Thanh Mộc mơ hồ nháy mắt mấy cái nhìn về phía Thập Thất của Phượng Phi Đường.
Thập Thất không rõ vì sao Thanh Mộc lại nhìn hắn, sau đó nhìn ba người Song Nhi.
Ba người Song Nhi:.
.
.
"Các ngươi.
.
." Đám Song Nhi nhìn nhau, không để ý đến Lâm Ngữ Yên, nhưng những người còn lại của lầu một lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Ngữ Yên, có điều ánh mắt không có ý tốt.
Đối diện với sự tức giận và ánh mắt ghét bỏ của những người còn lại, Lâm Ngữ Yên mới hoàn hồn từ trong cơn giận.
Vừa rồi nàng như gián tiếp nói những người khác ở lầu một.
Gương mặt Lâm Ngữ Yên lập tức đỏ bừng, ánh mắt hơi chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Trong lòng biện minh cho chính mình, cũng không phải là nàng nói tất cả mọi người, thật sự là do lúc ở trong phòng bao quá oan uổng.
Nàng đúng là tiểu thư thế gia, nhưng lại là Hầu phủ chưa giải quyết được cái nghèo túng, còn đang gắng gượng chèo chống.
Trong một buổi yến hội lúc còn bé bị mẫu thân bắt đi lấy lòng tiểu thư Lục Diệu Hàm của phủ Lục Quốc Công và quận chúa Tần Xu của phủ An Vương trong lúc lòng đang không vui, cảm thấy nàng đường đường là tiểu thư của Hầu phủ mà sao lại có thể làm ra chuyện mất hết phẩm giá như vậy.
Một thời gian dài đến nhà nàng nhưng không có được đồ gì tốt, cuối cùng nàng cũng có thể muốn gì được nấy rồi.
Thế nhưng vừa nãy các nàng hoàn toàn coi nhẹ nàng, đối xử với nàng như một đứa nha hoàn.
"Ngữ Yên, đừng làm loạn." Nữ hài mặc váy ngắn màu đỏ chót, cài trâm hồng ngọc châu đứng giữa trong ba người lên tiếng, lườm Lâm Ngữ Yên một cái, rất mất kiên nhẫn.
"Được rồi" Lâm Ngữ Yên lắp bắp nói, cơn tức của nàng xả ra ngoài là được rồi, cần gì phải chống đối Lục Diệu Hàm.
Phụ thân An Vương gia của Tần Xu là biểu huynh đệ với Tiên Hoàng, hắn không có năng lực gì, cũng nhờ Hoàng Thượng khai ân nên mới nhận được vương vị.
Phụ thân và ca ca Lục Diệu Hàm đều là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, tính ra còn hùng hậu hơn cả nhà tôn thất như Tần Xu một bậc.
Sau khi Lâm Ngữ Yên yên lặng không nói gì nữa, Lục Diệu Hàm dẫn đầu cất bước đi xuống cầu thang, chậm rãi đi về phía phía Song Nhi.
Lúc Lâm Ngữ Yên vừa mới bắt đầu lên giọng, Lục Diệu Hàm vẫn đang nói chuyện với Tần Xu, mặt hơi nghiêng sang cho nên mấy người Song Nhi chưa từng chú ý tới.
Lúc này nàng quay thẳng mặt lại nói chuyện, Song Nhi lập tức nhận ra nàng là đích tiểu thư trong phủ.
Bọn họ đã từng gặp mặt khi ở Phúc An Đường, nhưng đích tiểu thư này cũng không hay đến, nàng không phải hầu hạ trong phòng cho nên mới chỉ gặp qua vài lần mà thôi.
Nàng đi theo Tề tiên sinh học lâu như vậy, Song Nhi có thể nhìn ra vài thứ từ cách ăn mặc, biểu cảm, điệu bộ của một người.
Mặc dù đích tiểu thư này cản tiểu thư kia lại nhưng đương nhiên không phải lo chuyện bao đồng của các nàng.
Bây giờ đi đến chỗ nàng thì có lẽ đã nhận ra các nàng là người của phủ Quốc Công rồi.
"Thanh Mộc, sao ngươi lại ở đây?" Lục Diệu Hàm đi đến trước mặt Song Nhi, nhưng giống như không nhìn thấy Song Nhi, mở miệng hỏi Thanh Mộc đứng ở sau cùng.
Có lẽ trong mắt nàng, địa vị của Song Nhi không bằng cả một tuỳ tùng.
Nàng thường thấy Thanh Mộc đi theo sau Lục Hằng, sau mấy lần nàng phái người tra xét Thanh Mộc này, đây là tuỳ tùng được tin cậy nhất bên cạnh Lục Hằng.
Người như vậy lại đi đằng sau một phụ nhân, cuối cùng Lục Diệu Hàm dành một ánh mắt ghét bỏ cho Song Nhi.
"Bái kiến tiểu thư." Thanh Mộc khom mình hành lễ: "Song di nương ra dạo phố, nô tài đi cùng theo hầu di nương theo lệnh Tam gia."
"Song di nương?" Lục Diệu Hàm mắt nhìn thẳng Song Nhi với vẻ kinh ngạc.
Vẻ ngoài rất mộc mạc, nhưng Lục Diệu Hàm là người thường xuyên tiếp xúc với những vật như thế này, đương nhiên nhận ra áo choàng do Tiêm Y Các làm ra.
Nam châu được đính bên trên trâm nam châu kia còn tròn nhẵn hơn cả cây trâm thô sơ mà nàng nhìn thấy lúc ở trong phòng bao.
Mặc dù chỉ thấy được một chút ống tay áo và cổ áo của váy ngắn bên trong, nhưng lại cực kỳ sáng bóng, không phải hàng bình thường, hồ điệp thêu trên giày cũng rất sống động.
"Hoá ra ngươi chính là Song Nhi, ngưỡng mộ đại danh, không thấy ở trong phủ nhưng lại gặp ở Phượng Phi Đường, duyên phận này là sâu hay cạn đây." Ánh mắt Lục Diệu Hàm lóe lên, mỉm cười nói.
Đều biết rõ thân phận của nhau, Song Nhi không thể không khom người làm nửa lễ: "Bái kiến tiểu thư." Nàng là di nương, lẽ ra phải hành lễ với Lục Diệu Hàm, Song Nhi làm tròn trách nhiệm, Thanh Mai đứng sau lưng nàng lại có mấy phần không vui.
Đột nhiên nàng hiểu ra vì sao lúc ở trong phủ di nương không thích rời khỏi viện Sơn Thạch, nàng là chủ tử nhưng cũng không phải chủ tử, thân phận xấu hổ, nhưng mà.
.
.
Lúc Thanh Mai cúi đầu hành lễ lại mím môi cười, hành động của Tam gia thật sự không giống như đối xử với một di nương.
Có đôi lúc tiên sinh dạy học cho di nương, nàng sẽ đứng đợi ở bên cạnh nghe một chút, cảm giác như đang dạy một phu nhân chân chính quản lý gia đình vậy.
"Các ngươi tới đây mua đồ trang sức sao?" Lục Diệu Hàm nghi ngờ hỏi, nàng biết Lục Hằng rất cưng chiều di nương của hắn.
Lần trước Trình thị châm ngòi ở trước mặt nàng, tuy nàng biết là mưu kế nhưng vẫn đi nói mấy câu trước mặt nương, ai ngờ không có gì tốt đẹp, bị xì xào mấy câu, nhưng như lời nha hoàn kia nói, đồ đăt như vậy mà nàng lại dám mua đồ tốt.
Lục Diệu Hàm chợt nghĩ đến một chuyện, nàng ở cùng một phủ với Lục Hằng, nhưng cơ hội gặp mặt lại rất ít, ánh mắt hắn nhìn nàng.
.
.
"Đúng là đến xem." Song Nhi cụp mi thuận mắt nói.
"Thật sao?" Lục Diệu Hàm nhớ lại chuyện Lục Hằng, cười không rõ dụng ý: "Vậy các ngươi tiếp tục xem đi, nhưng mà nữ quyến giống chúng ta đều ở trong phòng bao trên lầu để bọn họ mang trang sức lên chọn, biết chưa? Đa số người tới nơi này đều là nữ nhân, nhưng vẫn có một vài nam nhân như vậy, ngươi là thị thiếp của tam ca, nhưng đừng làm mất mặt Tam ca của ta."
Giọng điệu lạnh nhạt nhẹ nhàng lại khiến Song Nhi không thoải mái hơn cả những lời Lâm Ngữ Yên nói ban nãy.
"Vâng." Song Nhi cúi đầu ngậm bồ hòn làm ngọt.
Song Nhi dùng thái độ mềm mỏng, tính tình không giảo biện khiến Lục Diệu Hàm thật lòng cười một tiếng, thị thiếp đúng là thị thiếp, dù chủ tử có cho mặt mũi thì cũng phải xem xem bản thân có gánh nổi hay không.
Nàng quay đầu nhìn về phía một người duy nhất không mở miệng nói chuyện trong ba người: "Tần Xu, chúng ta đi thôi, đến Thiên Hạ Lâu ăn một chút gì đó rồi hồi phủ, thế nào?"
Nữ tử dịu dàng uyển chuyển cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành: "Được." Dứt lời, nàng bước lên kéo tay Lục Diệu Hàm, tỷ muội thân thiết sóng vai nhau cùng bước ra cửa, Lâm Ngữ Yên đi theo ở phía sau với vẻ mặt sụp đổ.
Một đám người ra khỏi Phượng Phi Đường, bước lên xe ngựa chờ ở đằng kia.
Hai xe ngựa châu ngọc xa hoa, phú quý đi lên phía trước, chiếc xe đơn sơ đi sau cùng.
"Phu nhân, chúng ta đi chọn đồ đi!" Mười bảy khom người, nhỏ giọng nói.
"Để lần sau." Song Nhi đáp lời, quay người rời đi.
Thanh Mộc mặt lạnh đi theo ra khỏi Phượng Phi Đường, trong lòng tính toán đợi đêm nay gia trở về, nhất định hắn phải thêm mắm dặm muối rồi bẩm báo với gia.
Không phải là hắn làm không tốt, mà chủ yếu là do muội muội ruột của ngươi quá khiến người ta bực mình.
Chắc chắn không phải hắn không hiểu rõ quy định của Phượng Phi Đường.
Lúc hắn đi đến đây với gia cũng chỉ ngồi chọn ở sảnh chính, ai biết lại có quy định như vậy chứ.
Bọn thị vệ đánh xe ngựa ra, Song Nhi lên xe hồi phủ.
Dịp ra ngoài hiếm hoi lại bị phá hỏng như vậy.
Bên trong Thiên Hạ Lâu, Tần Xu ngồi đối diện với Lục Diệu Hàm, còn Lâm Ngữ Yên đã bị một câu thuận miệng của Tần Xu đuổi về trước khi bước vào Thiên Hạ Lâu.
Tần Xu khẽ nhấp một ngụm trà toả hương bốn phía, hỏi Lục Diệu Hàm như chỉ thuận miệng mà thôi: "Phụ nhân kia là thiếp thất của tam ca ngươi sao?"