"Bọn chúng nói vậy thật à?"
Nhạc Phỉ Sơn hỏi Vương Hạo.
Sau cái đêm Vương Hạo yêu cầu kết nối, lão tưởng lần này hắn mang lại tin tức tốt lành gì, ai ngờ hắn lại báo Nhạc Dao có thể nhìn thấy vong linh, hơn nữa còn muốn cùng vong linh dùng bữa!
"Chính xác 100% đấy ạ." Vương Hạo đáp, "Bọn tôi vẫn phải ở lại nơi này hay thế nào ạ?"
"Đương nhiên rồi." Nhạc Phỉ Sơn cau mày, "Cậu đi nhìn xem bọn chúng muốn làm trò hề gì, một khi xảy ra chuyện dị thường gì lập tức dùng cái cớ Nhạc Dao ở Hua tinh thân thể không tốt, trạng thái tinh thần cũng không tốt nói với Tục Nghiêu để mang nó về tinh cầu mẹ kiểm tra.
Nếu không đồng ý thì nối máy cho tôi."
"Nếu lời bọn họ là thật thì sao ạ?"
"Thật con khỉ! Người chết ăn cơm kiểu gì?" Nhạc Phỉ Sơn nói, "Quá nửa là Tục Nghiêu tung hỏa mù, cậu phải giữ vững tinh thần!" Nhạc Phỉ Sơn cực kì muốn im lặng.
Lão nghe cấp trên bàn chuyện có năng lực đặc thù còn là sức mạnh hắc ám, có lẽ Nhạc Dao ở Hua tinh đã vô tình tìm ra tung tích "tước chi tâm", ai mà ngờ? Nó có thể nhìn thấy ma, nhìn cái rắm ấy!
"Vâng thưa tướng quân." Vương Hạo ngắt tín hiệu, cũng cau mày lại.
Thời điểm đi Nhạc Phỉ Sơn cũng không nói rõ lý do tại sao muốn đón Nhạc Dao về, nhưng gã biết lão chắc chắn chẳng nhớ nhung gì con trai cho cam.
Gã hiểu rõ cấp trên của mình, tất cả đều vì tư lợi mà thôi.
Không thể nói lão không quan tâm con trai mình, thế nhưng vì lợi ích trước mặt, con ruột cũng có thể thành con tốt thí mạng.
Cái làm gã tò mò là "năng lực" của Nhạc Dao, phải chăng cái này liên quan tới lý do Nhạc Phỉ Sơn phái gã tới đây.
Nhưng Nhạc Dao thì có năng lực đặc biệt gì? Gã chỉ biết trước đây Nhạc Dao có năng lực cầm tiền đi đường quyền gây thị phi, ngẫm lại mấy lần trước kia đi thu dọn tàn cục cho cậu chủ cũng làm gã hơi đau đầu.
Nhạc Dao cũng đau đầu.
Tự dưng cậu quên mất một chuyện.
"Chuyện gì?" Tục Nghiêu hỏi.
Anh đã giao chỉ thị cho bên nhà ăn, biết rõ đêm nay sẽ có bữa ăn sum họp nên cần chuẩn bị yến tiệc no đủ, làm thêm 14000 nén nhang.
"Còn quần áo nữa nè." Nhạc Dao vỗ vỗ Tục Nghiêu làm cậu chẳng nhớ làm ra hai bao quần áo vàng mã lúc nào, "Tuy mọi người không nhìn thấy anh em vong linh, nhưng dịp này cũng nên cho họ chút ăn mặc lấy thể diện.
Chẳng phải anh nói bọn họ đã chết mất xác, linh thể cũng có tổn hại nhất định à, bọn họ đối diện với chiến hữu ngày xưa có khó chịu không?"
"Đã làm rồi." Tục Nghiêu nói.
"Ơ? Làm rồi ạ?" Nhạc Dao ngẩn người, "Là cấp trên đồng ý hả anh?"
Mỗi lần làm quần áo cho quân đoàn vong linh cũng phải hơn mười ngàn bộ, số tiền đổ vào không hề nhỏ.
Những thứ này làm xong phải đốt ngay, những người bên trên để Tục Nghiêu đổ chi phí quân sự vào đây ư?
"Chú Quan tự mình phê duyệt." Tục Nghiêu cưng chiều nở nụ cười.
Anh cực kì yêu cái tính cách lương thiện và cẩn thận này của Nhạc Dao.
"Vậy thì tốt quá rồi, đêm nay tranh thủ in mô hình kí túc xá ra, trước đấy đã biết có thể đốt cùng một lúc với quần áo rồi."
Lúc này Nhạc Dao đang ngồi trong thư phòng của Tục Nghiêu.
Buổi sáng cậu ở trong hội nghị cùng Tục Nghiêu, buổi chiều thì về.
Yến Kiệt trước đấy cũng ở lại cùng thảo luận về thiết kế và bố trí kí túc xá vong linh, vừa đi chưa được bao lâu.
Bản vẽ thiết kế do Leslie chỉnh sửa nên rất nhanh, Nhạc Dao đang chuẩn bị in thành phẩm.
Bọn họ muốn đặt 18 tòa nhà, tòa nhà màu xanh cao 9 tầng, mỗi tòa chia làm 6 khu riêng biệt.
Phần lớn đều là kí túc xá bốn người, một số ít là phòng hai người.
Bên trong kí túc xá chia làm ba loại phòng: phòng đơn, phòng đôi, phòng bốn người.
Phòng đơn và phòng đôi dành cho các quân nhân lãnh đạo, phòng kí túc bốn người dành cho binh lính.
Vì vong linh không cần tắm rửa cũng không cần đi vệ sinh nên nơi này không hề có nhà vệ sinh, những thứ khác thì gần như y hệt bố trí trong kí túc bình thường.
Giường, tủ quần áo, bàn học, kệ sách, chăn gối này nọ đều đủ cả.
Nhạc Dao nghe tiếng máy in làm việc, chuẩn bị bố trí xong xuôi lại phải cân nhắc thêm biện pháp nếu mấy quân nhân vong linh cần hỏi han mấy vấn đề học thuật.
Cậu đột nhiên quay qua hỏi Tục Nghiêu: "Chồng yêu ơi, anh nghĩ em có thể hỏi viện trưởng Lưu với bác sĩ Triệu về chuyện học huyền thuật được không?"
Tục Nghiêu đáp: "Đương nhiên là được, dù sao em cũng được liệt vào danh sách người quen có thể hỏi trong group một câu."
Nhạc Dao nghe Tục Nghiêu nói vậy thì gấp gáp hỏi ngay trong group chat.
Ban đầu cậu nghĩ chẳng ai quan tâm, thế nhưng chưa tới 30s sau viện trưởng Lưu và bác sĩ Triệu đã reply cực kì muốn học ngay và luôn! Yến Kiệt cũng hỏi, đội trưởng Trần bên hậu cần có đam mê với huyền thuật cũng reply muốn thử học một chút.
Nhạc Dao tính toán, thêm cận vệ Trường nữa là năm người, đủ lên lớp.
Hàn Mặc vốn không có trong group, khi được bất ngờ add vào rồi biết Nhạc Dao muốn chiêu sinh mình, anh vui sướng đến phát rồ.
Ai cũng có lòng tham, anh đã tận mắt được nhìn thấy Thân Vi Lâm một lần thì sẽ muốn nhìn thêm lần nữa.
Anh cũng biết Nhạc Dao vẽ bùa thiên nhãn vất vả, thế nên không tiện hỏi Nhạc Dao.
Giờ thì tốt rồi, chỉ cần Nhạc Dao chịu dạy dỗ thì anh sẽ lấy ra hai mươi nghìn phần trăm công lực chăm chỉ học tập!
Bọn họ trò chuyện xác định xong, Nhạc Dao quay qua nhìn thì thấy mô hình tòa nhà giấy đầu tiên đã in xong.
Vì quá chi tiết nên máy in làm việc khá chậm, thế nhưng khoan nói tới cái này, thành phẩm thật sự rất đáng yêu!
Tục Nghiêu phát hiện vợ bé nhỏ nhà mình là một kẻ ki bo.
Để tiết kiệm tiền cho anh nên in rất bé, sản phẩm nằm gọn trong lòng bàn tay.
Anh ngược lại không thấy tòa nhà bé bé xinh xinh có gì đáng yêu nhưng lại cảm thấy vợ bé nhỏ thật sự rất đáng yêu, làm cho cái kẻ từng trải qua máu tanh như anh trở nên cực kì mềm lòng.
Sếp Tục mềm lòng cả đêm không bắt nạt Nhạc Dao, Nhạc Dao yên tâm nghĩ xem buổi lên lớp đầu tiên sẽ nói về vấn đề gì.
Cậu nghĩ ngợi tới khi không giương nổi mắt lên thì đi ngủ, ngủ một mạch tới hừng đông thì tỉnh.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh là ra xem thành phẩm của máy in, sau đấy viết số liệu lên trên.
Viết xong cậu chạy đi tắm rửa, tắm giặt xong xuôi khoác lên bộ quân phục mới sạch sẽ, cả người tràn đầy tinh thần trách nhiệm!
Yến Kiệt là người nhanh nhẹn, buổi tối thảo luận xong xuôi anh đã sắp xếp ngay một gian phòng thích hợp làm lớp học.
Nơi này cách phòng làm việc của Tục Nghiêu tầm 30m, còn ở chung một tầng.
Nơi này rộng chừng 60m2, vốn là kho trữ đồ linh tinh được Yến Kiệt sai người thu dọn sạch sẽ, bên trong đặt đủ bàn ghế và một bảng trắng thông minh.
Nhạc Dao ăn bữa sáng, đúng giờ có mặt ở lớp học y như nhân viên công tác bình thường.
Cậu nhìn năm học trò thái độ đường hoàng, ai cũng lớn tuổi hơn mình nên có hơi ngượng ngùng.
Thế nhưng trong phương diện huyền thuật trình độ của cậu cũng không phải không có, coi như tương đối có lòng tin.
Đương nhiên, không muốn tin cũng không được.
"Mọi người đều là người quen nên tôi sẽ nói thật." Nhạc Dao đứng trước bảng trắng nói, "Bản thân huyền thuật đã rất kì diệu rồi, có người rất nhanh sẽ tiếp thu được, có người dù học cả đời cũng không thể làm được gì.
Trước khi học huyền thuật, mọi người hãy tự hỏi chính mình một câu: "Tại sao tôi lại muốn học huyền thuật?".
Mọi người không cần trả lời gấp, chúng ta đừng quá câu nệ, coi như nói chuyện bình thường là được rồi.
Chúng ta cứ tiếp tục duy trì bầu không khí thoải mái thế này nha, nếu không tôi còn căng thẳng hơn."
"Để có thể chữa bệnh và giúp đỡ bệnh nhân một cách toàn diện hơn." Viện trưởng Lưu nói, "Vì vậy nên tôi muốn học huyền thuật."
"Tôi và viện trưởng có mục đích giống nhau ạ." Bác sĩ Triệu nói, "Tôi là người quan sát rõ nhất bệnh trạng kì lạ của Sư đoàn phó Đường có tiến triển tốt hơn nhờ huyền thuật nên thật sự rất tò mò, cũng hi vọng mình có thể học tập thật tốt đồng thời sử dụng đúng chỗ."
"Tôi là đội trưởng đội hậu cần, tương lai sẽ tiếp xúc nhiều với anh em vong linh." Đội trưởng đội hậu cần nói, "Thật ra cũng không rõ lắm, tạm thời như vậy đi."
"Học, học nữa, học mãi." Yến Kiệt nói.
"Tôi..." Hàn Mặc nói, "Tôi muốn gặp một người ạ."
"Được rồi, tôi đã hiểu mục đích của mọi người." Nhạc Dao đáp, "Thật ra cái tôi muốn nói là học tập huyền thuật, lĩnh ngộ đạo pháp thì vạn lần không thể sinh ra tà niệm, ý nghĩ xằng bậy.
Muốn học tập thì phải thuận theo tự nhiên, kính trọng sinh mệnh.
Đương nhiên không phải theo kiểu bị đánh thì nằm im chịu trận, thế nhưng trong lòng phải hướng thiện.
Chúng ta hiện không có chiến sự, coi như đang sống trong thời kì hòa bình, tôi nghĩ điều này không khó thực hiện."
"Vẫn được ăn thịt chứ ạ?" Yến Kiệt hỏi, "Tôi từng thấy trong tư liệu cổ có nhắc tới các tín ngưỡng tại Hua tinh, cũng nói tới việc kính trọng sinh mệnh nên không sát sinh, cũng không thể ăn thịt.
Còn phải kiêng rượu, cai thuốc gì gì đó..."
"Vẫn ăn được." Nhạc Dao nói, "Nhưng không ăn sẽ tốt hơn.
Quân ta...!À, môn phái chúng ta có phong cách riêng, không cần để ý tới việc ăn uống.
Chỉ cần khi học tập không sát sinh, cũng không thể tại thời điểm đặc biệt tiến hành...!Ừ thì, không thể tại thời điểm đặc biệt kia làm chuyện ấy ấy..."
Xấu hổ ghê.
"Thời điểm đặc biệt có chỗ nào đặc biệt ạ?" Viện trưởng Lưu hỏi.
"Khi tiến hành siêu độ vong linh hoặc làm mấy nghi thức cúng bái, ví dụ như chiêu hồn hay tế trời này nọ ấy ạ."
"Vậy đại khái bao lâu mới có thể học vẽ bùa khai thiên nhãn ạ?" Yến Kiệt hỏi.
"Cái này sợ rằng có người mười ngày nửa tháng là học được, có người cả đời cũng không học được.
Tối nay là liên hoan của quân đoàn, tôi sẽ cho mọi người nhìn thấy các anh em." Nhạc Dao nói, "Trong tay tôi hiện còn hai lá bùa thiên nhãn, buổi chiều phải vẽ thêm ba lá, lúc ấy mọi người có thể đứng cạnh quan sát.
Còn nữa, trong khoảng thời gian ấy tôi sẽ niệm chú liên quan tới việc vẽ bùa, vì cần thiết nên kính mong mọi người chú ý lắng nghe."
"Bài học hôm nay tổng cộng có ba nội dung chính.
Đầu tiên là nói về những thứ cần sử dụng khi vẽ bùa, vẽ bùa dựa trên nguyên lí gì và dựa vào đâu phát ra uy lực.
Sau đó tôi sẽ nói về cách tính bát tự dựa trên ngày sinh, vì đây là kiến thức cơ bản của huyền thuật."
Yến Kiệt ban đầu nghe rất chăm chú, sau đó tới đoạn "tính bát tự" thì làm vẻ mặt sống chẳng còn gì lưu luyến mà đỡ trán.
Những người khác thì không giống anh lĩnh hội một cách sâu sắc, cực kì tò mò.
Nhạc Dao vừa dựa vào tính năng biểu đồ giả lập của Leslie chiếu "bản vẽ" sắp xếp bát tự lên, tất cả học sinh đều rơi vào xứ sở thần tiên...
Đây! Là! Cái! Mẹ! Gì! Vậy!
Hán tự cổ, bọn họ chưa từng học qua.
Chỉ có cận vệ Trường nhìn "bản vẽ" của Nhạc Dao xong bắt đầu suy nghĩ.
Nhạc Dao nói: "Trước đó Yến công đã lập trình xong phần mềm tính bát tự, thế nhưng tôi vẫn phải vẽ cái này, hi vọng mọi người có thể ghi chép một bản đề phòng bất trắc.
Bất kì tình huống nào cũng có thể phát sinh, mọi người muốn dùng phần mềm nhưng không thể thì tính sao? Mọi người trước tiên chụp lại hình ảnh này đã, có thời gian thì ghi nhớ lại.
Chúng ta tạm thời sẽ sử dụng phần mềm, nhưng về sau tôi sẽ kiểm tra lại.
Tiếp tục nói tới bài học hôm nay..."
Mọi người đều ghi chép đầy đủ, nghiêm túc học hành chăm chỉ.
Nhạc Dao phát hiện đồ đệ của mình còn đáng tin hơn chính mình năm ấy, mà cậu so với sư phụ còn đáng tin hơn.
Năm ấy sư phụ ném cho cậu một đống kinh văn và sách về bùa chú cho cậu, nói cho cậu biết làm thế nào để thỉnh thần linh, dù sao không thỉnh thần linh được thì cũng vô dụng.
Cậu cứ thế thỉnh, thỉnh thỉnh thỉnh...
Một ngày cứ thế trôi qua.
Buổi tối vợ chồng nhà Tục Nghiêu tới nhà ăn, dọc đường chỗ nào cũng nghe xì xào bàn tán chuyện xung quanh bữa "liên hoan toàn quân".
Một số ít quân nhân cảm thấy chuyện này hơi khó tiếp thu trong lòng sợ hãi, phần lớn thì cảm thấy nếu chiến hữu ngày xưa vẫn còn thì so với mọi thứ đều tốt hơn bao giờ hết.
Chỉ có cùng nhau trải qua thời khắc sinh tử thì mới thấm thía tình anh em sâu đậm nhường nào.
Bọn họ chỉ sợ đây là giấc mơ, mọi thứ thật sự quá hư ảo!
Nhạc Dao nghĩ trước đây tất cả đều là người vô thần cũng chẳng tin trên đời có ma quỷ, thế nên bọn họ mới không lộ ra vẻ sợ hãi.
Không như nhân loại trên Trái Đất, nghe những câu chuyện liên quan đến tâm linh truyền miệng nên trong lòng ắt sẽ tồn tại một nỗi sợ vô hình.
Như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không nảy sinh quá nhiều mâu thuẫn.
Trên lý thuyết thì giờ là lúc dùng bữa tối, thế nhưng hôm nay là ngày toàn quân liên hoan nên thời gian dùng bữa bị lùi xuống trễ hơn nhiều, chủ yếu do cân nhắc chuyện hiện diện của nhóm vong linh.
Sau khi Nhạc Dao và Tục Nghiêu tới, phía nhà ăn đã chuẩn bị xong 14000 nén nhang, cũng làm xong thức ăn đãi tiệc, hai người thấy vậy thì đi đốt quần áo.
Bọn họ dẫn theo đội cận vệ, mang theo cả mấy căn nhà mô hình nho nhỏ tới vị trí đã chọn từ trước.
Nơi này cũng thuộc địa phận của sư đoàn Phi Lang, cách khu kí túc xá hiện tại 2km, tọa ở phía Tây khu trung tâm chỉ huy.
"Trước tiên, tôi sẽ khai mở thiên nhãn cho mọi người." Nhạc Dao nói, "Ban đầu có thể sẽ hơi chóng mặt buồn nôn nhưng chỉ một tẹo là hết rồi, không cần lo lắng."
Cậu đưa bùa thiên nhãn cho đội trưởng đội hậu cần, viện trưởng Lưu, bác sĩ Triệu, còn có Tục Nghiêu và Hàn Mặc.
Yến Kiệt ấy hả, cái của anh bị Tục Nghiêu cướp rồi nên không có mà dùng!
"Cái thứ này có thể đánh dấu là tốt rồi." Yến Kiệt nói.
"Có thể đóng dấu lên phù văn nhưng không có cách nào đóng dấu lên thần lực, vậy nên đừng nghĩ nhiều." Nhạc Dao đáp, "Yến công vừa suy nghĩ xằng bậy rồi đó nha."
Yến Kiệt: "..."
Yến Kiệt nhanh chóng đứng một bên câm như hến, chỉ lo nếu lỡ mồm thêm phát nữa thì con đường huyền học lại quay về con số 0.
Nhạc Dao bắt đầu từ Tục Nghiêu, mỗi người bép bép một cái thi pháp, nhanh nhẹn giúp họ mở thiên nhãn, chốc chốc lại lắc lắc khủng long sún trong tay.
Gió nổi lên rồi.
Nhạc Dao thấy trời đã tối hẳn, ở trên đất vẽ một vòng tròn.
Cậu ra hiệu cho Tục Nghiêu ôm mấy mô hình tòa nhà mini đặt vào giữa vòng tròn.
Trong vòng tròn cậu viết: 2km phía Tây trung tâm chỉ huy sư đoàn Phi Lang, âm tào địa phủ, hàng ngàn binh lính quân đoàn vong linh Phi Lang xin hãy nhận lấy.
Các học sinh lớp học huyền thuật nhìn với vẻ mặt 囧, cảm thấy cái này quá tùy tiện rồi.
Thế nhưng Nhạc Dao làm xong, đốt một tòa nhà mini lên, bên cạnh trung tâm chỉ huy thật sự xuất hiện thêm một tòa nhà!
Tòa nhà so với cái Nhạc Dao đốt lớn hơn nhiều, không khác gì một tòa nhà bình thường, trừ việc nó hơi trong suốt!
Cậu ở đây đốt đúng 18 lần, mấy tòa nhà dần mọc lên từng hàng đúng như "kiến trúc" quy hoạch ở khu đất trống!
Mọi người: "..."
Tục Nghiêu hỏi: "Viện trưởng Lưu, đội trưởng Trần, hai người cảm thấy thế nào?"
Viện trưởng Lưu lau lau mặt: "Thưa thủ trưởng, tôi nghĩ mình cần phải bình tĩnh lại một chút ạ."
Đội trưởng Trần: "..." Tôi đây câm nín không biết nói gì luôn!
Đội trưởng Trần của đội hậu cần hẳn là người bị đánh đau nhất.
Anh ta chưa chứng kiến tận mắt sự việc của Đường Diệp, lần này nhìn 18 tòa nhà kí túc xá không khoa học xuất hiện, cảm giác như mình đang mơ.
Anh ta nhẹ nhàng chọc chọc Yến Kiệt: "Yến công, chú em cấu tôi một phát đi."
Yến Kiệt không khách khí, dùng sức nhéo.
"Ouch!!!" Đội trưởng Trần mạnh mẽ xoa xoa cánh tay, "Trời má, cái này thật sự quá quá quá quá thần kì!"
"Quần áo chất đống bên này là được rồi ạ." Nhạc Dao dẫn theo một đám người mở ra thế giới mới, lúc này quay qua nói với Tục Nghiêu, "Dùng nhang đèn đốt chắc không nổi rồi, mượn chức năng phun lửa từ phi hành khí của anh nha."
"Được, Leslie vào vị trí." Tục Nghiêu nói, "Lát nữa làm theo chỉ thị của phu nhân."
"Tuân mệnh tướng quân."
Hơn 10000 bộ quân phục chất đầy một khoảng, Nhạc Dao không thể vẽ một vòng tròn.
Cậu xếp quần áo thành vòng tròn, viết thông tin sau đó ra lệnh cho Leslie phun lửa đốt.
Ngọn lửa bốc cao vút nháy mắt thiêu rụi sạch chồng quần áo chẳng còn gì.
Đội trưởng Trần hỏi: "Quần áo đi đâu rồi ạ?"
Nhà lầu xuất hiện trước mặt, thế còn quần áo thì sao?
Nhạc Dao đáp: "Quần áo tới núi Phú Hà rồi ạ.
Sau 15′ chắc bọn họ thay xong rồi nhỉ?"
Tục Nghiêu nói: "Theo quy định, thay đổi quần áo tư trang chỉ được trong 15s."
Nhạc Dao trừng mắt: "Anh này, phải cho người ta thời gian phân phát chứ? Nhiều người như vậy, tuy rằng có đánh số nhưng không thể nhanh thế được."
Tục Nghiêu cười nói: "Được rồi, đêm nay nghe em hết nhé thầy giáo Tiểu Nhạc."
Nhạc Dao lấy khủng long sún chọt chọt ngực Tục Nghiêu: "Biết thế là tốt."
Mọi người trong lúc chờ đợi thì chạy tới mấy tòa kí túc xá.
Viện trưởng Lưu và bác sĩ Triệu đi phía sau, cảm thấy buồn cười chọc chọc bờ tường.
Kết quả bọn họ phát hiện đầu ngón tay chạm được vào đồ vật! Nhưng tòa nhà này không có cầu thang.
Tự nhiên nghĩ tới "bay lên" trong lời Nhạc Dao, ai cũng cảm thấy sởn hết da gà da vịt.
Nhạc Dao đi vào trong tòa nhà nhìn thử, không thể lên tầng trên nên cậu đứng ngó từ tầng 1.
Cậu phát hiện bên trong đều đúng y như cậu muốn, xem xong thì ra ngoài.
Sau đó cậu đứng ở cửa một tòa kí túc xá vẽ phù chú: "Thổ địa nơi này, thần linh duy nhất, thông thiên đạt địa, ra u nhập minh, thành tâm cầu xin, Thân Vi Lâm núi Phú Hà, nếu như nghe được, mau tới tụ lại."
Thân Vi Lâm không nhanh chóng đã xuất hiện như trước
"Cậu Tiểu Nhạc, Vi Lâm..." Cận vệ Trường không thấy Thân Vi Lâm đâu, mờ mịt hỏi, "Thần chú triệu hồi có hiệu lực ngay lập tức hay là thế nào ạ? Người bị triệu hồi có quyền được lựa chọn không ạ?"
"Có thể lựa chọn." Nhạc Dao đáp, "Lần này phó quan Thân lựa chọn không tới vì anh ta phải dẫn theo một đoàn nhiều người.
Mọi người nhìn về hướng bên kia đi."
Nhạc Dao hất cằm về hướng núi Phú Hà, sườn núi vốn chẳng có gì giờ dâng lên hàng ngàn, hàng vạn quân nhân vong linh.
"T-trời ạ!" Bác sĩ Triệu bị hình ảnh trước mặt dọa nhảy dựng về sau một bước, "Là đồng đội của chúng ta thật!"
"Đúng đúng đúng, phó quan Thân! Tôi thấy phó quan Thân và Thương đội rồi!" Đội trưởng Trần nhanh chóng vẫy vẫy tay, "Phó quan Thân! Thương đội!"
"Đội trưởng Trần!" Thương Đình tăng tốc vèo một cái bay tới, "Lâu rồi không gặp nha! Chú em mở thiên nhãn hả?"
"Đúng đúng đúng, cậu Tiểu Nhạc giúp tôi." Đội trưởng Trần đánh giá từ trên xuống, vừa mừng như điên vừa nhịn không được đỏ vành mắt, "Mẹ nó, tôi còn tưởng sẽ không bao giờ thấy được các cậu nữa!"
"Chậc, khóc lóc cái gì?" Tục Nghiêu tâm lý không dễ chịu nhưng không muốn làm mọi người đi xuống theo, "Thân Vi Lâm, dẫn mọi người đi hưởng thụ chiêu đãi."
"Vâng thưa thủ trưởng!" Thân Vi Lâm nói xong nở nụ cười, "Trần đội phải vui lên chứ.
Cứ chậm rãi nói chuyện, chúng tôi phải đi xem các anh em khác."
"Được được, mọi người chờ ở đây." Đội trưởng Trần xấu hổ một phen.
Các binh sĩ đã ngồi vào chỗ trong phòng ăn.
Trước mặt bọn họ đều bày đồ ăn, có điều phần ăn này so với mọi ngày thì lớn hơn, ít nhất là gấp đôi.
Mỗi người được phát cho một nén nhang nhỏ và một cái bật lửa, cùng một hộp đồ ăn rỗng.
Chẳng hiểu để làm gì.
Có người tò mò cầm nén nhang lên nhìn, ngửi ngửi một cái rồi nhỏ giọng: "Phát thêm một hộp rỗng làm gì nhỉ?"
Người bên cạnh trả lời: "Cái này còn phải hỏi? Toàn quân liên hoan đó, chúng ta cùng nhau dùng bữa, một nửa suất ăn chắc là dành cho bọn họ."
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, chẳng qua cảm thấy mọi thứ quá thần kì mà thôi.
Đồng đội đã mất ăn cơm kiểu gì? Các binh sĩ trong đầu không hẹn cùng lóe lên ý nghĩ này.
Cơ mà, lúc này đột nhiên nhiệt độ trong phòng ăn hạ thấp xuống!.