Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Tử Nam là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Lục Hằng, mặc dù không có mặt mũi trước mặt Lục ma ma như Nghênh Xuân, nhưng quyền sai bảo tiểu nha hoàn đun một ít nước nóng vẫn phải có.

Trong những ngày như thế này, nóng nước thường được chuẩn bị sẵn, sai bảo xong, một lát sau đã có một bà tử nhấc một thùng nước nóng đến, rót vào trong chậu.

Trong chớp mắt, ngón tay A Cúc dễ chịu hơn nhiều so với vừa nãy.

"Thế nào rồi, còn lạnh nữa không?" Tử Nam lấy một khăn thêu trắng ngần ra, mỉm cười lau đi vết bọt xà phòng dính trên mặt A Cúc.

"Không lạnh, không lạnh, Tử Nam, ngươi tốt với ta quá." Nước mắt A Cúc như chực trào, cảm động nhìn Tử Nam.

Bởi vì thái độ của Lục ma ma thay đổi cho nên mấy ngày hôm nay, những tỷ muội thân thiết trước kia của nàng đều xa lánh, chỉ còn mỗi Tử Nam vẫn giúp đỡ nàng như vậy.

"Nha đầu ngốc, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai được nữa, ngươi giống muội muội ruột của ta vậy đó, ta rất vui khi chăm sóc cho ngươi." Tử Nam cười, như một đại tỷ tỷ dịu dàng dễ gần, bao dung lấy sự tự ti và bất an của tiểu muội muội.

"Tử Nam, chắc chắn ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt." Nước mắt A Cúc vòng quanh, mỉm cười hứa với Tử Nam.

Tử Nam nhẹ nhàng gật đầu, như một tiểu thư khuê các hiền hoà.

...

Bận rộn đến mức chân không chạm đất suốt năm ngày, đột nhiên bây giờ được rảnh rỗi, Song Nhi lại không biết nên làm gì, cảm giác làm gì cũng không có tinh thần, khó tập trung được.

Thanh Mai nhìn thấy Song Nhi lật qua lật lại vài trang sổ sách rồi buông xuống, lấy hộp thêu ra thêu được vài mũi kim rồi cũng cất đi, cầm bút lông muốn luyện chữ nhưng một lát sau lại vạch một đường xiên lớn chiếm hết cả nửa trang giấy.

Thanh Mai không kìm được nữa, bèn hỏi Song Nhi: "Di nương, ngươi sao vậy?".

Nàng hầu hạ di nương lâu như vậy, chưa từng thấy có lúc nào di nương khác thường như thế.

"Không sao, cũng không biết nên làm gì đây, khó có lúc được nghỉ, làm những chuyện thường ngày hay làm này cũng không tập trung được." Song Nhi nhàm chán gõ lên mặt bàn, âm thanh lộc cộc vang lên quanh quẩn trong căn phòng chỉ có hai người bọn họ.

Không có giờ dạy học của tiên sinh, cũng không có A Hằng ở đây, thời gian trôi qua thật chậm chạp.

"Hay là di nương ra đường đi dạo đi." Lần trước Tam gia đã từng nói với nàng, lúc rảnh rỗi nếu di nương mang đủ hộ vệ thì có thể đi dạo trên đường.

Chờ ở trong phủ suốt một thời gian dài như vậy, ngày nào cũng như ngày nào, ai cũng sẽ bị bức bối không chịu được.

"Ra đường?" Song Nhi nghe thấy Thanh Mai nói thì ánh mắt sáng rực lên, nhưng sau đó chợt vụt tắt: "Ta là di nương, di nương không có chuyện gì đặc biệt thì không thể ra khỏi phủ được..." Nhưng chưa nói hết câu, Song Nhi lập tức nhận ra mình là di nương rồi mà, di nương không giống nha hoàn thông phòng.


Lúc Phan ma ma dạy bảo các nàng, không nghĩ đến chuyện các nàng có thể trở thành di nương trong thời gian ngắn ngủi đến như vậy, cho nên những lời dạy chỉ toàn những quy định mà nha hoàn thông phòng phải tuân theo.

Quy định của nha hoàn thông phòng phức tạp hơn rất nhiều so với nha hoàn bình thường.

Lúc nha hoàn bình thường thay phiên nghỉ ngơi, chỉ cần bẩm báo với ma ma quản sự là có thể ra ngoài đi dạo vài vòng, mua mấy món đồ trang điểm như hộp phấn, hộp son, dây buộc tóc, kẹp hoa gì đó.

Nhưng nha hoàn thông phòng mà không có sự đồng ý của chủ tử thì hoàn toàn không thể ra khỏi phủ nửa bước.

"Ta có thể ra ngoài sao?" Song Nhi lập tức ngẩng đầu, nhìn sang Thanh Mai với ánh mắt sáng lấp lánh.

"Đương nhiên là có thể, Tam gia chính miệng nói, chỉ cần di nương mang đủ hộ vệ, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi." Thanh Mai gật đầu khẳng định, thuật lại lời nói của Lục Hằng cho Song Nhi.

Song Nhi vội vàng đứng dậy, không để ý đến những lễ nghi đi đứng học được mấy hôm nay, bước nhanh vào phòng trong, đồng thời không thể giấu được vui mừng, dặn dò Thanh Mai: "Thanh Mai, mau sai tiểu nha hoàn đi tìm Thanh Mộc, sau đó ngươi vào thay trang phục cho ta.

Chúng ta sẽ lên đường đi dạo phố."

Thanh Mai hành động nhanh nhẹn, vừa đi ra khỏi viện, không lâu sau Thanh Mộc đã nhận được tin tức, sau khi chuẩn bị kỹ càng nhân lực, hắn sai nha hoàn trở lại bẩm báo.

Thanh Mai thay cho Song Nhi một bộ váy ngắn màu hồng có thêu hoa bách hợp, ngoài một trâm cài nam châu hơi quý giá một chút thì những đồ trang sức còn lại đều rất bình thường, vòng tai cũng không đeo.

Thoáng nhìn đã thấy vẻ thanh tao trang nhã.

Sau khi ra khỏi viện Sơn Thạch, Thanh Mai lại vội vàng chạy về lấy một chiếc áo choàng mỏng mới được đưa đến Đông Sương phòng.

Chiếc áo có màu vàng nhạt, dùng kim tuyến màu trắng đính lên tạo thành đoá phù dung tinh tế xinh đẹp, nhưng không quá rõ ràng, phải nhìn kỹ mới có thể cảm nhận được sự tinh xảo của chiếc áo.

Nha hoàn đi theo Song Nhi ra ngoài có hai người là Thanh Mai và Xảo Nhi, chủ tớ ba người cùng ngồi một chiếc xe ngựa.

Tính cả Thanh Mộc thì phía sau có tổng cộng bốn người đi theo.

Bọn họ đều trở về từ biên quan cùng với Lục Hằng, tương đương với thị vệ.

Xe ngựa là chiếc mà Song Nhi đã ngồi khi đi điền trang, xe rộng rãi, đồ được sắp xếp cũng nhiều.

Nàng cầm một miếng bánh phù dung nho nhỏ lên bỏ vào miệng, mềm mềm ngọt ngọt, ăn được nhiều hơn so với lúc ở trong phủ.

Xe ngựa đi ra khỏi con ngõ nhỏ, người đi trên đường đông đúc nhộn nhịp, nói chuyện rộn ràng, cực kỳ sôi nổi.


Trước đây nàng từng đi đến chỗ này, nhưng chỉ là một người có thân phận thấp kém, lại không có tiền nên không dám đi dạo trên đường lớn rộng rãi này, chỉ đi đến những ngõ nhỏ.

Lần trước đi điền trang, khi nàng rời khỏi kinh thành còn quá sớm, đến khi về lại bận đùa giỡn với Lục Hằng cho nên không để ý đến, hoá ra kinh thành chân chính trông như thế này.

Song Nhi thực sự nhìn đến mức ngây ngẩn cả người, rèm ngày càng được kéo rộng ra, cảnh vật trên đường lớn cũng ngày càng đặc sắc, nàng nhìn chăm chú không chớp mắt lấy một cái.

"Di nương chúng ta đến Phượng Phi Đường đi dạo đi." Thanh Mai thấy đã đi ra khỏi phủ một lúc lâu nhưng Song Nhi chỉ lo nhìn đường cái, hoàn toàn không có ý định dừng lại ở chỗ nào.

Vì vậy cho nên nàng không thể không đưa ra gợi ý, nếu cứ đi như vậy thì có lẽ các nàng sắp đến cửa thành luôn rồi.

Phượng Phi Đường, đầu óc Song Nhi chợt hoạt động, nàng biết, đó là nơi bán châu báu và đồ trang sức nổi tiếng khắp cả kinh thành, nhưng chắc đồ trong này cũng rất đắt.

Song Nhi quay đầu, nhìn chằm chằm Thanh Mai, hai mắt mở to, sắc mặt nghiêm túc, nhìn chăm chú đến mức Thanh Mai cũng phải rùng mình.

"Di nương?" Thanh Mai lên tiếng, sau đó nhìn sang Xảo Nhi nãy giờ vẫn yên lặng không nói gì, còn khó hiểu hơn cả nàng.

"Đồ ở Phượng Phi Đường chắc là rất đắt nhỉ." Song Nhi nói khẽ.

"Đúng là đắt thật." Thanh Mai và Xảo Nhi đều gật đầu, không hẹn mà cùng nghĩ thầm trong lòng, đồ đắt như vậy mà Tam gia còn đưa đến liên tục, hộp đựng chuyên dụng của Phượng Phi Đường chất đầy trong Đông Sương phòng nhiều đến mức sắp không còn chỗ để.

Song Nhi thấy hai người không hiểu ra ý của nàng thì thở dài rồi dựa lưng vào sập ngồi, đành nói với vẻ bất đắc dĩ: "Có lẽ bạc của ta còn không đủ mua hạt châu ở Phượng Phi Đường đâu."

Vốn dĩ sổ sách các loại quà tặng của nàng đều do Thanh Mai xử lý, cho nên Thanh Mai cũng chính là người hiểu rõ nhất bây giờ nàng có bao nhiêu bạc.

Sao thường ngày nàng rất thông minh mà giờ lại trở nên ngốc nghếch như vậy chứ.

Thanh Mai lập tức nở nụ cười: "Di nương, Thanh Mộc có đi theo mà, mang đủ bạc, ngươi muốn mua gì cũng được."

Xảo Nhi cũng gật đầu, nha hoàn trở về truyền lời cho nàng nghe, Thanh Mộc tiện thể nhắn với các nàng là không cần mang bạc.

Thanh Mộc trả tiền chính là Lục Hằng trả tiền, Lục Hằng trả tiền cũng đồng nghĩa với việc có thể tuỳ ý mua, mua và mua.

Đột nhiên trong lòng Song Nhi xuất hiện một suy đoán vô cùng ảo diệu.

Từ sau khi Lục Hằng hồi kinh rồi hai người bọn họ quen biết nhau, Lục Hằng lập tức chiều chuộng nàng vô đối, nuông chiều nàng, nếu đổi lại là người có lòng dạ đơn thuần hoặc đã ham muốn hư vinh, ngạo mạn quên mình từ lâu thì sẽ mãi mãi cũng không thể rời xa hắn.

Vậy đó là mục đích mà hắn làm những chuyện này sao.


Thật lòng mà nói, nàng cũng rất ham muốn hư vinh.

Nơi trung tâm nhất ở trong kinh thành được đám người nhiều chuyện ngầm gọi là Phú Quý Hương, bắt nguồn từ câu ‘ôn nhu Phú Quý Hương’, ý chỉ nơi đó là nơi mà chỉ những người có tiền mới có thể vung tay hoang phí.

Nói tấc đất tấc vàng cũng không đủ, nếu như có một cửa hàng ở chỗ đó thì chưa nói tới mở quán kiếm tiền, mà cho người khác thuê thôi cũng đã thu về lợi nhuận rất lớn, nhưng có điều, đa số nơi đó đều nằm trong tay các nhà quyền quý.

Phượng Phi Đường là một trong những địa điểm toạ lạc ở Phú Quý Hương này, người ra vào đó đều tơ lụa phủ quanh mình, trân châu phỉ thuý tô điểm trên đầu, không phải phú cũng quý.

Thanh Mai nói chưa được bao lâu, xe ngựa đã dừng lại, Thanh Mai xuống xe trước, lấy ghế đẩu ra đặt ở dưới đất cạnh xe ngựa.

Song Nhi bước ra khỏi xe, được Thanh Mai đỡ giẫm lên ghế rồi bước xuống đất.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, Phượng Phi Đường là nơi có ba tầng lầu hiếm thấy, trên đỉnh cửa lớn có ba chữ thếp vàng, vô cùng khí phái.

Song Nhi xuống xe, dậm chân một cái ở chỗ được váy che khuất, quay đầu nhìn lại, thấy Xảo Nhi nhanh nhẹn nhảy xuống.

Ngồi lâu khiến chân hơi không thoải mái, Song Nhi oán thầm trong lòng, được người ta đỡ còn không bằng mình tự nhảy xuống.

Phượng Phi Đường có rất nhiều khách nữ, xe ngựa cũng nhiều.

Các nàng vừa xuống xe đã có một gã sai vặt mặc quần áo ngắn màu xanh đi đến dẫn phu xe đến chỗ để xe ngựa.

Thanh Mộc đi theo các nàng trả tiền, thị vệ còn lại thì đi ra đợi ở chỗ nghỉ ngơi đằng sau được Phượng Phi Đường cung cấp.

Đi vào cửa lớn là sảnh chính của Phượng Phi Đường, có rất nhiều gã sai vặt mặc quần áo ngắn màu xanh, bốn phía đặt vài cái bàn nhỏ, có mấy vị phu nhân và tiểu thư ngồi rải rác.

Một gã sai vặt bên eo có thêu tấm vải ghi số mười bảy thấy các nàng thì lập tức tiến lên đón, hơi cúi người, nói với giọng nhẹ nhàng đúng mực: "Phu nhân, ngài muốn chọn thứ gì, chỗ này của chúng tôi cái gì cũng có, phu nhân cứ nói, tiểu nhân sẽ giúp ngài tìm xem."

Song Nhi giương mắt liếc nhìn Thanh Mai.

Thanh Mai lập tức nói "Chỗ các ngươi có thứ gì tốt cứ lấy ra đây cho chúng ta xem."

Lời này không hề sai, đương nhiên mua đồ thì phải xem thứ đó có tốt hay không, có điều lại đúng lúc đụng phải cô tiểu thư khi không cũng thích gây sự.

"Ấy, đây là ai vậy, mạnh miệng thế nhỉ, lấy hết đồ tốt trong Phượng Phi Đường ra hết hả, tự nhìn xem mình có mang đủ tiền hay không đi đã chứ?" Một giọng nói chanh chua vang lên.

Mấy người Song Nhi quay đầu, lập tức bắt gặp ba thiếu nữ trẻ tuổi dẫn theo mấy nha hoàn đang chậm rãi đi xuống từ trên bậc thang.

Người nói chuyện là một cô nương mặc váy ngắn màu hồng ở phía bên trái, đi sau hai người phía trước nửa bước.

Nhưng từ xa nhìn lại, sao váy ngắn của nàng có thể so bì với bộ mà Song Nhi đang mặc trên người được, huống hồ trên người nàng còn khoác thêm một chiếc áo choàng thêu kim tuyến trắng.

Lâm Ngữ Yên tức giận nhìn nữ nhân phía dưới kia, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được Lục Diệu Hàm và Tần Xu ra ngoài đi dạo.


Trong nhà hai người này là cả gia tài bạc triệu, nàng chỉ cần đi theo chọn một vài thứ đồ nhỏ thì các nàng sẽ không bắt nàng phải trả tiền.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Tần Xu cứ ngồi hỏi mãi về chuyện của tam ca Lục Diệu Hàm.

Ngồi cả buổi mà không định mua thứ gì cả.

Thế mà nha hoàn của nữ nhân này lại dám dõng dạc như thế, đáng đời nàng đụng phải nàng, dù sao cũng chỉ là mấy gia đình nhỏ, đắc tội cũng chả có vấn đề gì to tát.

"Thập Thất này, sao loại người gì Phượng Phi Đường các ngươi cũng dám dẫn vào trong tiệm hả, lỡ đâu không trả nổi bạc thì cũng đừng nên làm trễ nải ngươi tiếp đãi những người thực sự có thể mua được đồ ở Phượng Phi Đường." Lâm Ngữ Yên tiếp tục nói, điệu bộ gọi người tên Thập Thất rất quen thuộc.

Song Nhi nghe nàng nói vậy thì giật mình, hoá ra con số trên người mấy gã sai vặt cũng chính là tên gọi ở trong tiệm của bọn họ.

Song Nhi không lên tiếng, cô nương này vừa đến đã ăn nói không coi ai ra gì như vậy.

Nếu trong nhà không có bối cảnh hùng hậu thì chính là một người ngu ngốc...!không có não.

Nàng tiếp tục giữ vững nụ cười mỉm đầy kín đáo từ khi bước vào Phượng Phi Đường là được rồi.

Thanh Mai và Xảo Nhi giận đùng đùng, liếc nhìn nữ hài áo hồng.

Người là bảo bối như thế của Tam gia, sao có thể vô duyên vô cớ bị người ta chế nhạo.

Thanh Mộc đứng phía sau bọn họ cũng giữ im lặng.

Hắn là một tùy tùng, nữ tử trong sảnh không phải tiểu thư cũng là quý phu nhân, hắn kiềm chế vẫn tốt hơn, dù sao thể hiện thái độ phẫn nộ hay bất mãn gì đó cũng đã có hai người Thanh Mai và Xảo Nhi.

Đầu Thập Thất của Phượng Phi Đường càng cúi thấp hơn, người nói chuyện là một tiểu thư nhà nghèo túng đi cửa sau, nhưng dù cho có nghèo túng cũng không phải người bọn họ có thể đắc tội.

Mà người bên này không biết rõ ngọn ngành cũng chưa từng thấy lại càng không thể đắc tội, trâm nam châu mà nàng cài trên đầu chính là đồ vô cùng quý giá.

Với tình hình như thế này, hắn cứ yên lặng quan sát là được rồi.

Các nàng không nói lời nào đã bị nữ tử áo hồng cố tình gây sự.

Nữ tử áo hồng cảm giác như mình bị lờ đi, ban đầu vốn chỉ chế giễu, bây giờ đã thực sự tức giận, lớn tiếng nói: "Người thật sự mua được được đồ tốt cũng phải lên lầu hai, lề mề trong sảnh chính này làm được gì chứ.

Hừ, có lẽ cũng chỉ là phụ nhân của đám thương nhân đê tiện vừa mới bước vào kinh thành thôi.

Ha ha, thứ không biết tự lượng sức mình."

Lầu hai?

Chủ tớ ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nhìn về phía Thanh Mộc đang đứng sau lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận