Yến Kiệt đột nhiên nhớ tới mõ gỗ nhỏ, nhất thời không biết phải nói gì.
Vì Nhạc Dao, anh không biết có nên nói ra là ai làm không.
Dương Hằng Thiên nhìn Yến Kiệt mấp máy hai lần vẫn không nói nên lời, cười cười vỗ vai anh: "Có thời gian nhớ tới Dương gia chơi nhé."
Yến Kiệt "vâng" một tiếng, trong đầu nghĩ: Còn lâu tôi mới đi!
Nhạc Dao chờ Dương Hằng Thiên đi rồi, cười cười hỏi Yến Kiệt: "Yến công à, sao tôi nhìn thấy anh sợ Dương tổng thì phải nhỉ? Anh không sao chứ?"
Yến Kiệt ho nhẹ, không tự nhiên kéo kéo cổ áo: "Không có gì đâu ạ."
Nhạc Dao theo thói quen bấm đốt tay, tính ra cái gì đó thì dừng lại.
Yến Kiệt thì nhân lúc ra ngoài rửa tay bấm số gọi cho bạn học là Dương Hằng Hi: "Dương Hằng Hi, sao chú em lại nói với anh trai cá nhỏ là do tôi đưa hả?"
Dương Hằng Hi cười rộ lên: "Vốn là do chú đưa còn gì.
Ban đầu tôi nghỉ chẳng ai tin đâu nên mới không chỉ đích danh, chỉ nói là quà của bạn học cũ thôi.
Sau đấy tất cả người họ Dương đều biết nó có tác dụng thật, tôi còn gì để dấu diếm chứ? Anh trai tôi cũng sẽ tự đoán ra.
Sao thế? Ổng tìm tới tận cửa à?"
Yến Kiệt hơi buồn bực: "Ngược lại cũng đúng là không có gì, thế nhưng hôm nay tới quân đoàn 12 thì gặp nhau."
Dương Hằng Hi nói: "Gặp thì sao, anh trai tôi cũng chẳng ăn thịt được chú.
Tôi nói nghe này Yến Kiệt, mấy năm trôi qua rồi sao cậu vẫn sợ ổng đến vậy? Trước đây ổng làm gì cậu rồi?"
Yến Kiệt 囧 trực tiếp cắt đứt đường truyền, như con ruồi mất đầu lượn qua lượn lại vài phòng trong khu vệ sinh rồi mới ra ngoài.
Làm thế nào bây giờ? Arggggggggggg! Mới nghĩ tới thôi đã phát dồ!
Yến Kiệt rửa mặt bằng nước lạnh nửa ngày mới hạ nhiệt, lúc ra ngoài chỉ có tai vẫn hồng hồng.
Nhạc Dao gửi hết chỗ tượng gỗ cho Diệp Lâm Nhiên, lúc này cũng chuẩn bị đi về.
Tục Nghiêu muốn đến đón nhưng việc chưa xong, vậy nên cậu định trở về trước.
"Chú Diệp cứ tiếp tục bận bịu nha.
Cảm ơn món quà của chú ạ." Nhạc Dao nhấc túi giấy trong tay lên, bên trong là một cặp kính thông minh.
Bình thường Nhạc Dao không cần thứ này nhưng Diệp Lâm Nhiên ở trong phòng thí nghiệm cho cậu trải nghiệm một chút, cậu yêu thích không buông nên sẽ không ngại.
"Chờ người kia nhà cháu hết bận thì tới chỗ chú đi, chú Quan nhà mấy đứa vẫn không ngớt miệng khen tay nghề bếp núc của cháu đấy, chú thèm lâu rồi nên lần này cháu quay về, kiểu gì cũng phải thử một lần." Diệp Lâm Nhiên nở nụ cười.
"Không thành vấn đề ạ.
Đợi Tục Nghiêu rảnh, cháu và anh ấy chắc chắn sẽ cùng nhau tới." Nhạc Dao ngồi trên phi hành khí, vẫy vẫy tay chào.
"Yến công, anh không có chuyện gì thật hả?" Chờ tới khi phi hành khí cất cánh, Nhạc Dao lại hỏi thăm Yến Kiệt.
Tại sao sau khi lên chưa được bao lâu mặt Yến Kiệt lại đỏ tưng bừng rồi? Hơn nữa vừa nãy lúc nói chuyện với Diệp Lâm Nhiên thì anh ta cứ hồn lơ lửng trên mây, chẳng biết bay đi tận đâu rồi.
"Không có gì đâu ạ." Yến Kiệt kiên trì giả vờ như mình bận bịu, cúi đầu nhìn chẳm chằm vào quang não.
Nhạc Dao nhún vai, không có ý định hỏi thêm.
Về tới nhà thấy trời còn chưa tối lắm, ăn bữa tối rồi lên "Tiểu phân đội chữa bệnh mất ngủ" dặn dò vài thứ liên quan tới tượng gỗ, sau đó đi lại nhìn qua ngoài sân.
Bên trong âm trạch không có ai, mấy người Kỷ Phong Vũ lại ra ngoài rồi.
Thật ra lúc trời tối bọn họ sẽ đều ra ngoài tự do hoạt động, có điều mấy người này thấy ở Tarot cái gì cũng mới cũng lạ nên thường xuyên ra ngoài, Nhạc Dao sẽ không gặp được bọn họ.
Nhạc Dao tiêu hao chút sức lực ngồi xuống đất vẽ bùa, triệu hồi Kỷ Phong Vũ về: "Mấy người không cần ăn tối à?"
Buổi tối cậu còn chưa thắp nhang, chưa dâng đồ ăn.
Kỷ Phong Vũ nói: "Nah, dù sao không có cậu thì vẫn còn chú Minh và Yến công."
Nhạc Dao hỏi: "Mấy người kia đâu rồi?"
Kỷ Phong Vũ trả lời: "Bọn họ đi Giang gia.
Nhạc Phỉ Sơn tới điện Đại Nguyệt, Giang Hân Đóa không dám ở nhà một mình, chắc về nhà mẹ đẻ rồi.
Trịnh Nghĩa Dương dọa mụ ta tè ra quần, buổi tối không dám ngủ, nhảy nhót làm cả Giang gia không bình yên.
Tôi chống mắt lên nhìn, chắc họ Giang cũng chẳng dung thứ cho mụ được bao lâu nữa đâu."
Gần đây lão Giang ra quyết sách sai lầm, Giang gia vốn cực kì khó khăn, lại thêm Giang Hân Đóa đã chẳng giúp được gì còn điên điên dồ dồ bị "trả về" nhà mẹ đẻ.
Không khí trong nhà ngày càng ngột ngạt, lão già kia vui vẻ mới lạ.
Nhạc Dao nói: "Ở một bên xem trò vui thôi, tuyệt đối đừng để bại lộ.
Còn nữa, đừng tới vương cung."
Kỷ Phong Vũ đáp: "Yên tâm, tôi đi trước."
Nhạc Dao gật gật đầu, vô tình nhìn thấy chú Minh bên ngoài liền ra tìm.
Cậu ra lệnh cho hệ thống AI lấy hai tách trà, ngồi xuống đối diện chú Minh: "Cháu có chuyện này thưa chú Minh, có thể không tiện hỏi thủ trưởng lắm nên muốn nghe ý kiến của chú trước."
Chú Minh hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Nhạc Dao nói: "Là chuyện cha mẹ anh ấy ạ.
Trước kia ở Hua tinh cháu không có cách nào triệu hồi, vậy nên mới không đề cập.
Tới nơi này thủ trưởng cũng không mở lời, không biết có nguyên nhân khó nói nào không.
Có thể triệu tới, chẳng phải sẽ rất tốt sao?"
Lúc ở vương cung thấy Đế hậu gặp lại Hách phu nhân vui vẻ tới vậy, cậu nghĩ ngay tới cảnh Tục Nghiêu đoàn tụ cùng cha mẹ.
Tuy chưa từng gặp, nhưng cậu cảm thấy họ hẳn sẽ là những người tốt bụng.
Chú Minh lại than một tiếng: "Thủ trưởng từng thử rồi ạ, nhưng triệu không được."
Nhạc Dao: "Triệu không ra? Đầu thai rồi? Nếu không ngài nói tên và sinh nhật hai người họ ra, cháu thử tính một chút."
Chú Minh nói ra hai ngày, Nhạc Dao tính một lần lại sửng sốt một lần.
Cậu ở bên kia nhanh chóng bấm bấm ngón tay, tính thế nào cũng thấy sai sai.
Chú Minh hỏi: "Sao thế Tiểu Nhạc tiên sinh?"
Nhạc Dao đáp: "Chú đưa ra hai ngày kia có sai sót không ạ? Tại sao cháu tính ra hai người họ còn sống?!"
Đừng nói tới chú Minh, chính Nhạc Dao còn giật mình thon thót.
Cậu vẫn nhớ câu chuyện chú Minh từng kể.
Cha mẹ Tục Nghiêu chết vào một ngày thiên tai.
Khi ấy quê ngoại Tục Nghiêu gặp động đất, cha mẹ Tục Nghiêu – cũng là cha mẹ chồng cậu hi sinh thân mình cứu các học sinh.
Cuối cùng đội cứu viện tìm thấy thi thể hai người trong đống phế tích.
Nếu chú Minh đã tận mắt chứng kiến thì trên lý thuyết hẳn sẽ không nhầm được, chắc ngày sinh nhật có vấn đề nhỉ?
Minh Thiện cũng nghĩ tới việc này.
Năm ấy ông tận mắt nhìn cảnh cha mẹ Tục Nghiêu mất, việc còn sống là không có khả năng.
Sinh nhật sao có thể sai được? Ông lấy thông tin bệnh viện đưa cho Nhạc Dao, hẳn sẽ không sai sót.
Hay là...!Thông tin bệnh viện có vấn đề?
Minh Thiện tra cứu lần nữa, phát hiện lời mình nói không hề sai sót ở đâu.
Nhạc Dao cũng tính lại lần nữa, kết quả cũng không có vấn đề.
Người sinh ngày này vẫn còn sống, còn không phải vợ chồng.
"Chú Minh ơi, hay lúc đăng kí ở bệnh viện bị sai rồi?" Nhạc Dao cảm thấy không phải không thể rơi vào trường hợp này.
"Một người còn chấp nhận được, hai người chẳng phải quá trùng hợp." Lông mày chú Minh nheo lại khẩn trương, "Chẳng lẽ có người sửa lại báo cáo hôm ấy? Chẳng có lý do..."
"Thôi bỏ đi chú Minh, không đúng cũng không sao hết, để cháu nghĩ cách khác." Nhạc Dao nói, "Chỉ cần thủ trưởng muốn tìm bọn họ thôi, cái gì cũng sẽ dễ dàng.
Cháu chỉ lo cháu làm phước phải tội, anh ấy không ngại thì tốt quá rồi ạ."
"Ngài ấy sao lại để bụng chuyện này chứ." Chú Minh thở dài một tiếng, "Lúc ấy ngài ấy nhỏ vậy, cứ ở lỳ trong rừng nhìn đội cứu viện làm việc không chịu đi.
Thật ra thủ trưởng vẫn luôn muốn gặp lại lão thủ trưởng và phu nhân, chỉ là trong lòng nghĩ tới chuyện kì vọng quá nhiều thì thất vọng cũng nhiều thôi ạ."
"Ngày giờ sinh cụ thể bị khai gian chưa nói tới, nhưng ít nhất ngày sinh cũng chính xác chứ ạ?" Nhạc Dao hỏi, "Chỉ cần một người thôi cũng được."
"Chắc là phu nhân ạ.
Hoặc do lão thủ trưởng từng chấp hành nhiệm vụ đặc biệt nên thông tin bị thay đổi, cũng có thể lắm."
Nhạc Dao nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Cậu hi vọng có thể chính xác tới ngày để xác định ngày mất, giờ giấc cậu có thể ngồi sắp xếp, thế nhưng ngày cũng sai thì cậu sẽ trụi sạch tóc.
Vì vậy Tục Nghiêu về nhà thì thấy Nhạc Dao nhìn chằm chằm vào quang não đếm cái gì, mồm lẩm bẩm nho nhỏ, thậm chí chồng về nhà còn không biết, cực kì chăm chú.
Tục Nghiêu vừa cởi nút quân phục vừa hỏi: "Nhạc Dao Dao, em nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Nhạc Dao bị dọa giật bắn lên: "Làm em sợ muốn chết, anh về khi nào đấy?"
Tục Nghiêu nở nụ cười xoa đầu Nhạc Dao: "Vừa về thôi, nhìn gì đấy?"
Nhạc Dao hơi do dự, trực tiếp đưa số liệu trên quang não cho Tục Nghiêu nhìn thử.
Nếu như Tục Nghiêu từng thử triệu hồi cha mẹ mình về, vậy thì đối với mấy thứ này hẳn sẽ không quá xa lạ.
Tục Nghiêu quả nhiên liếc qua thì rõ: "Em tính toán ngày sinh tháng đẻ cha mẹ tôi?"
Nhạc Dao trừng mắt, dùng cùi chỏ chọt chọt Tục Nghiêu: "Này sếp, gọi cha mẹ anh ~ là ý gì hả?! Không phải của em luôn à?"
Tục Nghiêu bật cười: "Ok ok tôi sai rồi.
Em đang tính ngày sinh tháng đẻ cha mẹ đúng không?"
Nhạc Dao đáp: "Vâng ạ.
Hôm nay em hỏi chú Minh cha mẹ sinh ngày giờ nào rồi tính toán thử.
Kết quả phát hiện ngày giờ không chính xác."
Tục Nghiêu hỏi lại: "Không chính xác?"
Nhạc Dao gật đầu: "Ngày chú Minh đưa tính toán ra hai người sống vậy nên không đúng.
Em tính từng canh giờ ngày sinh của mẹ sắp xếp lại một lần, từng cái từng cái thử một lần."
Tục Nghiêu có chút cảm động, thế nhưng bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng thử rồi, nhưng không được.
Cả hai người đều thử, đều không có phản ứng.
Có lẽ bọn họ đầu thai rồi."
Nhạc Dao: "..."
Tục Nghiêu: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chốc nữa uống sữa bò rồi ngủ đi."
Nhạc Dao còn lâu mới ngủ nổi.
Cậu còn muốn giúp Tục Nghiêu triệu cha mẹ về, ít nhất hai người còn có thể xem con trai lớn ưu tú nhường nào, làm cho Tục Nghiêu vui vẻ một chút.
Giờ Tục Nghiêu lại nói biện pháp này anh cũng từng thử qua rồi.
Nhạc Dao có chút mất mát: "Em không buồn ngủ í.
Anh muốn ăn gì không? Chưa ăn uống gì thì em chuẩn bị cho anh."
Tục Nghiêu nói: "Tôi ăn rồi, không tới nỗi để bụng đói nghị sự.
Không buồn ngủ thì cùng nhau đi tắm nha?"
Nhạc Dao: "..."
Nhạc Dao nhìn ánh mắt Tục Nghiêu, do dự không dám cùng tiến vào buồng vệ sinh.
Tục Nghiêu ở bên trong tắm rửa, cậu ở ngoài lấy máy truyền tin câu được câu không tám chuyện với anh, thuận tiện giúp Tục Nghiêu giặt đồ.
Cả ngày không thấy nhau, cũng nhớ nhau lắm chứ.
Bọn họ là điển hình của cặp đôi cưới trước yêu sau, lúc này thật ra vẫn là thời kì đắm chìm trong yêu đương cuồng nhiệt.
