Vào ban đêm, Song Nhi được đưa đến Đông Sương phòng, nha hoàn tên Xảo Nhi chính thức trở thành người của nàng, một người khác là nha hoàn nhị đẳng được Lục Hằng điều ra, tên là Hoán Thanh Mai, là một nha hoàn khá chững chạc.
Ngoài phòng chính, lối vào thứ ba của viện Sơn Thạch vẫn còn có Đông Sương phòng, Tây Sương phòng, và hai phòng cùng dãy với nhà sau.
Theo phong tục trong phủ thế tử gia và Nhị gia, lúc Lục Hằng cưới vợ sẽ tiến hành mở rộng sân sau của viện Sơn Thạch, làm thành một cái sân rộng có sáu lối vào.
Mà Đông Sương phòng là sương phòng chính, đồ dùng trong nhà, từ đồ trang trí đến dụng cụ chỉ kém hơn phòng chính một chút.
Đối với gia cảnh bình thường, nhà như vậy thường để làm viện tử cho con cái của gia chủ.
Việc Song Nhi vào ở khiến đám người càng khẳng định Lục Hằng thật sự rất yêu thương nàng.
Bữa tối, lúc Lục Hằng chưa trở về.
Hai người con trưởng trong phủ Quốc Công ra ngoài hai tháng trời, sau khi hồi phủ chỉ muốn dùng cơm ở Phúc An Đường, bồi dưỡng tình cảm gia đình với lão phu nhân.
Mặc dù chuyện bọn họ đã thành công mời được Phương thần y về không truyền ra, nhưng Trình Thị là một người thông minh, mà Lục Giác lại không có ý định giấu diếm nên nàng nhìn ra được.
Cũng may khi nàng cầu xin bọn họ, mà hiếm khi nàng không chọc người ta tức giận, còn thỉnh thoảng nói vài câu để lấy lòng Trần Thị.
Không phải nàng chịu thua, mà nàng thật sự muốn sinh một đứa con trai trưởng.
Lục Hằng không hài lòng dáng vẻ ngồi thu ngư ông đắc lợi của nàng, nhưng Lục Giác lại không thèm để ý.
Trình Thị này có không đứng đắn thì sao chứ, nàng vẫn chỉ là thê tử của nhị đệ, con trai trưởng mà nàng sinh ra cũng chính là con trai trưởng của nhị đệ.
Xem như vì nhị để mà nể tình cho cháu ruột của bọn họ vậy.
Lục Hằng không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn nôn kia của nàng, nên mấy lần ăn cơm đều chen ngồi cạnh lão phu nhân, gắp những món ngon cho nàng.
"Vẫn là A Hằng của chúng ta có lòng hiếu thảo, không phí công nuôi hắn nên người." Được cháu trai yêu nhất phục vụ, nàng còn vui vẻ hơn chuyện cháu trai lâu ngày trở về, ăn nhiều thêm nửa bát cơm.
Lục Hằng cẩn thận yêu cầu Dương ma ma bưng trà tiêu thực lên.
Lục lão phu nhân thân thiết nắm lấy bàn tay Lục Hằng, hỏi thăm về chuyện hai tháng qua không ngớt.
Lúc chạng vạng tối, Quốc Công phu nhân vì giận quá mà quên hỏi chuyện này, nay nghe mẫu thân cẩn thận hỏi thăm như vậy cũng yên lặng lắng nghe.
Đại nhi tử có con sớm một chút thì nàng cũng an tâm hơn phần nào.
Mỗi khi ra ngoài tham gia yến hội đều có người đến nghe ngóng chuyện của đại nhi tử.
Còn có một số quan chức cấp thấp muốn tạo quan hệ mà không biết xấu hổ nói ra ý định đưa nữ nhi của mình sang làm tiểu thiếp cho hắn, muốn sinh một đứa con thay cho Trần Thị.
Nàng chưa bao giờ đề cập đến chuyện này trước mặt đại nhi tử.
Lục Quốc Công đối xử tốt với nàng như vậy, cả di nương của Lục Hãn nữa.
Xưa kia, nàng đã thức giấc giữa không biết bao nhiêu lần chỉ vì buồn tủi bật khóc, may nàng là người đoản mệnh.
Mà Quốc Công gia cũng không ham muốn gì nhiều, đã có nhi tử rồi nên không nạp thiếp nữa.
Nàng không muốn tức phụ của trưởng nhi phải nếm trải mùi vị đau khổ ấy.
Dù có đôi lúc Trần Thị không nể mặt nàng, nhưng nàng hiểu, có nhiều lúc nàng vô lý không hiểu chuyện.
Huống hồ, nhi tử còn yêu thê tử hơn cả yêu nàng.
Và đây cũng chính là một trong số lí do mà nàng không muốn Lục Hằng nạp thiếp.
Lục Hằng kiên nhẫn tiếp chuyện với Lục lão phu nhân, hắn rút bàn tay đang bị nắm chặt của mình ra, khẽ đặt lên đôi tay nhăn nheo của nàng: "Tổ mẫu, chờ lúc thời tiết mát mẻ lại rồi chúng ta đi dạo chơi ở chốn điền trang, làng mạc, để Phương thần y bắt mạch cho ngươi."
Sau khi Phương thần y hồi kinh trở về cũng không định vào phủ, nên hai huynh đệ Lục Hằng đã sắp xếp cho hắn ở một làng mạc, người trong làng đều là lão nhân trong phủ.
Nên sau này cũng tiện cho việc đi lại của Trần Thị.
Lục lão phu nhân gật đầu, trong lòng có chút không biết phải làm sao: "Được được, đến lúc đó, cả nhà chúng ta đều đi nhé, đến làng mạc chơi vui hơn ở trong phủ nhiều."
Trình Thị cứ trộm quan sát Lục Giác, Lục Hằng mãi.
Lúc nghe thấy Lục Hằng nói vậy nàng lập tức chen miệng: "Đúng vậy, cả nhà ta đều đi chung cho vui, nghe nói bầu không khí ở đó khá tốt."
Lục Hằng làm vẻ không nghe thấy, vẫn chuyên tâm dỗ dành cho Lục lão phu nhân vui vẻ không thôi.
Không ai phụ họa cùng mình nên Trình Thị cười gượng một tiếng, giấu sự xấu hổ của nàng lại.
Các chủ tử lần lượt rời khỏi phủ, Lục Hằng là người cuối cùng rời khỏi.
Nhân lúc chỉ có một mình Lục Hằng ở cạnh, Lục lão phu nhân đi vào phòng ngủ lấy cái hộp mà nàng đã dặn Dương ma ma chuẩn bị từ trước.
"Nghe nói nha đầu mà ngươi nạp thiếp tên là Song Nhi, xuất thân từ viện của ta.
Ngươi đưa món đồ này về cho nàng, xem như là một chút tấm lòng của ta dành cho nàng vậy."
Lục Hằng mở ra xem, ánh mắt lóe lên một tia sáng, viên hồng ngọc óng ánh, trơn mịn, sáng bóng, là một câu trâm được gia công rất khéo...
"Tổ mẫu." Lục Hằng không khỏi mở miệng.
Mấy đồ cài tóc này chưa chắc hai vị tẩu tử của hắn đã có được.
Hắn biết tổ mẫu thương hắn, nhưng không ngờ thiếp thân của hắn cũng được hưởng chung phần vinh hạnh đặc biệt này, còn tìm cớ cho hắn nữa chứ.
Lục lão phu nhân cười cười, nàng biết tính tình Lục Hằng thế nào, bây giờ mới chỉ là thiếp thân nhưng đã đủ để chứng tỏ hắn rất xem trọng nha đầu kia.
Sau này, chỉ sợ mỗi thân phận thiếp thân này vẫn chưa đủ.
"Cầm về đi, đại tẩu và nhị tẩu đều có cả."
Nhưng cái này giống nhau sao?
Đối diện với ánh mắt trầm tĩnh, nhân từ của tổ mẫu, Lục Hằng không thể từ chối được.
Mấy vật này cũng chỉ là đồ ngoài thân của tổ mẫu, Song Nhi khá khéo tay, hắn có thể bảo nàng may chút quần áo cho tổ mẫu.
"Đa tạ tổ mẫu."
Lúc Lục Hằng đang trên đường trở về thì Song Nhi đang được hai nha hoàn mới nhận chức hầu hạ tắm rửa cho nàng.
Vừa rồi Lục ma ma có đưa ra ám hiệu, muốn nàng tắm rửa sạch sẽ một chút.
Song Nhi hiểu ý của nàng, đây là buổi chiều đầu tiên nàng trở thành di nương.
Nếu như Lục Hằng có hứng thú thì đây cũng chính là lúc nàng lột xác thành một nữ nhân.
Vì không quen phơi bày cơ thể trước mặt người khác nên Song Nhi tự cởi quần áo trước, trốn vào trong thùng tắm rồi mới gọi hai người vào.
Nàng ngẩng đầu lên, cánh tay đặt lên trên thùng nước, thoải mái dựa vào trong thùng tắm, mặc cho hai người bọn họ đang xoa xoa trên cánh tay của mình.
Song Nhi thích sạch sẽ, nên tắm rất kĩ, các nàng xoa đến không thể xoa ra được vật gì nữa khiến làn da trắng tuyết của Song Nhi đỏ ửng, giống như có một tia tơ máu.
Hai người giật mình, không ngờ một nha hoàn lại có nước da tốt như thế, bèn thỉnh tội nói: "Di nương tha tội."
Song Nhi đang nhắm mắt dưỡng thần khẽ hé mắt, không để ý lắm khi nhìn thấy màu đỏ tươi này, nàng phất tay: "Không sao, ta là vậy mà, một lát nữa sẽ ổn thôi, không cần sợ đâu.
.
."
Nha hoàn trong phủ đều dùng một cái xô nhỏ để xách nước, sau đó chuẩn bị một thau nước nhỏ, vừa múc nước vừa tắm, chưa từng được tắm rửa thế này.
Song Nhi than nhẹ, khó trách người người đều muốn làm chủ tử, nàng dựa lên vách thùng được trạm trổ khắc hoa.
Một di nương như nàng đã có đãi ngộ tốt như vậy, chứ nói gì đến chủ tử chân chính.
Trong phòng của Tam gia không chỉ có thùng tắm như nàng mà còn có cả một bồn tắm to rộng, quả nhiên là biết hưởng thụ.
Nhưng có lẽ sau này nàng cũng có cơ hội ấy.
Còn về chuyện vì sao có cơ hội thì Song Nhi đã đỏ chín mặt khi chỉ vừa mới nghĩ tới.
Xảo Nhi và Thanh Mai đều cho rằng da mặt nàng mỏng, bị khí nóng hun cho hai gò má đỏ hồng.
Song Nhi đỏ lựng như con tôm luộc đang lo sợ bất an chờ ở trong phòng.
Vì tối nay có thể sẽ xảy ra chuyện nên nàng nhớ lại những lời Phan ma ma dạy cho nàng, không nên ăn nhiều cơm, nếu như lúc hai người đang cao hứng mà nàng lại muốn đi ngoài thì sẽ thế nào?
Nàng vuốt chiếc bụng rỗng đang đánh trống biểu tình.
Cửa cọt kẹt một tiếng, Lục ma ma đi vào.
Song Nhi đứng dậy xách chiếc váy cưới đầu tiên trong đời.
"Bây giờ gia mới về nên có hơi mệt trong người, dặn ngươi cứ nghỉ trước đi, không cần chờ hắn đâu." Nàng đến để truyền lời của Lục Hằng.
"Ừm." Nỗi lo lắng dần lắng xuống.
Thấy Song Nhi không suy nghĩ nhiều, nên Lục ma ma vội quay người rời đi.
Lúc Thanh Mai muốn đi đóng cửa cho Song Nhi thì thấy Lục ma ma quay lại, Song Nhi vốn muốn đứng dậy, nhưng lại bị Lục ma ma ngăn lại.
"Bây giờ ngươi đã là di nương, là chủ tử, còn ta chỉ là một ma ma, di nương thấy ta thì không cần đứng dậy đâu." Lục ma ma nghiêm túc nói.
Biết Lục ma ma đang chỉ điểm cho nàng, Song Nhi cười tươi một cái.
Nàng hiểu, cho nên lúc tắm rửa, dù không quen nhưng nàng vẫn cho hai người bọn họ hầu hạ mình.
Nhưng Lục ma ma là vú sữa của Lục Hằng, còn từng chỉ dạy nàng một khoảng thời gian nữa, nên nàng rất kính trọng Lục ma ma, không thể xem nàng là một ma ma được.
"Ta hiểu điều mà ma ma nói, chỉ là ta rất biết ơn ngươi."
Việc khiến người thầy tự hào nhất không phải là đồ đệ đạt được thành tựu lớn ra sao, mà là dù có đạt được thành tựu cỡ nào thì vẫn luôn tôn trọng người thầy của mình.
Bấy giờ, Lục ma ma đã cảm nhận được cuối cùng sự nỗ lực của mình cũng được đáp lại, dù chỉ là một cái đứng dậy.
Tuy cảm động nhưng nàng vẫn còn dạy thì sẽ đến dạy.
"Di nương không cần như thế." Ánh mắt Lục ma ma lúc nhìn Song Nhi rất mực hiền hòa.
Nàng không nói rõ, nhưng Song Nhi lại ý của hiểu nàng, chậm rãi cười tươi rạng rỡ chào tạm biệt một tiếng với nàng.
Lục ma ma cũng vui vẻ rời đi, có lẽ Song Nhi xứng với tình yêu này của Tam gia.
Đêm khuya, trong gian phòng tràn ngập hương hoa, Song Nhi tiến vào trong giấc mộng đẹp.
Lục Hằng đứng trước cửa sổ quan sát Đông Sương phòng, nhìn đến lúc tắt đèn.
Hôm nay hắn mệt mỏi quá, hai ngày sau, lúc hắn đã nghỉ ngơi đủ rồi, hắn sẽ tặng cho nàng một đêm động phòng hoa chúc khó lòng quên được.
"Song Nhi, Song Nhi..." Hắn nói nhỏ.
Từng đốm sao tên trời tỏa sáng rực rỡ như trái tim của Lục Hằng lúc bây giờ vậy.