“Di Nương, ngươi biết chuyện của nhị phu nhân không?”
Hai chủ tớ ôm theo một đống cành hoa mai đi đến bên hậu viện bên phải ngọn núi, mặt bàn rộng rãi, không có trở ngại, Song Nhi ngồi ở bên cạnh bàn thoải mái ngắt hoa, Thanh Mai thấy cuối cùng cũng không cần lo lắng chuyện tai vách mặt rừng nữa, nên đã nhanh chóng nói ra chuyện khó chịu trong lòng.
Song Nhi chăm chú cầm cành cây, nàng nhìn một hồi rồi ngắt cành thừa ra, nghe vậy thì nàng cười nói: “Ngươi đang nói chuyện nhị phu nhân gả đến phủ Quốc Công hả?”
Song Nhi nói tiếp: “Không phải trong buổi yến tiệc của lão phu nhân năm đó, phu nhân nhất thời không cẩn thận đã bị rơi xuống đầm Đổng Thư, sau đó chuyện anh hùng cứu mỹ nhân của nhị gia đã trở thành giai thoại rồi hay sao?” Tuy nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng của Song Nhi lại không nghĩ như thế, chưa nói đến mấy cái khác, chỉ nói đến bộ dạng yếu ớt của nhị gia mà cũng được xưng là anh hùng hay sao.
Mọi người đều biết chuyện năm đó không hề đơn giản như vậy.
Lục Trình Thị, nhị phu nhân của phủ Lục Quốc Công tên là Trình Nhược Vân, là đại tiểu thư của Trình Gia.
Mười mấy năm nay Trình Gia luôn là gia tộc giàu có, chủ Trình Gia sùng bái tả thừa tướng, là một nhân vật tai to mặt lớn trong kinh, nếu như ông ta vẫn còn đó thì chí ít ông ta có thể đảm bảo sự giàu có cho Trình Gia thêm ba mươi năm nữa.
Cũng không biết Trình Gia nhà hắn đã đắc tội ai, vi tả thừa tướng này mới nhậm chức chưa bao lâu thì đã bị người ta ám sát chết trong phủ, thánh thượng rất tức giận, hạ lệnh kiểm tra, sau đó người ta tra ra được kẻ giết người, nhưng vị tả thừa tướng đó chết đi không sống lại,, những tên nam nhân trẻ tuổi Trình Gia lại không giỏi giang, không được mấy năm thì bắt đầu lụi bại.
Mà Trình Nhược Vân có dung mạo đẹp như tiên trên trời, là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành lúc đó, từ nhỏ đã được kết duyên cùng với một vị Hầu Phủ, hai người họ cũng là thanh mai trúc mã với nhau, tình cảm nồng đượm, nhưng ai biết được chuyện đời vô thường, Hầu Phủ vừa bước ra khỏi cửa thì đã gặp phải họa trời, bị trận động đất làm cho thịt nát xương tan.
Lúc đầu là mất đi chỗ dựa như tổ phụ, sau đó thì lại mất đi tướng công chưa gả, Trình Nhược Vân được giáo dưỡng từ bé đã trốn trong phòng khóc mấy ngày trời, chỉ có điều chuyện này vẫn cứ mãi không thể thay đổi được.
Đây là chuyện đáng sợ nhất ở thời đại này, từ nhỏ nàng đã mất mẹ, trong một khoảng thời gian ngắn lại mất đi hai người quan trọng nhất, cũng không biết ai đã đồn đại rằng do nàng có mệnh khắc người thân, tuy rằng gia đình tướng công chưa gả của nàng không chỉ trích nàng nhiều, nhưng danh tiếng của nàng cũng đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Thật ra vẻ ngoài của nàng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, qua vài năm nữa rồi định thân cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ có điều giờ Trình Gia đã lụi bại, nàng từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên không muốn sống những ngày chi li cần kiệm, sau khi suy nghĩ kĩ về những người trẻ trong kinh thành xong, nàng đã nhìn trúng Thế Tử Gia của phủ Lục quốc công, người mới được hoàng thượng coi trọng.
