Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ FULL


Nhạc Thiên Ngọc càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo, lén lút quan sát thú nhân.

Nó phán đoán độ tin cậy là bao nhiêu, còn có Triệu Du với Vạn Đắc Khánh đi đâu rồi? Giờ là thời điểm nào?
Nó nhớ trước đấy mình vẫn bị giữ lại trên phi thuyền giam giữ phạm nhân, sao lại đột nhiên tới nơi này rồi? Triệu Du và Vạn Đắc Khánh đã biết chưa?
Thú nhân dường như nhìn thấu suy nghĩ của nó, nhìn từ trên cao xuống mà nói: "Tao khuyên mày một câu, đừng có mong chờ Triệu Du hay Vạn Đắc Khánh tới hộ giá.

Mày còn chưa rõ bọn chúng là người thế nào hay sao.

Cứ làm bé ngoan theo tao tới Hua tinh đi.

Mày chỉ cần giúp tao một chuyện nhỏ, tao không chỉ giành lại tự do cho mày, còn có thể cho mày gặp mẹ lần nữa."
Đoạt lại tự do, được về với vòng tay mẹ, hai cái này đối với Nhạc Thiên Ngọc cực kì hấp dẫn, nó thật sự không có cách nào chống cự lại.

Thế nhưng, nó vẫn duy trì sự nghi ngờ.
Rõ ràng ban nãy còn muốn áp giải giao nó cho Nhạc Dao? Giờ lại muốn hỗ trợ.

Nếu như có thể tới Hua tinh, có lẽ vẫn còn đường sống.

Nhạc Thiên Ngọc quyết tâm: "Ông định để tôi làm gì?"
Thú nhân cười cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn, nhấc đôi chân to lớn bước tới chỗ Nhạc Thiên Ngọc.

Gã tiến tới muốn nói cho Nhạc Thiên Ngọc nghe kĩ việc nó cần làm, cuối cùng lè đầu lưỡi dài liếm lên mặt nó một cái.
Nhạc Thiên Ngọc ghê tởm muốn chết, cuối cùng không dám lèo nhèo gì, chỉ có thể lùi về sau né tránh: "Ông có thể đưa tôi tới Hua tinh thật ư?"
Thú nhân trả lời: "Có thể, nhưng cưng phải phối hợp thật tốt đấy."
Nhạc Thiên Ngọc không chút lưỡng lự: "Được rồi!"
Thú nhân móc ra một khối tinh thể màu xanh kì dị.

Tinh thể có mùi thơm rất lạ, Nhạc Thiên Ngọc hít vào chưa tới 3s sau thì lăn ra ngất.
Nhạc Thiên Ngọc ngất chưa bao lâu thì gã thú nhân vỗ tay một cái.

Bên ngoài là một người đàn ông chầm chậm tiến vào, chẳng phải là Vạn Đắc Khánh đáng ra nên ở trên Tarot hay sao?
Nếu như Nhạc Thiên Ngọc có thể tỉnh lại, nó nhất định sẽ nghĩ cái kẻ từng cùng nó phẫu thuật Vạn Đắc Khánh còn có bộ mặt này, đồng thời còn không có chút nào vô dụng như nó nghĩ.

Đáng tiếc, nó không thể.
"Y như lời cha nó nói, lúc ngu ngốc thì cực kì ngu ngốc." Vạn Đắc Khánh ánh mắt mang theo ghét bỏ nhìn Nhạc Thiên Ngọc, không nhẹ không nặng đá đá lên người nó hai cái, "Mang đi."
"Triệu Du đâu?" Thú nhân hỏi.
"Vứt." Vạn Đắc Khánh nói xong hai tay đút túi, chẳng thèm quay đầu lại đi ra ngoài.
Hai ngày sau, chú Minh vẫn không phát hiện động tĩnh gì phía Nhạc Phỉ Sơn.

Phi thuyền bay qua lại giữa Tarot và Huyết Ngục tinh lại lần nữa xuất phát về Huyết Ngục tinh.
Bình bình tới mức làm người ta bất an.
Tục Nghiêu để Nhạc Dao dạy anh vẽ bùa may mắn, một mạch vẽ chục lá dí cho cậu.

Rõ ràng chỉ cần một lá, thế nhưng Tục Nghiêu nhét hết vào một con búp bê rồi đưa Nhạc Dao mang bên mình.

Nhạc Dao nghi ngờ mình sẽ xài sạch may mắn trong cả đời.
Tục Nghiêu căng thẳng cậu cảm nhận được, vậy nên cậu muốn thưởng cho Tục Nghiêu ít ngon ngọt.
Đêm nay hai người không tới nhà ăn.

Thật ra cũng hơi bận, thế nhưng ngày hôm nay Nhạc Dao hơi mệt nên không muốn đi.

Đi theo mấy ngày nhóm Kỷ Phong Vũ cũng hiểu, hiện bọn họ đang tìm nhân tài khắp nơi, tranh thủ đảm bảo giải quyết xong hết vấn đề trước khi bảo tàng khai trương.
"Gần đây em vất vả rồi, bắt đầu từ mai em nghỉ ngơi cho tốt đi." Tục Nghiêu nói, "Em đừng nói với tôi không thể buông bỏ, hôm nay viện trưởng Lưu cố ý tới nhắc nhở rồi, em còn như vậy thì sẽ bất lợi với quá trình trưởng thành của con đấy, nghỉ ngơi là đúng rồi."
"Em biết rồi mà, xế chiều nay chẳng phải bắt đầu nghỉ ngơi thì gì?" Nhạc Dao trả lời.
"Nghỉ cái gì? Có tí thời gian nghỉ lại lọ mọ xuống bếp." Tục Nghiêu chỉ một bàn đầy ắp mấy món chưa từng được nếm qua, "Tuy tôi không biết là thứ gì, thế nhưng nhìn đã thấy tốn thời gian."
"Thế thì đừng có ăn nữa!" Nhạc Dao với đĩa thịt xiên về phía mình, "Em ăn một mình cũng hết."
"Như thế sao được? Tay nghề của vợ yêu đương nhiên chồng phải nếm.

Chưa nói tới còn thơm như vậy." Tục Nghiêu sờ sờ cái thẻ, cười cười, "Cảm ơn cục cưng bé nhỏ, có phải em đoán ra tôi muốn ăn đồ em nấu không?"
"Thối lắm! Em muốn thay đổi khẩu vị cho mình nên mới làm thôi." Nhạc Dao trả lời.
"Vâng vâng, em muốn đổi khẩu vị nên làm món tôi thích nhất." Tục Nghiêu cười, "Được rồi, có trách gì em đâu.

Thế nhưng ngày mai phải nghỉ ngơi cho tốt.

Em cũng từng nói đa bào thai có thể sẽ đẻ non nguy hiểm? Hôm nay viện trưởng Lưu nhắc nhở, hoạt động quá nhiều cũng gây đẻ non, còn mệt mỏi."
"Haiz, chẳng qua em cứ nghỉ là lại thèm ngủ.

Anh em, em béo thành cái thứ gì rồi?" Nhạc Dao đối diện Tục Nghiêu sờ nọng cằm, "Cả mặt đều biến dạng luôn.

Cứ như thế liệu em có gầy lại được không?"
Nghĩ tới ngày xưa nghe mẹ nuôi nói chuyện phụ nữ sinh đẻ rồi sẽ khó gầy lại, cậu có chút lo lắng.

Tuy cậu không đặc biệt để ý ngoại hình, thế nhưng ai mà tiếp thu nổi biến đổi lớn như vậy chứ! Dù sao cái người trước mặt từ khuôn mặt tới dáng người đều rất giữ gìn, nếu anh ta biến dạng sẽ phát điên.
"Yên tâm, trong mắt chồng em thì em lúc nào cũng xinh đẹp nhất." Tục Nghiêu đặt đũa xuống, như trước gãi gãi cằm Nhạc Dao, "Ăn nhanh lên, ăn nhiều một chút.

Sau khi sinh em bé thấy mình béo thì chồng dẫn em đi rèn luyện là được.

Ném em đi huấn luyện nửa tháng, đảm bảo không muốn gầy cũng khó."
Nhạc Dao nghĩ tới cường độ luyện tập của quân nhân sư đoàn Phi Lang, nhất thời có chút sợ hãi nhỏ giọng: "Anh kêu làm như vậy để em giảm béo? Anh muốn thay vợ chứ gì?"
Tục Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu Nhạc Dao: "Em nói bậy gì đấy?"
Nhạc Dao nói: "Thôi bỏ đi, ăn cơm nào các con!"
Tục Nghiêu cầm đũa, nhìn Nhạc Dao treo con thỏ nhỏ trên quần áo, đáy mắt ngập tràn ôn nhu.

Ôn nhu cũng chỉ tồn tại được 5s, một tràng chuông báo hiệu đánh gãy bữa tối của gia đình anh.
"Có chuyện gì?" Tục Nghiêu thấy người gọi là Yến Kiệt, nhận điện rồi hỏi.
"Thưa Tục ca, bên Vodape xảy ra vấn đề rồi ạ!" Giọng nói Yến Kiệt mang đầy sắc thái hoảng loạn, "Một đám người lai lịch không rõ ràng đổ bộ vào khu mỏ, quản lý quặng mỏ phát lệnh cầu cứu chúng ta."
"Vô liêm sỉ!" Tục Nghiêu tức giận, chợt vỗ bàn đứng lên, "Trạm gác đâu hết rồi?!"
Anh rống lên xong thì thấy Nhạc Dao bị giật mình, vội quay qua vuốt ve sau lưng cậu trấn an.
"Đối phương bật chế độ ẩn thân, thiết bị tham trắc của chúng ta cũng không hiểu vì lý do gì mà không phát động cảnh báo, các anh em trạm gác cũng sẽ không phát hiện.

Hơn nữa đối phương vừa tới đã xông thẳng vào hầm, nhiều người chưa kịp phản ứng đã bị đánh gục tại chỗ rồi ạ.

Các anh em ở gần đã chạy tới, thế nhưng quân số chắc chắn sẽ không đủ."
"Đối phương có bao nhiêu người?"
"Ít nhất 1000 người, 4 chiến hạm cỡ trung ạ."
"Leslie tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mở chế độ truyền tin tức thời cho toàn bộ nhân viên!" Tục Nghiêu hô lên, "Trương Úc Uy, Kha Dương, Lưu Dịch, Lý Thần Phi đâu!"
"Có mặt!"
"Có mặt!"
"Có mặt!"
"Có mặt!"
"Lập tức tập kết người của các cậu lên Phi Lang 04.

Sư đoàn phó Đường đâu?"
"Tôi đây."
"Cậu dẫn đầu đội ngũ, lập tức xuyên qua cổng Hải Toàn tới Vodape trợ giúp! Yến Kiệt sát sao để ý hướng đi tới Vodape, có vấn đề lập tức báo cáo cho tôi ngay! Còn nữa, nhớ điều tra rõ đối phương là ai!"
"Dạ!"
Tục Nghiêu cố gắng dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất với Nhạc Dao: "Em dùng bữa nốt đi, tôi tới trung tâm chỉ huy."
Nhạc Dao liên tục phất tay: "Đi nhanh đi! Không cần lo cho em đâu."
Phi hành khí đã đỗ trước cửa.

Tục Nghiêu 1 giây sau lên phi hành khí bay vụt đi.

Nhạc Dao cầm đũa có chút ngơ ngác nhìn qua ô cửa sổ, cảm thấy y như đang nằm mơ vậy.

Cậu vô ý thức cấu lên chân một cái, cảm giác hơi đau đau.
Nhạc Dao đột nhiên đứng dậy, tiêu hao kha khá thể lực nửa ngồi nữa quỳ xuống đất vẽ vòng triệu hồi: "Thổ địa nơi này, thần linh duy nhất..."
Không lâu sau Kỷ Phong Vũ và Dung Quý nhẹ nhàng bay đến, Kỷ Phong Vũ hỏi: "Chú em Nhạc Dao định làm gì?"
Thời gian này là lúc khu nhà hàng khách sạn bắt đầu mở cửa, cũng là lúc bận rộn nhất.
Nhạc Dao nói: "Có người tập kích Vodape.

Sư đoàn phó Đường sẽ lập tức dẫn đội xuất phát đi trợ giúp, tôi hiện tại làm búp bê không kịp rồi, cậu với lão Dung cùng qua hỗ trợ ứng phó chút tình huống phát sinh được không?"
Kỷ Phong Vũ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều: "Có thể, quay lại thì chú em tìm người thông báo với anh Tống với anh Bạch một câu nhé."
Lão Dung cũng gật đầu: "Cũng được."
Nhạc Dao nhanh chóng rửa tay, mang ra hai con búp bê, dán bùa nhập xác Tục Nghiêu vẽ lên.

Bùa chú lập tức hút hai người bọn họ vào búp bê.

Búp bê này là Nhạc Dao làm lúc về tinh cầu mẹ, cậu cầm chúng chạy ra ngoài gọi lớn: "Cận vệ Trường! Anh đâu rồi!"
Thanh âm Hàn Mặc nhanh chóng truyền tới từ máy truyền tin: "Tôi ở cổng, cậu Tiểu Nhạc có chuyện gì ạ?"
Nhạc Dao trực tiếp ra ngoài mở cửa, đưa hai con búp bê cho Hàn Mặc: "Đưa bọn họ tới chỗ Sư đoàn phó Đường, thăm dò xem có gì dễ làm, có thể sẽ được việc đấy.

Nhớ nhắc Sư đoàn phó thả họ ra trong chỗ tối nhé."
Hàn Mặc trả lời: "Vâng, tôi đi làm ngay đây."
Nhạc Dao đứng ngoài cửa một lúc, thấy Hàn Mặc đi rồi thì đội phó thế chỗ đứng đầu thuận miệng hỏi: "Trước đây từng xuất hiện tình huống này chưa ạ?"
Đội phó trả lời: "Sau khi kết thúc chiến tranh thì xảy ra một lần, sau đó thì chưa tái diễn.

Ngài đừng lo lắng, hai bên xung đột về lợi ích, tranh chấp là không thể tránh khỏi."
Nhạc Dao sâu sắc hoài nghi việc anh bạn này có thể an ủi người khác...
Cậu sửng sốt một lát rồi hỏi chuyện tiếp: "À này, anh biết cổng Hải Toàn là cái gì không?"
Đội phó giải thích: "Là thông đạo đặc biệt có thể thông tới dị tinh ạ.

Thế nhưng mở một lần sẽ tiêu hao năng lượng cực lớn, vậy nên không dễ mở ra,"
Nhạc Dao gật đầu.

Ngẫm lại khuôn mặt Tục Nghiêu lúc ấy y như bị chọc tức, hơn nữa còn là yêu cầu khẩn, mở cái cửa này cũng bình thường.

Chẳng biết chuyện gì xảy ra ở trạm gác bên kia nữa.
Đối với chuyện đánh giặc này nọ Nhạc Dao không hiểu lắm, hai đời gộp lại cũng là lần đầu gặp tình huống như vậy.

Hơn nữa hiện tại cũng chả giúp được gì, cứ ở nhà không chạy linh tinh lại đáng tin nhất.
Vốn nghĩ bên ngoài trời nóng, cứ mời đội cận vệ vào trước đã.

Nhưng bọn họ đều đang ở trong cơ giáp, Nhạc Dao không hé lời nào.

Trở về cậu mở máy in 3D ra, in ra chục con búp bê bộ đội.

Còn bùa nhập xác, đợi Tục Nghiêu về rồi tính sau.
Dưới trướng tướng mạnh thì không có binh hèn, sau khi Tục Nghiêu hạ lệnh thì tất cả các sĩ quan cấp cao đều hành động.

Bọn họ phản ứng cấp tốc, không tới chốc lát đã tập kết đủ tại chiến hạm Phi Lang 04, Đường Diệp dẫn đội xuất phát tới tinh cầu Vodape.
Tục Nghiêu túc trực tại trung tâm chỉ huy, từng mệnh lệnh truyền ra, lệnh cho người bảo vệ tốt đoàn khảo sát, cũng gia tăng phòng ngự tại Hua tinh.

Mọi người bận bịu như vậy, người âm chắc chắn cũng biết đã xảy ra chuyện.

Cha Tục và mẹ Tục đang bận bịu hỗ trợ ở khu nhà hàng cũng lập tức bay về nhà.
"Nhạc Dao có sao không? Có bị dọa không?" Tục mama ngồi cạnh Nhạc Dao, lo lắng nhìn cậu, "Biết vậy lúc trước khi tối đến chúng ta đã về với con rồi."
"Không có gì đâu mẹ, con hơi lo lắng cho bọn họ, còn con thì ổn lắm ạ."
Nhạc Dao lá gan không nhỏ tới vậy, không bị dọa mà chỉ thấy lo.

Vodape khá gần Hua tinh, hậu chiến vẫn luôn do người Phi Lang quản lý.

Hiện bên kia xảy ra chuyện lớn vậy, không biết Hoàng đế Côn Tháp có trách móc gì Tục Nghiêu không.
"Gần đây tối đến chúng ta tới ở cạnh Nhạc Dao đi, đi đâu cũng không đi nữa." Tục papa nói, "Đợi tới khi mọi thứ trở về bình thường rồi nói tiếp."
"Vâng.

Nhạc Dao có muốn đi ngủ không? Buồn ngủ thì nghỉ ngơi trước đi con.

Tục Nghiêu ở trung tâm chỉ huy chả biết bao giờ mới về.

Con đừng chờ nó, đi ngủ trước đi, cha và mẹ ở đây trông coi."
Nhạc Dao đại khái là số ít người có thể ngủ ngon khi nhìn vong linh, thế nhưng hôm nay cậu ngủ không nổi.

Mí mắt phải an ổn mấy ngày lại giật giật, hơn nữa còn nhảy liên hoàn.
Quả nhiên Tục Nghiêu nửa đêm chưa về, Nhạc Dao cân nhắc tới lũ nhóc mới lên giường nằm, thế nhưng chẳng tài nào ngủ được.

Cậu lại tính tình huống của Nhạc Thiên Ngọc lần nữa, kết quả vẫn là sống và gặp nguy hiểm.

Cậu lại bấm bấm cho Tục Nghiêu, mà mấy cái này không khỏi làm cậu càng thêm lo lắng.
Một đêm giống như không ngủ, sau nửa đêm còn gặp giấc mơ kỳ kỳ quái quái.

Trong mơ cậu thấy Nhạc Thiên Ngọc nhìn cậu cười tới khi chảy nước mắt, thế nhưng nước mắt là máu, làm cậu giật cả mình.

Cậu mở mắt choàng tỉnh, trời sáng rồi.
Leslie: "Phu nhân sớm ạ."
Nhạc Dao: "Buổi sáng tốt lành, Leslie.

Tướng quân đâu rồi? Vẫn ở trung tâm chỉ huy à?"
Leslie: "Vâng ạ.

Đội ngũ của Sư đoàn phó Đường đã với Vodape.

Hiện tại hai bên đang đấu súng."
Nhạc Dao hỏi: "Tra được lai lịch đối phương như thế nào chưa?"
Leslie hơi do dự: "Đã tra được ạ, là thú nhân Sarna.

Trước đó bọn chúng cũng từng tập kích qua, thế nhưng lần này quân số đông nên tốn thời gian hơn.

Tướng quân đang rất bận, ngài ấy nhờ tôi truyền lời báo ngài chớ lo lắng, khi không có ngài ấy bên cạnh thì cố gắng nghỉ ngơi cho tử tế ạ."
Nhạc Dao gật đầu coi như đã biết, đồng thời hối hận tại sao khi rảnh rỗi không vẽ bùa bình an mà tích góp lại.

Chiến sĩ lên tiền tuyến mỗi người một cái, cậu đã không lo lắng thành thế này.
Cậu không nghĩ sẽ khai chiến sớm tới vậy.

Đám người Sarna chẳng lẽ không sợ giống như 4 năm trước quặng mỏ của chúng cũng bị cướp đi? Bọn chúng chẳng hiểu sao lại muốn nhảy lên người vặt lông hổ!
Cái vấn đề này rất nhanh có người cho Nhạc Dao đáp án.
"Ầm!"
Vừa quá giờ trưa, một tiếng nổ mạnh vang lên cách trụ sở Sư đoàn Phi Lang 10km! Các binh sĩ đang thảo luận vấn đề ở Vodape chấn động, đồng loạt xông ra khỏi nhà ăn.
"Nhanh lên! Tất cả nhanh chân đuổi kịp cho tôi!"
Trung đoàn trưởng Mỗ Đoàn hô lên, toàn bộ trụ sở vang lên còi báo động.

Các binh sĩ chạy hết tốc lực tập chung lên phi hành khí!
"Cận vệ Trường, chuyện gì thế này?" Nhạc Dao bị tiếng nổ dọa sợ.

Cậu cả đời chưa từng nghe thấy cái gì lớn vậy, lỗ tai chấn động muốn điếc!
"Có người tấn công trạm gác của chúng ta." Hàn Mặc lông mày cau lại căng thẳng, "Tất cả mọi người! Dùng hết tinh thần của mình, bảo vệ cậu Tiểu Nhạc thật tốt!"
"Yes sir!"
Tâm trạng bất an nay càng bất an.

Chiến tranh so với tưởng tượng của Nhạc Dao tàn khốc hơn nhiều.

Bên này vừa bị tập kích lại thêm tiếng nổ mạnh nữa, theo đó là một loạt người Sarna tràn vào!
Chẳng biết đám thú nhân ấy từ đâu tới, binh sĩ tác chiến đã tăng thêm từ 1000 lên 5000 6000 người! Hai bên bố trí lại lính gác, thế nhưng lại một lần nữa để địch tràn vào.

Chỉ có một khả năng, có kẻ biết ám hiệu quân đội đặc biệt của họ!
Binh sĩ Phi Lang đang có ưu thế lại bị chèn ép.

Năng lực chiến đấu của thú nhân lớn hơn 3 4 người bình thường, một thú nhân thể chất ở thời kì đỉnh cao có thể khiêng 3 4, thậm chí là 5 6 người thường không vũ trang!
Rất nhanh có người bị thương được khênh vào khu chữa trị.

Bọn họ có người bị nổ máu thịt be bét, thậm chí còn chẳng nhìn ra hình dạng ban đầu.
Nhạc Dao cũng chẳng làm được gì khác, đi tới bệnh viện xem tình trạng các binh sĩ bị thương.

Ban ngày cậu không có cách nào chiêu hồn, đêm xuống thì có thể thử một lần.

Vong hồn mới chết có thể tới đây, dù sao không phải chết tự nhiên, có thể cải mệnh.
Tục Nghiêu tới tiền tuyến, biết Nhạc Dao tới bệnh viện thì nghiêm nghị nhắc nhở: "Đồ ngốc này! Em mau về nhà cho tôi, nhanh lên! Giờ là ban ngày, nhân viên trong viện rất hỗn tạp, muốn chiêu hồn thì tối hẵng tới!"
Nhạc Dao đáp: "Em chỉ muốn xác định xem ai có thể chiêu, sau đấy lập bát tự!"
Tục Nghiêu biết Nhạc Dao muốn giúp, khó mà nặng lời nổi, đành ra lệnh cho người của đội cận vệ tới bảo vệ cho Nhạc Dao.

Anh đã biết đám người kia làm thế nào phá vỡ an ninh tràn vào, bọn chúng dùng thân phận quản ngục tại Huyết Ngục tinh! Đều là người Tarot, bên ngoài có ám hiệu đặc thù, tại thời kì đặc thù có thể sử dụng như lệnh thông hành.

Vì tinh cầu lân cận phát sinh tình huống khẩn cấp nên chẳng ai nghĩ Huyết Ngục tinh sẽ làm phản, mang theo ám hiệu trợ giúp quang minh chính đại đánh úp sọt Hua tinh như vậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui