Hôm sau Song Nhi tỉnh lại rất sớm, trên giường chỉ có một mình nàng, tối hôm qua Lục Hằng nói cho nàng hôm nay hắn sẽ chính thức đi nhận chức hữu thống lĩnh của Cấm Vệ quân.
Nghe hắn nói Cấm Vệ quân tương đương với thân vệ của hoàng thượng, nhân số không nhiều, nhưng ai ai cũng tinh nhuệ, tổng thống lĩnh ở bên trên, tả hữu thống lĩnh, dưới có đái đao hộ vệ, tùy tiện một người đái đao hộ vệ cũng lớn tuổi hơn hắn, lại càng không cần phải nói Tả Thống lĩnh gần ba mươi, từ đái đao hộ vệ thăng lên, tư lịch phong phú, tổng thống lĩnh càng không tầm thường, là một đại tướng quân nhậm chức.
Song Nhi cụp mí mắt, A Hằng cũng chỉ hai mươi tuổi, tuy là từ trên chiến trường về, nhưng đến cùng vẫn còn quá trẻ, đi cũng không biết có quen việc hay không.
Trước kia chỗ nàng làm nha hoàn cũng có đến trước đến sau, huống chi là vấn đề về chức quan.
Song Nhi lo lắng không phải không có lý.
Trên thực tế, lúc bắt đầu Quảng Bình đế chỉ dự định an bài cho Lục Hằng chức vị đái đao thị vệ, về sau thấy thực sự năng lực hắn không tầm thường, mới hạ mệnh lệnh hiện tại, bây giờ đi, tránh không khỏi mấy trận tỷ thí, Cấm Vệ quân, đều là người gặp nhau trên công phu.
Song Nhi lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, nghĩ quá nhiều nàng cũng không làm được cái gì.
Không gọi nha hoàn tiến đến, Song Nhi rời khỏi giường, dời bước đến dưới trúc án, trúc trên bàn có một tờ chữ lớn mới, không phải lối viết phong lưu thoải mái, mà là loại chữ viết quy quy củ củ, ngòi bút hữu lực, nhìn kỹ, chữ viết còn chưa khô hết, xem ra hắn mới đi một lúc.
Nàng lấy giấy trắng ra viết chữ gần nửa canh giờ, Thanh Mai tiến đến mới nhìn thấy nàng, trong lúc Thanh Mai lải nhải, nàng thu hồi nghiên giấy, phải bảo Lục Hằng chuẩn bị phần mực đỏ mới được, hiệu quả viết như thế thực sự quá kém.
Đồ ăn sáng chính là canh gà hầm, gà mái hòa với các loại dược liệu tinh quý nấu chín trông mười mấy canh giờ,! Lọc hết cặn bã, loại bỏ mấy cái, làm cái cốt của canh, lão sư phó ở trong phòng bếp mấy chục năm kéo ra từng sợi mì, đun sôi rồi múc canh gà vào bát sứ, bỏ mấy cây rau xanh biếc lên phía trên, một bát canh gà mùi hương đậm đặc bốn phía ra đời, thêm một đĩa dưa leo nhỏ khai vị, một lồng sáu cái sủi cảo hấp tôm đáng yêu, còn có bánh bao hấp thịt muối, bánh bao nhỏ trắng nõn, là đồ ăn của chủ tử mà nói đồ thì không tính là nhiều.
Thời tiết chuyển lạnh, khẩu vị Song Nhi tốt hơn nhiều, ăn một bát canh gà hầm canh cũng không thừa, Song Nhi ăn không ít dưa leo nhẹ nhàng khoan khoái với cơm, tôm bóc vỏ trong món tôm bóc vỏ chưng sủi cảo là đồ ăn Song Nhi thích ăn nhất khi trở thành chủ tử đến nay, nàng lại không ăn vỏ bánh bao mà chỉ ăn tôm bóc bên trong, bởi như vậy, dù cho nàng không động bánh bao hấp và màn thầu cũng ăn no rồi.
Nằm trên giường, Song Nhi lặng lẽ xoa bụng.
Chuyện mất mặt như vậy nàng nói không ra.
Chỉ trách sư phó tay nghề quá tốt, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Thanh Mai dọn bàn ăn, nhìn lướt qua, đồ thừa ít hơn bình thường nhiều, kinh ngạc nhìn di nương trên giường híp mắt cười trộm trong lòng một chút, "Di nương mới mười lăm tuổi, tính kỹ từ tháng thì còn nhỏ hơn nàng ba tháng, cũng có lúc nhất thời phạm thèm.
"
Tri kỷ chuẩn bị tiêu thực trà xong, Thanh Mai thấy ngoài trời đầy mây, "Di nương, hôm nay không có mặt trời, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
"
Song Nhi bỏ qua Thanh Mai chế nhạo, nàng hầu hạ nàng, biết sức ăn của nàng, có thể đoán được là bình thường.
Ra ngoài đi dạo? Nàng cũng không thể vẫn luôn đợi ở Viện Sơn Thạch đóng cửa không ra.
Song Nhi gật đầu, đứng dậy để Thanh Mai hầu hạ thay váy ngắn dùng ngân tuyến thêu đóa lớn đóa phù dung lớn lên gấm Tứ Xuyên màu hồng, chải búi tóc xoắn ốc, cắm trâm cài tóc vàng điểm thúy, còn lại đeo vòng tai chuồn chuồn bằng vàng, sinh động như thật, dáng vẻ giương cánh muốn bay làm Song Nhi yêu thích không thôi.
Một thân ăn mặc không long trọng cũng không mất cấp bậc.
Nàng muốn ra Viện Sơn Thạch dạo chơi, lúc làm nha hoàn không thể đi dạo trong phủ, để ý đến viện này đã lâu khi thấy người đã thấy qua Lục gia đình viện đều tán thưởng không thôi.
Thanh Mai trầm ổn cẩn thận, Xảo Nhi sáng sủa đơn thuần, vì lý do an toàn, Song Nhi mang theo Thanh Mai.
Phủ Lục quốc công rất lớn, chỉ hồ nước đã có ba cái, theo thứ tự làhồ tịnh nguyệt, hồ Tương Nam và Đổng Thư Đàm, tất nhiên là Song Nhi không rõ hàm nghĩa lấy tên, có điều cũng không quan trọng.
Ra khỏi Viện Sơn Thạch rẽ phải không xa chính là Hồ Tịnh Nguyệt, Hồ Tịnh Nguyệt là hồ duy nhất dẫn nước chảy trong ba hồ, nước hồ xanh biếc trong suốt, từ chỗ Lãm Nguyệt đình cao nhất phủ Lục quốc công nhìn xuống, tựa như một khối ngọc thạch nước nhuận thông thấu, từ trên trời xuống, còn sót lại nhân gian.
Song Nhi nhìn qua Hồ Tịnh Nguyệt, chỉ là tâm tình địa vị không giống trước, cảm nhận lại khác biệt như vậy.
Nàng mỉm cười, trong mắt là sợ hãi thán phục cũng là cảm thán.
Lần theo đường mòn bên hồ, Song Nhi nhàn nhã dạo bước, chầm chậm gió nhẹ thổi lên tay áo nàng, đóa đóa phù dung thêu giống như sống lại, nở rộ, tâm tình càng vui vẻ, nếu như A Hằng ở đây, có thể đi chèo thuyền trong hồ, nàng còn chưa từng lên thuyền đâu.
Đi bên hồ một lát đã đến vườn hoa trong phủ.
Vườn hoa rất lớn, kết nối từng phương hướng, mùa xuân hoa khoe đua sắc đã qua, phần lớn là chút lá cây xanh biếc, ở giữa ngẫu nhiên có thể trông thấy một chút màu trắng, phía nhược phong, còn có thể ngửi thấy hương hoa, là mùi thơm của hoa quế.
Nàng không muốn vào vườn hoa, tiếp tục đi theo ven hồ, là có thể về Viện Sơn Thạch.
Chạm vào một nhánh cây bên đường, Song Nhi nhấc chân muốn đi, chợt nghe Thanh Mai ở sau lưng nàng nhỏ giọng nói "Di nương, Nhị phu nhân.
"
Song Nhi quay đầu đã thấy nữ nhân xinh đẹp giống như thần tiên đang đứng ở bên trong vườn hoa, thần sắc không rõ nhìn nàng.
Trình thị rất uất ức, đặc biệt là mấy tháng gần đây.
Trong phủ lão phu nhân mang theo Lục Hằng đi nàng không thèm để ý, lão phu nhân cũng không thích nàng, mỗi lần gặp nàng coi như không thấy nàng, cái tên Lục Hằng điên cắn người kia, nàng hận hắn không thể vĩnh viễn không quay lại.
Thế nhưng Trần thị kia đi trang tử dưỡng bệnh chưa từng trở lại, ba ngày hai đầu chạy qua chạy lại bên kia, chuyện nàng hỏi y sư thì không chắc chắn được, cái kia của Lục Hãn không dùng được thì đừng nhắc đến nữa, nói mấy lần đều là dáng vẻ buông xuôi bỏ mặc chết, sao nàng lại gả cho một nam nhân như vậy, không nói so ra kém Lục Giác, ngay cả Lục Hằng lúc trước không đứng đắn đều hơn hắn mấy con phố.
Lục Hằng lại trở thành thống lĩnh Cấm Vệ quân, về sau trong phủ còn có đất dung thân của bọn hắn sao?
Trình thị đi tới, Lục Hãn dựa vào cha vợ để được đảm nhận một chức tiểu quan Lục Phẩm, mỗi ngày đều phải bẩm báo hết lên trên, không có tiền đồ.
Những tướng công của các khuê mật trước kia của nàng có ai mà không phải quan lớn có chức quyền, đến nàng, sao lại gả cho một nam nhân như thế chứ.
"Phu nhân, hình như kia là thiếp thất của Tam gia.
"
Trình thị là phu nhân đứng đắn, mặc dù nghe nói qua Lục Hằng có di nương nhưng không quá mức để ở trong lòng, ở trong mắt nàng, di nương chỉ là đồ chơi.
Trong phủ Quốc công không có di nương, di nương cha ruột nàng cũng không ít, được sủng ái cũng có mấy người, thế nhưng là vậy thì thế nào, ở trước mặt nàng còn không phải khúm núm, gọi một câu "Đại tiểu thư.
"
Người như Lục Hằng, di nương của hắn, "Ha ha.
" Trình thị cười lạnh một tiếng, có thể tốt bao nhiêu, người lấy sắc làm chuyện mà thôi.
Nháy mắt nhìn lại, Trình thị cũng muốn nhìn ái thiếp của con chó điên Lục Hằng kia một chút, chỉ là vừa nhìn, nàng tức giận đến muốn cắn nát răng của mình.
Nữ nhân không tính là xinh đẹp, nhìn kỹ ngũ quan ngay cả nửa điểm cũng kém nàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng muốt như ngọc, lông mày cong cong lưu tinh, mắt hạnh tròn căng, miệng anh đào nhỏ nhắn quả thực đã làm tăng mấy phần nhan sắc, huống hồ, Trình thị hít sâu một hơi, không dám tin thế mà Lục Hằng dùng gấm Tứ Xuyên cống nạp cho nàng làm quần áo thông thường, kiểu dáng trâm cài tóc phổ thông, thế nhưng bảo thạch màu xanh kia vừa nhìn đã biết là vật phi phàm, khi đến gần, chuồn chuồn giảo ti trên lỗ tai nàng làm cho nàng suýt nữa xé rách khăn tay trong tay áo.
Nàng đã thấy qua chiếc vòng tai chuồn chuồn này ở Phượng Phi Đường, tuy là giảo tia, giá cả cũng không rẻ, lưu lại tại kia châm chước liên tục vẫn là từ bỏ, không phải lúc nàng làm tiểu thư nữa rồi, Lục Hãn là người vô dụng, nàng cũng nên tính toán cho tương lai của mình và nữ nhi.
Bây giờ lại nhìn thấy những thứ này trên người của một thứ đồ chơi, nàng không có được nhưng thứ thấp hèn lại có được, làm sao nàng không hận.
"Song Nhi gặp qua Nhị phu nhân.
" Song Nhi cúi người hành lễ, chuồn chuồn rung rung động tác của nàng, giống như là đang vỗ cánh.
Nữ nhân này, dựa vào cái gì một thiếp đều còn tốt hơn nàng.
Trình thị cho rằng nàng tu dưỡng đầy đủ, lúc này suýt chút nữa thiếp của Lục Hằng đã làm cho lý trí của nàng hoàn toàn biến mất.
"Phu nhân, phu nhân.
" Nha hoàn Bạch Vi sau lưng Trình thị thấp giọng nhắc nhở.
Thân thể cong cong cũng không thoải mái gì, Trình thị xuất thần một chút thời gian như thế làm trán Song Nhi toát ra mồ hôi mịn.
"Đứng lên đi.
" Trình thị cắn nát bờ môi, quay đầu qua, không nhìn nàng nữa, ban ngày ban mặt, nàng không làm được cũng không thể làm ra chuyện để cho nàng khó chịu, tên Lục Hằng điên kia, tên điên.
Ra ngoài giải sầu nhưng lại bốc lên hỏa khí đầy mình, Trình thị không đợi Song Nhi nói gì đã quay đầu đi, đáy mắt mỹ lệ đều là phẫn hận.
Sau khi theo Trình thị rời đi Bạch Vi quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn các loại vật phẩm quý giá, di nương này hoàn toàn nhìn không ra vết tích của nha hoàn, như là nữ nhi khuê các được nuông chiều.
Nàng không khỏi cảm thán vận mệnh con người, nhân vật như tiểu thư nhà nàng gả cho con thứ như vậy, bây giờ mua cái đồ trang sức cũng bó tay bó chân, còn không bằng cả thiếp.
Nếu như lúc trước tiểu thư không lựa chọn phủ Lục quốc công, có phải qua ngày sẽ tốt hơn nhiều hay không.
"Di nương, Nhị phu nhân này cũng quá xem thường người đi.
" Thanh Mai thấy người đi xa nhỏ giọng phàn nàn.
Ở trong Sơn thạch viên Tam gia cũng chưa từng đối xử với di nương như vậy, nàng cũng chỉ là nàng dâu con thứ mà thôi, tỏ vẻ cái gì.
Song Nhi khom người nhặt nhánh cây hoa quế gãy, nghe vậy cười nói "Nàng là Nhị phu nhân, không liên quan tới Viện Sơn Thạch, càng không liên quan đến thiếp thất của Viện Sơn Thạch, xem thường ta là bình thường.
"
Thanh Mai chu chu mỏ, đi theo di nương càng lâu, thấy càng nhiều, nàng càng trung thành, người bên ngoài nói nàng trầm mặc ít nói, trước mặt di nương lại nói đến không ngậm được miệng.
"Thanh Mai, ngươi giúp ta hái mấy cành hoa quê, lấy về cắm ở trong bình lưu ly Tam gia đưa tới.
"
Lục Hằng đưa nàng bình lưu ly, lưu ly ở Đại Tần không tính là vật hiếm, độ trong suốt của cái bình này vô cùng tốt, trong đó có một mặt gập ghềnh, nghe nói lúc làm tạo thành sai lầm, tổn hại thời điểm công tượng ngẫu nhiên phát hiện kia bất bình chỗ nhìn kỹ là cái mèo con chân dung, ngay cả sợi râu mèo cũng có, gặp chi ngạc nhiên liền lưu lại, về sau đến tay Lục Hằng lại chuyển giao cho nàng.
Song Nhi phân phó không cắt đứt Thanh Mai mạch suy nghĩ, nàng một bên gãy lấy nhánh cây một bên nhớ lại chuyện nàng biết liên quan tới Nhị phu nhân, không tốt với di nương, chính là không tốt với nàng, nàng nhất định phải kiên định chấp hành Tam gia muốn nàng phải lấy di nương làm trung tâm phân phó.