Nhạc Dao sau khi tới Hua tinh mới biết Tục Nghiêu chính là Hội trưởng hội nhan khống chính hiệu.
Từ cách ăn mặc có thể để ý, chỉ cần không phải lên tiền tuyến, ngày thường Tục Nghiêu đều mặc quân phục mặc đến tao nhã.
Bốn năm trước ngoài chiến trường thì chẳng có cách nào, thú nhân Sarna cao to cường tráng còn có vũ khí công nghệ cao, đánh cũng cực kì liều mạng, hơn nữa lực công kích của thú nhân lại cực kì lớn.
Năm ấy hai phe đánh nhau tung trời, Tục Nghiêu bận rộn chẳng biết mấy ngày không rửa mặt, hơn nữa hoàn cảnh ngoài tiền tuyến rất ác liệt.
Tục Nghiêu bị phơi dưới ánh nắng gắt từng ấy ngày chịu thương tổn, mặt sưng phù lên làm Nhạc Dao nhìn ảnh liền liên tưởng tới dáng dấp của quỷ...
Nhạc Dao cảm thấy Sư đoàn trưởng Tục trong tấm ảnh kia phải hơn 40 mà cái người cùng cậu đi đăng kí cùng lắm mới 27 28, tuy ánh mắt sắc bén như nhau thế nhưng gương mặt lại gầy hơn so với trong ảnh, không có sẹo lớn, nước da cũng dưỡng đủ tốt đẹp trai hơn vị trong ảnh nhiều, chênh lệch khá lớn.
Nhưng đừng nói gì nữa, cậu vừa mới đăng kí xong đã chọc giận Diêm vương mất rồi.
Bọn họ đang ở trung tâm mua sắm, Tục Diêm vương muốn mua đồ biếu cha vợ.
Dù Tục Diêm vương không mắng cũng không đánh nhưng Nhạc Dao có thể cảm thấy từ đầu tới chân người này viết chữ: Ông đây giận mày rồi!
Nhạc Dao cũng không dám đi quá gần, cô dâu nhỏ cứ như vậy đi cách một khoảng nhỏ không xa.
Vẫn cái câu ấy, cậu muốn cứng rắn một chút, nhưng giờ chẳng có sức.
Tục Nghiêu lượn tới lượn lui cũng chẳng tìm được cái gì đáng tin, đi vào siêu thị mua đồ tẩm bổ.
Nhạc Dao nhìn giá niêm yết đắt đỏ, nghĩ ngợi một chút cũng không nói lời nào lúng túng: "Ừm, thật ra tôi cảm thấy anh mang tôi đi, lão ta, ý tôi là cha tôi phải cảm tạ ân đức của anh rồi, anh không cần mua đồ mắc tiền vậy đâu, thật đấy."
"Vậy hả?" Ánh mắt Tục Nghiêu lại rơi trên mặt Nhạc Dao, "Xem ra bình thường em cũng làm cho lão ta đủ đau đầu."
"À không." Nhạc Dao nói, "Tôi không làm lão đau đầu."
Cậu dừng một chút, rất thẳng thắn nói: "Tôi muốn làm lão trọc đầu."
"...!Em đang ám chỉ tôi nên mua cho lão tóc giả đỉnh đầu hoặc kẹp trồng tóc hả?" Tục Nghiêu cười như không cười hỏi lại.
"Sao lại như thế được?!" Nhạc Dao liếc nhìn ngẫu nhiên trên kệ hàng có đồ mình muốn, mắt sáng lên một bên nghĩ cũng không nghĩ nói: "Lão đánh chết tôi anh phải làm quả phu đó! Anh nói như thế tôi được lợi lộc gì chứ!"
"..."
Từ từ, bé cưng này có biết nói chuyện không vậy?! May mà bé sinh ở nhà của Nhạc Phỉ Sơn đấy, không thì sớm muộn cũng bị người ta đánh chết rồi có biết không?!
Tục Nghiêu cười hỏi Nhạc Dao: "Em có biết vì sao anh hùng cũng không qua nổi ải mỹ nhân không?"
Nhạc Dao nghĩ nghĩ một chút: "Vì mỹ nhân là người xinh đẹp."
Tục Nghiêu nói: "Sai, là anh hùng bị mỹ nhân làm cho tức ói máu chết tươi rồi."
Nhạc Dao: "???"
Tục Nghiêu cúi đầu nhìn Nhạc Dao nhét đồ trở lại: "Em xem mực đóng dấu làm gì?"
Nhạc Dao trả lời: "Không có gì cả, chỉ tiện tay xem qua thôi."
Trước đây có nhiều mực đóng dấu có bột chu sa, giờ không có chu sa lỏng thì phải dùng mực đóng dấu vẽ bùa thôi.
Cậu xem qua thành phần mực đóng dấu đều là chiết xuất thực vật, bên trong không có chu sa thì mua làm gì.
Nhìn Tục Nghiêu chọn xong đồ tẩm bổ, Nhạc Dao hỏi anh: "Anh chọn xong chưa? Xong rồi thì tôi muốn qua nhà thuốc.
Tục Nghiêu hỏi ngược lại: "Đi nhà thuốc làm gì?"
Nhạc Dao nói: "Đi nhà thuốc làm gì, đương nhiên là mua thuốc á.
Tôi muốn hỏi xem có thuốc dinh dưỡng bồi bổ tuyến thể không."
Lý do rất hợp tình hợp lý, Tục Nghiêu không hỏi tiếp.
Lúc sắp rời khỏi anh mua một cái mũ màu trắng úp lên đầu Nhạc Dao bắt cậu đội, sau đấy mới dẫn Nhạc Dao vào nhà thuốc.
Tuy rằng rất nhiều thứ đã bị AI thay thế, ví dụ như siêu thị, cửa hàng fastfood hay taxi toàn là người máy nhưng nhà thuốc lại là đặc thù, vẫn có nhân viên là con người.
Nhạc Dao hỏi nhân viên về dịch dinh dưỡng tuyến thể Omega, nghiêm túc chọn một hộp thích hợp với tình trạng của bản thân sau đó mua một bình xịt che dấu pheromone, mua bán xong liền hỏi: "Nơi này có bán bột chu sa không ạ?"
Nhân viên bán hàng trả lời: "Dạ có, ngài mua bột chu sa làm gì ạ?"
Nhạc Dao trả lời: "Thuốc an thần thôi"
Nhân viên bán hàng tán thưởng gói lại, Nhạc Dao thấy không có vấn đề gì muốn lấy thêm vài túi.
Nhân viên thấy cậu muốn mua nhiều như vậy liền dặn dò: "Dược vật này ngài nhất định phải xem kỹ hướng dẫn sử dụng, nó có độc tố nhất định đấy ạ."
Nhạc Dao: "Tôi biết rồi, cảm ơn ạ."
Trở lại phi hành khí, Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Ai to gan vậy, dám dọa cả em?"
Nhạc Dao trả lời: "Là anh đấy.
Anh nghĩ xem, người ta háo hức tìm kiếm hình ảnh về bạn đời tương lai thì tìm được cái ảnh lão sát thủ máu me sát khí kia! Nếu là anh, anh có bị dọa sợ không?"
Tục Nghiêu cười: "Lão sát thủ?"
Nhạc Dao nháy mắt biết mình lỡ mồm thì vội vàng rót rượu dâng cho Tục Nghiêu, một lòng khát khao sự sống.
Trước đây lúc làm sư phụ giận cậu sẽ nhanh chóng pha trà cho người, hiển nhiên thói quen này vẫn còn.
Tục Nghiêu nhìn bộ dạng lấy lòng của cậu nhận lấy ly rượu, đáy mắt lóe sáng, tâm lý nghi ngờ ngày càng nặng.
Đi cả đoạn đường dài quan sát, anh cảm thấy Nhạc Dao không hề giống mấy lời đồn thổi.
Người này mặc dù không nhu nhược ôn hòa như đại đa số Omega nhưng cũng không phải người xấu.
Ít nhất là trong ngày hôm nay, cậu bé này không giống như cái người phẩm hạnh xấu xa lan truyền trên internet.
Nhưng nếu muốn diễn kịch có thể diễn tới mức này, tâm cơ cũng quá sâu.
Nếu không phải diễn kịch thì sao? Nhạc Dao thay đổi tới mức trời đất đảo lộn như vậy?
Kết quả hôn phối bị người động tay động chân, không có cách nào không để ý.
Nhạc Dao hỏi: "Chúng ta gặp cha xong đi luôn? Hay phải ở lại Nhạc gia?"
Tục Nghiêu không trả lời mà hỏi lại: "Em nghĩ sao?"
Nhạc Dao nói: "Cha của tôi đại khái mời ở lại ăn tối, ăn xong đi luôn thì sao? Tôi không muốn ở nhà."
Tục Nghiêu hỏi: "Sao vậy?"
Nhạc Dao: "Bởi vì ở nhà tôi không được hoan nghênh lắm.
Đại khái thuộc về loại kia...!Thôi, nói chắc anh cũng chẳng tin tôi."
Phi hành khí vừa đáp xuống thảm cỏ dinh thự họ Nhạc, Nhạc Dao không nói thêm gì nữa.
Cửa mở ra, cậu đi tới căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Vương Hạo và quản gia đã đợi ở dưới từ trước.
Quản gia làm dấu mời với Tục Nghiêu đang suy tư: "Sư đoàn trưởng Tục, mời ngài đi lối này."
Tục Nghiêu đưa đồ vừa mua cho Vương Hạo, theo sau hộ tống Nhạc Dao đi vào sảnh chính.
Nhạc Phỉ Sơn nghe tiếng phi hành khí thì từ thư phòng đi xuống.
Lão nhìn thấy một mình Nhạc Dao thì theo phản xạ cau mày: "Sao lại chỉ có mình con?"
Nhạc Dao trả lời: "Tục Nghiêu ở phía sau.
Con hơi nóng, về trước thay quần áo."
Cậu nói xong nhanh chân lên nhà, về phòng mình tiện tay lấy bình rượu trắng ở tầng hai và chu sa giấu kĩ.
Lúc cậu đi ra ngoài liền nghĩ ngợi, bôi một đường bột chu sa bên dưới cửa sổ.
Lúc đi xuống, cậu vừa vặn nghe Nhạc Phỉ Sơn nói chuyện: "Đứa lớn nhà tôi có hơi cứng, lúc làm thủ tục nó có làm gì không phải không?"
Tục Nghiêu cười: "Ngài lo xa rồi.
Nhạc Dao hiểu chuyện, gia đình giáo dục cậu ấy rất tốt."
Nhạc Phỉ Sơn: "..."
Cậu hẳn phải che dấu tâm tư lắm mới dối lòng được như vậy nhỉ, Sư đoàn trưởng Tục!
Quản gia nhịn không được nhìn Tục Nghiêu một chút.
Tục Nghiêu vẫn mang theo nụ cười khéo léo của bề dưới, giống như lời nói đấy là lời nói thật.
Nhạc Phỉ Sơn trong lòng mắng đồ giả dối, một bên mời Tục Nghiêu ngồi: "Dì của cậu...!À không, mẹ vợ của cậu có việc đi đón em trai Nhạc Dao, sẽ rất nhanh quay về.
Còn có bác của Nhạc Dao và hai anh họ cũng sẽ tới.
Chúng ta nói chuyện trước, sau đấy cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình."
Tục Nghiêu nói: "Làm phiền ngài rồi.
Rất xin lỗi, đúng ra tôi nên cho Nhạc Dao một lễ cưới rồi mới đi nhưng lần này có chút gấp, Hua tinh bên kia có quá nhiều việc cần tôi xử lý.
Nhưng xin ngài yên tâm, đợt nghỉ phép sau tôi nhất định sẽ bù đắp cho em ấy."
Nhạc Phỉ Sơn cười cười: "Đương nhiên công việc vẫn nên đặt lên đầu.
Lễ cưới thôi, chậm một chút cũng không sao, không gấp."
Nhạc Dao nhìn hai người dối trá hăng say nói chuyện thẳng thắn không xuống, ở sau ban công nói với xuống: "Cha cùng Sư đoàn trưởng Tục nói chuyện trước đi, con đi tắm thuận tiện thu dọn chút hành lý mang đi."
Nhạc Phỉ Sơn trước đấy bị Nhạc Dao dằn vặt muốn phát bệnh tim, giờ thấy cậu phối hợp nghe lời như vậy đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Tuy rất nghi ngờ tại sao cậu tự dưng hiểu chuyện vậy nhưng lão vẫn nói: "Được được được, con nhanh một chút nhé."
Nhạc Dao đáp "Con biết rồi", trên đường quay về đột nhiên nghe Tục Nghiêu gọi bên dưới "Nhạc Nhạc à."
Nhạc Dao sững sờ, Tục Nghiêu rõ ràng gọi cậu mà, chần chừ một lúc: "Sao thế ạ?"
Tục Nghiêu nói: "Đừng để chúng tôi đợi quá lâu nhé."
Nhạc Dao không biết Tục Nghiêu nghĩ gì, lúc chuẩn bị về phòng vẫn trả lời: "Vâng ạ."
Vâng??! Cái gì cơ??!
Nhạc Phỉ Sơn kinh ngạc nhìn Tục Nghiêu: "Tiểu Tục nhà cậu thế mà có biện pháp.
Không gạt cậu, thằng bé sớm đã bị chiều hư, ương ngạnh cực kì nhưng nó thế mà lại nghe lời cậu."
Tục Nghiêu: "Em ấy rất biết điều."
Nhạc Phỉ Sơn: "..." Tôi nghe thấy tiếng crack crack đấy!
Nhạc Dao dành thời gian về phòng, mở khóa AI đồng thời nhìn xem phòng mình có hay không bị người khác lục lọi.
Cậu xác định không có thì lấy chu sa và rượu trắng, vào phòng tắm lấy ra bát trộn mặt nạ mới tinh nguyên chủ chưa kịp dùng bắt đầu pha chu sa vẽ bùa.
Lúc mua là bột chu sa nên đỡ phải phiền phức mài mực.
Cậu dừng một lúc mới mở rượu trắng rót ra pha vào chu sa khuấy đều, khuấy ra một chén chu sa lỏng.
Chu sa này màu sắc không đậm lắm, còn có bột trắng tạp chất lắng lại.
Cậu đi lấy màu vẽ của nguyên chủ cho thêm vào, màu sắc đạt chuẩn thì đổ chất lỏng ra.
Cậu rửa sạch tay, lấy giấy cắt thành bốn phần.
Cắt xong giấy Nhạc Dao ra cửa nhìn xem bên dưới có người máy không, xác định không có thì thành kính nhìn lên trời quỳ xuống...
"Hắt xì!" Giang Hân Đóa dẫn con trai đi mua sắm tự dưng thấy lạnh lạnh.
"Mẹ ơi, mẹ lạnh ạ?" Nhạc Thiên Ngọc kéo cánh tay Giang Hân Đóa, "Nếu không đừng mua gì nữa, Nhạc Dao đi Hua tinh mà.
Bên ấy nghe nói hoàn cảnh rất kém, nóng thì cực nóng mà lạnh thì lạnh thấu xương, việc gì phải mua cho nó nhiều quần áo như vậy?"
"Thằng nhỏ ngốc này.
Mẹ mua cũng không phải cho nó mặc, mua cho cha con với Sư đoàn trưởng Tục nhìn thôi." Giang Hân Đóa nhỏ giọng: "Còn nữa, nó mặc chẳng phải tốt hơn hả? Bên ấy gian khổ như vậy, nó ở một chỗ hưởng thụ, Sư đoàn trưởng Tục còn vừa mắt nó không? Không vừa mắt sẽ sinh ra lục đục."
"Nếu nó chịu được khổ thì sao?" Nhạc Thiên Ngọc nói: "Sinh hiềm khích làm gì? Sinh hiềm khích nó lại chạy về nhà mẹ đẻ, rất ngứa mắt.
Chờ nó đi con còn muốn ở phòng nó đấy, ánh sáng tốt còn có buồng tắm riêng, đâu có bất tiện giống phòng con ở."
"Nó không ăn được khổ, qua bên kia cơm không lành canh không ngọt cũng sẽ không để bản thân chịu uất ức.
Yên tâm, mẹ nắm chắc tâm lý nó mà.
Nói chung cứ nghe mẹ, đừng nhắc tới diện mạo Sư đoàn trưởng Tục rõ chưa? Xấu hay không cũng không liên quan đến mình.
Lùi một bước, nó gây sự chạy về làm cha con cáu còn để cho nó ở phòng mình?"
"Vẫn là mẹ thông minh nhất." Nhạc Thiên Ngọc kéo Giang Hân Đóa:"Đi thêm một chút, mua thêm cho nó ít mỹ phẩm rồi kem dưỡng da các thứ đi mẹ."
Giang Hân Đóa thấy con trai đã hiểu chuyện thì vui vẻ đi mua sắm tiếp.
Cũng là lần cuối cùng rồi, em trai từ trường học về tiễn anh trai, ai cũng thấy không mắc lỗi gì.
Tục Nghiêu và Nhạc Phỉ Sơn ngồi với nhau nửa ngày cũng chưa thấy Nhạc Dao xuống, nghĩ tới Nhạc Dao muốn dùng chu sa an thần thì tò mò muốn lên nhìn thử.
Nhưng cái lão già Nhạc Phỉ Sơn này nói vòng vo không trúng trọng tâm, anh hết kiên nhẫn nói với lão: "Nếu ngài không phản đối thì tôi lên nhìn Nhạc Nhạc một chút.
Khí hậu Hua tinh không tốt lắm, em ấy muốn mang gì tôi có thể đưa ra lời khuyên."
Nhạc Phỉ Sơn cười cười: "Được được, cậu đi đi.
Gian thứ hai hướng Nam tầng trên là phòng ngủ của nó đấy."
Tục Nghiêu cũng chẳng cần lão nói cho mình biết, lúc nghe âm thanh anh cũng đoán ra rồi.
Nhạc Dao đang tắm hoặc mới tắm xong đi ra, mùi pheromone hơi nồng, như có như không chui vào mũi anh.
Mùi thơm tựa hoa nhài, lúc thì như mùi trái chanh hơi chua chua ngọt ngọt, vừa ngọt ngào vừa tươi mát..