Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Đi qua vườn hoa trăm hoa đua nở, vượt qua hành lang, xuyên qua hành lang thật dài, Song Nhi đi theo đằng sau ma ma đến chỗ người ở trong phủ Lục quốc công ―― Viện Cảnh Thái.

Đi đến trước viện tử ma ma dẫn đường cũng không quay đầu lại mà thấp giọng dặn dò "Phu nhân thích người quy củ nghe lời."

Song Nhi vẫn luôn an tĩnh theo ở phía sau nghe thấy nói câu nói đầu tiên của ma ma tới Phúc An đường là đề chỉ nàng, nỗi bất an đã bình ổn hơn một chút.

Mới đến, có người nguyện ý chỉ nàng là phúc khí của nàng.

"Vâng, cảm tạ ma ma chỉ điểm." Dù là làm nha đầu hay là thông phòng, chỉ có người giữ quy củ, hiểu tôn ti mới có thể có được sự hài lòng của chủ nhân, sống mới lâu.

Ma ma dẫn nàng trực tiếp đến chính phòng, trên đường đụng phải tiểu nha đầu gặp ma ma đều hành lễ với nàng, xem ra vị địa của vị ma ma này không thấp, chỉ là chưa từng hay đi Phúc An đường, cho nên nàng mới không gặp qua.

Ma ma vừa tới cổng đã có một nha hoàn thân lục váy thân mật tiến lên đón, một bên gỡ cây quạt nhỏ bên hông xuống quạt cho ma ma vừa thì thầm, Song Nhi còn thấy được nàng chỉ chỉ mình, giống như hỏi thăm, sau đó cất bước yểu điệu vào phòng.

Qua giây lát nha đầu mặc váy xanh đã đi ra, nhẹ gật đầu với ma ma, sau đó ngeh thấy ma ma nói "Chúng ta đi vào đi, lát nữa phu nhân hỏi ngươi cái gì ngươi liền đáp cái đó."

"Vâng, Song Nhi hiểu ạ."

Nếu như nói bên trong Phúc An đường lộ ra vẻ ngăn cách, có vẻ bình thản an khang thì trong nội viện Viện Cảnh Thái thì lại đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng lục triều kim phấn (1).

(1) Lục triều kim phấn: ý chỉ xa hoa lộng lẫy

Song Nhi mắt nhìn thẳng tiến vào phòng, cúi người hành lễ đứng ở giữa phòng, rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt không ngừng đảo qua trên người nàng.

Từ lúc vào nhà đến giờ đã qua thời gian một chén trà, quốc công phu nhân vẫn ung dung uống trà như cũ, dường như trong phòng không hề tồn tại tiểu giai nhân thanh tú ấy.

Qua hơn ba chén trà nhỏ, từng giọt mồ hôi lướt qua khuôn mặt ửng đỏ của Song Nhi rơi xuống áo trong màu trắng sữa, trước khi ra cửa xoa phấn cũng tẩy đi, đứng hồi lâu, ngay cả bắp chân Song Nhi cũng cảm thấy đang run rẩy.


"Ngươi là Song Nhi? Biết tìm ngươi tới là để làm gì không?" "Keng" một tiếng là tiếng chén trà va chạm vào cái bàn, tiếp theo chính là một giọng nữ hờ hững vang lên.

"Vâng, nô tỳ biết." Song Nhi lấy lại bình tĩnh, cúi đầu cung kính trả lời.

Tình hình bây giờ thật giống năm đó lúc nàng vừa mới bị bán vào trong phủ gặp phải ma ma quản sự.

Khi đó nàng mới 8 tuổi còn có thể trổ hết tài năng đi ra từ trong bao nhiêu tiểu nha đầu để tiến vào Phúc An đường, hiện tại nàng cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt cho phu nhân đây, dù về sau nàng ấy không nâng đỡ nàng, nhưng có xem phần hảo cảm này, không làm khó dễ nàng cũng tốt.

Quốc công phu nhân vốn định gõ nàng một cái, đừng tưởng rằng từ Phúc An đường ra là có thể làm mưa làm gió, có thể thấy được mỗi tiếng nói cử động của nàng đều là người biết tiến biết lùi nên đã bỏ đi ý nghĩ này.

Theo cá tính của Hằng nhi, cũng không biết hai người này có thể ở chung trong Viện Sơn Thạch được hay không.

Vừa nghĩ tới lần trước nói cho hắn tin tức đính hôn, quốc công phu nhân đã cảm thấy trán của mình vẫn còn đau.

Người cũng hai mươi rồi, những bạn bè chơi với hắn hồi nhỏ bây giờ không có con thì cũng đã thành thân hết rồi, hắn vẫn còn kêu chưa gặp được tiểu thư mình thích.

Hôn sự này không đều là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn (2) sao, mình thấy, nàng còn muốn hoài nghi phẩm hạnh của nhà gái ấy.
(2) Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn : ý chỉ phụ mẫu đã nói trước hôn sự rồi, theo ý phụ mẫu

"Ngươi cứ ở lại trước, mấy ngày nữa Phan ma ma sẽ dạy chút quy củ cho ngươi và Nhã Sương, đi Viện Sơn Thạch phải hiểu thân phận của mình, ta cũng không hi vọng có người đến nói cho ta người ta đưa ra ngoài nhân phẩm không đoan chính."

Thì ra người đến đón nàng là Phan ma ma, đã sớm nghe nói bên người quốc công phu nhân có vị Phan ma ma, thủ đoạn tâm kế mọi thứ không thiếu, rất được phu nhân yêu thích.

Phái nàng đến dạy nàng đủ để nhìn ra phu nhân rất coi trọng Tam gia.

"Vâng."


Phan má má là người có tác phong nhanh nhẹn, buổi sáng mới nói, buổi chiều đã có nha đầu đến gọi nàng qua đó, ở đó Song Nhi lần đầu tiên gặp người tên Nhã Sương trong lời của phu nhân.

Mắt to, mũi vểnh lên, cái miệng anh đào nhỏ nhắn và đồi núi hùng vĩ, tuổi xấp xỉ nàng nhưng đã có một cỗ phong lưu, nhưng mà cách nói chuyện hành động hữu lễ, trên mặt luôn có nụ cười mỉm, Song Nhi thở dài trong lòng, một nữ tử vừa đẹp vừa nhã.

Song Nhi vừa bước vào trong phòng, Nhã Sương đã đứng lên, giữ chặt tay của nàng cười nhẹ nhàng ".

Đây chính là Song Nhi đi, ta là Nhã Sương, về sau sẽ cùng ngươi đi Viện Sơn Thạch.

Hai ta cần phải chiếu cố lẫn nhau nha."

Con mắt tròn trịa của Song Nhi khẽ cong, trong lòng lại đang oán thầm, trực cái gì, nói dễ nghe, còn không phải người đi hầu ngủ.

Quay đầu liếc về phía Phan ma ma cả mặt đều là vẻ tươi cười, nhìn bộ dạng này hẳn là ma ma thích nha đầu sáng sủa hào phóng, cũng may nàng cũng không không kém lắm, hơn nữa người quyết định sau cùng lại là Tam gia còn chưa trở về, cũng không biết có phải hắn g thích dáng vẻ xinh đẹphay khôn.

"Xin chào, ta là Song Nhi."

Hai nàng đều là nha đầu động phòng, còn nói hai bên cùng giúp cái gì, đến lúc đó nàng ấy không hạ độc thủ cho nàng là tốt rồi.

Ưu nhã hào phóng như thế, không giống như là xuất thân nha đầu, cũng không biết là tuyển chọn từ đâu tới.

"Nào dám chỉ giáo, muội muội cũng thật là cẩn thận."

Cẩn thận?

Đây là nói nàng tâm cơ sâu, hay là cảm thấy tâm cơ nàng cũng sâu nha?

Song Nhi ngẩng đầu, con mắt mông lung mở to, hơi có mấy phần mờ mịt nhìn Nhã Sương, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống lộ ra một tia xấu hổ.


Nhã Sương thấy dáng vẻ e dè của Song Nhi, ưỡn ngực, đáy mắt hiện ý cười.

Năm ngày sau Song Nhi cũng không đi, trên cơ bản mỗi ngày đều được Phan ma ma giảng về quy củ của Viện Sơn Thạch, hiểu rõ sở thích của Lục Hằng, hiểu rõ làm một nữ nhân hầu hạ nam nhân như thế nào cho tốt.

Trước đó hai lần ma ma nhắc nhở Song Nhi còn tưởng rằng nàng là một người hòa ái, không nghĩ tới khi lên lớp lại không hề ý mặt mũi chút nào, không hổ là đệ nhất nhân bên người quốc công phu nhân.

Nhìn hỏa đồ tinh vẽ rõ ràng rành mạch trong tay, Song Nhi nháy mắt mấy cái, thì ra đây chính là xuân cung đồ trong miệng các nàng, vẽ ra ngược lại sinh động như thật.

Phan ma ma nói về chuyện trong phòng không cố kỵ chút nào, chỉ vào động tác người trong bức họa rồi giảng rất rõ, rất rõ, Nhã Sương xấu hổ đến hai gò má đỏ bừng.

Song Nhi lại cảm thấy không quan trọng, chung quy đã là mệnh động phòng, cần gì phải còn giữ sự ngượng ngùng của tiểu cô nương.

Hiện tại học tốt, học tinh, làm Lục Hằng sảng khoái, nói không chừng còn có thể có niềm vui ngoài ý muốn.

Nàng là nha đầu bán văn tự bán đứt, sống hay chết cũng chỉ là một câu của chủ nhà.

Về sau Lục Hằng thành thân, lỡ như phu nhân mới không chứa được nàng, dù nàng là Phúc An đường hay là Viện Cảnh Thái đều không thể an thân, biện pháp duy nhất có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn chính là giải trừ văn tự bán đứt, trở thành lương dân.

Cho nên dù con đường sau này như thế nào, lấy lòng Lục Hằng là cách duy nhất, trừ phi ngay từ đầu Lục Hằng đã không thu nàng.

Song Nhi yên lặng nghĩ ngợi, bởi vì ấm ức nên trên mặt cũng nổi lên rặng hồng của ánh nắng.

Ngày thứ năm dạy xong tất cả, hai người bọn họ đang muốn hành lễ rời đi giống thường ngày lại bị Phan ma ma ngăn cản.

"Ngày mai Tam gia sẽ đến kinh thành, đêm mai các ngươi đã sắp qua đi hầu hạ, hôm nay trở về xử lý mình cho tốt, đừng để Tam gia ngửi được bất kỳ mùi vị khác thường nào."

Mùi vị khác thường?

Chẳng biết tại sao trong đầu Song Nhi hiện lên hình tượng không thể miêu tả.

Song Nhi Cúi đầu cảm thấy khóe miệng mình không nhịn được nhếch lên, mới nhìn bức hoạ, nàng đã muốn xa như vậy, xem ra nàng vẫn rất thích hợp động phòng.


"Nhanh như vậy, không phải bảo là còn có vài ngày sao?" Ma ma vừa mới nói xong Nhã Sương đã hỏi lên miệng.

Song Nhi giật mình, ngạc nhiên nhìn nàng.

Mấy ngày nay Nhã Sương biểu hiện hiểu chuyện như vậy, không nghĩ nghe thấy liên quan tới Tam gia vẫn là sốt ruột.

Có rất nhiều người tốt trong Viện Cảnh Thái không nhìn nổi Nhã Sương, dựa vào ý nghĩ địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, có người đến nói cho Song Nhi nội tình của Nhã Sương.

Mẫu thân Nàng là nha đầu hồi môn của quốc công phu nhân, sau khi xuất giá quản trang tử của phu nhân, về sau sinh hai nữ nhi, bây giờ đại nữ nhi thành nhất đẳng đại nha đầu bên người phu nhân, tiểu nữ nhi chính là Nhã Sương.

Khó trách nàng biết thời gian Lục Hằng trở về nhà, cấp trên có người thật đúng là tốt.

Phan ma ma vừa nghe thấy Nhã Sương tra hỏi, ý cười mới có trên mặt lập tức sụp xuống.

Hung ác trừng Nhã Sương một cái "Quy củ học uổng công sao? Nha đầu có thể nghe ngóng hành tung của chủ tử sao?"

Nhã Sương hỏi một chút đã biết mình phạm sai lầm, nghe ma ma răn dạy cũng không dám cãi lại, thấp giọng thành khẩn nhận sai "Nhã Sương biết sai."

Ước chừng thấy bình thường Nhã Sương biểu hiện rất tốt, ma ma dạy dỗ vài câu không đau không ngứa liền ngừng.

Phan ma ma làm người làm việc rất nghiêm túc, bên trong vẫn có chừng mực, hiện tại Song Nhi và Nhã Sương là nha hoàn có thể đánh chửi, nhưng lỡ như mang thù, dáng dấp xinh đẹp như vậy, nói không chừng Tam gia bên trên cũng vừa về thấy nàng đã sủng, đến lúc đó dù nàng là người của phu nhân, rơi hết mặt mũi cũng khó coi.

Đại khái là được Phan má má phân phó, đêm nay phòng bếp đưa hai thùng nước nóng thật lớn cho hai người Song Nhi.

Thoải mái ngâm mình ở trong nước nóng, Song Nhi cảm thấy mình giống như con heo đợi làm thịt lúc ăn tết, trước khi giết phải cọ rửa thật sạch.

Nghĩ đến nhà của mình, Song Nhi không khỏi đắng chát cười một tiếng, nàng đi vào quốc công phủ đã bảy năm, xem tình hình này cũng không ra được.

Cũng may bên ngoài cũng không có lực hấp dẫn gì với nàng.

Ký ức duy nhất cũng là ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, động một chút lại bị người đánh chửi, không phải đồ vật đáng giá luyến tiếc gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận