Tề tiên sinh là người tuân thủ lời hẹn, đồng ý với Lục Hằng, dạy dỗ Song Nhi sẽ tận tâm tận lực, tuyệt không giấu diếm.
Buổi sáng Song Nhi thức dậy luyện chữ viết mẫu của Lục Hằng trước, sau đó lại dùng đồ ăn sáng, Tề tiên sinh sẽ đến vào giờ Tỵ, buổi sáng huấn luyện dáng vẻ và lễ nghi, dù Song Nhi thông minh cũng bị ăn khổ.
Xuất thân nha hoàn, bảy năm khom lưng uốn gối cũng không phải thay đổi dễ dàng như vậy, từ ánh mắt nhìn người đến bước dài ngắn đi đường, Song Nhi vừa khổ vừa mệt đều không oán giận Lục Hằng một tiếng, ngắn ngủn nửa tuần, chút thịt nuôi ra được cũng biến mất.
Buổi chiều ăn cơm trưa rồi nghỉ trưa trong thời gian ngắn lại bắt đầu học tập, thứ mà tề tiên sinh đang giảng là cách quản gia và thuật ngự người mà những người phu nhân nên học, kết hợp ví dụ các đại gia tộc tới kinh thành gần vài thập niên, nàng nghe thấy thì kinh ngạc cảm thán không thôi, sau khi tiểu thư đoan trang điển nhã xuất giá sẽ không quản gia ngự phu, của hồi môn bị tham, hậu viện đầy di nương thứ tử thứ nữ.
Khuê nữ dũng mãnh không chịu thua, không chịu thiệt, nháo qua nháo lại, qua ngày thế nhưng lại hạnh phúc mỹ mãn.
Sau đó, trước nửa canh giờ bữa tối mới đi học cầm kỳ thư họa, nói là học, không bằng nói là hiểu rõ, thưởng thức thì đúng hơn một chút.
Cầm kỳ thư họa cần thiên phú cả thời gian tích lũy, mà hai cái này Song Nhi đều không có, không nói đến thiên phú, hiện tại thứ nàng thiếu nhất chính là thời gian, trước khi đi ngủ đều phải lấy sổ sách ra tới tính vài lần mới có thể an tâm đi ngủ.
Tề tiên sinh biết cái này, Lục Hằng cũng có ý này, vì thế Lục Hằng còn cố ý mời nữ tử thạo cầm kỳ thư họa nhất ở thanh quan giáo phường đến, nàng phụ trách đánh đàn, đánh cờ, làm họa, Tề tiên sinh thì ở bên cạnh giải thích, tranh thủ học được thì sau này trong yến hội gặp được chuyện tương tự, không chắc có thể rõ như lòng bàn tay, ít nhất có thể biết được một hai thứ, biết bình cái tốt đẹp trung kém.
Còn viết, Lục Hằng có thể tự mình dạy.
“Được rồi, buổi tối xem nhiều chữ không tốt cho đôi mắt.
” Lục Hằng Từ tịnh thất rửa mặt ra thấy Song Nhi ăn cơm xong cầm sách lên vẫn chưa hề buông xuống, thậm chí hắn bước ra còn không có cho hắn một ánh mắt nào, lạnh mặt rút sổ sách trong tay nàng.
“Không được, ta tính sai một đoạn này rất nhiều lần, hiện tại nên tranh thủ nhớ kỹ nó, lần sau mắc sai lầm ở cùng một chỗ thì ta sẽ không còn mặt mũi gặp Tề tiên sinh” Song Nhi tranh thủ bắt lấy cuốn sách đang sắp rời tay, thuận tay bẻ tay Lục Hằng ra, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Sổ sách này của ngươi đơn giản như vậy, xem lại nhiều lần có ích lợi gì.
” Lục Hằng bị bẻ tay ra không hề đi, ngược lại chắp tay sau lưng, dạo bước đến trường kỷ, khí định thần nhàn nằm xuống, một đầu ướt dầm dề, đầu tóc đen đến tỏa sáng tùy tính dừng ở gối dựa tinh xảo hoa mỹ, liếc mắt nhìn thấy dương chi ngọc như ý cất dưới một cái gối khác, duỗi tay chộp lấy, là dương chi ngọc như ý, khi cầm trong tay thì ấm nhuận trơn láng, hắn nhớ rõ lần trước tổ mẫu cho một cái hộp có một đồ vật như vậy.
“A Hằng, ngươi có sổ sách khác cho ta luyện sao?” Nghe được lời Lục Hằng nói Song Nhi lập tức đã hiểu ý hắn.
Sổ sách nàng xem là phiên bản trên thị trường lưu thông dạy học, vật phẩm, giá cả không thực tế, quá mức đơn giản.
Khi Tề tiên sinh lấy sổ sách này từng muốn nói lại thôi, thật muốn học giỏi, tốt nhất là lấy trong phủ, hoặc là sổ sách của Viện Sơn Thạch cũng được, nhưng Song Nhi là di nương, tuy rằng hiện tại đúng là nàng đang học những đồ di nương không nên học, nhưng nàng cũng không thể nói thẳng, bằng không nếu Lục Hằng không có ý kia, vậy không phải nàng thành Song Nhi châm ngòi, ý đồ cầm quyền sao, nếu Lục Hằng thật sự suy nghĩ cho nàng, tự sẽ mang đến cho nàng.
“Có thì có, nhưng mà một nữ nhân chỉ lo đọc sách, không màng tướng công của mình như vậy, ta sẽ cho nàng sao?” Lục Hằng cắn môi dưới, đè nén khoe miệng sắp cong lên, có chút cả giận nói.
Lần này Song Nhi lập tức buông sách xuống, phất tay cho Xảo Nhi đang mài mực trước thư án lui ra, thấy nàng đi ra ngoài, dáng vẻ uyển chuyển đi đến trường kỷ, Lục Hằng quay đầu không nhìn nàng, nghiêm túc thưởng thức ngọc như ý, nữ nhân nên giáo huấn thì phải giáo huấn, bằng không không biết cái nào mới là quan trọng nhất.
“Như vậy thì sao?” Song Nhi nói rồi khom người, duỗi tay nâng cằm Lục Hằng lên, nhanh chóng hôn môi hắn rồi thối lui, cười khanh khách nhìn hắn.
Khóe miệng Lục Hằng cong lên, nháy mắt xoay người kéo Song Nhi lên giường chặn trong ngực, cái trán, chóp mũi kề nhau, ánh mắt đối diện, Lục Hằng cười tà một cái, “Như vậy mới được.
”