Thanh Mai thấy Song Nhi có vẻ rất hứng thú, cũng không chỉ trích nàng đã nói sâu vào chuyện của chủ tử, nàng chỉ âm thầm nhìn ra cửa, sau khi xác nhận là không có ai thì nàng hạ giọng, nếu như không phải tai của Song Nhi thính thì cũng không nghe rõ nàng nói gì.
“Lúc đó những người đứng bên đầm Đổng Thư đâu phải có mỗi nhị gia, còn có Thế Tử Gia nữa.”
Song Nhi ngạc nhiên quay đầu nhìn sang Thanh Mai đang nói hăng say, trong phủ đã hạ lệnh, không cho hạ nhân tự bàn luận chuyện này, người quanh năm suốt tháng ở Phúc An Đường như nàng cũng biết mọi người cũng biết mấy chuyện sau đó.
Thanh Mai ngẩng đầu ưỡn ngực, có hơi kiêu ngạo khẽ giọng nói: “Lúc đó mẹ của ta cũng ở gần đó, nàng nói chính mắt nhìn thấy tự nhị phu nhân nhảy xuống hồ đó.” Sau khi nói xong, nàng cố ý ngừng lại một hồi, Song Nhi tò mò nên bỏ nhành cây trong tay xuống, nàng ngồi lên ghế mềm, trừng to đôi mắt long lanh, nhìn là biết nàng muốn nghe tiếp.
“Sau khi nàng nhảy xuống thì Thế Tử Gia liền đi sang, nhị gia cũng đi từ núi giả sang, sau đó thì.” Thanh Mai kéo dài âm cuối rồi từ từ nói: “Thế Tử Gia chẳng thèm nhìn nhị phu nhân ở dưới hồ lấy một lần thì đã rời đi, còn nhị gia thì lại tốt bụng nhảy xuống cứu nàng.”
“Lúc đó không có hạ nhân nhảy xuống cứu hay sao?” Song Nhi thắc mắc.
“Cũng không biết là chuyện gì, lúc đó xung quanh đúng là không có người thật, chỉ có nương ta đem đồ cho khách trong Lãm Nguyệt Đình không cẩn thận đứng từ xa nhìn thấy thôi.”
“Thật sự là nhìn thấy từ đằng xa đó.” Thanh Mai căng thẳng giải thích nói, nàng không muốn Di Nương nghĩ nương nàng là một người thấy chuyện thì trốn tránh.
“Vậy sau đó sau có nhiều khách đi qua cầu ngang đó vậy?” Nàng biết có rất nhiều người đã nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau.
“Cũng không biết nữa, hình như do đại tiểu thư dẫn các tiểu thư khác đi xe uyên ương trong dầm đó.”
“Xem uyên ương sao?” Song Nhi phụt một tiếng rồi bật cười ha ha: “Lần này đúng là xem uyên ương thật rồi.”
Thanh Mai nghĩ thì thấy đúng là như vậy, một cái một đực, một trống một mái.
Song Nhi xoa xoa gối, thầm nghĩ hèn gì nhị phu nhân cứ chống đối phu nhân của thế tử, thì ra miếng thịt mình ăn không được bị người khác nuốt mất thì thấy không quen.
Nhưng nàng cần gì phải giằng co với nàng, nàng chính là Di Nương, cũng chẳng làm khó gì được nàng.
Còn tận tụy dạy dỗ con cái nhà thế gia nữa, đến nha hoàn vẫn phải tử tế với nàng.
“Từ trước đến giờ nàng đều như thế sao?”
Thanh Mai vẫn đang nghĩ về những gì Song Nhi nói, nghe vậy thì nàng ngẩn người một hồi, rồi lập tức hiểu ý của nàng.
“Nô tì cũng không rõ nữa, nhưng nghe một đứa nha hoàn trong vườn của nhị gia nói nàng sống cũng không tốt lắm.”
Song Nhi nở nụ cười, nàng cứ giữ khoảng cách với nàng là được, với lại A Hằng cũng đã nói rồi, có chuyện gì cũng sẽ chống lưng cho nàng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Hằng nhậm chức, lúc trời về chiều vẫn chưa đi về phủ.
“Di Nương, hay là ngươi ăn trước đi, tam gia đã dặn dò ngươi phải ăn uống đúng giờ.” Xảo Nhi biết được giờ ăn ngày thường của Song Nhi nên có hơi sốt ruột.
Song Nhi lật lật mấy tấm trúc mà Lục Hằng đặt trên bàn, nàng không biết nhiều chữ, nhưng đoán cũng đoán không ra, làm vậy để giết thời gian cũng được.
“Không cần đâu, ta vẫn chưa đói, đợi tam gia về rồi ăn cùng vậy.” Ánh mắt của Song Nhi cứ liếc liếc đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên.
“Di Nương.” Xảo Nhi lại gọi nàng.
Song Nhi không hiểu, không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi hay sao, làm nha hoàn thì làm gì được ăn cơm đúng giờ chứ, nếu như phải làm việc thì nhịn đói là chuyện bình thường.
Xảo Nhi thấy không khuyên được song nhu thì làm mặt khổ nhìn sang Thanh Mai, hy vọng nàng có thể lên tiếng khuyên răn.
Sau khi tám chuyện với Song Nhi lúc sáng, Thanh Mai liền muốn trở thành ma ma chưởng sự, nàng không dè dặt cẩn thận với Song Nhi nữa, cũng không làm theo hết những gì mà Lục Hằng và Lục Ma Ma dặn dò, nàng muốn làm theo ý của Song Nhi, trở thành bạn tâm giao của nàng.
Thanh Mai âm thầm giơ tay ra hiệu cho Xảo Nhi đừng khuyên nữa.
Di Nương là chủ tử, khuyên nàng một lần là bổn phận của nô tì, khuyên nhiều sẽ khiến chủ tử thấy phản cảm, thậm chí là khiến chủ tử thấy mình không biết phân biệt lớn nhỏ.
Xảo Nhi thấy hai người họ đều rất điềm tĩnh thì sốt ruột vô cùng, mắt nàng đỏ bừng cả lên.
Song Nhi bỏ sách trong tay xuống nhìn sang Xảo Nhi đang ấm ức thở dài một hơi, nàng đúng là không thể hiểu nổi.
“Xảo Nhi, sao ta lại phải dùng thiện vào đúng một thời gian chứ?” Song Nhi hỏi.
Khi Song Nhi hỏi vậy, xảo nhu cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống trong khóe mắt rồi sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn sang, gương mặt nghiêm túc của Di Nương khiến trong lòng nàng run sợ vô cùng.
“Tam gia dặn… dặn dò như thế, Di Nương… mỗi ngày Di Nương ăn cơm đều phải ăn đúng giờ.” Xảo Nhi thút thít trả lời.
nàng không hiểu sao mình chỉ làm theo những gì tam gia dặn dò mà lại khiến Di Nương tức giận.
Đó là trước khi tam gia hồi kinh lần đầu tiên, Thanh Mộc đến gọi nàng, tam gia đã đích thân dặn dò nàng bên trong phòng sách nhỏ trong sơn viện.
Nên nói Lục Hằng rất giỏi nhìn người, tâm tư Xảo Nhi ngay thẳng, nàng cứ nghĩa trong sơn tả viện này nàng phải nghe lời Lục Hằng, Song Nhi và Lục Ma Ma, trong đó nàng phải nghe lời Lục Hằng nhất, chuyện hắn dặn dò thì Xảo Nhi nhất định phải làm, nhưng Thanh Mai bên cạnh Song Nhi lại không như thế, Thanh Mai nghĩ xa trông rộng, càng trung thành với Song Nhi hơn.
Thanh Mai nghe Xảo Nhi run sợ nói vậy thì đột nhiên hiểu ra, thảo nào mỗi lần đến giờ ăn thì con nha đầu này đều rất lo lắng, nhưng lại giấu giếm nàng chuyện này, chuyện này có gì để giấu đâu chứ, bây giờ Xảo Nhi không phải vẫn vừa khóc vừa nói ra đó sao.
Vì bị Lục Hằng bỏ qua nên Thanh Mai không vui lắm, nàng có hơi cười trên nỗi đau người khác.
“Lại là tam gia nữa?” Song Nhi vừa nghe vậy thì liền thấy vui, chuyện uống nước nóng lần trước đã bị chuyện đi trang tử làm lỡ, nàng vẫn còn chưa đi gặp Lục Ma Ma hỏi cho rõ, lại không chú ý làm lơ nàng, nàng cũng không truy cứu nữa.
Nàng vẫn còn nhớ lần trước là bọn họ nói A Hằng dặn dò Lục Ma Ma, rồi Lục Ma Ma lại dặn dò nàng.
“Chính là tam gia.” Xảo Nhi đang khóc đáng thương không niệm tình bán đứng Lục Hằng.
“Được rồi, được rồi đừng có khóc nữa mà, ta cũng đâu có mắng gì, ngươi khóc cái gì chứ.” Song Nhi thấy người hay cười như Xảo Nhi khóc thì chịu không nổi.
Nàng nghiêng đầu nhìn Thanh Mai đang dọn dẹp rồi suỵt một tiếng nói:
“Được rồi, ngươi còn lau nữa thì bông trên gối cũng bị ngươi lau mất đấy, cùng Xảo Nhi đi vào trong rửa mặt đi, nếu không Lục Ma Ma thấy sẽ trách tội đó.”
Thanh Mai hừ một tiếng vẻ mặt nàng cứng đờ, nàng kéo tay Xảo Nhi đang thút thít đi vào bên trong.
Phòng tắm của chủ tử đều có hai cánh cửa, một cánh cửa dành cho hạ nhân bưng nước vào bên trong phòng tắm để dùng, một cánh nối liền với phòng ngủ của chủ tử.
Đây là phòng tắm, bởi vậy lúc nào trong đây cũng có nước sạch cả.
Sau khi chuyện này xảy ra Song Nhi cũng không muốn làm khó Xảo Nhi nữa, trong lòng nàng, A Hằng mới thật sự là chủ nhân của người do Lục Ma Ma dạy dỗ.
Ăn cơm đúng giờ theo ý của nàng, Xảo Nhi thấy vậy, thì mũi đỏ mắt hồng nhìn nàng cười, dáng vẻ vừa khóc vừa cười khiến trong lòng Song Nhi có hơi khó chịu, rốt cuộc cũng do nàng có xuất thân thấp, cũng không trách nàng được.
Nguyên một bữa cơm mà Song Nhi chỉ gắp có mấy đũa thì liền bảo đám người Thanh Mai đem xuống ăn, Thanh Mai thấy sắc mặt nàng không vui thì liền làm theo lời nàng nói, Xảo Nhi cũng muốn nói gì đó nhưng lại không còn lá gan đó nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Song Nhi không muốn đợi Lục Hằng nữa, sau khi im lặng tắm rửa xong thì nàng lên giường.
Cũng không biết sau bao lâu, Song Nhi nghe thấy tiếng khẽ vén rèm, nàng khẽ ngồi dậy vén rèm ra, sau khi đi qua hai bức bình phong ngăn cách trong phòng, Lục Hằng mặc một chiếc áo màu nhạt, trong đêm tối lại càng trở nên tối hơn.
Hắn đang viết chữ lên tấm trúc, nghe thấy tiếng nàng đi đến thì ngẩng đầu lên, hắn nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào, tình ý trong mắt càng trở nên rực rỡ dưới ánh đèn, trong phút chốc hình như Song Nhi đã nghe thấy tiếng hoa nở.
Cả buổi tối muốn tra hỏi hắn mấy chuyện nhưng rồi lại thôi, hỏi rồi thì lại làm sao, lý do duy nhất là muốn sức khỏe nàng được tốt, nếu như hắn muốn làm như vậy thì nàng cứ làm theo, có sao đâu, bỏ ra chút chuyện mà có một được một người đàn ông như vậy, nàng có gì không hài lòng nữa chứ.
“A Hằng, ngươi quay về rồi.” Song Nhi đi đến gần, cười tươi như hoa nói.