Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Trời đầu tháng năm, vào ban ngày đã mặc tiểu sam (1) mỏng manh mùa hè, trong đêm vẫn còn vương chút lạnh của mùa xuân.
(1) Tiểu Sam: một loại áo trong mỏng nhẹ của người xưa.

Trong phòng nha hoàn ở Phúc An đường của phủ Lục quốc công truyền đến vài tiếng động nhỏ.

Song Nhi lật người lại rồi gấp chăn bông, đã canh ba sáng, nghĩ đến chuyện Dương ma ma âm thầm nói với nàng vào ban ngày, cho dù người vẫn luôn bình tĩnh như nàng mà lúc này cũng không khỏi suy nghĩ lung tung, đêm tới không thể say giấc.

Dương ma ma là lão nhân bên cạnh Lục quốc công phủ lão phu nhân, vốn là nha đầu hồi môn của lão phu nhân, về sau càng tận tâm, cả đời không gả, một lòng hầu chủ.

Cũng may lão phu nhân là người nhớ tình, đối xử với nàng rất tốt, rất tín nhiệm nàng, dù là mấy lão gia trong phủ cũng phải khách khí với Dương ma ma.

Một người ma ma còn tự đến nói chuyện với nàng, xem ra trên cơ bản là không thể chạy được rồi.

Vẻ mặt Song Nhi hốt hoảng hoàn thành công việc ban ngày, nằm thẳng xuống, lộ ra ánh trăng sáng rọi, Song Nhi cảm thấy mình đang đứng ở trên một con đường, sơ ý một chút cũng sẽ không còn đường trở mình.

"Song Nhi, có phải ngươi không ngủ được hay không?"

Trong đêm đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh thúy.

Hả? Song Nhi nhìn về phía đột nhiên phát ra tiếng bên ngoài màn, mơ màng mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng mấy chiếc giường.

Không đợi Song Nhi trả lời, giọng nữ kia lại vang lên, cùng lúc đó, chiếc màn đối diện với Song Nhi bị xốc lên, lộ ra một khuôn mặt tròn trịa, cũng không có chút buồn ngủ nào, là Viên Ấu cùng phòng.


"Ta nghe thấy, ta trộm ngủ trong ngọn núi giả ấy vừa vặn nghe được ngươi nói chuyện với Dương ma ma."

Núi giả? Đúng rồi, hôm nay Dương ma ma đứng ở ngọn núi giả đó nói chuyện với nàng.

Song Nhi cũng chui ra màn, thấp giọng nói "Ngươi nghe được à?".

Ngữ điệu luôn luôn trầm ổn lần này mang theo mấy phần ngượng ngùng, chắc là còn có một chút xấu hổ.

Đều là cô nương mười bốn mười lăm tuổi, cho dù là nô tỳ, nói tới đại sự của mình cũng sẽ ngại ngùng.

Sau khi Viên Ấu thấy Song Nhi trả lời thì như được mở ra máy hát, nàng trực tiếp ngồi dậy.

"Nghe được nha, nghe được nha, ngươi thật sự muốn làm nha đầu thông phòng của Tam gia?"

Tam gia Lục quốc công phủ là đích thứ tử của lục quốc công, từ nhỏ lớn lên bên người lão phu nhân, nhận hết sủng ái, cũng dưỡng thành cái tính kiệt ngạo bất tuần, ngang ngược.

Về sau quốc công gia không nhìn nổi nữa nên đã đưa hắn vào trong quân đội, không nghĩ tới bảy năm trôi qua, thế mà hắn từ một tên lính quèn trưởng thành một tiểu tướng quân, lúc thánh chỉ tới, vô số kể phu nhân đến trong phủ bái phỏng, nghe nói suýt chút nữa quốc công phu nhân đã định hôn sự của Tam gia, về sau Lục Hằng gửi tin về Phong gia, nói thẳng nếu như đính hôn lúc hắn vẫn còn ở biên quan thì sẽ không tính, quốc công phu nhân Lý thị biết Lục Hằng là người nói được làm được chủ nên chuyện đính hôn đành chấm dứt.

"Còn chưa, Dương ma ma bảo ta suy nghĩ một chút."

Ngoài mặt là nói như vậy, trong lòng Song Nhi cũng không dám thật sự cân nhắc.


Một nha đầu đã bán thân như nàng, còn không phải chủ nhà nói cái gì thì là cái đó sao, bảo nàng cân nhắc, đó cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, huống chi đối với nha đầu trong phủ mà nói, thành nha đầu động phòng của các lão gia vốn là một chuyện rất tốt.

Quả nhiên khi Viên Ấu nghe xong thì lập tức nói "Cái này còn cân nhắc cái gì nữa, chuyện tốt như vậy qua thôn này cũng không có tiệm đâu." Nói xong còn bĩu môi với giường của hai người còn lại "Ngươi nhìn hai hôm nay các nàng chạy lên chạy xuống còn không phải chỉ muốn làm nha đầu của Tam gia."

Bốn người trong phòng này đều là nha đầu nhị đẳng trong viện lão phu nhân, ngoại trừ Song Nhi và Viên Ấu thì còn có hai người, đêm nay trực đêm ở phòng bên cạnh, nếu có hai người kia, Song Nhi cũng không dám nói thẳng ra như vậy, mà Viên Ấu cũng là cô nương tốt tính, nói chuyện với nàng cũng khá dễ.

Tuyển nha đầu thông phòng cho Tam gia là chuyện khi quốc công phu nhân thỉnh an lão phu nhân, ở đây có rất nhiều nha hoàn bà tử, cuối cùng đã truyền ra ngoài, bọn nha đầu có chút tư sắc trong phủ đều động tâm, nam nhân trong quốc công phủ đều có gia giáo nghiêm cẩn, không hề tham lam, quốc công gia cũng chỉ có một đại tiểu thư và nhị gia di nương, thế tử gia và nhị gia chỉ một lòng trông coi phu nhân của mình, nếu như có thể trở thành động phòng, về sau sẽ có khả năng trở thành di nương, nếu may mắn có được một nam một nữ, thời gian nửa đời sau sẽ trở thành chủ tử chân chính.

"Hơn nữa ngươi từ trong nội viện của lão phu nhân ra, về sau một cái di nương chắc chắn không thoát được." Viên Ấu lại lên tiếng, chẳng biết tại sao trong giọng nói lại có chút ý tứ khuyên bảo.

Song Nhi thở dài, đúng vậy, làm nha đầu động phòng tốt nhất đường ra cũng chính là thăng làm di nương, nếu có đứa bé còn tốt, nếu như không có, thực sự là...

Có lẽ nàng trung thực bản phận một điểm, về sau còn có thể tìm được một lối ra.

Một bên tròn ấu còn tại líu ríu nói chuyện, Song Nhi cũng đã không nghe nổi nữa.

Bây giờ nàng không có lựa chọn, có thể nghĩ cũng là nên bảo vệ bản thân hơn như thế nào sau khi trở thành nha đầu thông phòng.

Song Nhi của một đêm chưa ngủ đã đi trả lời chắc chắc với Dương Ma Ma vào sáng hôm sau, thần sắc vui vẻ, vẻ mặt hào hứng biểu lộ ước mơ, được một ánh mắt hài lòng của Dương Ma Ma và một câu "Ngươi ở trong viện lão phu nhân, lão phu nhân sẽ không bạc đãi ngươi."

Dương Ma Ma ở bên lão phu nhân mấy chục năm hiểu rất rõ lão phu nhân, trên thực tế lão phu nhân không chỉ không bạc đãi Song Nhi, mà sẽ còn thưởng nàng hơn, để nàng có một chút lực lượng.


Dù là niên đại nào thân phận gì, chỗ quan trọng nhất làm ra sự vui vẻ cho nữ nhân chính là tiền, khi còn bé bởi vì trong nhà nghèo nên Song Nhi bị bán đi nên càng coi trọng tiền hơn người khác.

Âm thầm thở ra trong lòng, quả là thế, may mắn nàng suy nghĩ rõ ràng.

Chẳng lẽ nha đầu lại thật sự có quyền lợi lựa chọn chủ tử sao.

Buổi chiều nọ lão phu nhân gặp Song Nhi, nhìn thấy tướng mạo thanh tú động lòng người, làn da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ khiến nàng có chút hài lòng cười cười.

Hằng Nhi còn trẻ, hiện tại chưa muốn thành thân chẳng qua là vì còn chưa hiểu chuyện nam nữ, chọn một người trung thực đáng tin cậy, tướng mạo không có trở ngại là được rồi, miễn cho về sau làm cho hậu viện của Hằng Nhi tràn ngập chướng khí.

Lão phu nhân vui vẻ hài lòng, không có bạc đãi nàng đúng như Dương Ma Ma liệu, thưởng Song Nhi hai bộ y phục, hai cây Xích Kim trâm, hai Xích Kim vòng tay và năm mươi lượng bạc, đối với Song Nhi chỉ có một lạng bạc một tháng mà nói thì đơn giản chính là bánh từ trên trời rớt xuống.

"Song Nhi tạ lão phu nhân thưởng." Song Nhi thật tâm thật ý Quỳ trên mặt đất dập đầu hai cái tạ ơn lão phu nhân.

Lần ban thưởng này không giống như là cho động phòng nha đầu mà giống như là cho di nương, có lẽ di nương cũng không có, có những thứ này, dù cho ngày sau như thế nào, chung quy sẽ có một chút đáy.
Phịch.

Làn da non mịn của Song Nhi dập mạnh xuống nền chẳng mấy chốc đã ửng đỏ lên, vẻ đơn thuần trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ treo ở hai bên, cả người trông vừa lanh lợi lại nghe lời, như hài tử nhỏ, làm cho lão phu nhân vui vẻ lại thưởng thêm năm lượng kim.

Song Nhi Kinh ngạc không thôi, tay hơi động một chút, vào lúc người khác nhìn không thấy hơi ước lượng vàng trên lòng bàn tay, khóe miệng không khống chế được nhếch lên, khó trách bình thường các vị tỷ tỷ phục thị bên người lão phu nhân con ăn mặc tốt hơn các tiểu thư nơi khác.

Được thưởng rồi dặn dò, Song Nhi mừng thầm rồi cung kính rời khỏi chính phòng.

"Tiểu thư cũng quá nâng đỡ nàng rồi, lỡ như nàng..." Trên mặt Dương Ma Ma sầu lo, muốn nói lại thôi, cũng chỉ là người thông phòng, dù là thưởng cũng có chút nhiều.

Lão phu nhân cười cười, người năm sáu mươi tuổi không còn vinh quang lúc còn trẻ, tự có thái độ ung dung hoa quý."Cũng chỉ là chút đồ vật mà thôi, nàng luôn luôn nghe lời hiểu quy củ.


Nếu không phải ngươi để Viên Ấu nói vài câu ở trước mặt nàng nói không chừng người ta còn không muốn đấy."

Dương Ma Ma nghe vậy cũng không tỏ ra sự áy náy nào, chọn nàng là phúc khí của nàng, gần đây có bao nhiêu nữ nhi, tôn nữ của các lão nhân muốn đưa đồ vật cho nàng.

"Nàng là cô nương tốt, về sau phu nhân Hằng Nhi mà rộng lượng còn có chỗ của nàng, nếu như không tốt, chúng ta sẽ có lỗi với đứa nhỏ này."

"Tiểu thư chính là quá mềm lòng, nàng chỉ là một nha đầu bán mạng, làm người của Tam gia còn oan ức cho nàng sao." Dương Ma Ma không có con cái, có thể nói đã coi tiểu thư nhà mình thành người thân của mình, nhất là Tam gia từ nhỏ đã lớn lên bên người các nàng.

"Cũng không nhiều đồ vật lắm, chẳng lẽ lại A Bình còn đau lòng sao." Lão phu nhân cười trêu ghẹo Dương Ma Ma.

"Được rồi, ta không nói, tiểu thư luôn luôn để cho ta làm người xấu." Dương Ma Ma bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu thư nhà nàng chính là tốt tính, vẫn phải để nàng âm thầm chỉnh lại một chút, miễn cho hỏng thanh danh của tiểu thư.

Sau khi Song Nhi Bưng một bao đồ vật thật lớn trở về, quả nhiên chuyện nàng muốn làm động phòng đã truyền khắp Phúc An viện, có lấy lòng, có hâm mộ, còn có ghen tỵ, Song Nhi hờ hững, nói tạm biệt với các tỷ muội tốt trước kia rồi quay trở về phòng thu dọn đồ vật, Dương Ma Ma nói trước tiên nàng phải đến nội viện của quốc công phu nhân mấy ngày, chờ Tam gia trở về rồi mới đến viện của hắn.

Mưa Mùa xuân luôn luôn vội vàng không kịp chuẩn bị, vào ban ngày vẫn còn mặt trời chói chang, trong đêm không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa, đến lúc sáng sớm còn mưa nhỏ lẻ tẻ, đẩy cửa sổ ra, gió mưa xen lẫn đập vào mặt, có chút ý lạnh, con mắt còn có chút nhắm của Song Nhi lập tức tỉnh táo lại.

Chính là lúc chênh lệch nhiệt độ nhất trong ngày, Song Nhi nắm chặt quần áo chờ ở trong phòng.

Nàng thăng làm nhị đẳng nha hoàn cũng được hai năm, loại nha đầu nhị đẳng chọn mua bên ngoài như nàng cũng gọi là cao nhất rồi, nàng sẽ là nha đầu nhị đẳng làm đúng bổn phận trung thực của mình, không nói giúp chồng dạy con, tương kính như tân, trải qua cuộc sống cũng được, chỉ là, nghĩ tới mấy lời mà Thanh Vân và Hồng Ly nói tối qua, ngược lại thật sự là có mấy phần "Hữu tâm trích hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm đích" .

Giờ Tỵ qua hơn phân nửa, một ma ma bên người quốc công phu nhân đến Phúc An đường, Song Nhi Ở chính phòng bên ngoài lễ bái lão phu nhân rồi nhu thuận rời đi theo ma ma.

Ra cửa sân, Song Nhi nhìn lại Phúc an đường trong mưa phùn vẫn yên tĩnh bình thản như vậy, mười năm trong sinh mệnh của nàng đã trải qua yên bình bên trong Phúc An đường này, cũng không biết về sau còn có cái phúc khí này hay không.

Lúc này đương nhiên Song Nhi không biết chờ đợi nàng sẽ là một mảnh cẩm tú tiền đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận