Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Một đêm như khoảnh khắc gió thu gặp sương trắng, đáng giá hơn bất kì thứ gì trên trần gian.

Không biết có phải Lục Hằng biết ngày mai là ngày nghỉ sau mỗi năm ngày mà hắn quy định cho Song Nhi hay không, trong đêm làm rất hưng phấn.

Sau nhiều lần kêu nước, Song Nhi mơ màng nghe thấy nha hoàn gác đêm trả lời Lục Hằng đã đến giờ sửu, Lục Hằng mới tha cho nàng, ôm nàng ngủ say.

Nhưng cũng chỉ nghỉ ngơi được hai canh giờ ngắn ngủi, Lục Hằng vẫn phải rời phủ từ rất sớm như thường lệ.

Song Nhi ngủ đến buổi trưa mới mở mắt, rửa mặt mặc quần áo, sau khi dùng xong canh gà được Lục ma ma cố ý dặn nhà bếp hầm kĩ, Thanh Mộc lập tức đưa đến một đống sổ sách lớn.

"Di nương, lúc đi gia dặn dò nô tài phải mau chóng chỉnh sửa lại rồi đưa đến viện Sơn Thạch, ở đây có một ít sổ sách về tài sản riêng.

cửa hàng và điền trang trước đây của hắn.

Gia đối xử với di nương tốt thật, nô tài theo gia nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy hắn đối xử với ai được như vậy."

Thanh Mộc cúi người, cố gắng nói tốt cho Lục Hằng hết nước hết cái trước mặt Song Nhi.


Nhưng hắn cũng không nói dối, di nương thật sự là người duy nhất được đối xử tốt bên cạnh gia mấy năm gần đây, còn phá lệ mời tiên sinh đến dạy cho nàng nhưng Tề tiên sinh cũng không phải là do hắn mời được theo lời gia dặn.

Ban đầu lúc hắn đến nhà Tề tiên sinh đã bị đuổi ra ngoài, nói cái gì mà thề sống chết không dạy thiếp thất di nương, còn không phải bị một cái thư viện mê hoặc nên mới đến quốc công phủ sao.

Ài, nàng bằng lòng cố gắng vì tương lai con trai của nàng, nhưng mà gia ấy à, Thanh Mộc lắc đầu, gia vì Song Nhi di nương mà không xem tính mạng mình ra gì.

Trên mặt hắn càng thêm cung kính, sau khi trình sổ sách lên, hắn cẩn thận trình bày những vấn đề liên quan đến những sổ sách này mà hắn viết ra lúc chỉnh sửa: "Di nương, đây là những thứ tiểu nhân mạo muội viết ra, ngài xem xem, nếu cảm thấy hữu dụng thì giữ lại, còn nếu thấy vô dụng thì cứ gọi Thanh Mai cô nương ném đi là được."

Thanh Mai đứng bên cạnh tiến lên mấy bước đưa lưng về phía Song Nhi, nhận lấy sổ sách, nháy mắt ra hiệu với Thanh Mộc, đại nha hoàn cẩn thận nghiêm túc biến thành tiểu cô nương hoạt bát trong chớp mắt.

Song Nhi lật qua quyển sổ nhỏ màu xanh, chữ viết nguệch ngoạc, chỉ có thể tạm nhìn ra mặt chữ, còn thua xa chữ của nàng.

Nàng mỉm cười, từ khi nàng học chữ đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người viết xấu hơn cả nàng, bỗng chốc tìm được cảm giác tự tin từ trên người Thanh Mộc.

Tiếng cười của Song Nhi vang vọng trong căn phòng lộng lẫy, da mặt của Thanh Mộc đang đứng đợi ở giữa phòng cũng đủ dày nên không dễ đỏ mặt.

Di nương cười một tiếng là hắn biết nàng đang cười cái gì.

Khi còn bé hắn từng được đi học, nhưng khi đó tuổi còn nhỏ, ngồi không yên, tập được một chút đã quên hết chữ.


Bây giờ sau khi đi theo gia, không muốn bị gia ghét bỏ cho nên mới đi theo quân sư học hỏi, không có thầy dạy đàng hoàng, luyện chữ chỉ viết trên mặt cát, sách vở ít đến mức đáng thương.

Có lẽ cho tới bây giờ, người biết chữ mà có thể nhận ra được chữ hắn viết là tốt lắm rồi.

Quyển vở nhỏ rất dày, mặc dù chữ hơi to.

Song Nhi nhìn kỹ xuống dưới, chưa nói đến chữ đẹp như hoa như ngọc, nhưng cũng rành mạch rõ ràng, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục Thanh Mộc.

Tuy là một hạ nhân nhưng năng lực lại không tầm thường, trên quyển vở này ghi chép tỉ mỉ nguồn gốc của những sổ sách này, tổng chi tiêu, tổng lợi nhuận, vấn đề nổi bật và phương pháp giải quyết.

Không khó để nhìn ra được hắn nắm rõ những sổ sách này trong lòng bàn tay, nếu không thì không thể viết ra được thứ này.

Tuy hắn làm theo mệnh lệnh của Lục Hằng, nhưng Song Nhi cũng gọi Thanh Mai mở túi bạc của nàng.

Cho dù Thanh Mộc thật thà hay giả dối, có quan hệ tốt với hắn vẫn tốt hơn trở mặt.

Thanh Mộc lấy lòng Song Nhi xong, hí ha hí hửng ra khỏi viện Sơn Thạch, dỗ di nương vui cũng là dỗ gia vui, không phải sau khi dỗ được gia, tiền và vợ đều đến hay sao.

Tiểu nha đầu của viện Sơn Thạch lặng lẽ quan sát Thanh Mộc từ lúc vào viện, nhìn dáng vẻ vui mừng mà tiểu nha đầu ngày đêm mong nhớ kia, nàng trừng mắt nhìn Đông Sương phòng đầy tức giận.


Đã là di nương của gia rồi còn mê hoặc Thanh Mộc tiểu ca điên đảo thần hồn.

Lúc A Cúc ôm chăn đệm màu xanh đậm thêu hình cành trúc ra khỏi phòng ngủ của Lục Hằng, đúng lúc nhìn thấy Thanh Mộc đi ra khỏi Đông Sương phòng, nha đầu Thanh Mai kia của Song di nương còn đứng ở hành lang sương phòng vẫy tay với Thanh Mộc.

A Cúc siết chặt chăn đệm trong tay, nàng trông thấy một Thanh Mộc vốn ăn nói cẩn thận với những nha hoàn như các nàng, nay lại cười tươi với Thanh Mai, hai mắt cong như trăng lưỡi liềm.

Nàng cau mày, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm "Chủ tử thế nào thì nha đầu thế nấy" không ngừng, vừa đi về phía phòng giặt quần áo của viện Sơn Thạch, không phải đưa cho tiểu nha đầu giặt, mà nàng tự đến phòng giặt quần áo múc nước giặt.

Bước vào tháng mười một, tiết trời dần trở lạnh, vừa đưa tay vào nước, A Cúc đã rùng mình một cái.

Nàng là nhị đẳng nha hoàn trong phòng Lục Hằng, tiền tiêu hàng tháng cao, cũng không phải làm nhiều việc, là đối tượng mà đông đảo các tam đẳng nha hoàn và các tiểu nha hoàn không có cấp bậc vẫn luôn ngưỡng mộ.

Mấy việc như giặt chăn đệm và quần áo của chủ tử này đều do tam đẳng nha hoàn bên dưới nàng làm, còn nàng chỉ cần phụ trách giám sát là được.

Không biết gần đây Lục ma ma bị làm sao, rất hay nhắm vào nàng, nàng đã phải giặt từng đống chăn đệm nhiều lần lắm rồi.

A Cúc vuốt vuốt chăn đệm ướt nhẹp sau khi bị nhúng vào nước, trong lòng đang rất kìm nén.

Sau khi Song di nương vào ở Đông Sương phòng, Tam gia không đến phòng chính của hắn nữa, bình thường ngày nào cũng tắm rửa, thay quần áo, nhưng gần đây tắm rửa cũng ít đi.

Song di nương quấn lấy Tam gia không rời, đúng là yêu tinh.


"A Cúc, nước lạnh thế này mà sao ngươi không đun chút nước nóng hả?" Tử Nam đi theo A Cúc đến phòng giặt quần áo, thấy sắc mặt nàng không tốt nên khẽ nói, dịu dàng nhắc nhở.

Mấy ngày nay Tử Nam không có nhiều việc, thỉnh thoảng đến viện tử cũng chủ yếu chỉ để quan sát động tĩnh của Đông Sương phòng.

Thời gian càng lâu, nàng càng không có lòng tin, Tam gia Lục Hằng như bị trúng ma chú của Song Nhi vậy, không giải được, cũng không thoát ra được.

Lại còn mời tiên sinh đến dạy cho nàng, mỗi lần nàng giả vờ đi ngang qua nghe thấy lời vị tiên sinh kia nói, nghe thấy tiếng đàn, nghe thấy giọng nói ngày càng tự tin hơn của Song Nhi, Tử Nam hận không thể xông vào.

Vốn dĩ người ở trong đó hưởng thụ vàng bạc châu báu, hưởng thụ tơ lụa, nhận được sự phục vụ của nha hoàn phải là nàng mới đúng.

"Là Tử Nam à.

" A Cúc nghe thấy tiếng nói thì quay đầu, Tử Nam đang đứng sau lưng nàng với khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng, trở nên ngày càng thanh tú động lòng người hơn, đau lòng nhìn tay nàng.

Hai bàn tay nàng vò giặt ngâm trong chậu, ngón tay cứng đờ lại tiếp tục làm viêc, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Bây giờ vẫn chưa lạnh lắm, không sao đâu."

"A Cúc." Tử Nam nói.

Giọng nói đầy nghiêm trọng.

A Cúc nghe thấy vậy, cúi đầu xuống, tay tiếp tục giặt chăn, hai mắt vô cùng chua xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận