Theo dự kiến ba tháng sau tổ chức hôn lễ, thế nhưng tin vui của Yến Kiệt lại làm mọi thứ bị chậm lại, người nhà họ Dương cảm thấy không ổn tí nào.
Tục Nghiêu cũng thấy không ổn, mặt dày xin điều người tới.
Về sau kế hoạch điều động người cũng không thành vì không thể chọn người thích hợp trong một sớm một chiều, cuối cùng cấp trên ra phương án: Phê duyệt cho Yến Kiệt và Dương Hằng Thiên không cần tới trình diện trực tiếp, làm thủ tục online là được rồi.
Đăng ký xong Dương Hằng Thiên hận không thể liên hệ truyền thông lớn nhỏ công bố, nhưng xuất phát từ vấn đề an toàn lại không làm vậy.
Người biết tin bọn họ là bạn đời hợp pháp không nhiều lắm, nếu họ Dương không làm hôn lễ thì chẳng ai biết cậu cả nhà họ đã là hoa có chủ.
Dương phu nhân đêm nay tới cửa hàng mua rượu mừng, thuận tiện tới Sư đoàn Phi Lang thăm hỏi con dâu, đương nhiên sẽ mở cuộc nói chuyện thực tế ảo với công nhân free
Dương Hằng Thiên.
"Hằng Thiên đã hỏi Yến Kiệt chuyện lần trước chưa?" Dương phu nhân hỏi, "Thích phong cách nào, thích cái nào thì bảo bố mẹ một câu để xuống xưởng dặn dò." "Đã hỏi, em ấy thích màu xanh da trời." Dương Hằng Thiên đáp, "Mẹ tuyển tổ thiết kế trước kia đi."
"Được, đã biết." Dương phu nhân cười cười, "Yến Kiệt đâu, sao mẹ không thấy nó? Ăn uống có tốt không?"
"Chắc vẫn đang lọm khọm như ông già trong toilet nôn mửa..." Dương Hằng Thiên nói rồi tiến vài bước, hình ảnh Yến Kiệt hiện lên.
Anh vẫn luôn ở cạnh Yến Kiệt, máy truyền tin thông báo lên mới ra nhận cuộc gọi.
Anh không để máy truyền tin tự động bay tới vì Yến Kiệt vừa phun hết ra xong, cảnh tượng này không tiện để người khác xem.
"Dì đấy ạ." Yến Kiệt ôm bồn cầu xong thì đi súc miệng, quay đầu xua tay, bộ dạng giống như sắp héo tới nơi.
Anh biết Dương Hằng Thiên vừa nói gì.
Dương phu nhân trước đó ra lệnh bọn họ phải tìm công ty mới nghiên cứu người máy quản gia AI, thiết bị trong nhà cũng đổi một lượt thành loại tốt nhất, tính năng có độ an toàn cao, sau đó Dương Hằng Thiên hỏi anh thích màu gì.
Dương phu nhân nhìn sắc mặt Yến Kiệt xám xịt thì quan tâm: "Sáng nay có sai người mang cho con ít trái cây rau dưa bản địa còn có điểm tâm nữa, còn nhìn thử xem có thích ăn gì đổi khẩu vị không."
Yến Kiệt đáp: "Cảm ơn dì ạ, khiến người tiêu pha nhiều rồi."
Dương phu nhân nói: "Tiêu cái gì mà tiêu, đều để con dâu với cháu nội ăn hết."
Yến Kiệt 囧, im mồm không nói gì thêm.
Anh đứng dậy tiến về phía sofa, không đứng thẳng nổi, mềm oặt như bún ngã qua một bên, bộ dạng giống như bất kì lúc nào cũng có thể thiếp đi.
Trong thân thể nhiều hơn một đứa nhóc, không nghĩ tới chuyện sẽ mệt mỏi thế này.
Rõ ràng thời gian Nhạc Dao mang bầu vẫn ổn - well, thật ra cũng không hẳn, Nhạc Dao bầu nhiều đứa rất vấn vả.
Chỉ có thể nói, mỗi người đều mệt mỏi theo kiểu riêng.
Dương Hằng Thiên đưa một ống thuốc nhỏ cho Yến Kiệt: "Uống một chút đi, hơi đắng nhưng sẽ thoải mái hơn."
Yến Kiệt nhận lấy ống thuốc, uống xong cảm giác ghê tởm mới giảm bớt.
Anh chẳng có lực nói một câu: "Nhanh đến tháng sau đi...!Tổ tông của tôi ơi..."
Dương phu nhân vẫn đang nhìn, nở nụ cười: "Vất vả con rồi.
Được rồi mẹ không dong dài nữa, Dương Hằng Thiên chăm cho tốt nhé, có gì cần gấp thì gọi cho mẹ ngay.
Còn nữa, nhất định đừng để Yến Kiệt bị cảm lạnh! Mẹ nghe nói bên ấy đang lạnh lắm."
Dương Hằng Thiên cười nói: "Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm.
Lạnh cũng là bên ngoài, trong nhà độ ấm không tồi, yên tâm không lạnh chết con dâu với cháu nội mẹ."
Dương phu nhân hài lòng ngắt cuộc gọi.
Yến Kiệt ngủ rồi.
Ngày nào cũng như ngày nào ăn rồi lại phun, cả ngày không vực nổi tinh thần.
Cũng may viện trưởng Lưu nói tình trạng này nhiều lắm cũng chỉ kéo dài 3 tháng đầu rồi dần biến mất, hơn nữa kiểm tra đứa con cũng phát triển bình thường.
Dương Hằng Thiên đắp chăn cho Yến Kiệt: "Hay tôi ôm em lên giường ngủ nhé?"
Yến Kiệt lắc đầu: "Buổi tối ngủ không ngon.
Để em thiếp đi một lúc đi, chốc nữa tìm cái gì ăn là được rồi."
Dương Hằng Thiên nói: "Thôi được rồi, tôi ở một bên xem văn kiện."
Yến Kiệt "vâng" một tiếng, chẳng mấy chốc hô hấp đều đều.
Cả căn phòng chìm trong yên lặng, mang lại một cảm giác an tĩnh theo thời gian.
Trái lại với bên Nhạc Dao, tất cả y như muốn nổ tung.
Ba đứa nhóc nhà sếp Tục trước đấy chưa xoay người thuần thục, xoay được rồi sẽ bắt đầu học ngồi.
Học ngồi xong chúng nó sẽ không chịu ngồi im mà bắt đầu học bò, đứa lớn biết bò thì hai đứa nhỏ cũng sẽ bắt đầu manh nha học theo, không bò cũng đừng có bay!
Nhạc Dao bế chúng nó đặt lên đệm, tránh việc không chú ý để bọn nó rớt xuống giường.
Tốt lắm, chơi trên đất mới vui! Liếc mắt không tới, đứa lớn đã ném gạo của cả nhà vào lồng mắt giặt rồi!
Leslie phát video cũng không nghĩ trẻ con lại lực tới vậy, chính là gạo để trong bát chuẩn bị thắp nhang!
"Trời má, sao lại không nhắc tôi hả Leslie?" Nhạc Dao dở khóc dở cười ngồi xổm trước máy giặt.
Máy giặt so với cái trước kia đã cải tiến hơn nhiều, quần áo ném vào có thể tự phân loại giặt sạch, phân ra quần áo trắng và quần áo màu, tách ra làm hai lồng cùng nhau giặt một lúc.
Giặt xong nó có chế độ hong khô hoặc không hong khô, chờ tới lúc chủ nhân lấy quần áo sẽ tự động phun thuốc sát trùng gì đó, hoặc mở cửa lồng cho quần áo không bị ám mùi ẩm.
Nó sẽ có cảnh báo an toàn khi có trẻ con chui vào.
Nhưng nó sẽ không đề phòng việc chủ nhân ném gạo vào lồng giặt nha =.=!
"Xin lỗi phu nhân, lúc ấy tôi chỉ hơi tò mò vì Hàng Hàng túm được nắm gạo không cho vào miệng thì sẽ làm gì, chờ tới lúc tôi định cản lại thì nó làm xong rồi ạ." Leslie cũng muốn khóc lắm chứ nhưng AI thì không có nước mắt, chỉ vừa sợ hãi vừa buồn cười.
Nó đã có một cơ thể chuyên dụng vì chăm sóc ngăn chuyện ngoài ý muốn xảy ra với đám nhóc, không phải sử dụng thông qua cơ giáp và các loại thiết bị thông minh khác."
"Thôi kệ đi, tôi cũng chịu, để sếp Tục về rồi tính sau." Nhạc Dao dọn gạo trong lồng giặt nửa ngày, đột nhiên ôm đầu.
"Arggg! Tôi phát rồ mất thôi!!" Nhạc Dao chỉ thẳng vào mặt đám củ cải nhỏ, "Cái đồ tiểu quỷ!"
"Hahaha." Đứa lớn tay ôm bình sữa, "Lên! Lên!"
"Lên cái gì mà lên?" Nhạc Dao hỏi, "Con còn biết để ý cơ à?"
"Pa dạy." Tục Phi nói, "Lên!"
Nó còn vươn cánh tay mô phỏng đôi cánh nhỏ giương lên, xém chút làm Nhạc Dao hôn mê.
Ba đứa nhóc sinh ra thời gian không chênh nhau là mấy, đứa lớn lại là đứa dù là trí lực hay thể lực đều nhỉnh hơn em trai em gái, học nói nhanh nhất.
Hai đứa bé mới biết gọi papa với Nhạc Nhạc, nó đã biết dùng từ đơn giản để nói những gì mình nghĩ.
Dù sao cũng là phi nhân loại, sẽ có chỗ bất đồng.
Nhạc Dao nuốt một bụng tức: "Hàng Hàng lần sau không được ném gạo vào máy giặt.
Máy giặt sẽ hỏng mất đấy, con nhớ chưa?"
Tục Nghiêu vừa đúng lúc quay về, nhìn thấy cảnh này: Nhạc Dao ở trong bếp nấu cơm, ba đứa nhóc chơi đùa trong phòng khách, Leslie đứng cạnh trông coi.
Nhạc Dao nghe tiếng mở cửa thì quay đầu: "Chồng về rồi à?"
Tục Nghiêu cười nói: "Nấu gì ngon thế?"
Nhạc Dao đáp: "Nấu cơm thôi, đun cho chúng nó ít sữa bò ngâm bánh mềm nữa."
Ba củ cải cũng nhìn ra cửa, Tục Phi dang cánh tay: "Pa, ôm!"
Hai đứa em cũng kêu lên: "Pa! Pa!"
Tục Nghiêu nở nụ cười: "Papa vào nhà tắm rửa thay đồ đã, tẹo ra ôm các con.
Chơi tiếp đi."
Tục Phi gật gật đầu.
Tục Lị nhìn nhìn, nằm xuống xoay người lăn lăn về phía Nhạc Dao.
Tục Phi cũng học theo em gái, lăn một vòng nhưng về phía phòng tắm.
Đứa thứ hai thì khác.
Nó chẳng theo ai, thấy anh trai lớn đi rồi thì lấy bình sữa của anh bú.
Nó cũng có bình riêng, nhưng đồ của người khác ăn càng ngon hơn!
Nhạc Dao đặt nguyên liệu vào đầu bếp AI, bế con gái rồi tìm quần áo sạch treo ở cửa nhà tắm: "Báo cáo sếp, con lớn của sếp hôm nay có vấn đề."
Tục Nghiêu cười cười, giọng nói truyền qua tiếng nước: "Nó làm gì?"
Nhạc Dao đáp: "Vợ anh ra ngoài lấy ít đồ, nó lấy gạo trong bát nhang ném vào máy giặt.
Vợ anh nhặt từng hột gạo muốn đui mắt cũng không xong, anh đi mà giải quyết nốt nha?"
Tục Nghiêu: "Hàng Hàng nhà ta kiêu ngạo như vậy ư?"
Nhạc Dao hừ hừ hai tiếng, cúi đầu nhìn củ cải béo nắm ống quần mình: "Đâu chỉ có kiêu ngạo, ra đây đánh vào mông mấy cái."
Tục Nghiêu tẩy rửa nhanh, chẳng mấy đã xong.
Anh quấn khăn tắm, trời lạnh cũng mặc kệ một thân hơi nước ôm Nhạc Dao hôn một lúc mới chịu buông ra, sau đó ngồi xổm xuống: "Hàng Hàng gần đây dính người nhỉ?"
Tục Phi cười khanh khách, thanh âm gọi "Papa~" to rõ ràng.
Tục Nghiêu: "Hmm, sao thế?"
Tục Phi: "Bế!"
Tục Nghiêu bế đứa lớn lên, ra ngoài xem đứa thứ hai.
Đứa thứ hai ôm bình sữa lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng quay ra nhìn bọn họ, tự chơi còn thấy rất vui.
"Bên trên phê chuẩn rồi, đồng ý cho Yến Kiệt nghỉ nửa tháng tổ chức hôn lễ." Tục Nghiêu đặt đứa lớn lên mặt đất, vỗ mông nó ý bảo tự chơi đi, sau đó quay sang nói với Nhạc Dao, "Em có đi
không?"
"Đi chứ, đương nhiên rồi." Nhạc Dao nói, "Nhưng nghỉ từ tối nay ạ? Em thấy gần đây anh ta cũng không ổn lắm, nếu làm lễ chắc xỉu lên xỉu xuống mất thôi."
"Vấn đề này lúc xin nghỉ cũng tính tới rồi, vậy nên bên trên đồng ý có thể lựa chọn nghỉ phép vào bất kì lúc nào trong vòng 2 tháng." Tục Nghiêu nói, "Có thể nói cậu ta vận khí không tồi chút nào, Sarna và cha con Vạn Đắc Khánh lăn qua lăn lại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Nếu không á, muốn nghỉ nửa tháng, khó lắm."
"Chúng ta có thể đi bao lâu ạ? Chắc không đi được nửa tháng đâu."
"Chúng ta đi trước hôn lễ một ngày là được rồi, kết thúc thì quay lại." Tục Nghiêu dừng một chút, nắm tay Nhạc Dao, "Lại nói tiếp, trước kia tôi từng đáp ứng rồi, chờ sau khi có thời gian chúng ta tổ chức hôn lễ bù.
Trong thời gian này hẳn không khó khăn gì."
"Đừng." Nhạc Dao ngắt lời, "Có thời gian thà em ngủ hay đi chơi đâu còn hơn.
Vợ chồng già với nhau còn để ý mấy cái hình thức đấy à? Em không cần đâu.
Đương nhiên nếu anh thật sự muốn tổ chức, em phối hợp không thành vấn đề."
Tục Nghiêu nói: "Vậy thì chưa làm vội?"
Nhạc Dao gật đầu: "Vâng."
Tục Phi ở cạnh nhìn cha mẹ thân thiết cũng đi theo gật đầu, thanh âm non nớt kêu lên: "Ừm!"
Nhạc Dao nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nho nhỏ: "Nhóc thúi, chỗ nào cũng có con hết."
Tục Phi cười khanh khách, lăn lộn trên đệm bắt đầu gặm chân.
Em trai em gái thấy nó như vậy cũng học theo.
Tục Nghiêu thấy mấy đứa nhóc tự chơi thì đi dọn dẹp máy giặt.
Con của mình mỗi ngày đều chơi mình vài vố, phận làm ông bố bỉm sữa như anh đây sớm đã quen rồi =.=......