Nhạc Dao nghe thấy tiếng máy sấy tóc, kéo cửa đưa áo ngủ vào trong: "Chồng đoán xem hôm nay em gặp ai ở quân đoàn 12?"
Tục Nghiêu: "Dương Hằng Thiên?"
Nhạc Dao ngu người: "Sao anh biết hay vậy?"
Tục Nghiêu mặc quần pyjama, nhận lấy sữa bò ấm từ hệ thống thông minh đặt vào tay Nhạc Dao: "Leslie nói."
Nhạc Dao nói: "Nó nói không sai, là Dương Hằng Thiên đó.
Nhưng em thấy là lạ, trước kia giữa Yến Kiệt và Dương Hằng Thiên phát sinh chuyện gì ạ? Em cảm giác Yến Kiệt sợ anh ta lắm luôn.
Không không, cũng không hẳn là sợ, là chột dạ lúng túng với Dương Hằng Thiên nhỉ? Cứ quái quái sao ấy.
Chồng có biết gì không?"
Tục Nghiêu trả lời: "Cụ thể thì không rõ.
Năm đó Dương Hằng Thiên luôn hi vọng Yến Kiệt có thể về dưới trướng Dương thị.
Nhị thiếu và Yến Kiệt là bạn học, quan hệ không tệ, họ Dương vẫn luôn để Dương Hằng Hi đề cập chuyện này với Yến Kiệt.
Yến Kiệt thể chất là Beta nhưng ở lĩnh vực tin tặc là nhân vật có số có má, là nhân tài trăm năm có một.
Tôi nhớ hình như Dương Hằng Hi sắp thành công thuyết phục rồi, họ Dương cung kính mời Yến Kiệt tới tham gia một tiệc rượu.
Kết quả sau lần ấy Yến Kiệt chẳng hiểu sao lại không về Dương thị, xin vào Sư đoàn Phi Lang.
Mồm thì nói là vì quốc gia, không còn nguyên nhân nào khác.
Dù sao cũng là chuyện riêng tư, tôi không tiện tò mò nhiều."
Nhạc Dao: "Thì ra là vầy."
Tục Nghiêu: "Tôi nhớ trước kia em từng nói số Yến Kiệt không có vợ mà chỉ có chồng.
Em thấy Dương Hằng Thiên và Yến Kiệt..?"
Nhạc Dao: "Hì hì, chẳng ai hiểu em bằng chồng yêu của em nha."
Cậu đúng là có cảm giác ấy thật, lần đầu tiên thấy Dương Hằng Thiên và Yến Kiệt đứng chung một chỗ đã cảm thấy cứ hợp mắt thế nào ấy.
Nhưng cậu không tính tỉ mỉ, không dám chắc chắn cảm giác này là người định mệnh.
Tarot đối với chuyện kén vợ kén chồng cực kì cởi mở.
Dù là Alpha x Alpha, Alpha x Omega, Alpha x Beta hay Beta x Beta đều được, đều là nguyện vọng cá nhân.
Ngoại trừ can thiệp vào chuyện hôn nhân của Omega tới tuổi, những chuyện khác đều không quá quan tâm.
Omega bị quản lý vì số lượng quá ít ỏi.
Hiện tại gộp cả Tarot và Hua tinh, Beta chiếm 70%, Alpha 20% còn Omega chỉ ít ỏi có 10% dân số.
Chế độ hiện tại là một vợ một chồng, Omega hầu như đều gả cho Alpha, cũng phải có một nửa Alpha phải tìm sự lựa chọn khác.
Trong quân đội Alpha x Beta khá nhiều, đặc biệt là trong các đội dã chiến.
Hoàn cảnh tại các doanh trại dã chiến rất nghiêm ngặt, Omega có thể trụ lại cực ít, các Beta ưu tú cũng rất nhiều.
Nếu Yến Kiệt và Dương Hằng Thiên thành đôi cũng ổn, nhìn tướng mạo cũng có thể thấy Dương Hằng Thiên là một người tốt.
Yến Kiệt mà biết Nhạc Dao nghĩ gì, chỉ sợ anh sẽ nhảy cồ cồ lên ba thước.
Nhưng mấy ngày sau Nhạc Dao đều suy nghĩ tới việc cha mẹ Tục Nghiêu còn hay không, không có thời gian nghĩ tới Yến Kiệt và Dương Hằng Thiên.
Nhạc Dao tìm chú Minh, hỏi chú Minh xem trong nhà còn thứ gì cha mẹ Tục Nghiêu để lại hay không, tốt nhất là thứ khắc sâu trong kí ức.
Sau đấy, chú Minh nói cho cậu có một đàn gấu con đan bằng mây tre.
Mẹ Tục Nghiêu còn sống yêu thích làm đồ thủ công nhất, đan lát đồ vật cực kì lợi hại.
Gấu nhỏ chính là quà sinh nhật 3 tuổi của Tục Nghiêu.
Nhạc Dao ở với Tục Nghiêu chưa từng nhìn thấy gì, sau đấy thông qua Leslie trợ giúp mới lục lọi ra từ trong thư phòng của chồng.
Đốt thứ này chắc chắn không được rồi, dù sao cũng là kỉ vật cha mẹ để lại cho Tục Nghiêu, nhìn cách Tục Nghiêu trưng bày thì biết anh trân trọng nó nhường nào.
Vì thế Nhạc Dao chụp ảnh từng phần, dựng mô hình trên máy in 3D rồi in hẳn 20 con giống nhau.
Đêm đến, cậu ghi ngày sinh tháng đẻ vào, lần lượt thử triệu hồi.
Mỗi lần cậu đốt một con, tiến hành triệu hồi một lần.
Nếu tên và bát tự không ứng thì đốt chẳng lên cái gì, không ai nhận được.
Chỉ khi nhận được thì Nhạc Dao tin bọn họ nhất định biết, đồng thời cũng sẽ tới.
Thật sự mà nói cũng chẳng có gì đảm bảo vong linh cha mẹ Tục Nghiêu vẫn còn trên đời, Nhạc Dao chỉ cảm thấy cậu phải thử một lần thôi.
Nếu được thì sao? Một cặp vợ chồng lương thiện tới vậy, để lại đứa con trai duy nhất một mình có tiếc không? Vậy nên bọn họ không đầu thai?
"Còn lại mấy con gấu?" Nhạc Dao hỏi Yến Kiệt.
Cậu triệu hồi nhiều lắm mà chẳng thấy vong linh mới xuất hiện.
Tục Nghiêu đi điện Đại Nguyệt chưa về, cậu nhân lúc Tục Nghiêu chưa về thì nhanh nhanh chóng chóng làm thử, nếu thành công còn có thể cho Tục Nghiêu niềm vui bất ngờ.
"Còn 6 con ạ." Yến Kiệt đáp, "Có muốn tôi in thêm nữa không?"
"Không cần đâu ạ, dù sao cũng chỉ còn 6 tổ hợp bát tự." Nhạc Dao cầm thêm một con gấu nhỏ, viết bát tự lên rồi đốt.
Cậu nhìn gấu nhỏ cháy thành tro giấy, thành kính ngồi xuống vẽ bùa chú: "Nơi đây thổ địa, thần chi tối linh, thông thiên đạt mà, ra u đi vào minh, dùng ta chi linh, kiền tâm cầu xin..."
Bùa chú còn chưa niệm xong, phù ~ một tiếng, bùa chú biến mất.
Chỉ còn dư lại 5 gấu con.
Nhạc Dao lại một lần nữa dính lên bùa, đốt.
Cậu không ngại phiền, từng lần dính bùa rồi đốt, sau đó niệm chú triệu hồi.
Chỉ còn một cái duy nhất, không hề có phản ứng gì.
Nhạc Dao thật sự có chút uể oải.
Đầu tiên thử bát tự cha Tục Nghiêu, không có kết quả.
Còn bát tự mẹ Tục Nghiêu, nếu không có kết quả thì...
"Cậu Tiểu Nhạc, hay ngài nghỉ ngơi chút đi?" Chú Minh nói.
Nhạc Dao đốt giấy ở khoảng cách gần lại còn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trên trán nhỏ mồ hôi.
"Đốt nốt cái này đã ạ." Nhạc Dao cầm gấu con, dính bùa, đốt, ngồi xuống...
"Thổ địa nơi này, thần chi tối linh, thông thiên đạt địa, ra u đi vào minh, mượn linh lực của con, thành tâm cầu xin, nữ sĩ Hạng Tinh từ Phúc Tháp Uyên trấn nhỏ Hạ Nại, nếu như nghe đến lời triệu hoán này, mau mau quy về một chỗ."
"Phù ~" Lần này bên trên phù văn nổi lên một trận lốc xoáy nhỏ.
Cơ mà cũng chỉ có gió thôi.
Rốt cuộc tôi sai ở đâu chứứứứứứứứ!
Nhạc Dao giận dỗi xoay mòng mòng như con ruồi bay tới bay lui, "bộp bộp" vỗ bàn hai cái, vỗ xong mới thấy đau tay nhanh chóng đưa lên chu mỏ thổi thổi, sau đó ném hết qua một bên.
Tục Nghiêu quay về thấy cậu như vậy thì giật mình: "Sao lại thế này?"
Nhạc Dao mạnh mẽ hít một hơi: "Chả sao cả!"
Sau đấy cậu lên nhà, in thêm hai con gấu xuống.
Tục Nghiêu phát hiện con gấu cực kì quen mắt, nhìn chất liệu thì biết không phải cái mẹ để lại cho anh.
Anh dùng ánh mắt dò hỏi chú Minh: Đội trưởng Tiểu Nhạc hôm nay làm sao vậy?
Chú Minh buông thõng tay.
Nhạc Dao đẩy đẩy Tục Nghiêu chắn trước mặt qua một bên: "Anh tránh ra!"
Tục Nghiêu: "Để làm gì?"
Nhạc Dao im lặng.
Cậu khí thế hung hăng đi tới phòng khách, thêm cặp bát tự có phản ứng lớn nhất lên gấu con rồi đốt lên, cắn đầu ngón tay vẽ hai phù văn, nhỏ giọng thì thầm: "Thổ địa nơi này, thần chi tối linh, thông thiên đạt địa, ra u đi vào minh, mượn linh lực của con, thành tâm cầu xin, ngài Tục Uy và nữ sĩ Hạng Tinh từ Trường Trung học Khánh Trạch của trấn nhỏ Hạ Nại, nếu như nghe đến lời triệu hoán này, mau mau quy về một chỗ."
"Phù ~"
Trong phòng cuốn lên trận gió mạnh, rèm cửa sổ lay động lách cách.
Nhạc Dao nháy mắt tỉnh táo, nhìn quanh bốn phía.
Chả có cái mẹ gì! Có nhầm không vậy!
Tục Nghiêu cũng biết anh nên làm gì, tiến lên vỗ vỗ: "Thôi."
Nhạc Dao chẳng biết có luồng khí ở đâu ra chạy trong người, hoặc do mang bầu nên xuất hiện vài cảm xúc kì lạ, trong đầu chẳng nghĩ gì quay sang gào ầm lên như đồ dở hơi: "Thôi cái gì mà thôi?! Hai cụ nhất định vẫn còn! Em có thể cảm nhận sóng linh lực, bọn họ thế mà không tới! Không nhớ con hả? Không nhớ con, chẳng lẽ không muốn gặp cháu nội? Tức chết em rồi!"
Tục Nghiêu: "..."
Nhạc Dao cực kì hung ác: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Tục Nghiêu: "Có thấy em đâu mà nhìn."
Nhạc Dao cau mày: "Anh không thấy em thì nhìn ai hả?"
Nói xong cậu nhìn theo hướng Tục Nghiêu, đột nhiên trợn tròn mắt: "Ơ..."
Chỉ thấy phía sau là một cặp vợ chồng mặc đồ đôi đang ngơ ngác nhìn cậu..