Giáo viên chủ nhiệm Tần là một ông chú Beta, bộ dạng giống như đợi lâu lắm rồi.
Nhạc Dao và Tục Nghiêu vừa vào ông đã giúp làm thủ tục đăng kí ngay, không hỏi han gì nhiều.
Chỉ có lúc Tục Nghiêu chuẩn bị kí tên thì nhắc nhở: "Nhạc Dao nhất định muốn lên học online à? Tình huống cơ thể đặc thù như em nên xem xét đăng kí kì nghỉ, chờ hậu sản lên lớp cũng được mà."
Nhạc Dao đáp: "Không cần đâu ạ.
Hiện em ở nhà cũng không có gì làm, lên mạng nghe giảng cũng tốt."
Thầy Tần ngoài ý muốn nghe câu trả lời của Nhạc Dao, sau đó cười cười với Tục Nghiêu: "Tướng quân cưới em ấy sớm hơn hai năm thì tốt rồi, đầu tôi sẽ gật tới lúc rớt mới thôi.
Lúc đi học thì toàn gây thị phi ầm ỹ, hiện tại kết hôn cùng ngày có thể coi là đàng hoàng rồi."
Tục Nghiêu mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Ngài nói đùa, em ấy vẫn luôn tốt mà."
Thầy Tần nhất thời nghẹn một chút, một lúc sau mới lúng túng nở nụ cười: "Vậy sau này tôi sẽ đúng hạn gửi tư liệu học tập ạ.
Nhạc Dao cũng nghiêm túc học hành nhé, tranh thủ xin đừng gác máy để đó."
Nhạc Dao đáp: "Vâng ạ, làm phiền thầy rồi."
Thầy Tần: "Không phiền.
Đi thôi, thầy tiễn hai người ra ngoài."
Thời gian nghỉ kết thúc, trên sân không còn ai.
Thầy Tần tiễn hai vợ chồng ra tới sau tòa nhà mới đi vào.
Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu: "Có phải chồng đã chào hỏi ông ấy trước rồi không? Thầy ấy khách khí quá, chẳng hỏi gì nhiều đã làm thủ tục luôn."
Tục Nghiêu đáp: "Bắt chuyện không phải tôi, chắc là Hiệu trưởng.
Lần này nhà thiết kế thứ hai của hạng mục kiến thiết Hua tinh là con của Hiệu trưởng các em."
Nhạc Dao: "Hả?! Hiệu trưởng trông cũng hơn 50 rồi nhỉ, con trai hiệu trưởng...!Chắc cũng không nhiều tuổi lắm, cũng là Alpha ạ?"
Tục Nghiêu nói: "Ừ.
Tại điện Đại Nguyệt hôm ấy em cũng gặp rồi, là người đặt vấn đề nhiều nhất."
Nhạc Dao giống như có chút ấn tượng, nhưng bị cơn buồn ngủ quấy phá nên ấn tượng không quá sâu.
Tục Nghiêu nâng cổ tay xem giờ, thấy còn có thể đi cùng Nhạc Dao tầm ba tiếng nữa thì dẫn cậu tới khu mua sắm phụ cận.
Tuy Nhạc Dao thường ngày có thể mua bán trên mạng, cảm giác cùng nhau đi trong cửa hàng lại không giống thế.
Trước kia không để ý tới những người tầm tuổi đi học, giờ nhìn lại đám học viên túm năm tụm ba cười đùa Tục Nghiêu mới phát hiện ra.
Vốn Nhạc Dao tầm tuổi này nên theo bạn bè tận hưởng tháng ngày sinh hoạt trong trường học, quanh năm ở Hua tinh mới không có nhiều cơ hội.
Tuy Nhạc Dao không để ý nhưng gần đây anh đi sớm về trễ, thời gian ở bên cậu cực ít, khó mà tránh khỏi có chút đau lòng.
Nhạc Dao nói: "Cái này có gì mà đau lòng.
Hiện tại em có anh, có cha mẹ còn có ba đứa nhóc, sẽ không cô đơn."
Tục Nghiêu: "Nhưng không giống bạn bè cùng trang lứa."
Kỷ Phong Vũ từng kể Nhạc Dao chân có tật đi lại không tiện nhưng tính tình tốt, nhiệt tình với mọi người nên không ít bạn bè.
Có thể sau khi tới nơi này do nhiều nguyên nhân nên bạn bè căn bản chẳng có ai, tiếp xúc đại đa số cũng toàn người lớn tuổi, hơn nữa đều bận bịu công tác.
Thật sự mà nói, thời gian chơi đùa không nhiều.
Về tinh cầu mẹ từ hôm ấy tới nay Nhạc Dao mới đi một chuyến tới họ Nhạc, đi một chuyến tới điện Đại Nguyệt, đi một chuyến tới quân đoàn 12, hôm nay thì đi một chuyến về trường học, đều vì có việc chứ không nhàn nhã thả lỏng.
Thời gian còn lại đều ở nhà, nhiều lắm cũng chỉ có chú Minh và Yến Kiệt nói chuyện cùng.
Đột nhiên hiểu tại sao Nhạc Dao muốn về Hua tinh rồi, ở đàng kia ít nhất ai cũng biết nhau, cùng nhau ăn bữa cơm hoặc cùng nhau dạo một vòng quanh sân huấn luyện, không có việc gì làm thì tới nhà lạnh mua thực phẩm hái rau củ, nào giống như ở đây.
Không được, phải tìm cho vợ bé nhỏ chút niềm vui!
Tục Nghiêu dẫn Nhạc Dao đi ăn bữa trưa, sau đó đưa Nhạc Dao đưa về nhà.
Trong lúc dùng bữa thì đồ đặt mua cho Nhạc Dao cũng ship tới nơi.
Lần này không phải nhân viên chuyển phát, là chủ cửa hàng tự tay mang đến.
Nhạc Dao nâng hộp trong tay: "Đây là cái gì ạ?"
Tục Nghiêu nói: "Em mở thử đi."
Nhạc Dao mở hộp.
Bên trong là một lồng nhỏ trong suốt, trong hộp rải mấy thứ như vụn gỗ, bên trên là 6 quả trứng màu sắc rực rỡ.
Trứng cũng chỉ dài ngang ngón tay người lớn, không biết bên trong chứa cái gì.
Nhạc Dao hỏi: "Cái này...!Mua cho em ăn à?"
Tục Nghiêu nở nụ cười: "Không, cái này mua về cho em ấp chơi chơi thôi.
Đặt trong phòng, vài hôm nữa sẽ nở ra."
Nhạc Dao: "Nở ra cái gì?"
Tục Nghiêu: "Nói ra mất vui, chắc chắn không phải rắn."
Nhạc Dao nhất thời cực kì mong chờ, tìm nơi an toàn đặt lồng trứng.
Lúc này chỉ thấy Yến Kiệt nhanh chóng đi vào nói với Tục Nghiêu: "Thưa Tục ca, đã tra ra tung tích Nhạc Thiên Ngọc rồi ạ."
"Nó đang ở đâu?"
"Ở Huyết Ngục tinh ạ." Yến Kiệt trả lời, "Tục ca đoán một phát trúng luôn.
Trong đám trọng phạm có bác sĩ chỉnh hình thật.
Người này tên Trịnh Thạc, trước đây làm trong bệnh viện của nhà Byron.
Ba năm trước tại nơi này có sự cố, phía bệnh viện khăng khăng đổ sạch lỗi cho anh ta, phải bồi thường một khoản lớn.
Mà sau đấy anh ta tự mình điều tra ra trong sự cố ấy thuốc men có vấn đề nhưng cũng không phải do anh ta làm, có người cố tình đánh tráo cốt để hại anh ta.
Anh ta muốn người kia tự đầu thú, người kia không chịu thì đi trình báo.
Chứng cứ không đủ, hơn nữa bối cảnh người kia sâu hơn nên cũng không đạt được kết quả mong muốn.
Cuối cùng, dưới cơn nóng giận..."
Yến Kiệt làm động tác cắt cổ.
"Chẳng phải nên xử tử hình? Sao lại còn sống ạ?" Nhạc Dao hỏi.
Tuy rằng cái người tên Trịnh Thạc này thật sự rất xui xẻo, thế nhưng giết người có chủ đích là trọng tội.
"Cái này không rõ lắm.
Thế nhưng có chỗ rất thú vị." Yến Kiệt tìm trong máy truyền tin một tấm ảnh, là một người đàn ông hung ác tầm hơn 40 tuổi, "Đây là ngục trưởng tại Huyết Ngục tinh, cũng là người quen cũ của Nhạc Phỉ Sơn.
Tôi còn tra ra được ông ta có con trai, là Alpha, hiện tại Alpha kia đang ở cùng một chỗ với Nhạc Thiên Ngọc."
"Nếu như lá gan đủ lớn, Huyết Ngục tinh quả thật là nơi tốt để chơi trò treo đầu dê bán thịt chó." Tục Nghiêu nói, "Có tội lớn, chỉ cần đổi một khuôn mặt điềm nhiên trở thành kẻ vô tội.
Nhạc Phỉ Sơn muốn giữ Trịnh Thạc lại cũng không quá khó hiểu."
"Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ? Muốn đưa Nhạc Thiên Ngọc về?" Yến Kiệt nói, "Nó hiện tại vừa mới phẫu thuật xong."
"Không cần.
Với lực lượng vũ trang tại Huyết Ngục tinh, có thể người không biết quỷ không hay đưa người về là không thể.
Vậy nên trước mắt cứ để đó đi, Nhạc Phỉ Sơn đổi mặt cho Nhạc Thiên Ngọc rồi thì sớm muộn cũng sẽ đón nó về.
Lúc đó thì tìm người thích hợp làm việc."
"Vâng, còn chỉ thị nào khác không ạ?"
"Cậu tra lại thêm lần nữa xem ai là người đổi thân phận với Nhạc Thiên Ngọc.
Còn nữa, sau khi Trịnh Thạc rời đi thì có nhân viên công tác nào tại Huyết Ngục tinh rời bỏ cương vị không."
"Vâng, đã rõ."
"Đi thôi." Tục Nghiêu nói xong quay đầu lại thì thấy Nhạc Dao đang nhìn không chớp mắt, "Này thần keo kiệt, còn nhìn nữa là chiều tôi lại phải đi muộn đấy."
"Nhưng lúc chồng em phân tích vấn đề đẹp trai lắm." Nhạc Dao nói, "Còn nữa, tại sao lại để Yến Kiệt thăm dò xem có nhân viên nào ở Huyết Ngục tinh nghỉ việc ạ?"
"Bởi vì nếu thật sự có kẻ dám thu tiền tẩy trắng thân phận cho phạm nhân, đổi thành thân phận của nhân viên công tác là dễ nhất.
Nếu vậy thì tội phạm được thay đổi khuôn mặt không thể tiếp tục ở lại Huyết Ngục tinh, nói vậy đã hiểu rõ chưa?" Tục Nghiêu đáp, "Đương nhiên chỉ là suy đoán của riêng tôi.
Bằng không thì còn lý do gì giữ Trịnh Thạc lại, chắc chắn không phải phẫu thuật chỉnh hình lúc về già."
"Nếu vậy thì thật sự..." Nhạc Dao cau mày, "Ác độc quá nhỉ?"
Tục Nghiêu không lên tiếng.
Đâu chỉ có ác độc.
Chuyện như vậy rất dễ xảy ra, đặc biệt tại những nơi hoãn việc tử hình.
Bên ngoài thông báo đó là tội phạm tử hình, ai biết được đó có phải là phạm nhân thật sự hay không.
Sắc mặt Tục Nghiêu không dễ nhìn lắm, nghĩ lại buổi sáng vất vả ở bên cạnh dỗ dành Nhạc Dao, anh không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng cậu nên dẫn vợ đi chuẩn bị mấy thứ xinh xinh cho đám nhóc.
Thời gian hai vợ chồng dùng bữa dạo phố cũng chẳng có nhiều, mua sắm cũng chẳng được mấy.
Nhạc Dao nhìn trúng mấy bình sữa cho trẻ con, còn có ba cái nôi thông minh.
Trước đấy Nhạc Dao cũng thử lên mạng xem, có vài thứ cảm thấy mình không tự tay đi mua không yên tâm, không biết gì thì sẽ không mua.
Hôm nay có cái mình thích, dứt khoát mua luôn.
Trước đây không chú ý thì không cảm nhận được, hiện để ý thì đồ vật dành cho trẻ nhỏ đều cực kì dễ thương, đều là bé bé xinh xinh hoặc tròn tròn.
"Nhạc Dao Dao, thật ra cái em nên xem là quần áo cho chính mình ấy, em không thấy mặc quần áo ngày càng thấy sai sai à?" Tục Nghiêu hỏi.
"Biết mà." Quần áo trên người cậu đều là đồ rộng rãi thoải mãi, không phải thì chẳng mặc nổi nữa.
Hiện tại mặc cũng chẳng rộng nữa, tuy rằng trông thì không quá kì lạ nhưng chỉ cần vài bữa nữa là mặc không lọt nữa rồi.
"Nhiệm vụ buổi chiều, mua quần áo cho mình." Tục Nghiêu nói, "Tối về kiểm tra đấy."
"No problem."
Nhạc Dao vui vẻ đồng ý, xoay người chạy vào xem mấy quả trứng.
Cực kì tò mò muốn chọc ra xem thử, thế nhưng không thể nên chỉ có thể kiên trì chờ đợi.
Cậu biết nhìn chẳm chằm cũng vô dụng, nhịn không được lại suy nghĩ.
Đột nhiên mong trời tối thật nhanh, cậu có thể lấy đèn soi thử xem bên trong có gì.
Tục Nghiêu nói: "Em cứ từ từ nhìn nhé, tôi đi trước.
Buổi tối tôi về muộn, em nhớ ngủ sớm."
Nhạc Dao gật gật đầu: "Trứng nhỏ vậy, bên trong chắc là chim nhỏ nhỉ?"
Tục Nghiêu cười không nói gì, ôm ấp hôn hít người trong lòng một lúc rồi đi.
Chẳng lẽ không phải chim nhỏ?
Nhạc Dao hỏi Leslie: "Leslie, biết đây là trứng loài gì không?"
Leslie: "Có ạ."
Nhạc Dao vội hỏi: "Là trứng loài gì thế?"
Leslie: "Không thể nói cho ngài biết ạ."
Nhạc Dao: "..."
Nhạc Dao đột nhiên nhớ tới khi còn ở Hua tinh Yến Kiệt nói có một phần mềm bách khoa toàn thư các loài thực vật, liệu có bách khoa toàn thư tra cứu các loại trứng không nhỉ?!
Kết quả: Không có.
Vì thế cậu tìm kiếm ảnh các loại trứng trên mạng về so sánh xem có cái nào, nhưng tìm mãi chẳng có.
Cậu chẳng còn cách nào khác ngoài upload ảnh lên trang cá nhân mạng công cộng.
Cậu vừa lên trang chủ, đầu tiên là check ra cực kì nhiều thông báo.
Có một ít người hỏi vì sao cậu gần đây không update gì, trễ một chút nhưng vẫn là ban ngày, có người thì hỏi hôm nay cậu về trường học à.
Có bạn cùng trường upload ảnh cậu và Tục Nghiêu lên internet.
Bức ảnh rất rõ ràng, Tục Nghiêu đẹp trai còn cậu thì rất – là – béo.
Trong bụng Nhạc tam thiếu cất giấu bảo bối: Cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Gần đây tôi có về tinh cầu mẹ.
Trông tôi tròn hơn hẳn nhỉ? Ha ha ha ha!
Tiểu Ngưu đã rõ: Tôi phắc! Bụng to tới vậy rồi cơ á?!
Tố vân: Mới bốn tháng thôi nhỉ?
Trong bụng Nhạc tam thiếu cất giấu bảo bối:...!Đừng dọa tôi, lá gan tôi nhỏ lắm.
Các vị thử xem xem đây là trứng gì được không? Tút tút...
Không khí lạnh lẽo: Đây là cái gì? Trứng chim hả?
Cá tới từ tinh tế: Tôi cũng nghĩ là trứng chim, nhưng sao trứng chim lại có cái màu sắc ma mị thế này? Có đẹp quá không?
Quá mình: Chưa từng thấy.
O lá trúc nhỏ: Trứng rồng đổi màu?
Trong bụng Nhạc tam thiếu cất giấu bảo bối:...
Tích lý đinh: Lấy ở đâu thế?
Trong bụng Nhạc tam thiếu cất giấu bảo bối: Là vị kia nhà tôi mua, anh ấy nói có thể ấp ra thứ gì đó, nhưng không chịu nói cho tôi là thứ gì.
...
Nhạc Dao không hỏi được đáp án trên mạng công cộng, không hỏi nữa, thế nhưng "Tiểu phân đội trị chứng mất ngủ" lại sôi sùng sục.
Gió lớn: Thầy nhỏ ơi tại sao tại sao? Ahhhhhhhhh! Các anh em! Thứ thầy nhỏ đưa cho thật sự có tác dụng!
Mây đen: Cậu nhận được rồi à?
Gió lớn: Lấy được rồi, hôm qua vừa nhận xong.
Tôi thường bận bịu đến hừng đông, sau khi đặt lưng ít nhất cũng phải một canh giờ sau mới ngủ nổi, thế nhưng tôi vừa nằm xuống lúc hừng đông thì ngủ một mạch tới tận bây giờ! Hoàn toàn không có nằm mơ!
Sấm sét: Thật hay giả? Thần kì thế sao?
Gió lớn: Tới đây tới đây, livestream cho mấy người xem tình trạng hiện tại của tôi.
Gió lớn đang phát livestream
Chỉ thấy trong group phát video, một ông chú tầm 40 tuổi đầu tóc bù xù như ổ gà nói: "Nhiều năm rồi chưa từng ngủ ngon tới vậy, cảm ơn thầy nhỏ nhiều lắm, thật sự như được sinh ra lần nữa!"
Thầy nhỏ: Hahaha, ngài quá lời rồi.
Ngài bình thường không ăn cơm đúng giờ lắm đúng không ạ? Dạ dày không quá tốt, sau này nhớ dùng bữa đúng giờ nha.
Sấm sét: Hả? Cái này cũng nhìn ra được?!
Mặt trời: Chẳng lẽ là lão Diệp mớm lời?
Thiên nhiên: Không, tôi nói mấy cái ấy ra làm gì.
Gió lớn: Nói chung là thật sự thần kì, tôi nói này sao mấy người không mau mau tới chỗ lão Diệp nhanh nhanh lấy về đi, tốt tới mức làm mấy người hoài nghi nhân sinh đó biết không hả? Ai đi muộn sẽ hối hận cực kì!
Mây đen: Ok! Hôm nay nhất định sẽ tới.
Tối nay lão Diệp rảnh không?
Thiên nhiên: Có.
Gió lớn: Hay tối nay cùng nhau tụ tập?
Thiên nhiên: Cũng được.
Gió lớn: Thầy nhỏ cũng tới được chứ? Thuận tiện cùng ăn bữa cơm, tôi mời.
Thầy nhỏ: Không được ạ, đang trong thời kì đặc thù nên cần ngủ sớm.
Thiên nhiên: Cậu ấy cần nghỉ ngơi nhiều, cơm nước tính sau.
Những người trong group tuổi tác đều khá lớn, Diệp Lâm Nhiên đã nói vậy thì ai cũng hiểu, không nhắc lại chuyện dùng bữa với Nhạc Dao.
Mà Gió lớn dường như đã mất ngủ quá lâu rồi tự nhiên có chuyển biến tốt thì kích động, buổi tối không biết cảm tạ bao nhiêu lần.
Ông âm thầm liên hệ Diệp Lâm Nhiên xem có thể gửi quà cáp gì không.
Tuy thầy nhỏ nói việc này miễn phí nhưng nó thật sự có hiệu quả, không hề phô trương chút nào, cảm thấy hơi khó xử.
Đừng nói tới việc người ta còn khá trẻ tuổi, gọi Diệp Lâm Nhiên là chú thì đương nhiên sẽ không giống nhau.
Diệp Lâm Nhiên hỏi: "Tặng thì được nhưng cậu ấy chẳng thiếu thứ gì đâu, biểu đạt chút thành ý là được, quá quý trọng sẽ không nhận."
Gió lớn: Haiz...!Lão Diệp, người này rốt cuộc là ai, không thể tiết lộ?
Diệp Lâm Nhiên hỏi Nhạc Dao: "Nhạc Dao, thân phận cháu không thể lộ ra à?"
Nhạc Dao đáp: "Không cần đâu ạ.
Lúc ấy chỉ cân nhắc tới hiệu quả, hiện có tác dụng thì nói ra cũng không sao.
Cháu về sau có khi còn có chuyện cần nhờ vả mọi người ấy."
Diệp Lâm Nhiên nhắn cho Gió lớn: "Là phu nhân là Tục Diêm Vương, cậu ấy đang mang bầu, buổi tối trừ khi ra ngoài với nhau thì không thể.
Việc này cậu tự biết, đừng nói ra ngoài là được rồi."
Gió lớn kinh ngạc: "Phu nhân nhà Tục Diêm Vương còn gì và này nọ ghê nhỉ?"
Diệp Lâm Nhiên: "Thứ nó nắm trong tay so với hiểu biết của chúng ta rộng hơn nhiều."
Gió lớn: "Biết rồi, sau cần hỗ trợ gì thì nhắc cậu ấy nhắn một câu với tôi trong group.
Lần này quả thật rất đáng ăn mừng.
Tôi nhớ từng ấy năm trôi qua, chưa bao giờ tôi ngủ ngon tới vậy.
Việc hôm nay bỏ hết, ngủ một giấc đã!"
Diệp Lâm Nhiên:....
Nhạc Dao nghe lời Diệp Lâm Nhiên kể thì phun phì phì, tiện tay gửi ảnh mấy quả trứng lên.
Thầy nhỏ: Xin hỏi đã ai từng thấy mấy quả trứng này chưa ạ? Có ai biết là loài gì không ạ? Cháu tra nhưng không được.
Mây đen: Chắc là...!Vẽ nhỉ? Màu sắc quá bắt mắt.
Nhạc Dao sững sờ, nhìn chằm chằm vào quả trứng một lúc lâu.
Trứng đã được ấp trước một khoảng thời gian rồi, vỏ trứng bắt đầu có vết rạn chứ không nhẵn bóng như bình thường.
Màu sắc này là nguyên bản hay vẽ lên, thật sự không thể nhìn ra nổi...
Ngay sau khi Nhạc Dao suy nghĩ tới việc chụp cả lồng ấp lên, vừa chĩa được camera vào thì trên vỏ trứng xuất hiện vết nứt to bằng một đường may!
Một cái đầu đen đen thò ra! Hai con mắt bé như hạt vừng nhìn ra bên ngoài.
Là một con rùa!!!.