Nhạc Dao cảm thấy mắt mình âm ấm.
Bắt đầu cậu chưa thể thích ứng, không có cách nào tiếp nhận biến hóa, sau khi bọn nhóc bắt đầu động đậy thì từ từ quen thuộc.
Nếu như bọn chúng thật sự xảy ra chuyện gì...!Nhạc Dao dùng sức siết vạt áo, lúc này đột nhiên cảm giác cổ tay buông lỏng.
Thiết bị truyền tin cá nhân phát ra tiếng "Shhh" rất nhẹ, thế nhưng Nhạc Dao nghe là biết đấy là giọng Tục Nghiêu!
Máy truyền tin chậm rãi khởi động, sau đó yên lặng giữ lấy lắc tay của cậu.
Màn hình truyền tin bắt đầu ngậm lấy viên đá tròn màu lam, thần kì ở chỗ dường như chúng sinh ra là dành cho nhau.
Máy truyền tin thu lại, Nhạc Dao cũng không cảm thấy cộm gì cả.
Dì Với giả mạo, cũng là cái kẻ kêu Mạc Hiền liếc mắt nhìn Nhạc Dao một cái: "Này! Chống đỡ một tẹo đê, mày đừng có chết nhé.
Mày mà chết thì khó ăn khó nói lắm."
Nhạc Dao bất động thanh sắc đổi tư thế, giấu máy truyền tin đi, chẳng còn sức lực hỏi: "Bà rốt cuộc làm thế nào để trà trộn vào?"
Mạc Hiền trả lời: "Còn phải hỏi? Đương nhiên là đi cùng đám bệnh nhân rồi.
Mấy người bệnh đều cần chữa trị gấp, ai sẽ tỉ mỉ đi điều tra từng người?"
Nhạc Dao lại hỏi: "Bà giấu dì Với ở đâu?"
Mạc Hiền có chút khinh bỉ: "Còn giấu chỗ nào? Đương nhiên là bệnh viện.
Là một mụ già còn chẳng có chỗ nào xinh đẹp, hại tao phải mang cái dung nhan xấu xí này một thời gian dài."
Nhạc Dao nghe cũng chả vui vẻ gì, thế nhưng lấy đâu ra sức mà so đo với đối phương.
Từ thiết bị truyền ra âm thanh nhẹ nhàng của Tục Nghiêu: "Cục cưng của anh nhắm mắt lại nào, đếm ra vài chục số.
Nhớ đếm thành tiếng nha."
Nhạc Dao trong lòng nghĩ thế này là thế nào? Thế nhưng cậu vẫn làm theo.
Cậu nhắm mắt, bắt đầu đếm: "1, 2, 3, 4..."
Mạc Hiền đen mặt lại: "Mày đếm cái gì?"
Nhạc Dao: "5, 6, 7, 8..."
Chưa kịp đọc "9" ra khỏi miệng, Nhạc Dao cảm thấy máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên quấn lấy tay cậu, sau đó có thứ gì đó lao ra từ máy truyền tin, nháy mắt bao lấy cậu! Cậu còn chưa hiểu chuyện gì, phi hành khí cỡ trung đang lao đi bị đánh trúng, chỉ nghe "ầm!" một tiếng! Xung quanh trở thành biển lửa, trừ cậu ra thì chẳng còn gì tồn tại!
"Ahhhhhhhh!"
Nhạc Dao chẳng thích kêu la như vậy, thế nhưng cậu thật sự bị dọa nhảy dựng hết cả lên! Thoát khỏi biển lửa mới biết mình đang ở độ cao nào! Tuy rằng lớp bảo vệ thần kì kia không để cậu rớt xuống! Thế nhưng từ chỗ cao như vậy nhìn xuống rất là muốn ngất!
"Xèo ~"
Giờ thì là một thứ giống như một luồng sáng vụt vào lòng cậu.
"Shhh..." Bên tai là âm thanh của Tục Nghiêu, "Là tôi đây."
Anh cẩn thận che chở Nhạc Dao trong lồng ngực.
Trái tim Nhạc Dao như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, một giây sau liền trở về bình thường.
Cậu mở mắt nhìn cơ giáp bạc đang ôm mình, bị dọa tới mức bụng chả còn đau.
Cậu chỉ biết liều mạng hít thở, sau đó mới ý thức có gì sai sai.
Bụng vẫn đau quá đi!
Quần cũng ướt...
Nhạc Dao tóm chặt vạt áo: "Chồng ơi, em đau bụng..."
Trong lòng Tục Nghiêu rớt bụp một phát.
Tuy rằng nhìn được triệu chứng dị thường của bạn đời nên anh mới lựa chọn giải cứu theo cách này, tận mắt nhìn thấy sắc mặt còn tái nhợt hơn so với ban nãy trên màn ảnh của Nhạc Dao, lòng cũng cuống hết cả lên.
Anh nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, chúng ta sẽ tới bệnh viện ngay, không có gì hết."
Nhạc Dao "Vâng" một tiếng, đối phương giờ mới biết điểm yếu mình bắt thóp được đã không cánh mà bay rồi.
Vạn Đắc Khánh nhìn trợ thủ đắc lực của mình biến mất, tín hiệu phi hành khí cũng mất, không dám tin gào lên: "Tục Nghiêu! Mày làm gì rồi thằng khốn nạn này! Người của tao đâu?!"
Tục Nghiêu lạnh lùng hừ một tiếng: "Người của mày? Chẳng phải mày kêu mày muốn gặp ma à? Tao giúp mày biến người thành ma, đêm nay cho mày nhìn thấy ả!"
Vạn Đắc Khánh tìm không ra tung tích phi hành khí: "Mày làm cái gì rồi?"
Tục Nghiêu không buồn trả lời, cắt đứt tín hiệu: "Leslie, thay tôi truyền lệnh xuống, để bọn họ cứ đánh thật tàn nhẫn vào!"
Leslie: "Yes sir!"
Ban đầu nhiều người lo lắng cho an nguy của Nhạc Dao nên không dám ra tay, lần này biết Nhạc Dao đã được cứu về thì nháy mắt như được bơm máu gà, mạnh mẽ xông tới.
Nhất thời từ thế bị động thành chủ động, hơn nữa đêm xuống, một đám binh lính Phi Lang xông lên phía trước!
Tiếng oanh tạc ầm trời, trong thời gian ngắn không hề có dấu hiệu dừng lại.
Chỉ có điều Nhạc Dao nghe không được.
Cậu trực tiếp bị đưa vào bệnh viện, đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trên quần cậu đầy máu, làm cho cái con người mấy chục năm chả biết sợ là gì cũng cảm thấy kinh hoàng.
"Thưa thủ trưởng, đám nhỏ xem ra đã muốn chào đời rồi ạ." Viện trưởng Lưu nói với Tục Nghiêu, "Xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý."
"Chuẩn bị tâm lý?" Tục Nghiêu thả lỏng nắm đấm trên tay, nhìn chằm chằm Nhạc Dao trên bàn mổ.
"Thời gian mang bầu quá ngắn, bọn nhóc có thể...!Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Kính nhờ."
"Viện trưởng!" Có người gọi với ra từ phòng phẫu thuật.
Giọng nói không lớn, có vẻ như sợ làm người bên trong tỉnh giấc, thế nhưng lại cực kì kích động, "Ngài mau vào xem thủ trưởng phu nhân đi ạ!"
Tục Nghiêu tưởng Nhạc Dao xảy ra vấn đề gì, vọt vào trước để xem.
Anh nhìn thấy búp bê đưa cho Nhạc Dao đang phát sáng.
Bùa bình an đang phát sáng.
Vầng sáng kia bao bọc vùng bụng của Nhạc Dao, giống như một lớp dù bảo vệ ôn nhu.
Các bác sĩ hỏi: "Thưa viện trưởng, tiến hành giải phẫu thế nào bây giờ ạ?"
Viện trưởng Lưu nói: "Đừng vội, quan sát thêm một chút."
Ánh sáng vẫn chiếu trên vùng bụng Nhạc Dao, giống như một loại năng lượng chữa lành nào đó.
Viện trưởng Lưu hỏi Tục Nghiêu: "Thưa thủ trưởng, bên trong búp bê thỏ là cái gì ạ?"
Tục Nghiêu trả lời: "Là bùa bình an, có việc gì không ạ?"
Viện trưởng Lưu chưa trả lời ngay, ông quay sang phụ tá của mình: "Tiểu Trần kiểm tra cho cậu Tiểu Nhạc lần nữa đi, xem màng thai của đám nhóc có dấu hiệu phục hồi không."
Do màng thai có dấu hiệu bị phá nên không có cách nào giữ lại, vậy nên mới muốn tiến hành giải phẫu.
Vầng sáng kia trông như thể có tác dụng chữa trị.
Bác sĩ Trần nhanh nhẹn làm thêm một lần kiểm tra bằng máy quét.
Anh còn đang hoang mang không biết ánh sáng kia ảnh hưởng tới việc kiểm tra hay không, ai ngờ kết quả kiểm tra so với trước kia còn rõ ràng hơn.
"Màng thai không được chữa trị thưa viện trưởng, hơn nữa một đứa bé dường như đang có dấu hiệu thiếu dinh dưỡng." Bác sĩ Trần nói, "Phải làm thế nào bây giờ ạ?"
"V-viện trưởng Lưu, có phải quá...!S-sớm?"
Nhạc Dao cảm thấy bụng đau như muốn vỡ tung, tới mức như thể có thứ gì muốn xé xác chui ra ngoài.
Khi bùa bình an chiếu sáng cậu đã tỉnh rồi, chỉ là đau quá nên không lên tiếng mà thôi, lúc này thật sự sợ hãi.
Bọn nhóc còn quá nhỏ, mang thai một đứa nhóc 5 tháng còn chưa phát d/ục tốt, huống chi là ba đứa.
Ba đứa thông qua mình cậu thu nhận dinh dưỡng, sao có thể giống 1 với 1?
"Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Viện trưởng Lưu nói xong thì cùng bác sĩ gây tê và y tá tiến hành chuẩn bị.
Nhạc Dao đành chuyển hướng qua chỗ Tục Nghiêu.
Tục Nghiêu vẫn luôn nắm chặt tay Nhạc Dao không buông, thấy vậy thì cúi xuống, dùng trán mình cụng vào trán Nhạc Dao: "Đừng sợ, em và các con sẽ không có chuyện gì đâu, tôi đảm bảo."
Nhạc Dao muốn gật đầu nhưng cơn buồn ngủ kéo tới, kéo luôn cả người cậu chìm vào bóng tối.
Tục Nghiêu cảm giác như tim mình bị khoét rỗng một lỗ.
Anh dùng hết khí lực mới rút được tay mình ra khỏi tay Nhạc Dao, chỉ để lại một lời: "Xin ngài đấy viện trưởng Lưu, nhất định phải đảm bảo an toàn cho họ."
"Ngài muốn ra ngoài ạ?" Viện trưởng Lưu lập tức rõ ràng ý tứ của Tục Nghiêu.
"Đúng lúc có vấn đề cần báo cáo." Tục Nghiêu nói, người đã bước ra ngoài.
Vạn Đắc Khánh sau khi phát hiện ra anh cứu được Nhạc Dao thì đã rút quân khỏi Hua tinh, mà đám người Sarna quá nửa lại ùn ùn kéo tới Vodape.
Hiển nhiên bọn chúng cũng rõ ràng, thất bại thì 18 năm hòa hoãn cũng chả nổi.
Không thôn tính được Hua tinh, tranh thủ được ở khu mỏ quặng Vodape cũng không lỗ.
Người ở Vodape vẫn cần trợ giúp.
Một bên là anh em đang liều mạng chống trả quân thù, một bên là gia đình bé nhỏ.
Tục Nghiêu không biết mình làm thế nào ra khỏi phòng giải phẫu.
Sau khi đi ra thì một cảm giác quái dị làm anh dừng bước, trước ánh mắt kinh ngạc của mấy người thủ vệ cắt đầu ngón tay mình, trước cửa phòng bệnh vẽ một bùa chú kì lạ.
Rõ ràng là vẽ bằng máu tươi, nhìn thì kì dị nhưng không có chút yêu khí nào, ngược lại tràn đầy hào quang thần thánh.
Tục Nghiêu nhìn xong cũng ngơ ngác nhưng rất nhanh thu liễm lại, trầm giọng ra lệnh cho đám người cận vệ Trường: "Một tấc cũng không được rời đi, có vấn đề gì thì báo cáo!"
Đội cận vệ: "Tuân lệnh!"
Ngày hôm ấy đã chẳng thể bình tĩnh nổi.
Cơ giáp màu bạc lại một lần nữa đưa người đàn ông vóc dáng cao lớn ấy ra tiền tuyến.
Bụng của Nhạc Dao bị rạch ra, em bé to bằng bàn tay người trưởng thành bên trong màng thai lộ ra.
Trên người chúng nó thế nhưng lại mang theo kim quang nhàn nhạt!
Viện trưởng Lưu và đội ngũ y bác sĩ ở đây kinh ngạc vô cùng, thế nhưng bọn họ nhớ tới năng lực của Nhạc Dao.
Kim hay không kim cũng tạm thời dẹp qua một bên, trước tiên phải lấy thai ra ngoài đã.
Bọn nhóc bé nhỏ như vậy, bé nhỏ tới mức làm cho người ta đau lòng, đứa lớn nhất cũng chỉ 600g.
Các bác sĩ dùng sự nhẹ nhàng và cẩn thận của cả cuộc đời họ ôm chúng ra khỏi cơ thể Nhạc Dao, đồng thời lấy đi dị vật ở miệng mũi, đặt vào hòm giữ nhiệt trong phòng.
Chúng không có khí lực khóc thành tiếng, đôi mắt cũng nhắm chặt.
Bàn tay nắm chặt cũng chỉ bé như một hạt long nhãn.
Bác sĩ điều chỉnh cường độ ánh sáng, hòm giữ nhiệt thông minh làm hết phận sự thu thập dữ liệu sinh học.
Cùng lúc đó Tục Nghiêu tới chiến trường, cũng là người đầu tiên bị tập kích tại trạm gác.
Hiện Vạn Đắc Khánh không ở đây, phần lớn thú nhân đã chạy tới Vodape.
Vì bắt được Nhạc Dao làm con tin nên mới dám ngang ngược, Nhạc Dao được cứu thì chạy tới công kích trọng tâm.
"Bọn chúng quyết tâm muốn đánh hạ một điểm, bên phía Sư đoàn phó Đường hi sinh không ít người." Yến Kiệt đột nhiên như nhớ tới gì, quay sang hỏi Tục Nghiêu, "Đúng rồi, cậu Tiểu Nhạc sao rồi Tục ca?"
"Lúc tôi ra ngoài thì đang chuẩn bị mổ." Tục Nghiêu mặt chẳng có cảm xúc gì, đáy mắt mười phần lạnh lẽo.
Anh còn chưa biết bọn nhóc đã được sinh ra, có điều vì cần quan sát thêm nên viện trưởng Lưu mới chưa thông báo gì.
"Thằng chết bầm Vạn Đắc Khánh này.
Gã nhất định muốn lợi dụng cậu Tiểu Nhạc khống chế quân đoàn vong linh.
Nhắc mới nhớ, sau khi biết cậu Tiểu Nhạc được cứu thì bọn chúng đã rút quân ngay, anh có thấy kì lạ không?"
"Trên đại hội tại điện Đại Nguyệt có gian tế."
Không thể nào trùng hợp như vậy.
Thú nhân Sarna biết đánh nhau khi trời còn sáng sẽ đạt được lợi thế tốt nhất, càng không thể bắt được Nhạc Dao, biết tin Nhạc Dao được giải cứu thì lập tức rút lui khỏi Hua tinh.
Hiển nhiên những kẻ này đã biết tới năng lực của Nhạc Dao, cũng biết vong linh sợ ánh mặt trời.
Bọn chúng thậm chí còn biết "vong linh không có cách nào rời khỏi Hua tinh" nữa kia, nên mới chạy tới Vodape trước để né tránh công kích của vong linh.
Bọn chúng khẳng định quân đoàn vong linh không thể tới đó được.
"Chẳng trách.
Chúng ta phải làm sao bây giờ? Vạn Đắc Khánh chừng 35 phút sau sẽ tới cổng hầm số 4 phía Tây, chúng ta đi tiếp viện thì an ninh nơi này không thể đảm bảo.
Quân ta vừa phát hiện quân đội Sarna còn 2 đội binh lính đóng lại nơi này." Yến Kiệt chỉ vào một điểm trên bản đồ quang năng, "Bọn chúng chỉ cần chưa đầy 3h sẽ tới Hua tinh.
Nếu như chúng ta rời khỏi, bọn chúng sẽ quay lại đánh chiếm nơi này đầu tiên."
"Cũng chỉ có biện pháp này." Tục Nghiêu nói, "Yến Kiệt, cậu còn nhớ Nhạc Dao về tinh cầu mẹ lúc nào cũng mang theo búp bê không? Cậu phái người đi in mấy con tương tự vậy, càng nhiều càng tốt rồi mang tới đây."
"Búp bê? Nhưng cậu Tiểu Nhạc hiện tại...!Ok ok, đi liền!"
Tự nhiên Yến Kiệt nhớ ra, cái vị trước mắt này có thể vẽ bùa mà nhỉ! Vẽ ra còn lợi hại hơn cậu Tiểu Nhạc một bậc!
Trời chuẩn bị tối, nếu không ai tới thì các anh em vong linh sẽ không khách khí! Coi như không thể tự chủ rời khỏi tinh tế đi chiến đấu, thế nhưng bám vào một thân thể thì vẫn có thể mang đi.
Còn bên Vodape, hoàn toàn có thể mang theo các anh em trong lốt búp bê tới chi viện! Kẻ địch tưởng là điệu hổ ly sơn, hiển nhiên thủ trưởng sẽ không làm vậy!
Yến Kiệt không như Nhạc Dao tỉ mỉ thiết kế hình tượng cho búp bê.
Anh tìm khuôn mẫu, in ra 50 con đều là một kiểu duy nhất.
Đầu to thân nhỏ, anh vơ hết vào cái túi mang theo đi tìm Tục Nghiêu, mà Tục Nghiêu trong lúc đợi búp bê thì lên vẽ bùa nhập xác.
Mỗi lá bùa Nhạc Dao vẽ Tục Nghiêu đều nhớ rõ ràng, thời điểm vẽ so với Nhạc Dao còn nhanh hơn.
Anh trực tiếp vẽ bùa nhập xác lên búp bê, cũng gọi vong linh tới.
Một lát sau, Thân Vi Lâm dẫn theo 50 binh lính vong linh nhập vào búp bê đầu to.
Tục Nghiêu ra lệnh cho Yến Kiệt: "Mang bọn họ theo, phát thông báo có binh đoàn cơ giáp xuyên qua cổng Hải Toàn chi viện cho Sư đoàn phó Đường."
Yến Kiệt hỏi: "Mang đi hết ấy ạ? Còn anh thì sao?!"
Tục Nghiêu lạnh lùng liếc Yến Kiệt.
Yến Kiệt không dám nhiều lời thêm, ôm búp bê xông ra ngoài.
Anh cũng không biết mô tả cảm giác kì quái này ra sao, giống như khi Tục Nghiêu rời khỏi bệnh viện và bây giờ không giống nhau.
Khác chỗ nào anh cũng không nói được, hơn nữa loại kì quái này không hề liên quan tới Nhạc Dao, làm người khác cực kì khó hiểu.
Nếu như không phải người kia vẽ bùa quá thành thạo, Yến Kiệt sẽ cho rằng có kẻ ăn gan hùm mật gấu tới phẫu thuật thành Tục Nghiêu.
Nhưng anh biết là không thể.
Bên ngoài trời tối, Tục Nghiêu đứng trước đống xác không biết đang nghĩ gì.
Tay trái anh đột nhiên nóng lên, giống như bị đốt cháy.
Nâng lên nhìn thử, trước mặt anh lại là bùa chú ở cửa phòng mổ.
Bùa chú không lạ mà rất quen, Tục Nghiêu không thể nhớ ra mình gặp nó ở đâu.
Thanh âm Leslie trong máy truyền tin vang lên, ngữ điệu mang theo sự khẩn cấp: "Thưa tướng quân, phu nhân sinh rồi ạ!"
Tục Nghiêu xốc lại tinh thần: "Cậu nói cái gì?"
Leslie trả lời: "Phu nhân sinh rồi là, là Alpha nam và Alpha nữ, đều được đặt trong lồng giữ nhiệt.
Thế nhưng không hiểu vì sao, rất nhiều vong linh đang bao quanh bệnh viện ạ."
Tục Nghiêu vội hỏi: "Nhạc Dao đâu? Em ấy sao rồi?"
Leslie: "Ổn ạ, thuốc tê chưa tan nên ngài ấy vẫn đang ngủ.
Ngài nhanh tới xem chứ ạ?"
Tục Nghiêu không nói nhiều, nhảy lên phi hành khí chạy như bay tới bệnh viện!
Tới nơi thì quả nhiên y như lời Leslie, rất nhiều vong linh bao vây phía bên ngoài bệnh viện.
"Rất nhiều" còn là nói giảm nói tránh, chính xác là hàng chục ngàn vong linh đang đứng ngoài, còn quỳ mọp xuống!.