Nhạc Dao vội vã xua tay.
Nhiều người như vậy, lại còn đòi đưa cậu về.
Về đến nhà mình rồi có cần tới mức ấy không? Ừ thì hơi chột dạ...
Tất cả đều nhìn Nhạc Dao nở nụ cười, trong nụ cười đều là thiện ý.
Đội trưởng Lăng cũng cười nói: "Vậy chúng tôi cùng Sư đoàn phó Đường đi trước, buổi sáng đi xung quanh thăm thú một chút, chiều có việc cần bàn sẽ tìm Sư đoàn trưởng Tục sau ạ."
Tục Nghiêu gật đầu, xoay người dẫn Nhạc Dao lên phi hành khí riêng.
Đội trưởng Lăng chính là con trai của Hiệu trưởng trường Nhạc Dao theo học, tên Lăng Kiều, cũng chính là quan chức trẻ đặt nhiều vấn đề trên điện Đại Nguyệt.
Anh cũng là Alpha nhưng hơi gầy, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, khí chất không giống Alpha lắm.
Nếu như không phải phenomenon của anh là Alpha, rất nhiều người sẽ nhầm anh là một Omega có dáng người cao ráo.
Người này sức khỏe có thể không tốt nhưng ánh mắt rất có hồn, rất sáng.
Nhạc Dao ngồi trên phi hành khí nghĩ về người họ Lăng kia, nói với Tục Nghiêu: "Cái người gọi là đội trưởng Lăng này, em muốn nói với anh trước.
Thể chất anh ta khá giống Sư đoàn phó Đường, đều là kiểu thiếu dương khí."
Tục Nghiêu nói: "Ban đêm sẽ dễ dụ vong linh tới nhập xác?"
Nhạc Dao đáp: "Khó mà nói trước, ban đêm dễ bị dòm ngó hơn thì có đó."
Tục Nghiêu: "Ừm.
Tôi thấy Đường Diệp hiện tại tốt hơn xưa nhiều lắm rồi.
Bằng không hay là để Đường Diệp kín đáo truyền phương pháp bổ sung dương khí cho đội trưởng Lăng thì sao? Dù sao cũng là con trai Hiệu trưởng, ở lại nơi này tốt chất thân thể lại tệ hơn thì không dễ nói chuyện nữa."
Nhạc Dao: "Về nghĩ phương pháp cường kiện dương khí cho tất cả bọn họ đi, bên này nhiều vong linh vậy cũng không ổn lắm đâu anh."
Sau khi bọn họ rời khỏi, nhà hàng dành cho vong linh vẫn duy trì hoạt động như thường.
Đường Diệp mỗi ngày đều liên lạc nói chuyện phiếm, thông báo tình hình các vong linh.
Hiện tại ngày càng nhiều vong linh biết tới dịch vụ tại Sư đoàn Phi Lang, nghe danh rồi muốn tới trải nghiệm thử.
Dưới tình huống này, người thiếu dương khí ra đường ban đêm sẽ rất dễ bị oán khí dây dưa.
Tuy rằng không phải vong linh nào cũng có oán khí, nhưng cẩn thận thì cũng chẳng mất gì.
Tục Nghiêu đưa Nhạc Dao về nhà, xác định không có vấn đề gì thì đi ra ngoài xử lý công việc.
Nhạc Dao nhìn trong nhà không thấy gì cần dọn dẹp, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Cậu phát hiện sau thời điểm 3 tháng đám nhóc phát triển y như bóng bơm hơi, hận không thể mỗi ngày thay đổi một hình dạng.
Lúc này cậu đi một lúc sẽ thấy mệt, thân thể nặng trĩu.
Nhạc Dao tự rót cho mình chén nước, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Cậu Tiểu Nhạc, ngài có nhà không ạ?"
Nhạc Dao đáp: "Có ạ, bác cứ tự nhiên đi vào nhé."
Cửa không khóa, dì Với đem theo một cái bao, thả ngoài cửa.
Bà cười nói: "Ngài đi lâu vậy tôi đoán nhà không còn gì ăn, tôi tự mình mang tới một ít."
Bên trong bao là hoa quả và thực phẩm, chất đầy cả bao.
Nhạc Dao vội vàng cảm ơn, mời người ngồi xuống, sau đó đem quà tặng ra.
Món quà nho nhỏ là hai khối xà phòng thơm thủ công, còn có chút đặc sản quê nhà của dì Với.
Mấy món sau là cậu nhờ người tư vấn rồi mua.
"Cháu không biết bác thích gì, chỉ tùy tiện mua sắm một ít thôi ạ, mua sai thì bác cũng đừng trách cháu nhé."
Dì Với 2 năm rồi chưa về tinh cầu mẹ, nhìn thấy quà quê thì cực kì bất ngờ.
Giống như Nhạc Dao thấy phí chuyên chở đắt đỏ từ Tarot tới Hua tinh, bà cũng thấy vậy, không có việc gấp sẽ không phung phí mua sắm mấy thứ quà quê này về với phí vận chuyển cắt cổ.
Bà nở nụ cười nhận lấy: "Ngài có tâm quá, đây đều là mấy món ăn vặt tôi thích."
Nhạc Dao cũng cười theo: "Bác thích là tốt rồi ạ.
Khoảng thời gian này mọi việc vẫn ổn chứ ạ?"
Dì Với đáp: "Vẫn ổn ạ.
Ngài và thủ trưởng lần này quay về thuận lợi chứ?"
Nhạc Dao muốn trả lời là không tệ lắm, chưa kịp nói thì mí mắt phải đột nhiên không hề có điềm báo nhảy lên.
Cậu dùng đầu ngón tay day day đuôi mắt, mắt trái lại giật giật theo càng mạnh.
Cậu không khỏi liếc mắt nhìn sang khuôn mặt dì Với, không phát hiện vấn đề gì.
Cậu không biết, lúc này Nhạc Thiên Ngọc đang lên phi thuyền về Tarot.
Đồng hồ điểm 3h30 chiều, Tục Nghiêu hết việc tại đoàn khảo sát về đón Nhạc Dao qua chỗ viện trưởng Lưu.
Nhạc Dao nằm trên giường kiểm tra, theo bản năng vỗ về nhẹ nhàng qua lại trên bụng, tay còn lại không ngừng gãi gãi ván giường.
Tục Nghiêu thấy vậy nắm chặt tay vợ: "Sao thế? Em khẩn trương tới vậy cơ à?"
Nhạc Dao đáp: "Có một chút ạ."
Lần kiểm tra trước gần đây chưa thấy gì đặc biệt, có thể lúc ấy đám nhóc vẫn đang thành hình.
Còn nữa, trước khi có chúng nó cậu đã trải qua một đợt trị liệu với dịch dinh dưỡng.
Về sau cậu không sử dụng nữa, không biết có ảnh hưởng gì không.
Viện trưởng Lưu dẫn theo hai vị bác sĩ nữa theo sau nghe thấy toàn bộ câu chuyện, nở nụ cười: "Xin đừng lo lắng, tố chất thân thể của ngài và thủ trưởng không tệ, bọn nhóc chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh."
Tục Nghiêu cúi xuống ghé vào tai Nhạc Dao thì thầm: "Tôi thừa nhận tôi cũng hơi căng thẳng được không?"
Nhạc Dao quay đầu: "Hả?!"
Tục Nghiêu nói: "Thật mà.
Còn có chút hưng phấn.
Đây là lần đầu được nhìn thấy mặt đám nhóc con, nếu như có thể."
Nhạc Dao nghe xong, ừ thì cũng đúng.
Cậu không biết thai nhi 4 tháng tuổi sẽ phát triển tới mức nào, có thể thấy mặt không, nếu như có thể thì cũng mới lạ lắm nhỉ? Có thể nhìn ra bọn nó giống ai không?
Tục Nghiêu vuốt ve lòng bàn tay Nhạc Dao, Nhạc Dao dần thả lỏng trước mấy câu hỏi trong đầu, vấn đề liên quan tới thuốc dinh dưỡng và chứng thoái hóa tuyến thể bị ném hết ra phía sau.
Tục Nghiêu thấy mình thành công trong việc dời sự chú ý thì chẳng nể nang ai nâng tay vợ lên hôn một cái, tiếp theo nhìn thấy một thiết bị thông minh to bằng cánh tay người trưởng thành quét một hình bán nguyệt lên bụng Nhạc Dao.
Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống.
Không lâu sau, hình ảnh của đám nhóc hiện lên.
Hai người mừng như điên.
Nhạc Dao nhớ tới trước kia từng vô tình xem được hình chiếu 3D của thai nhi trong một mẩu quảng cáo trên TV, vừa tò mò vừa thán phục công nghệ thời đó phát triển hiện đại.
Giờ mới thấy sự chênh lệch vô cùng rõ ràng, cảm giác như chỉ cách con mình đúng lớp màng ngăn cách mỏng manh trong suốt mà thôi.
Từng đứa được bao bọc trong túi, thân thể tuy bé nhỏ nhưng đã nhìn ra rõ tứ chi, bao gồm cả ngón tay ngón chân.
Đám nhóc còn làm vài hành động nhỏ, tiếng tim đập thình thịch rất khỏe mạnh.
"Nè nè anh ra mà xem, con anh đang giật giật đấy!" Nhạc Dao cười nói, "Thật sự rất đáng yêu."
"Có thể quay phim lại không viện trưởng Lưu?" Tục Nghiêu hỏi.
"Có thể ạ.
Tất cả đều được lưu lại làm báo cáo, chốc nữa tôi sẽ gửi cho ngài." Viện trưởng Lưu nói, "Trạng thái của đám nhóc đều không tồi, xem ra khoảng thời gian này cậu Tiểu Nhạc bổ sung không ít dinh dưỡng."
"Lâu lắm rồi cháu không dùng tới bát ăn cơm." Nhạc Dao đáp, "À đúng rồi, cháu nghe nói đại đa số người mang đa bào thai đều có thể sinh non nguy hiểm, nếu đẻ non thật thì có sao không ạ?"
"Vấn đề phải xem là đẻ non bao lâu ạ.
Chỉ cần qua 6 tháng thì không phải vấn đề quá to tát, hơn nữa nhiều đứa trẻ sinh non còn do thể chất có vấn đề.
Ngài chỉ cần duy trì ăn uống đều đặn, nghỉ ngơi thật tốt kèm vận động vừa phải là được rồi.
Đừng đặt áp lực quá lớn, tuy Omega sinh ba rất hiếm nhưng ngài phải tin tưởng năng lực của bệnh viện, tin tưởng gene của thủ trưởng."
"Không sai, thứ tôi cho em bao giờ cũng là thứ tốt nhất." Tục Nghiêu mặt không đỏ tim không đập, "Vậy nên đừng sợ hãi."
Nhạc Dao cứ thấy sai sai chỗ nào, trong lòng niệm ba lần mới hiểu Tục Nghiêu đang nói cái gì, tự dưng 囧 đến chết mất thôi.
Viện trưởng Lưu và hai bác sĩ phụ tá cũng phải cố gắng nhịn cười, hại Nhạc Dao rơi vào im lặng một lúc rõ lâu.
Cuối cùng, cậu liếc mắt trừng Tục Nghiêu một cái.
Tục Nghiêu tiếp tục nhìn mấy đứa con, trong lòng chưa bao giờ mềm mại tới vậy.
Con của anh và Nhạc Dao, chưa thể nhìn ra giống ai, giống ai thì anh cũng thích.
Hai người ra về mỗi người giữ một bản video, Tục Nghiêu còn gửi một đoạn cut tới group chat "Hoan nghênh tới lật đổ nhân sinh", thành công làm mọi người bùng nổ.
Kha Dương: Cái gì đây?
Trương Úc Uy: Chú mày mù à? Vừa nhìn đã biết là con của sếp rồi! Lớn lên giống sếp y đúc!
Lý Thần Phi: Lão Trương vỗ mông ngựa hơi quá tay rồi đấy, rõ ràng giống cậu Tiểu Nhạc hơn!
Bác sĩ Trương: Một đám giả dối, rõ ràng giống cả hai mà.
Trương Úc Uy: Hahahaha, bác sĩ Trương thay đổi rồi! Trước đây ngài đâu có thế này.
...
Tục Nghiêu nhìn một đám người náo loạn trong group chat, quay lại phát cho Nhạc Dao một phong bao lì xì.
Nhạc Dao yên vị bên cạnh anh, chưa nhận luôn mà nở nụ cười: "Sao lại cho em lì xì đỏ?"
Tục Nghiêu đáp: "Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên tôi đây đang tận lực bày tỏ tình yêu với vợ của sếp rồi."
Nhạc Dao thật ra chẳng thiếu tiền nhưng vẫn cười cười nhận lấy cất đi, ai bảo Tục Nghiêu phát ra con số làm người ta vui vẻ như vậy.
Tâm trạng tốt kéo dài tới tận tối mịt.
Tục Nghiêu dắt theo Nhạc Dao vừa xơi xong hai suất ăn cỡ bự và đoàn khảo sát đi thăm quan khu kí túc xá vong linh, nơi giam giữ thú nhân Sarna.
Tục Nghiêu muốn đoàn người khảo sát biết được tình hình thực tế, như vậy mới có thể cân nhắc đầy đủ các nhân tố cần đưa vào khi tiến hành trùng kiến.
Rất nhiều người khi tới đây ôm thái độ hoài nghi với Tục Nghiêu, thế nhưng sau khi tới nhà tù thú nhân Sarna mới biết tại sao anh lại muốn hậu đãi quân đoàn vong linh tốt tới như vậy.
Trong khe núi là vài chục nhà ngục cỡ lớn, bên trong nhốt thú nhân cao to hung mãnh.
Bọn chúng gầm rú muốn xông ra khỏi lồng giam, thậm chí còn dùng đầu tông vào song sắt.
Vẻ mặt bọn chúng cực kì dữ tợn, thấy có người đứng xem thì càng được thể gào ầm lên, vài người nghe hiểu tiếng Sarna còn nghe được tiếng chửi bới.
"Thả bọn tao ra ngoài! Một đám tiểu nhân vô liêm sỉ!"
"Có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh một trận đi Tục Nghiêu! Mày không dám à?"
"Mở cửa! Mau mở cửa nhanh lên!"
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, các vị cán bộ nghe mà cảm thấy hỗn loạn, Nhạc Dao cũng đau đầu.
Nếu không phải việc này chỉ cậu mới hiểu, cậu thà ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Lần này cậu tới chủ yếu để cùng Tục Nghiêu xem bùa trừ oán của cậu còn bao nhiêu linh lực.
Thời gian này cậu phát hiện bùa Tục Nghiêu vẽ so với cậu vừa nhanh hơn vừa dồi dào linh lực hơn.
Hiển nhiên để Tục Nghiêu vẽ thì càng đáng tin hơn.
Tục Nghiêu nói: "Trước khi phu nhân nhà tôi tới thì nơi này đều do vong linh Sư đoàn Phi Lang trấn thủ.
Sau khi phu nhân tới mới nhốt bọn chúng lại."
Một đám người lũ lượt quay lại nhìn Nhạc Dao, trong mắt ít nhiều mang theo sự thán phục.
Không thấy khung cảnh này thì sẽ chẳng bao giờ có thể tưởng tượng nổi, lúc này mới cảm nhận được luồng oán khí ngút trời.
Những vong linh này nếu được thả ra ngoài thì sẽ đáng sợ thế nào? Kẻ bóp lấy Aldrich trong điện Đại Nguyệt chỉ là linh hồn người bình thường, vậy mà Aldrich đã sống dở chết dở.
Đám thú nhân to lớn cường tráng này muốn đập chết nhân loại chẳng phải dễ như ăn cháo?!
Người từng có mặt tại điện Đại Nguyệt đều thấy qua sự đáng sợ của Trịnh Nghĩa Dương, trong đầu đều hiểu uy lực của vong linh.
Trừ một người – Dương Hằng Thiên.
Dương Hằng Thiên từ thuở cha sinh mẹ đẻ lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, có thể nói cả người đều dính chặt lấy chữ hoang mang.
Là thành viên đặc thù duy nhất của đoàn khảo sát, anh không nghĩ mình có được diễm phúc này.
Dương Hằng Thiên kéo nhẹ Yến Kiệt: "Có thể nói qua cho tôi đây là tình huống gì không?"
Yến Kiệt nói: "Nhìn thế nào thì là thế ấy.
Người chết có linh hồn, còn nữa anh nói gì thì nói, đừng có đụng tay đụng chân nhé."
Dương Hằng Thiên: "Thế thì nói chuyện nhé?"
Yến Kiệt:...
Lăng Kiều hỏi: "Chúng ta chỉ có thể nhốt bọn chúng trong ngục thế này sao?"
Tục Nghiêu đáp: "Tạm thời là vậy.
Tuy hơi phiền phức nhưng chúng không cần ăn uống, chỉ cần trông coi nên không tổn thất gì lớn.
Tôi và phu nhân vẫn luôn nghiên cứu cách giải quyết triệt để, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian."
Lăng Kiều không thắc mắc thêm, đi về khu kí túc xá vong linh.
Trong số những người tới đây có cả người quen của quân nhân vong linh, là bạn bè hoặc người thân của họ.
Vốn nghĩ rằng mình không còn cơ hội gặp lại, không nghĩ tới lại dùng phương thức này, đều tiến tới bắt chuyện rồi hàn huyên một lúc.
Tục Nghiêu cũng không để ý, cùng Nhạc Dao tới khu Nhạc Hỉ Lai xem qua tình hình kinh doanh.
Bên trong nhà trọ vẫn chật ních, lưu lượng khách tới nhà hàng cũng rất lớn.
Tống Hòa và Vương Phi Hiệp đưa danh sách "phí ăn uống" và "tiền trọ" cho Nhạc Dao xem thử, Nhạc Dao xém rớt mắt ra ngoài.
Lúc cậu đi thì bên trong là đồ cổ tranh chữ này nọ nhưng không nhiều, nếu tính tranh chữ không thì chưa đủ 100 cái, chưa nói tới đồ sứ rồi đồ đồng thau.
Thực tế khi phát sinh thiên tai thì nhiều cổ vật đã bị hư hỏng, phần lớn lưu lại là do quý giá nên được chủ nhân làm rất nhiều biện pháp bảo hộ, vì được bảo vệ kĩ lưỡng nên mới có thể tồn tại.
"Mấy thứ này đều chưa thấy hiện vật thật, xác định tồn tại?" Nhạc Dao hỏi hai người bọn họ.
"Đều đã xác nhận, nếu chưa xác nhận sẽ không khai lên đây." Tờ khai do Tống Hòa cầm, là đồ âm nên Nhạc Dao sờ không thấy, chỉ có thể nhìn.
Muốn chạm vào không phải không thể nhưng rất phiền phức, cậu sẽ không làm.
"Trước mắt thì mấy thứ này đều khoanh vùng về một chỗ rồi ạ." Thân Vi Lâm nói, "Một cái cũng chưa động vào, cậu Tiểu Nhạc chừng nào muốn thì có thể qua xem một chút."
"Thời gian vừa rồi mọi người vất vả quá." Nhạc Dao nói, "Việc liên quan tới kiến trúc khách sạn tôi phải về bàn bạc với thủ trưởng lại, dính tới cả kế hoạch trùng kiến dương gian, dùng nhưng không thể xung đột nên cần lựa chọn kĩ càng.
Đúng không sếp..." Nhạc Dao ngơ ngác, "Ớ, người đâu rồi?"
"Yến công hình như có việc gấp tìm thủ trưởng, thủ trưởng lệnh cho tôi truyền lời nhắc ngài sớm về trước ạ." Hàn Mặc nói.
Tục Nghiêu cũng không đi xa quá, vẫn có thể nhìn thấy Nhạc Dao bên này, thế nhưng cạnh anh chẳng có một ai ngoài Yến Kiệt.
"Cậu xác định người rời đi là nó?"
"Vâng.
Nó đang ngồi trên phi thuyền rời khỏi Huyết Ngục tinh, khi ấy còn dưới phạm vi của tôi.
Thế nhưng sau đó nó đã tháo máy truyền tin, chu vi mạng viễn thông cũng rơi vào trạng thái offline.
Tục ca cũng biết đấy, tôi quản chế dựa trên các loại thiết bị liên lạc, có phải hay không chúng đã nhận ra gì đó rồi?" Yến Kiệt nói, "Tôi không thể định vị được vị trí của nó, phải làm thế nào giờ?"
"Để ý thật kĩ hướng di chuyển của Nhạc Phỉ Sơn và Giang Hân Đóa." Tục Nghiêu nói, "Mặt khác, bí mật tiết lộ thông tin cho Aldrich."
"Anh muốn Aldrich đưa chuyện này ra ánh sáng?" Yến Kiệt hỏi, "Nếu như nhà Davis không báo cáo, đi cấu kết cùng Nhạc Phỉ Sơn thì sao giờ?"
"Không thể.
Aldrich bị tạm giam dài như vậy, còn mất mặt trước nhiều người tới vậy thì hận Nhạc Phỉ Sơn cũng không kịp, còn lâu mới kết đồng minh với Nhạc Phỉ Sơn.
Gã tự phụ vô cùng, cậu chỉ cần cẩn thận đừng để lộ tin tức là do chúng ta tung ra, gã sẽ tự mình đi điều tra sâu hơn."
"Vâng, đã biết."
"Gần đây gia tăng thêm chút an ninh.
Một nhóm người tới tuy biết mà không thân không quen, lúc tôi vắng mặt tuyệt đối đừng để Nhạc Dao rời khỏi tầm mắt cậu."
"Đã rõ."
"Đi thôi."
Tục Nghiêu phất tay, đi về phía Nhạc Dao..