Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Phủ Lục quốc công Lục gia là quý tộc thế gia uy tín lâu năm trong kinh thành, dù vô số hoàng hậu, thừa tướng, tướng quân, triều đại thay đổi, chìm nổi mấy trăm năm, hầu hết gia tộc cùng thời kỳ đã nghèo túng, những Lục gia lại không rời khỏi vòng tròn kinh thành.

Bây giờ lục quốc công còn là nhân vật văn võ song toàn, trải qua thao vĩ lược.

Trong tay tiếp nhận lục Hầu phủ bấp bênh khi Cửu Tử đoạt nguy cơ từ phụ thân, trên chiến trường, bình tứ phương, về miếu đường, chiến quần hùng, công lao hiển hách, mỹ danh truyền thiên hạ.

Thánh thượng cảm thấy nỗ lực, nên đã đặc biệt phong là quốc công.

Trưởng tử Quốc công gia, thế tử quốc công phủ lại là hậu sinh khả úy so với cha hắn.

Không chỉ mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng còn tài trí, túc trí đa mưu, trước mắt đang làm thư đồng của Tử Long, bây giờ là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng.

Tuổi còn trẻ đã có công danh cao, tiền đồ không đếm được.

Làm cho người không nghĩ tới là người được sủng ái nhất trong phủ Lục quốc công lại không phải vị thế tử này, mà là Tam gia hoàn khố trong phủ, đích thứ tử của quốc công gia.

Một lão bà tử trong phủ nói, năm đó sau khi lão Hầu gia qua đời, lão phu nhân rất bi thống, cũng quyết định trở lại tổ trạch Lục gia, vì phu quân giữ đạo hiếu.

Khi đó triều đình bất ổn, gian nhân tứ ngược, lục quốc công không thể cùng mẫu thân nhà mình ưu tư quá độ, thế là đã đưa đích thứ tử mới hai tuổi của mình để mẫu thân mang về tổ trạch, dĩ hưởng Thiên Luân (1).

Sáu năm sau Tam gia trở về Lục gia ở kinh thành tính tình đã định, bất học vô thuật, ham ăn biếng làm, nếu như không phải tuổi còn quá nhỏ, chỉ sợ ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ đều tinh thông.

Lục quốc công cũng không phải người có thể nhịn, sau khi Lục Tam đập vỡ quà thọ lễ Thái tử muốn hiến cho bệ hạ, nắm chặt búi tóc Tứ công chúa, đánh con út Thừa tướng gia, lục quốc công nổi trận lôi đình, không để ý mẫu thân, thê tử cầu tình, mạnh mẽ đánh một cái, vết thương chưa khỏi cũng đã sai người đưa hắn đi theo thương đội của Cữu gia nhà hắn rời kinh, thành một tiểu binh chiến trường hàng thật giá thật.

Thường nói, long sinh long, phượng sinh phượng, chuột con sẽ đào động.

Có một phụ thân và huynh trưởng như vậy, cuối cùng khi không có sự yêu chiều của tổ mẫu và mẫu thân thì Lục Hằng đã biểu hiện ra phong mạo chân chính của Lục gia, đã chứng minh hắn cũng là binh sĩ Lục gia, không phải như phụ thân hắn nói là bị ôm nhầm.


Mười ba tuổi rời kinh, chờ đợi ở biên tái trọn vẹn bảy năm, từ một tiểu binh không quan trọng gì trở thành tướng quân man nhân hận thấu xương, Lục Hằng như vậy đã làm đám người trong kinh sợ ngây người.

Sau khi Tin tức truyền ra, phu nhân mang theo nữ nhi tới bái phỏng đã nối liền không dứt, năm đó hoàn khố đã là sự lựa chọn con rể tuyệt hảo trong mắt chúng phu nhân.

Ngày hôm đó trời còn chưa sáng rõ, bọn sai vặt nha hoàn trong phủ đều cười nở hoa bận bịu lên bận bịu xuống, cũng không đến mức là cười nở hoa, chỉ vì Tam gia trở về nhà, lão phu nhân vui vẻ thưởng hai tháng nguyệt ngân, quốc công phu nhân cũng thưởng hai tháng nguyệt ngân.

Người trong phủ bận bịu, người trong Viện Cảnh Thái càng bận rộn, không ai quan tâm Song Nhi thong dong tự tại thêu khăn tay giết thời gian.

Sau khi dùng bữa cơm trưa còn ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến gương mặt trắng trẻo mũm mĩm, nói tới Song Nhi cũng không có gì đặc biệt, tướng mạo cũng chỉ thanh tú, xa xa là Nhã Sương, chỉ có một thân trắng nõn tinh tế tỉ mỉ không giống nha đầu mới có thể kéo lại mấy phần.

Giờ Thân, Song Nhi thân mang bộ đồ mới, cùng với Nhã Sương đã sớm sửa soạn xong bao phục đi theo Phan má má chính thức tiến vào Viện Sơn Thạch.

Trong Viện Sơn Thạch có rất nhiều người, có ít người mặc còn rất kỳ quái, rõ ràng là hạ nhân theo Lục Hằng cùng trở về, đám người còn đang sắp xếp hành lý của Tam gia, hơi có chút lộn xộn.

Lục Hằng ở biên quan cũng có phủ đệ của mình, lần này trở về là muốn ở lâu, nên ngay cả người thường sai sử cũng mang về.

Song Nhi nghe hí khúc thì thấy nếu Tam gia đã là tướng quân, tại sao còn trở về, không phải tướng quân hẳn là vẫn luôn đợi ở bên ngoài sao.

Đương nhiên đối với tiện tịch nha hoàn mà nói đương nhiên không hiểu được bố cục chốn quan trường trên triều.

Hiện nay quốc công phủ sắp bước lên đỉnh phong, nếu không phải khi còn bé Lục Hằng được nuông chiều quá mức, cũng sẽ không bị ném tới quân đội.

Xưa nay Hoàng gia đều là những người mắc bệnh đa nghi nặng, giường nằm há lại cho người khác ngủ say, cho dù nhìn qua quan hệ Lục gia và Hoàng gia cũng không tệ lắm.

Mười mấy năm trước lục quốc công từ chiến trường trở về đã cam tâm tình nguyện nộp binh quyền lên, được hoàng thượng tín nhiệm, hiện tại Lục gia cũng không cần một người lại nắm binh quyền ở biên quan.

Bởi vì là động phòng, lại ở trong viện của chính mình, quốc công phu nhân đã sắp xếp riêng cho hai nàng phòng, nhỡ ngày nào Lục Hằng có hứng, trong phòng cũng không thể còn có người vây xem đi.

Phòng không lớn, cũng có một chiếc giường nhỏ, ngăn tủ, một chiếc bàn nhỏ và chậu rửa mặt, đối với Song Nhi chưa từng có một mình một gian phòng mà nói thì đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.


"Tam gia còn ở bên lão phu nhân, các ngươi tranh thủ thời gian dọn dẹp đi, hầu hạ Tam gia cho tốt mới có một con đường sống."

"Vâng."

Phan má má dặn dò xong thì cau mày, dường như còn muốn nói cái gì, động động miệng, cuối cùng không có nói ra.

Thôi, đường của nàng thì phải để nàng đi, nói nhiều nữa cũng có ích gì.

Song Nhi và Nhã Sương đứng ở dưới hiên đưa mắt nhìn Phan má má, đợi Phan má má ra cửa sân, hai người liếc nhau, đều mỉm cười, nhưng cũng không nói gì đã trở về phòng của mình.

Lòng nóng như lửa đốt, sau khi Lục Hằng gặp Hoàng Thượng cũng nhanh chóng thúc ngựa trở về phủ, vốn tưởng rằng lập tức có thể gặp được người tâm lưu luyến, nhưng đã bị người của tổ mẫu và mẫu thân an bài đứng ở cổng ngăn lại, không bao lâu sau hai tôn đại lão trong phủ đã tự mình nghênh ra cửa sân.

Tuy nói có chuyện ở đời trước đã làm cho tình cảm của mình với mẫu thân khó nói lên lời, nhưng nhìn thấy tổ mẫu đã qua đời hơn hai mươi năm, dù Lục Hằng có muốn gặp Song Nhi thế nào cũng không thể không dừng bước lại.

Có thể nói Hắn được tổ mẫu tự tay nuôi dưỡng lớn lên, những năm gần đây điều mình vương vấn duy nhất ở biên quan cũng là tổ mẫu.

Ở kiếp trước nếu tổ mẫu còn sống, hài tử của hắn và Song Nhi cũng sẽ không vô duyên vô cớ chảy mất, không, không phải vô duyên vô cớ, chỉ là khi đó hắn quá mềm lòng, hắn tưởng rằng thân tình máu mủ tình thâm, không nghĩ tới làm hại Song Nhi chết không nhắm mắt.

Những năm này Lục Hằng cũng có trở lại, nhưng thời gian lâu nhất cũng chỉ nửa năm, đối với lão phu nhân có tôn thành tật (2) mà nói, lần này Lục Hằng trở về không thể nghi ngờ chính là linh đan diệu dược.

Bên trong Phúc An đường, lão phu nhân ôm tôn nhi mình nhìn tận mắt lớn lên khóc đến không thể tự kiềm chế, miệng còn không ngừng lẩm bẩm "Đều tại phụ thân nhẫn tâm kia của ngươi, không nể tình, làm hại cháu ngoan ta..." Khóc đến lớp trang điểm cũng phai, trâm châu cũng lệch đi, thêu lên là song diện tú Tô Châu, chỉ có một bên trán cài ngọc lục bảo chéo qua búi tóc, dáng vẻ phu nhân siêu phẩm tôn qúy không còn sót lại chút gì.

Quốc công phu nhân đáng thương trông mà thèm thấy xem bà bà ôm nhi tử không buông tay rồi yên lặng thì thầm.

Cũng không phải nàng không có nhi tử, làm sao ôm con của ta không buông tay, muốn ôm thì ôm quốc công gia đi, đều do lão già kia, hại Lục Hằng tý tuổi của nàng đã phải "không màng mưa gió", cũng không biết chịu bao nhiêu khổ cực rồi.

Còn quốc công gia ở thư phòng chờ gặp người không biết tại giờ khắc nhi tử hắn vừa trở về này, tính mạng hắn đã bị hai người nữ nhân quan trọng nhất ruồng bỏ.


Tiếp nhận nước mắt thế công của lão tổ mẫu, sau đó tâm tình phức tạp ôm lấy mẫu thân vừa khóc lại cười, mượn lý do muốn đi thỉnh an phụ thân thành công bỏ chạy, về phần có phải phụ thân sẽ bị hai vị Đại Phật oán trách hay không thì cũng không liên quan gì tới hắn.

Ra chính phòng, mỏi mệt mới vừa rồi không chịu nổi lập tức quét sạch sành sanh, cả người thần thái sáng láng giống như điên.

Một lát nữa, hắn sẽ có thể nhìn thấy Song Nhi, nữ nhân mà hắn tình căn thâm chủng.

Còn chưa vui vẻ được thời gian một nén nhang, hắn vừa ra khỏi Phúc An đường, người hầu bên người phụ thân đã đến truyền lời.

Vốn người hầu muốn lấy lòng nhìn thấy mặt không cảm xúc và dáng người thon gầy tuyệt không giống tướng quân Tam gia, trong lòng lộp bộp, hắn cũng chỉ gặp mặt vị Tam gia này mấy lần, làm sao lại đắc tội hắn rồi?

Nghĩ đến quốc công gia và thế tử uống hết ba chén trà ở thư phòng, người hầu cúi đầu vốn đã thấp còn xuống thấp hơn nữa, dù đã đắc tội hắn chỗ nào, lấy lòng trước rồi nói sau.

"Bây giờ Quốc công gia và thế tử vẫn chưa vào triều, sáng sớm đã phân phó tiểu nhân trông coi ở bên ngoài phủ, nói là cuối cùng nhiều năm như vậy Tam gia cũng đã trở về." Người hầu lau lau mồ hôi lạnh, nói như vậy cũng có thể thấy được quốc công gia và thế tử đều rất quan tâm hắn, tâm tình ấy chắc hẳn là sẽ tốt hơn một chút.

Người hầu đang khẩn trương tất nhiên không biết Tam gia thịnh nộ trong mắt của hắn đang chửi bậy hai người đang ở trong thư phòng kia.

Đường đường quốc công gia và thế tử thế mà còn không bảo vệ được một nha đầu, đáng đời mà chờ.

Ở kiếp trước hắn đã biểu đạt đầy đủ bất mãn với bọn hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tiếp tục khịt mũi coi thường bọn họ.

Dù hắn không vui vẻ thế nào cũng chỉ có thể chuyển hướng bước về phía thư phòng ở Viện Sơn Thạch.

Nếu so với hai con cự đầu Lục phủ thì hắn vẫn là một con kiến nhỏ, vẫn cứ thuận theo trước đã.

"Hai tên kia không đi gây sự, một ngày không biết trở về dỗ phu nhân nhà mình, tìm ta làm gì, cho là ta giống như bọn họ à, hừ, ta là người có Song Nhi." Nghĩ đến Song Nhi mỹ lệ đáng yêu, ưu nhã hào phóng, chung linh dục tú, băng thanh ngọc khiết còn thiên kiều bá mị, Lục Hằng cảm thấy cái đầu sắp nổ của mình mới bình tĩnh hơn một chút, quả nhiên, vẫn là Song Nhi tốt nhất.

Lục Hằng mặt lạnh tiến vào thư phòng, cho dù hắn muốn biểu hiện ra mình lúc hai mươi tuổi của đời trước, nhưng nỗi đau tang thê hai mươi năm đã làm hắn không còn sự xúc động của tuổi trẻ.

Hoàn khố thiếu gia thành tướng quân khuôn mặt thanh lãnh, trầm mặc ít nói.

Quốc công gia vẻ mặt nghiêm túc nhìn thấy cuối cùng thứ tử lớn lên một chút, cũng không còn so đo chuyện của bảy năm trước, vui mừng gật gật đầu, về sau hậu bối không nghe lời trong nhà thì cứ ném tất vào trong quân đội đi.

Thế tử lại nhíu mày, Lục Hằng không đúng lắm.


Quốc công gia không nói nhiều đã lải nhải một canh giờ dưới sự chấn kinh của trưởng tử và sự nóng lòng của thứ tử, sau đó nha hoàn Phúc An đường đến thúc giục.

Gia yến ăn mừng hắn trở về nhà đã dọn xong, Lục Hằng hít sâu một hơi nhìn một Viện Sơn Thạch một cái, cứng ngắc đi Phúc An đường.

Nhìn đám người nói cười yến yến nhưng tâm tư lại khác nhau, khóe miệng Lục Hằng khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua u quang, không yên lòng ăn đồ ăn lão phu nhân gắp cho hắn.

Con yêu ma quỷ quái này, hắn không tin hắn sống hai mươi năm còn không bảo vệ được một nàng Song Nhi, cùng lắm thì hắn lại đến chiến trường một lần, trước thời gian được phong đại tướng quân, sau đó mang theo tổ mẫu và Song Nhi đi phủ tướng quân ở.

Bên trên có tổ mẫu từ ái, dưới có Song Nhi ôn nhu hiền lành, lại làm cho Song Nhi sinh con gái cho hắn thật sớm, đến lúc đó hắn ôm ấp mỹ kiều nương, tổ mẫu ngậm di làm tằng tôn, có rất nhiều người hâm mộ chết đi được.

Lục Hằng cảm thấy hạnh phúc đang ở trước mắt, chỉ cần rời khỏi cái quốc công phủ không đáng tin cậy này.

Về phần quốc công phủ cứ cho phụ thân và đại ca là được rồi, ai bảo đời trước bọn hắn không thay hắn bảo vệ Song Nhi.

Lục Hằng nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười, lại bởi vì dáng vẻ lạnh lùng trước đó, mặt có chút run rẩy.

Trời chậm rãi đen lại, một trận gió nhẹ thổi qua mở cửa phòng, man mác làm cho người ta rùng mình một cái.

Quốc công gia: Tiểu tử nhà hắn sao thành tướng quân còn ngốc vậy, cười cũng không biết cười.

Thế tử: Xem ra tiểu đệ nhà hắn thật sự đã chịu khổ ở bên ngoài, tổ chức gia yến làm hắn cảm động, chắc là dáng vẻ lạnh lùng lúc trước vẫn còn vì oán phụ thân đi.

Lão phu nhân và quốc công phu nhân: Hằng Nhi nhà ta thật ngoan.

Đám người còn lại: Dù là Lục Hằng cười hay là không cười, đều giống như là Lục Hằng giả.

Note :

(1) Dĩ hưởng Thiên Luân : Hưởng hạnh phúc gia đình.

(2) Tôn thành tật : ý chỉ yêu cháu thành tật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận