Tục Nghiêu như ông lớn ngồi xuống ghế dựa: "Em nói đi, hôm nay ân cần như thế, hôm qua làm chuyện xấu gì à?"
Nhạc Dao kiên trì: "Không có mà, tôi có thể làm ra chuyện xấu xa gì chứ? Tôi muốn hỏi chút, muốn mua đồ online từ Tarot tinh thì viết địa chỉ nơi này thế nào thôi."
"Em muốn mua gì?"
"Chỉ có ít giấy với keo thôi, tôi thích nghịch mấy thứ thủ công." Là làm phòng ở thủ công cho bạn tốt, Nhạc Dao rất có niềm tin: "Trước tôi làm lục lạc, anh cũng thấy rồi còn gì."
"Tôi khuyên em nên nhìn qua phí vận chuyển, nhìn xong nếu ổn thì hẵng hỏi tôi tiếp."
"Phí vận chuyển?" Nhạc Dao nói xong thấy Tục Nghiêu không để ý mình nữa, cậu nhanh chóng ăn sạch sành sanh bữa sáng rồi nghiên cứu vấn đề tiền nong.
Hôm qua cậu không biết viết địa chỉ mua hàng thế nào, cũng chẳng thèm để ý.
Hôm nay cậu xem kĩ càng phát hiện từ La tinh tới Hua tinh phí vận chuyển chia làm ba loại, loại sơ cấp thu 80 vạn tối đa 100kg, trung cấp 150 vạn tối đa 200kg, cao cấp 220 vạn tối đa 300kg.
Nói cách khác, mua thì không thành vấn đề, nhưng rẻ nhất cũng tốn 80 vạn tiền vận chuyển.
80 vạn!
Nhạc Dao thấy giá này không phải không hợp lý, nhưng đấy là nếu bỏ qua một bên vấn đề tài chính của cậu.
Tài khoản của cậu đại khái còn 110 vạn Tarot tệ, mua xong trả thêm phí vận chuyển thì chẳng còn gì.
Nhưng cậu còn muốn mua cả đồ lễ.
Không mua đồ lễ thì không có cách nào gia trì cho bút, không gia trì thì bùa chú vẽ ra uy lực không đủ lớn, uy lực không lớn thì chẳng có cách nào nuôi nổi tiểu quỷ.
Cha mẹ không thể dựa dẫm, ông chồng trên danh nghĩa không biết có đáng tin không, cậu muốn nuôi thêm ít quỷ để sai vặt làm chút chuyện.
Tục Nghiêu ăn được một nửa thì thấy Nhạc Dao mặt buồn buồn nhìn máy truyền tin, tiến tới chọt chọt trán cậu: "Em nghĩ gì thế?"
Nhạc Dao gạt tay anh ra: "Không có gì."
Tục Nghiêu ở một bên thay đồ mặt không đỏ, tim không đập: "Tối hôm qua vất vả không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nên không vui?"
Nhạc Dao trợn mắt: "Anh đừng đùa, ai lại không vui vì cái ấy chứ?"
Tục Nghiêu cười: "Tốt lắm, đêm nay..."
Trái tim Nhạc Dao nháy mắt nhảy lên yết hầu: "Đêm nay làm cái gì?!"
Tục Nghiêu đáp: "Nấu cơm đợi tôi về."
Mẹ nó, dọa chết tôi rồi!
Nhạc Dao thở ra một hơi: "Vâng ạ."
Tục Nghiêu nhìn vẻ mặt như tránh được một kiếp của Nhạc Dao, càng nhìn càng thấy thú vị.
Anh mặc đồ chống nắng ra ngoài, trước khi đi nói cho Nhạc Dao: "Nơi này buổi sáng nhiệt độ cao, em đừng đi lung tung.
Nếu như phải ra ngoài thì nhớ gọi chú Minh.
Còn nữa..."
"Còn cái gì nữa?"
Tục Nghiêu không nói tiếp, suy nghĩ nhìn Nhạc Dao rồi rời đi.
Đáng ghét nhất là cái loại nói được một nửa!
Nhạc Dao tức giận nhìn cái quần người nào đó tiện tay cởi ra vứt một bên, trực tiếp đạp một cái.
Phí vận chuyển trong không gian quá đắt, cậu tạm thời gánh không nổi.
Nhạc Dao đợi Tục Nghiêu đi được một lúc thì tìm chú Minh.
Cậu đeo túi nhỏ của mình, mang theo máy truyền tin Tục Nghiêu đưa cho, mặc đầy đủ đồ chống nắng, mở cửa ra sân gọi lớn: "Chú Minh ơi."
Chú Minh không lâu đi ra: "Cậu Tiểu Nhạc có việc gì cần phân phó?"
Nhạc Dao lao thẳng tới nguồn sóng nhiệt: "Cửa này cứ đóng vậy thôi ạ? Có cần khóa không chú?"
Chú Minh trả lời: "Đúng rồi, quay lại để thủ trưởng ghi lại số liệu là được.
Ngài muốn ra ngoài?"
"Cháu muốn mua ít đồ, chú có rảnh không ạ?"
"Có thể, ngài đợi chút nhé." Chú Minh xoay người vào nhà.
Nhạc Dao đánh giá bốn phía một lần.
Nơi này như một thôn lớn, có rất nhiều phòng ở di động trí năng như nhà Tục Nghiêu.
Giờ này hình như chẳng có ai, cửa đóng chặt y như hôm qua.
"Chú Minh ơi, nơi này bình thường không có người hay sao vậy?" Nhạc Dao chỉ vào một nhà, quay sang hỏi chú Minh cũng mặc đồ chống nắng như mình.
"Lúc có lúc không.
Người đi làm nhiệm vụ vài ngày mới quay lại, nhưng giờ chắc họ đang ở sân huấn luyện rồi."
Chú Minh hỏi: "Ngài muốn mua gì ạ?"
"Cháu muốn mua keo với giấy, mấy thứ làm đồ thủ công ấy.
Xem thêm quần áo với giày dép nữa ạ."
Chú Minh nghe cậu muốn mua cả quần áo giày dép thì đưa cậu tới cửa hàng lớn nhất Hua tinh.
Cửa hàng này cách nhà Tục Nghiêu chừng 1km, bên ngoài giống như ba gian nhà hợp lại, diện tích khá lớn, đồ cũng nhiều.
Chủ cửa hàng là một chị gái Beta xinh đẹp.
Chị thấy chú Minh mang người tới thì ra chào hỏi, ánh mắt dừng ở người Nhạc Dao: "Vị này là..."
Chú Minh trả lời: "Vị này là phu nhân Tiểu Nhạc của thủ trưởng, hôm qua mới tới.
Ngài ấy muốn mua giấy và keo làm thủ công."
Chủ cửa hàng đương nhiên biết Nhạc Dao, ấn tượng của chị về Nhạc Dao cũng không tốt giống những người khác.
Nhưng đây là lựa chọn của thủ trưởng, nhất định có nguyên nhân đằng sau, không thích cũng không nên lộ ra ngoài, chị đơn giản nở nụ cười: "Chỗ này không có giấy thủ công, chỉ có giấy ăn và giấy đóng dấu thôi.
Keo thì ở dãy keo với băng dính, đi tới hành lang bên kia thì thấy."
Nhạc Dao cảm ơn rồi đi xem, trừ keo dán thì không thấy thứ gì dùng được.
Cậu cũng hiểu, nơi này binh lính không làm nhiệm vụ thì cũng đi huấn luyện, lấy đâu ra thời gian làm thủ công.
Giấy ăn và giấy đống dấu thì không được, quá mềm.
Trước kia cậu làm cho Kỷ Phong Vũ một biệt thự ba tầng lớn nhiều màu sắc, cũng rất rộng rãi.
Chú Minh thấy Nhạc Dao chỉ lấy hai cuộn keo dán thì hỏi: "Mấy thứ khác không mua được hả cậu Tiểu Nhạc?"
Nhạc Dao gật đầu.
Lúc này cậu thấy chủ cửa hàng lôi ra xếp mấy cái hộp giấy đủ màu sắc, hình dáng chắc là thùng đựng đồ ăn vặt.
Cậu cầm keo dán tới hỏi: "Mấy cái hộp này chị bán cho em được không ạ?"
Chủ cửa hàng mờ mịt: "Cái hộp giấy này á?"
Nhạc Dao gật đầu: "Đúng rồi chị, có thêm nữa thì tốt quá."
Chủ cửa hàng nhìn chú Minh một cái, nghĩ xem có nên bán hay không.
Chú Minh nói: "Cậu Tiểu Nhạc muốn mấy cái hộp này cứ lấy về là được rồi, không phải mua.
Mấy cái hộp giấy này chúng tôi xếp lại thành đống chờ về tinh cầu mẹ bán phế liệu, không được mấy đồng."
Nhạc Dao hỏi: "Tiền bán phế liệu thuộc về ai hả chú?"
Chú Minh đáp: "Đương nhiên là thuộc về sư đoàn rồi thưa cậu."
Nhạc Dao: "Hay mọi người cứ tính theo giá thu phế phẩm bình thường đi, cháu không thể chiếm lợi của sư đoàn được."
Chủ yếu là không thể nợ ân tình của Tục Nghiêu, tên kia muốn thu từng đợt thì cũng hỏng bét.
Anh ta y như con hồ ly, cần đề phòng.
Nhạc Dao cầm về tầm chục cái hộp, mua thêm một cái kéo.
Lúc cậu hỏi mua kéo mặt chủ cửa hàng không thích lắm, nhưng cậu đành làm như không thấy gì.
Sau khi về chú Minh mở cửa cho cậu, cậu rửa tay xong bắt đầu làm biệt thự lớn cho Kỷ Phong Vũ, ước chừng mất cả ngày.
Cậu tự mình đo đạc, cắt từng miếng rồi ghép lại, xong việc đẩy qua một bên nghĩ xem nên ăn gì tối nay.
Hết cách, quan tâm bạn quỷ thì cũng không thể quên thủ trưởng, dù không thích nhưng vẫn phải nhìn mặt Tục Nghiêu mà sống.
"Chú Minh ơi, ở đây có thể mua rau dưa ở đâu nhỉ?" Nhạc Dao đi mua sắm không thấy cái này, cậu đoán ở đây hẳn sẽ có chợ thực phẩm liền đi hỏi chú Minh.
"Ở nhà lạnh." Chú Minh trả lời, "Nơi đây khí hậu nóng nên thực phẩm đều được bảo quản ở nhà lạnh, ngài muốn rau dưa gì?"
"Cháu có thể đi xem không?" Nhà lạnh! Cậu từ bé tới giờ lần đầu nghe tới thứ này.
Nhưng mà nếu như theo lời Tục Nghiêu nhiệt độ nóng nhất đạt 60 độ thì một nhà kho lạnh là cần thiết, nếu không thực phẩm sẽ hỏng hết.
Nhà lạnh ở giữa núi lớn và núi nhỏ, cũng ở giữa khu chỉ huy và khu sinh hoạt, là một cái lều sặc sỡ.
Chú Minh nói nơi này không chỉ có rau dưa mà còn có cây ăn quả.
Nhạc Dao bất ngờ, nơi này nhiệt độ cao như vậy nhưng thực vật không hề thiếu.
Chúng nó hẳn đã biến hóa để thích nghi, cho nên sẽ không héo như thực vật thông thường.
Chú Minh nói thực vật thân gỗ sẽ có thời gian nghỉ ngơi rồi sinh trưởng lại vào mùa thu, tiếp tục sinh trưởng tới mùa xuân rồi lại nghỉ ngơi vào mùa hè.
Nhà lạnh gần Trung tâm Chỉ huy nên Nhạc Dao có thể thấy mấy người lính đi lại.
Những binh sĩ này sẽ chào hỏi chú Minh, Nhạc Dao phát hiện chú Minh rất có tiếng nói ở nơi này.
"Đến rồi, là nơi ấy." Chú Minh chỉ vào căn lều ngoại trừ sặc sỡ thì chẳng khác gì bình thường nói.
"Cháu có thể tùy ý hái ạ?" Nhạc Dao nhìn thấy mấy loại rau củ quen thuộc trên Trái đất, đủ màu xanh đỏ tím vàng, chỉ có mấy cái là cậu chưa từng gặp thôi.
Nơi này còn có hai người, một người ghi chép còn một người đứng ở cửa.
"Có thể, hái tới đâu trả tiền tới đó, ngài có thể xem qua bảng giá." Dì Beta đứng ở cửa trả lời.
"Được rồi, cháu hái xong sẽ ra thanh toán, cảm ơn dì nhiều." Nhạc Dao lấy giỏ mua sắm vào trong, chú Minh đứng ngoài hình như nói chuyện với dì Beta.
Nhạc Dao cũng không hỏi nhiều, thực phẩm trong này giá từ mười mấy tới năm mấy đồng một cân, cậu tính toán mua đủ ăn chứ không mua nhiều.
Cậu hái năm trái cà, mua thêm ít đậu que.
Qua chỗ trồng cà chua thì mua thêm ba quả, trong tủ lạnh còn nhiều hải sản và thịt nên chỉ mua vậy là đủ rồi.
Nhạc Dao đem giỏ nhấc lên quầy thanh toán: "Dì ơi, phiền dì tính tiền hộ cháu nhé."
Dì Beta cười cười: "Được rồi, ngài chờ một chút."
Có thể người tới mua không nhiều nên thao tác dì Beta không nhanh nhẹn.
Nhạc Dao cũng không vội, làm xong nhà cho Kỷ Phong Vũ rồi phải lấy cớ trốn ra bờ biển đốt mới được, vậy mới không kéo sự chú ý.
Sau một lát, dì Beta báo: "Tổng cộng 110 đồng."
Nhạc Dao tìm số tài khoản trong máy truyền tin, nghe tít tít tít tít sau đó nghe thông báo: "Xin lỗi số dư của ngài không đủ, vui lòng thử lại."
Nhạc Dao ngẩn người: "Ơ sao lại thế được, sáng nay còn mua bán được mà." Hơn 1 triệu, sao lại 100 đồng cũng không đủ?
Không tin, Nhạc Dao thử lại thì vẫn là tiếng thông báo: "Xin lỗi số dư của ngài không đủ, vui lòng thử lại."
Chú Minh nói: "Hay do tín hiệu có vấn đề, để tôi thanh toán hộ cho."
Nhạc Dao cạn lời trừng máy truyền tin của mình.
Bà mẹ nó, nguyên chủ trước đấy dùng dịch vụ tín dụng vay tiền vay ba triệu! Giờ tới kỳ hạn trừ nợ trừ sạch 1 triệu, tính cả gốc cả lãi cậu còn nợ hơn 2 triệu!
+
Có để Dao Dao bé nhỏ sống nữa không vậy?.