấy người khác, mọi chuyện đều có thể thương lượng, bị mắng gì gì đó thì cũng chẳng sao cả, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên y bị mắng.

Thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của Hoắc Thanh Sơn, Bùi Hạo bỗng càng giận hơn nữa, thái độ này là sao! Mấy ngày nay bởi vì chuyện này, mỗi ngày hắn đều bị tiểu nương tử thẩm vấn, hối thúc hắn tìm nhanh lên, ‘Ngươi đã vô tình với hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan, vậy ngươi có tình với ai? nói cho ta nghe thử một chút xem!’

Nhắc đến vấn đề này, Hoắc Thanh Sơn đỏ mặt ngay lập tức, cũng may có râu ria che giấu, ngược lại không bị người ta phát hiện chê cười, chỉ là, Hoắc Thanh Sơn vẫn thoái thác như cũ, ‘Bẩm Đô Đốc đại nhân, mạt tướng không có... không có ý với người nào cả!’

Bùi Hạo nhướng mày, mặt mày nhăn nhó như thế mà nói không có, hắn lập tức chửi ầm lên, ‘Hoắc Thanh Sơn, ngươi có mắc ói hay không, nam tử hán đại trượng phu, đi không đổi danh ngồi không đổi họ, đầu đội trời chân đạp đất, quang minh chính đại, người nhìn dáng vẻ sắp chết bây giờ của ngươi xem, có thấy mất mặt không? Có muốn ói hay không? Khi đi ra ngoài đừng nhận là thuộc hạ của Bùi Hạo ta, lão tử chê ngươi làm mất mặt!’

Được rồi, nghe Bùi Hạo mắng, Hoắc Thanh Sơn chịu đựng không nổi nữa, nương nó, nếu còn nhịn nữa thì y chẳng phải là nam tử hán nữa rồi, hoặc là không nói, đã nói thì nói cho hết luôn, Hoắc Thanh Sơn quyết định chắc chắn nên cao giọng trả lời: ‘Bẩm Đô Đốc đại nhân, người mà thuộc hạ có tình và luôn nhớ nhung trong lòng chính là... Chính là muội muội của đại nhân ngài --- Bùi đại tiểu thư!’

Nhất thời, Bùi Hạo ngẩn ngơ, ‘Ngươi nói người ngươi nhớ nhung trong lòng là ai chứ?’

Nhìn bên ngoài, có vẻ Hoắc Thanh Sơn chịu khích thích không nhỏ từ Đô Đốc đại nhân, được rồi, tuy không biết hôm nay y có còn mạng để trở về hay không, tuy nhiên nếu đã thừa nhận, vậy thì y chẳng còn gì phải giấu giếm nữa, ‘Khởi bẩm Đô Đốc đại nhân, người trong lòng của mạt tướng là...’

không đợi Hoắc Thanh Sơn nói hết câu, Bùi Hạo bỗng giật mình đứng thẳng lên, đi nhanh đến trước mặt Hoắc Thanh Sơn, đạp cho y một cước, sau đó nhìn người nào đó có ý đồ ngấp nghé muội muội nhà mình té nhào trên mặt đất, từng chữ từng chữ nói: ‘Đứng lên, đến võ đường đấu với lão tử một trận đi, hôm nay lão tử muốn lĩnh giáo cao chiêu của Hoắc phó tướng một chút!’

Miệng Hoắc Thanh Sơn giật giật nghẹn ngào, dù thế nào y cũng cảm thấy ý tứ trong lời nói của Đô Đốc đại nhân chính là: Hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi trên võ đài!’ đấy.

Nhưng mà vì trái tim y hướng về người ta, có chết y cũng không thể hoảng sợ lùi bước.

một canh giờ sau, trận đấu đơn phương hành hạ này rốt cuộc cũng kết thúc, Bùi Hạo nhìn Hoắc Thanh Sơn mang mặt mũi bầm dập nằm trên đất, cả người cao thấp không chỗ nào lành lặn, nháy mắt hắn cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều, Bùi Hạo mang tinh thần sảng khoái đi đến trước mặt Hoắc Thanh Sơn, dùng chân đá y một cái, ‘Bắt đầu từ lúc nào?’

Hoắc Thanh Sơn: ‘...’ Bây giờ ta bị ngài đánh thành như vậy mà ngài còn hỏi được? Còn đá thêm một cái nữa! không phải chỉ thích muội muội ngài thôi sao? Ngài định đánh chết ta chắc?’

một luồng sĩ khí bỗng xẹt qua đầu Hoắc Thanh Sơn, ‘Từ lần đầu tiên gặp đại tiểu thư thì đã thích rồi.’ Ta chính là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga đấy, ngài có giỏi thì đánh chết ta đi!

Song kế tiếp vượt qua dự kiến của Hoắc Thanh Sơn chính là, quyền cước trong tưởng tượng của y không rơi xuống một lần nữa, thay vào đó, một giọng nói truyền tới từ trên đỉnh đầu, ‘Vậy thì được hơn nửa năm rồi...’

Môi Hoắc Thanh Sơn mấp máy, dù sao cũng nói ra khỏi miệng rồi, y đành bất chấp tất cả, ‘thật ra thì còn sớm hơn...’

‘Ồ!’ Hoắc Thanh Sơn vừa nói ta, tinh thần Bùi Hạo tỉnh táo lại ngay tức khắc, ‘Vậy thì từ lúc nào?’

Theo Bùi Hạo được biết, Hoắc Thanh Sơn trưởng thành ở Định Châu, lúc y còn nhỏ, thôn làng nhà y bị binh sĩ Man Quốc cải trang thành thổ phỉ tàn sát cả thôn, mà bởi vì Hoắc Thanh Sơn được người nhà giấu trong hầm ngầm cho nên mới tránh được một kiếp, sau đó y phải dựa vào ăn nhờ ở đậu nhiều nơi mà sống. Cách đây mấy năm mới bắt dâu phiêu bạt gian hồ, tiếp đó Đại Hạ và Man Quốc khai chiến, Hoắc Thanh Sơn bèn chủ động xin vào quân doanh, từ đó về sau luôn ở thành Định Châu này, đến sau này mới đi cùng hắn một chuyến trở về kinh thành, vì thế, đối với lời nói của Hoắc Thanh Sơn, Bùi Hạo có chút tò mò.

Hoắc Thanh Sơn gác tay lên gối đầu, mặt hướng về bầu trời xanh thẳm một lần nữa, như có điều suy tư, ‘Ba năm trước đây có gặp nàng trên thuyền ở Triều Châu...’

Khi đó, nàng đứng ở đầu thuyền, lẳng lặng nhìn nước chảy phía dưới, ánh chiều tà chiếu vào trên người nàng, đẹp đến nổi làm say lòng người.

Tuy nhiên, lúc đó Hoắc Thanh Sơn lại không dám nghĩ gì, dù gì mình cũng không xứng với người ta, không nói đến khí chất trên người nàng, chỉ riêng váy áo gấm trên người nàng, cộng thêm nha hoàn người hầu xung quanh là hắn biết, nàng không phải là một người mà một tên tiểu tử nghèo như y có thể muốn là được.

Nàng giống như một giấc mộng, xuất hiện trong ảo tưởng của Hoắc Thanh Sơn, chỉ cần chạm nhẹ là tan biến.

Nhưng mà sau đó, từ khi biết tin Đại Hạ chiêu minh mãi mã để tuyên chiến với Man Quốc, dù người bình thường khi nghe nhắc đến binh mã hung hãn của Man Quốc đều sợ run, dù cho hiện tại y là đường chủ của Tào Bang, Hoắc Thanh Sơn vẫn dứt khoát quyết định tòng quân, y cũng không biết lúc ấy mình muốn gì nữa, biết rõ là không có khả năng, thậm chí y còn không biết nàng tên họ là gì, nhà ở đâu, song y lại muốn thử xem, trái tim mách bảo cho y biết, mình làm như vậy là đúng.

Rốt cuộc, y còn được gặp nàng một lần nữa, thế nhưng sau đó, thực trạng càng khiến người ta thêm tuyệt vọng.

Nàng không chỉ tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của y, hơn nữa còn chưa hứa gả cho bất kỳ ai, đây vốn là một chuyện khiến người ta hưng phấn biết nhường nào! Tuy nhiên, hết lần này đến lần khác, sự thật vẫn là sự thật, y cố gắng ba năm vào sinh ra tử, cuối cùng mới không dễ dàng leo lên được chức phó tướng, mà nàng lại là cháu gái của thái phó, là hòn ngọc quý trên tay quan nhị phẩm thượng thư đại nhân, ngay cả ca ca của nàng cũng là đại nhân mà mình đang đi theo.

Nàng tựa như trăng sáng trên bầu trời, còn y, ngay cả bóng nàng trong nước y cũng không giữ được.

Bùi Hạo quan sát Hoắc Thanh Sơn đang lâm vào trầm tư trước mặt, trong lòng hắn không phải không xúc động, hắn đã quen thấy một hán tử bình thường không tim không phổi, nhìn y có vẻ tổn thương như vậy, ngược lại hắn có cảm giác lúc nãy mình đã làm việc ác, phải gọi là cực kỳ hung ác mới đúng, giống như cả nhà mình đều khi dễ y vậy.

Bùi Hạo dùng chân nhích nhích người Hoắc Thanh Sơn một lần nữa, ‘Nếu như đã yêu thích, tại sao không đi cầu hôn?’

Khoé môi Hoắc Thanh Sơn cố nặn ra một nụ cười vui vẻ, ‘Con người mạt tướng như vậy, có chỗ nào xứng với đại tiểu thư đâu!’

Lời này làm Bùi Hạo không vui, nương nó chớ, tại sao thuộc hạ của hắn lại bày ra dáng vẻ không có chí tiến thủ như thế, quả thực là mất mặt đến nỗi chỉ muốn nén y đến lò mổ, nhưng cũng không thể không xót thương y, bàn chân to đạp tới một lần nữa, ‘Nương nó, Hoắc Thanh Sơn, ngươi có thể trơ mắt mình nữ nhân mình yêu gả cho người khác à?’

Hoắc Thanh Sơn nhận cú đá này, song nghĩ đến mấy lời Bùi Hạo vừa nói, cộng thêm tưởng tưởng ra cảnh ấy, hai mắt Hoắc Thanh Sơn toé lửa, ‘Lão tử hận không thể đánh chết hắn ta!’

Bùi Hạo lại cho y thêm một đá, ‘Ngươi đánh chết muội phu của lão tử, muội muội lão tử biết làm sao bây giờ? Lập đền thờ trinh tiết thờ phu quân chăng! Bây giờ lão tử giết chết tên ngu ngốc như ngươi, tránh cho ngày sau lão tử trông thấy ngươi một lần, bụng dạ lại ấm ức một lần, sống cho tới bây giờ, lão tử chưa từng thấy qua người nào kinh khủng như ngươi vậy, ngay cả nữ nhân mình thích cũng không dám lấy, sao ngươi không đi chết đi nhỉ? Chết đi còn đỡ hơn phải sống nhục, quả thực ngươi chỉ được cái to xác, vật trong đũng quần chỉ là đồ chơi thôi sao?’

nói rồi, Bùi Hạo đạp thêm mấy cước lên người Hoắc Thanh Sơn, ‘Lão tử sẽ viết thư cho phụ mẫu, phải nhanh chóng đính hôn cho Nhàn nhi, bớt cho tên nghé con như ngươi nhớ thương, đúng là mất mặt!’

Dứt lời, Bùi Hạo liền nhấc chân rời đi, thế nhưng hắn chưa đi được hai bước thì chân phải đã bị người ôm lấy, ‘Lão đại, vậy ta lấy muội muội của huynh có được hay không...’

~~~

Tội nghiệp Hoắc đại ca, con đường chinh phục mỹ nhân của anh không dễ chút nào!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui