Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Lục Diệu Hàm gật đầu, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm Tần Xu.

"Diệu Hàm, ta gả cho ca của ngươi, làm tam tẩu của ngươi thì sao?" Tần Xu nói thẳng, biểu cảm trên khuôn mặt ngọc ngà như đoá phù dung không hề thay đổi.

Điệu bộ hững hờ khi nói ra những lời liên quan đến đến danh dự của nàng này như không phải do nàng thốt ra.

"Vậy không bằng ngươi gả cho Lục Hằng làm tam tẩu của ta, còn ta gả cho Tần Ninh làm đại tẩu của ngươi?" Lục Diệu Hàm cười nói, đôi mắt mở to, ánh mắt chăm chú đến mức toả sáng.

Tần Xu đặt chén trà xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vệt trà thừa dính dưới môi, sau đó mới dịu dàng nói: "Gia thế của chúng ta không thể gả nữ nhi cho nhau được mà?" Âm cuối kéo rất dài, sự do dự trong câu nói rất rõ ràng, những người hiểu rõ nàng sẽ đều biết lòng nàng đã lung lay rồi.

Lục Diệu Hàm là tỷ muội thân thiết cùng lớn lên với nàng, hiểu ý trong lời nói của nàng: "Nói thì nói như thế, nhưng nếu như nữ nhi nhà mình đồng ý thì chắc hẳn phụ mẫu cũng không muốn ngăn cản quá mức, cũng không phải trong kinh chưa từng xảy ra chuyện này." .

"Như vậy sao..." Tần Xu nhẹ giọng nói, mấy chữ cuối cùng nhỏ dần rồi biến mất hẳn bên khoé môi, nụ cười tươi tắn như hoa.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, cười đùa rời khỏi Thiên Hạ Lâu rồi đi đi dạo Tiêm Y Các, bọn nha hoàn mang theo từng bao đồ lớn của bên mình hồi phủ.

Song Nhi trở về sớm hơn, đến viện Sơn Thạch lúc sắp hết giờ Mùi, thời gian không có đuổi rơi, ăn bánh ngọt mà tiểu nha hoàn vừa bưng lên, nhàn nhã nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên một cái võng để giết thời gian.

Cũng không phải chuyến đi ra ngoài ngày hôm nay không có bất kỳ thu hoạch nào.

Lúc nhìn thấy những đồ trang sức lấp lánh ánh vàng được bày biệm trên Đa Bảo Các ở sảnh chính của Phượng Phi Đường, nàng đã để ý đến bên cạnh đồ trang sức có tờ giấy, trên đó viết những con số, rất dễ dàng nhận ta đây là giá tiền của đồ trang sức, đúng là đắt đến mức khiến người ta líu lưỡi.

Lục Hằng lại còn thường xuyên tặng cho nàng, nếu như nàng cầm đi đổi hết toàn bộ số đó thành bạc thì có phải nàng thực sự giàu to rồi không.

Song Nhi càng nghĩ càng vui sướng, mạnh mẽ mở mắt, đồ trang trí của Đông Sương phòng lọt vào tầm mắt.

Được rồi, nàng không thể nào cầm đi bán được, nhưng mà, Song Nhi cắn ngón tay, nàng được Lục Hằng cho nhiều đồ đắt như vậy, có phải nên đổi cách khác ngoài việc hầu hạ hắn trên giường không nhỉ.

Nàng cũng không biết gì nhiều, để cảm ơn hắn thì tốt nhất vẫn là nàng tự làm đồ gì đó rồi tặng hắn.

Bạc của nàng đều do Lục Hằng cho, mua đồ tặng khác gì trả lại đồ hắn tặng bằng cách thức khác đâu chứ.

Với cái tính cách kia của hắn, không tức mới là lạ đấy.


Mọi khi từng tặng đồ thêu rồi, lần này đổi cái khác.

Đổi cái khác? Đổi cái gì mới được chứ? Song Nhi nhẹ nhàng lấy tay gõ đầu, vắt óc suy nghĩ, sau khi nhìn sang đĩa ăn trên bàn nhỏ, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.

Nàng có thể tự tay nấu cơm cho Lục Hằng, tay nghề của nàng hồi mới tám tuổi rất tốt, nếu như sau khi vào phủ đến Phúc An Đường không bị Hoàng ma ma để ý, nàng cảm thấy rất có thể nàng sẽ trở thành nữ đầu bếp.

Ừm, nhưng mà như vậy thì quá nửa là không thể trở thành di nương của Lục Hằng được.

Song Nhi làm chủ tử lâu cũng có uy nghiêm, sau khi khuyên can không có kết quả, Thanh Mai đành phải thay quần áo cũ thuận tiện hơn cho nàng, cùng Song Nhi đi đến phòng bếp nhỏ của viện Sơn Thạch.

Nơi quan trọng như phòng bếp do chính Lục ma ma tự quản lý, Song Nhi trên đường đến phòng bếp không lâu thì Lục ma ma nhận được tin, cười cười nhắn lại một câu "Theo di nương đi, nếu như đồ ăn không kịp thì đến phòng bếp chính nhận thức ăn là được."

Mấy nữ đầu bếp đang tất bật chuẩn bị bữa tối, bị lời của Lục ma ma khiến cho thấp thỏm không yên, bèn dời đồ đạc của các nàng, để trống chỗ cho Song Nhi đến thể hiện tài năng.

"Các ngươi để cho ta một cái nồi là được rồi.

" Song Nhi kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp một hồi rồi dặn dò.

"Lục ma ma mới vừa nói, để di nương ngài làm trước, nếu như thật sự không kịp thì cứ đến phòng bếp chính lấy đồ ăn." Một ma ma quản sự phòng bếp cẩn thận trả lời.

Song Nhi gật đầu không nói qua nói lại quá nhiều, sở dĩ phòng bếp nhỏ được gọi là phòng bếp nhỏ bởi vì được dùng để nấu cơm cho chủ tử, cũng không hẳn là quá rộng rãi.

Nếu nhân số trong phòng bếp có thêm nàng và Thanh Mai càng ít chỗ hơn, vậy nên ít người thì làm việc sẽ thoải mái hơn.

Một đám người chỉ để lại hai người trợ giúp cho nàng, còn lại đều lui ra hết.

Kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, Song Nhi lại phải thốt lên phủ Lục Quốc Công có tài nguyên phong phú, đồ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, ty tỷ các loại đặc sản, cái gì cũng có.

Song Nhi suy nghĩ, đã nhiều năm như vậy nàng không nấu ăn, trước tiên cứ làm đồ đơn giản thôi, lỡ như làm gì đó phức tạp mà không thành công thì cả viện Sơn Thạch phải đến đầu bếp phòng xin đồ.

Đến lúc đó chắc chắn nguyên nhân sẽ được lan truyền khắp phủ, nàng cũng không muốn trở thành trò cười.

"Bây giờ các ngươi làm thịt một con cá cho ta đi." Song Nhi nói.


Vừa nãy lúc nàng đi vào bếp đã nhìn thấy ở phía trước có một cái chum lớn có rất nhiều cá trích đang tự do bơi lội, nhảy nhót tưng bừng ở trong đó.

Vừa hợp làm món canh đậu hũ cá trích đơn giản, vừa ngon vừa bổ dưỡng, nhưng chủ yếu vẫn là do nàng thích ăn.

Trong lúc nữ đầu bếp làm thịt cá, Song Nhi đích thân ra trận lấy một miếng đậu hũ trắng, cắt thành từng khúc nhỏ hình vuông, rắc thêm chút muối rồi bỏ vào nồi nước đun sôi một hồi.

Đồng thời rửa sạch cá trích, thêm ít muối, ướp gia vị Trúc Diệp Thanh một lát, đến lúc gần nấu thì rửa sạch lần nữa.

Vẩy ráo nước trên thân cá, đặt chảo lên bếp làm nóng, sau đó đổ dầu vào, để nhỏ lửa rồi thả cá vào dầu chiên để giữ nguyên hình dáng của cá.

Sau khi cá đã đủ định hình thì thả vào nước sôi, cho gừng và hành tây, đậu hũ trắng đã vớt ra vừa nãy vào nấu thêm một lúc nữa.

Vậy là canh đậu hũ cá trích thơm ngon đã xong rồi.

Trừ món đó ra, Song Nhi còn chuẩn bị ít thức ăn bình thường, ví dụ như cải trắng xào dấm, rau hẹ hộp, thịt xào tỏi, canh gà mà nữ đầu bếp đã hầm một ngày, cùng với ít hoa quả tráng miệng sau bữa ăn.

Nhưng dù sao cũng chưa quen, làm xong một bữa cơm, chân trời cũng dần phủ màu đen.

Thanh Mai đứng chờ ở phòng bếp đến nửa chiều, một luồng hơi dầu mỡ bám lên, nàng đã dự đoán từ trước, chuẩn bị xong nước nóng ở trong phòng.

Song Nhi được hai người Thanh Mai và Xảo Nhi hầu hạ tắm rửa, thời tiết lạnh, ngâm nước nóng rất dễ chịu.

Song Nhi nhắm hờ mắt, dựa vào thùng tắm một hồi lâu mới được các nàng đỡ ra, một thân ngọc ngà khiến hai người cực kỳ ngưỡng mộ.

Được người hầu hạ lau phấn son, lau khô mái tóc ẩm ướt, thay áo choàng tắm, mặc một bộ váy ngắn mềm mại màu đỏ vào, nổi bật làn da xinh đẹp trắng hơn cả tuyết của nàng.

Vừa đúng lúc Lục Hằng trở về, Song Nhi tính toán thời gian để hạ nhân chuẩn bị xong đồ ăn lúc hắn vừa vào nhà, liếc mắt đã phát hiện đồ ăn không giống thường ngày.

Hắn nhìn thoáng qua Song Nhi, bước vào tịnh phòng của nàng mà không chú ý đến vẻ kiêu ngạo sáng loáng trên mặt nàng, gần đây trời lạnh, hắn toàn đến thẳng chỗ Song Nhi rửa mặt.

Lục Hằng chỉ đi rửa cái tay, thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, một lát sau bước ra với trường bào màu đen, đối xứng với màu đỏ tươi của Song Nhi.


Dưới ánh sáng dìu dịu của dạ minh châu có thêm mấy phần kiều diễm, nhưng lúc này tâm tư của bọn họ lại không nằm ở đây.

Hai người Thanh Mai và Xảo Nhi đứng hai bên mở hết tất cả nắp dậy, từng hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thức ăn hoà với mùi thơm của cơm, Song Nhi tự cảm thấy rất tốt, cho người chia thức ăn bỏ thêm miếng cải trắng, chua ngọt chua ngọt, Lục Hằng ăn cứ gật gù suốt, là hương vị trong trí nhớ của hắn.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Mắt hạnh của Song Nhi mở to, nhìn Lục Hằng đầy vẻ chờ đợi.

Sau khi nấu xong nàng đã nếm thử mùi vị trước, cảm thấy không tệ lắm, cũng không biết Lục Hằng ăn quen rồi có thích không.

"Không tệ." Lục Hằng đáp đơn giản.

"Cũng không tệ? Ngươi không cảm thấy hơi khác bình thường sao?" Song Nhi ngậm môi dưới dò hỏi.

"Có gì không giống sao?" Lục Hằng uống sạch canh cá trích trong bát.

Song Nhi tràn trề hi vọng được khích lệ trong lòng, chỉ đành bình thản trả lời: "Không có gì không giống, ngươi ăn thêm một chút." Nói rồi đưa từng miếng cơm vào miệng.

Lục Hằng dùng bữa rất nhanh, bởi vì hắn là người dù không muốn ăn cũng dùng bữa rất mau lẹ, cho nên Song Nhi ăn xong rất nhanh.

Nàng nấu ăn dựa vào sức ăn của hai người cho nên trên bàn cũng không còn sót lại gì.

Sau khi Thanh Mai cho người vào thu dọn, Song Nhi không có tâm trạng chơi đùa nói chuyện phiếm với Lục Hằng, cho nên đã đi súc miệng, lau mặt rồi lên giường nằm từ sớm.

Sau bữa tối Lục Hằng đều phải đến thư phòng xử lý công việc, bình thường chỉ cần không phải quá muộn, nàng sẽ luôn đợi hắn.

Nhưng hôm nay, Song Nhi cuộn chăn, xoay người, quyết định tự đi ngủ.

Ai ngờ nàng vừa nhắm mắt được một lát thì nghe thấy âm thanh sột soạt vang lên sau lưng, Song Nhi nghiêng đầu, thấy Lục Hằng đang cởi áo ngoài treo lên kệ áo khắc hoa làm bằng bằng gỗ tử đàn.

Hắn vừa quay đầu lại đã đối mặt với ánh mắt hơi hờn giận của Song Nhi.

Trong lòng buồn cười, ở kiếp trước nàng cũng từng nấu ăn cho hắn, hơn nữa không chỉ một lần.

Từ lần đầu tiên hắn đã biết là nàng làm, huống chi cẩn thận suy nghĩ thì những đồ ăn đó cũng không phải thứ mà nữ đầu bếp có thể làm được.

Trong lòng cười nhưng trên mặt vẫn là vẻ trầm tĩnh.

Song Nhi không sợ, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lật người đưa lưng về phía hắn.

"Song Nhi." Lục Hằng nhẹ nhàng gọi, sau đó lên giường nằm bên ngoài, một tay kéo Song Nhi vào trong ngực.


Song Nhi vặn vẹo người để thể hiện sự bất mãn, nhưng Lục Hằng ôm nàng rất nhanh, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

Lục Hằng cũng không phải Liễu Hạ Huệ, nữ nhân yêu mến nằm trong ngực, Lục Hằng cảm thấy thế này mà còn khống chế được mình thì không phải là nam nhân nữa.

"Đừng nhúc nhích." Nhịn một hồi, bỗng nhiên Lục Hằng nhỏ giọng gằn lên, Song Nhi đang vặn vẹo chợt khựng lại.

Không phải vì Lục Hằng, mà là nàng cảm nhận được cây gậy sau lưng nàng cực kỳ rõ ràng.

"Tên du thủ du thực" Song Nhi đột nhiên nhớ tới một câu chửi người ở quê nàng, có ý nghĩa tương đương với "đồ háo sắc" ở trong kinh thành.

"Vâng, ta là tên du thủ du thực, vậy ngươi đây khiến tên du thử du thực này trở nên du thủ du thực hơn thì được gọi là gì đây? Bảo bối trong tim của tên du thủ du thực?" Lục Hằng trêu đùa.

Song Nhi đỏ mặt, Lục Hằng trên giường là lúc hắn không đứng đắn nhất, từ một tướng quân trầm ổn biến thành một thiếu gia ăn chơi, một chàng công tử nhà giàu xinh đẹp đến mức khiến người ta mất hồn.

"Không quan tâm ngươi nữa." Nói không lại Lục Hằng, Song Nhi đành nhắm mắt.

"Thật sự không để ý tới ta?" Lục Hằng xích lại gần, ẩm ướt hôn lên vành tai Song Nhi, tiếng rên khẽ nhàng vang lên.

Vành tai Song Nhi mẫn cảm, không cần Lục Hằng làm gì nữa, cả người Song Nhi đã mềm đi, không còn sức lực, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Bọn họ chưa từng thử động tác từ phía sau, đây là lần đầu tiên Lục Hằng hưng phấn đến mức không chịu được.

Dù đã quá nửa đêm nhưng lại giày vò Song Nhi rất nhiều lần, cuống họng cũng khàn đi.

Lục Hằng vừa dỗ ngon dỗ ngọt Song Nhi, vừa cử động không ngừng nghỉ.

Thanh Mai và Nghênh Xuân gác đêm nghe thấy âm thanh, đỏ mặt nhìn nhau, dù vậy trong lòng Thanh Mai vẫn thấy vui vẻ.

Những bà tử kia nói, nam nhân thích làm việc này với một nữ nhân, vậy chắc chắn nữ nhân này có vị trí không hề tầm thường trong lòng nam nhân đó.

Tam gia thích làm việc này với di nương, tần suất còn rất cao, vậy chứng tỏ di nương chiếm được vị trí rất nặng trong lòng Tam gia.

Không biết nàng sẽ có người như vậy hay không, chỉ mới nghĩ đến đó mà Thanh Mai đã xấu hổ trùm chăn lên đầu.

Di nương được sủng ái như thế, chắc chắn tương lai nàng được làm ma ma quản sự cũng không còn xa nữa.

Đúng vậy, Thanh Mai nghiêng đầu ngó ngó Nghênh Xuân ở đối diện, không thể không thừa nhận Nghênh Xuân là người tài giỏi hơn so với nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận