Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Chức quan phẩm cấp của Lục Hằng trong kinh cũng coi như tốt, mà chuyện lại ít, chính hắn cũng không muốn tốn thời gian xã giao trên quan trường, nên thời gian trống ra, hơn một tháng trước hắn đã nhiều lần rời kinh bồi Lục lão phu nhân và Song Nhi, thế nhưng ít chuyện không có nghĩa là không có, hắn cũng không thể quá mức trắng trợn, lần này trở về xử lý chút chuyện đã bị đại ca hắn, không, là bạn tốt của đại ca hắn, Hoàng Thượng bắt được.


Đại điện Thừa Càn cung.


Lục Hằng quỳ xuống đất hành lễ, cung kính không hèn mọn.


Đây là lần thứ hai Quảng Bình đế nhìn thấy hắn sau khi Lục Hằng trở về, lần đầu tiên là luận công hành thưởng hắn, kinh ngạc vì hỗn tiểu tử năm đó đã trưởng thành nam nhân đỉnh thiên lập địa.


Lần thứ hai, hắn ngạc nhiên lần nữa, cái Tam gia Lục gia thật không giống người vừa đầy 20, mặt nghiêm túc, nhếch môi, ánh mắt kiên định mà tang thương, không chú ý hắn quá phận tuổi trẻ bề ngoài, như một lão nhân trải qua sinh tử, chịu đủ gặp trắc trở.


Quảng Bình đế hài lòng mấy phần.


Năm đó con đường tranh đoạt quá mức huyết tinh, dính tới không ít người, mấy năm gần đây hắn phá vỡ lệ cũ, nhiều lần tổ chức khoa khảo, thế nhưng mà người có thể yên tâm sử dụng vẫn rất ít.


Nghĩ đến tin tức tối hôm qua ám vệ trình lên, đáy mắt Quảng Bình đế lướt qua một vòng u quang, anh em nhà họ Lục này đều là kỳ hoa, một người cưới ma bệnh, một tên yêu tiểu nha hoàn, ngược lại là người có tính chí thuần.


Người như thế hắn dùng mới yên tâm, chí ít không giống mẫu tộc của hắn, dã tâm quá lớn, luôn muốn thông gia.


Hắn biểu lộ nhu hòa lạnh nhạt, không nói chuyện với Lục Hằng đang hành lễ mà nghiêng đầu nói với Lục giác đang ngồi "Không hổ là đệ đệ của lục giác, là một nhân tài.

"

Vừa rồi lạnh lùng cũng chỉ là đối Lục Hằng cuộc thử thách đầu tiên thôi, kết quả chứng minh, người trên chiến trường chính là mạnh hơn người sống an nhàn sung sướng trong kinh thành, chờ hài tử của hắn trưởng thành, cũng ném tới chiến trường luyện một chút, tránh khỏi một đứa hai đứa đều tay trói gà không chặt.


Vương công công đại nội tổng quản Đứng hầu thoáng nhìn dáng vẻ Quảng Bình đế rồi thở dài trong lòng, sao phủ Lục quốc công này toàn là nhân tài vậy, một môn tam tú, cũng đều rất được Hoàng Thượng tín nhiệm, quả nhiên là vinh quang đến cực điểm.


Có Trần thị ở đó thì Lục Giác, liễm uy nghiêm, là tướng công nho nhã, không có Trần thị ở đó, triển khai tất cả khí thế, một ngụm răng sắt răng đồng, đối đầu với Hoàng đế từ nhỏ cùng nhau lớn lên hắn cũng không hề khách khí, bật thốt vạch khuyết điểm không do dự.



"Không, A Hằng không tính là tốt, nhiều nhất chỉ có ý tiến thủ hơn hai thân vương một chút mà thôi.

" Lục Giác khiêm tốn nói, thế nhưng dáng vẻ đắc ý không thu liễm chút nào.


Hai mắt Vương công công nhắm nghiền, yên lặng thay hắn chủ tử điểm sáp, thế tử gia trước mặt ăn thua lỗ nhiều như vậy sao lại không nhớ lâu còn nói đến thế tử gia kia chứ.


Tổng cộng Quảng Bình đế có năm huynh đệ, ba người chết bởi tranh hoàng vị, còn lại hai người một người trầm mê nữ sắc, cả ngày lưu luyến hoa vũ ngõ hẻm.

Một người khác có chí hướng, dốc lòng đi Đại Tần giang sơn, viết lên thơ ca xuất thế người truyền tụng, dáng người hắn cồng kềnh, ngực không vết mực, một tên bao cỏ, không có ra kinh thành đại môn liền thay đổi quay đầu.


Quảng Bình đế bị đả kích làm bộ không nghe thấy nhấp một ngụm trà, người ta nói đều là lời nói thật, hắn muốn phản bác cũng không có lời nào để nói, ở trong lòng lại mắng huynh đệ hắn mấy câu rồi không để ý tới Lục Giác đâm đao, tươi cười xán lạn nói chuyện với Lục Hằng, dáng vẻ nho nhã ôn hòa không giống với Quảng Bình đế tính tình lãnh khốc mà dân gian đồn.


Lục Hằng không giấu dốt, thể hiện ra tất cả kiến thức người bốn mươi tuổi và trải nghiệm, Quảng Bình đế dám dùng người, dám uỷ quyền đế vương, hắn không chỉ có biết Đại Tần còn mở rộng cương thổ, lên kế hoạch, mưu lược bá nghiệp vĩ đại.


Dự định trước nhất của hắn là chờ đợi thời cơ lại đến chiến trường, hiện tại có cơ hội tốt hơn, hắn không có lí do từ chối chức vụ một trong những người dẫn đầu trong cấm vệ quân của Quảng Bình đế.


Xem nhẹ Lục Giác, hai người trò chuyện vui vẻ.


Hai người đều là người tập võ, xuất cung cửa phía sau, thị vệ gác cổng dắt ngựa đến, đường lớn trước cửa cung vuông vức rộng rãi, hai nhân mã giơ roi lên, con ngựa gào rít một tiếng, lưu lại tro bụi đầy trời.


Quốc công phủ là quyền thần, vị trí địa lý thì không cần nói, hai người cưỡi hai khắc đồng hồ đã đến trước cửa phủ, mà tên hộ vệ Lục Hằng để ở trang tử đã đợi hai canh giờ, tính toán, chân trước Lục Hằng đi ra ngoài, chân sau hắn đã đến.


Hộ vệ nhìn thấy Lục Hằng phục một tiếng quỳ trước ngựa, lắp ba lắp bắp nói "Tam gia, Song di nương đột ngột phát lạnh, tình huống nguy hiểm.

" Tam gia giao phó có bất kì tình huống gì cũng phải tùy thời bẩm báo, Thanh Mộc tiểu ca cũng dặn dò liên tục, chỉ là bồ câu đưa tin bay đi thật lâu chưa có trở về, bọn hắn không chờ được, nếu Song di nương có nguy hiểm tính mạng gì, sợ là bọn họ cũng sẽ không tốt được.


"Ngươi! " Lục giác đứng song song với Lục Hằng nghe thấy đệ muội tương lai sinh bệnh, nghĩ đến sự lo lắng của hắn khi vợ hắn bị bệnh đang muốn mở miệng an ủi, chỉ thấy sắc mặt Lục Hằng trầm xuống, kéo dây cương, đầu ngựa lệch đi, phóng ngựa mà đi.


Miệng đang hé mở, Lục Giác quay mỉm cười với hộ vệ đang quỳ, hộ vệ sững sờ, lập tức cúi đầu, biểu lộ hắn không nhìn thấy một màn thế tử gia bị Tam gia bơ đẹp ấy.



Người thông minh chính là thức thời, lục giác hài lòng tung người xuống ngựa, cửa lớn quốc công phủ đang ở trước mắt, thế nhưng A Hằng cứ bốc đồng muốn đi thì đi như vậy, vì sao hắn còn muốn giữ lại, quay người lên ngựa, dduoir theo hướng của Lục Hằng rời đi.


"Tiểu thư, hình như là đại gia và Tam gia đi qua.

" Chỗ góc cua ngõ hẻm cạnh Phủ Lục quốc công, trên một cỗ xe ngựa lộng lẫy tinh xảo truyền đến một giọng nữ, là đại nha hoàn ―― Ngưng Hương bên người tiểu thư Lục Diệu Hàm của Lục phủ.


"Đại ca, tam ca? Bọn hắn đi hướng nào?" Lục Diệu Hàm thuận miệng hỏi, hai người ca ca đều là người có tiền đồ, trạng thái đi ra ngoài làm việc đều bình thường, chỉ cần! Lục Diệu Hàm buông xuống chén trà ngọc đường cong mượt mà duyên dáng, chén trà đụng phải bàn nhỏ, phát ra một tiếng phịch.


Lục Diệu Hàm là đích duy nhất nữ quốc công gia, được ngàn vạn sủng ái, hết lần này tới lần khác bất hòa với tam ca ruột thịt của nàng, Lục Hằng tham quân trước, Lục Diệu Hàm mới năm sáu tuổi nhìn thấy Lục Hằng đã muốn khóc rống.


Lần này lúc Lục Hằng hồi kinh, lục Diệu Hàm và một đám con cháu Hoàng gia bồi Thái hậu đi Ngũ Phúc núi cầu phúc cho Đại Tần, chờ lúc nàng hồi kinh, Lục Hằng và Lục Giác đi ra ngoài tìm kiếm thần y, bọn hắn trở về, Lục Diệu Hàm lại đồng ý lời mời của trưởng công chúa đi cung của nàng.


Cho nên nàng gặp Lục Hằng là sau lúc Lục lão phu nhân đi nghỉ mát, Lục Hằng trở về làm việc.


Nàng trưởng thành đại cô nương mười bốn tuổi, là tuổi tác sắp đính hôn, hiểu được tầm quan trọng người nhà mẹ đẻ, nhất là người nhà mẹ đẻ có bối cảnh.


Lục Hằng lập được công trở về, mặc dù Lục Diệu Hàm không thích hắn, nhưng cũng vui thay hắn, dù sao cùng là người Lục gia, có vinh cùng vinh, lúc tin tức truyền đến các cô nương trong kinh đều hâm mộ nàng, phụ huynh ruột thịt đều là người tài giỏi, mà đây đều là vốn liếng lúc nàng chọn tuyển phu quân.


Chỉ là không nghĩ tới, tam ca và đại ca giống nhau là người phẩm vị đặc biệt, nàng thật không rõ, một nữ nhân nhà nghèo và một nha đầu có gì tốt.


Tam ca vội vàng đi trang tử không phải vì nàng thiếp thất kia sao, đường đường là công tử quốc công phủ, thật sự là ném đi mặt mũi quốc công phủ.


Ngưng Hương kéo màn cửa sổ ra nhìn một chút lại thận trọng nhìn Lục Diệu Hàm mới nhỏ giọng trả lời "Hình như là phương hướng đi ngoại thành.

"


Trong nháy mắt Lục Diệu Hàm đổi sắc mặt.


"Lại đi ngoài thành, lại đi ngoài thành.

" Lục Diệu Hàm thấp giọng tức giận nói, bên trên một gương mặt xinh đẹp là vẻ tức giận.


"Tiểu thư, có thể là hai vị gia vì công vụ, không nhất định là đi trang tử.

" Ngưng Hương an ủi tiểu thư nhà mình.


"Hừ, làm sao có thể là công vụ, hơn phân nửa lại là đi tìm hai con hồ ly tinh kia đi.

" Lục Diệu Hàm không lựa lời nói.


Ngưng Hương lại nghe thấy tiểu thư gọi thế tử phu nhân là hồ ly tinh, da đầu xiết chặt, thực sự không biết nên khuyên nàng như thế nào.


Đường đường là đích tiểu thư quốc công phủ, thân phận địa vị dù không so được công chúa Hoàng gia, cũng có thể so với quận chúa chi tôn, lại nói năng với tẩu tử ruột như vậy.


Nha hoàn Ngưng Hương thấp đầu, siết chặt tay, nàng là đại nha đầu thiếp thân của tiểu thư, nếu như tiểu thư không tốt, nàng cũng sẽ không có kết quả tốt.


Mấy năm gần đây Tiểu thư càng không ra thể thống gì.


Đến cửa hông quốc công phủ, không thể lại để cho Lục Diệu Hàm nói lung tung như thế, con ngươi Ngưng Hương đảo một vòng, nói sang chuyện khác " Hôm nay Tiểu thư mua vải vóc màu đen là muốn may xiêm y cho quốc công gia sao?"

Thân là thiếp thân nha hoàn của nàng, Ngưng Hương vẫn hiểu rõ Lục Diệu Hàm, thuận miệng chính là chuyện nàng cảm thấy hứng thú.


Hôm nay lục Diệu Hàm đột nhiên đi Tiêm Y Các các mua tấm vải màu đen, lục Diệu Hàm không có đính hôn, đương nhiên Ngưng Hương cho rằng là làm cho quốc công gia, vì không cho hắn phát hiện, mới cố ý mua ở bên ngoài.


Đề cập đến vải vóc, trong nháy mắt Lục Diệu Hàm đã thay đổi tâm trạng, lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống như thiếu nữ hoài xuân, thẹn thùng một vòng, tăng thêm dung nhan.


Ngưng Hương sửa sang trà bánh, không có trông thấy phần ngượng ngùng nơi khóe mắt đuôi lông mày của nàng.


Một mình Lục Hằng, lấy ra tốc độ kiếp trước đối địch trên chiến trường, ra roi thúc ngựa, một canh giờ sau mồ hôi dầm dề đến trang tử.



Không để ý tới đi thỉnh an Lục lão phu nhân đã vội vàng đi Viện Sơn Thạch, viện tử rất yên tĩnh, đến trước cửa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, hòa với thời tiết nóng bức, làm cho người ta càng khó chịu.


Trong phòng không có nha hoàn, Lục Hằng nhíu mày, xuyên qua bình phong thanh trúc, Song Nhi nằm ở trên giường thành một đoàn nho nhỏ, thời tiết nóng như vậy còn đắp chăn che kín.


Hắn đến gần ngồi ở bên giường, nhìn càng thêm thêm rõ ràng, tuyết trắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra không bình thường ửng hồng, bờ môi tròn khô nứt trắng bệch, cặp mắt hạnh óng ánh kia đóng chặt lại, dáng vẻ ốm yếu không có sinh khí làm Lục Hằng nhịn không được đưa tay dò xét hô hấp của nàng.


Khi Thanh Mai bưng thuốc trở về nghe đến có nha đầu nói Tam gia tới, chạy chậm trở về, cửa phòng mở ra, sắc mặt Tam gia nghiêm chỉnh đang trông coi di nương, không thấy Xảo Nhi.


Nha đầu này, không phải bảo nàng trông coi một tấc cũng không rời sao?

"Tam gia.

" Thanh Mai cúi đầu bưng thuốc đi đến bên giường.


"Đại phu nói thế nào" Tiếp nhận chén thuốc, Lục Hằng hỏi.


"Đại phu nói mặc dù bệnh này của di nương hung hiểm, nhưng cũng may kịp thời phát hiện, bây giờ đã không còn nguy hiểm, uống thuốc, bảo trì tâm tình vui vẻ rất nhanh sẽ khỏi.

"

"Tâm tình vui vẻ?"

Thanh mai chần chờ một chút, vẫn nói ra "Đại phu nói bệnh này có nguyên nhân một phần là do tích tụ trong lòng.

"

Tay Lục Hằng đang cầm thìa bạc quấy chén thuốc cho bớt nóng dừng lại, tích tụ sao, "Gần đây có người làm di nương không vui à?"

Thanh Mai lắc đầu, người trong trang tử ít, Dương ma ma bên người lão phu nhân quản nghiêm, không thường qua lại, sẽ không có chuyện gì.


Tiếng chạy bộ vang lên trong sân.


Xảo Nhi bưng mâm đựng trái cây màu xanh xông tới.


Lục Hằng quét mắt một vòng, bên trên quả có một lớp nước, lông mày hơi thả lỏng, gật đầu với Thanh mai, trong trang tử hắn có người, thực sự có người bắt nạt Song Nhi hắn luôn có thể điều tra ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận