Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



"Gia, mọi chuyện là như vậy, Nhị tiểu thư lại giúp người ngoài bắt nạt Song di nương, di nương còn không dám phản bác.

Mấy người bọn ta cứ thế đứng giữa Phượng Phi Đường vô cùng đáng thương, tức giận đến mức di nương không mua gì đã quay về rồi..." Lục Hằng ở trong thư phòng của viện Sơn Thạch, Thanh Mộc không ngừng kể lể chuyện xảy ra ngày hôm qua.

"Có đúng là di nương tức đến mức tâm trạng không tốt không?" Lục Hằng xem binh thư trong tay, sâu kín hỏi.

Thanh Mộc chột dạ khẽ gật đầu, nhưng lại không đam lên tiếng khẳng định, tâm trạng của di nương không tốt thì sao lại xuống bếp tự tay nấu cơm cho Tam gia chứ.

"Ngươi nói quận chúa của phủ An Vương cũng có mặt ở đó?" Lục Hằng khép binh thư lại, lưng tựa vào thành ghế bằng gỗ lim, hắn cúi thấp đầu, vén một ít tóc xoã xuống ngực.

Lục Hằng từ từ nhắm hai mắt lại, ngón tay vuốt thành ghế, sắc mặt hơi lạnh lẽo.

Sau khi trở về hắn đã vội vàng để Song Nhi trở thành người của hắn, ngoài chuyện của Lục Giác còn có chuyện chức quan, không có thời gian rảnh rỗi để xử lí các nàng.

Nhưng việc đó không có nghĩa là hắn đã quên, tất cả những khổ cực mà các nàng gây nên cho Song Nhi, hắn sẽ đòi lại toàn bộ, cái giá phải trả là mọi người sẽ không bao giờ chấp nhận nỗ lực của các nàng.

"Tần Xu..." Lục Hằng cười lạnh một tiếng, đưa tay sờ soạng gương mặt của mình.

"Gia, ngươi biết quận chúa Tần Xu này sao?" Thanh Mộc nghe thấy Lục Hằng, cẩn thận hỏi.

Ngoài Song di nương ra, gia đều không để mắt đến những nữ nhân khác, chẳng lẽ bởi vì Tần Xu không chỉ là mỹ nhân tuyệt sắc, mà còn là quận chúa chính thống của hoàng thất, cho nên gia muốn đi đường tắt, thấy người sang bắt quàng làm họ?

Không đúng, Thanh Mộc hoàn hồn, phỉ nhổ suy nghĩ của mình.

Theo những gì hắn biết, mặc dù phủ An Vương này phú quý, có tước vị, nhưng trước mặt Hoàng Thượng còn không có mặt mũi bằng phủ Quốc Công bọn họ.

An Vương gia là một nhi tử không được sủng ái của Tiên Hoàng, từ nhỏ đã là thiếu gia chơi bời lêu lổng, không chịu học võ.

Chỉ dựa vào xuất thân tốt mà sống cả đời cũng không trải qua việc lớn gì, hắn rất hài lòng với tình trạng hiện giờ của mình.

Trong kinh thành có không ít người cũng bội phục An Vương gia, nhưng không phải vì hắn có xuất thân hoàng thất, mà vì hắn may mắn cưới được một Vương phi xinh đẹp tài giỏi, sinh ra và nuôi nấng được hai huynh muội rất có tài sắc ―― Tần Ninh và Tần Xu.

Tần Xu không cần phải nói, là đại mỹ nhân số một tiếp nối sau Nhị phu nhân Trình thị, người ái mộ vô số kể.

Bản thân nàng cũng là người trong trường nữ ở kinh thành, mọi người thầm suy đoán xem tên đầu heo nào sẽ đào được miếng mỡ long lanh óng ánh này.


Tần Ninh, thế tử của phủ An Vương, dung mạo tựa Phan An, phong độ nhàn nhã, học giàu năm xe, từ khoa cử nhập thế, bây giờ nhậm chức ở Hộ bộ.

Phủ An Vương này có trở thành tôn thất chạm tay có thể bỏng hay không là phải dựa vào bản lĩnh của Tần Ninh.

Lục Hằng không để ý tới Thanh Mộc, trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện của Song Nhi.

Sau một đêm tận tình, Song Nhi lại ngủ đến trưa mới tỉnh, vội vã mặc áo khoác ngoài, xông vào tịnh phòng.

Hai người Thanh Mai và Xảo Nhi đi theo phía sau.

"Tại sao không gọi ta dậy, có phải Tề tiên sinh nổi giận rồi không?" Song Nhi lo lắng hỏi.

Tề tiên sinh là người có học thức, nàng rất kính nể con người nàng và cả những lời mà Tề tiên sinh giảng dạy.

Vì vậy nàng không muốn chọc giận tiên sinh, nếu có một đệ tử đến muộn thì chắc hẳn sư phó cũng sẽ không vui.

Thanh Mai thay nước nóng, vắt khăn, lúc giở ra nóng hôi hổi, sau khi giũ mạnh hai lần mới đưa cho Song Nhi, lên tiếng trấn an: "Tề tiên sinh đã tới, nhưng Tam gia đã nói chuyện cùng Tề tiên sinh, dặn bọn ta để cho ngài ngủ, đừng nên đánh thức ngài."

Sau khi biết là Lục Hằng dặn dò, trong lòng Song Nhi thả lỏng, sự lo lắng biến thành ngượng ngùng.

Đêm qua nàng lớn tiếng như vậy, đến hôm nay lại thức dậy muộn, người hơi tinh tường nhìn một cái là biết chuyện gì xảy ra.

Không còn phải vội vàng, Song Nhi chậm rãi để bọn họ hầu hạ thay quần áo.

Vì chỉ ở trong viện cho nên Song Nhi từ chối son phấn đỏ chói trong tay nha đầu trang điểm cho nàng, chỉ bôi một ít son rồi thoa một lớp phấn nhạt.

Nàng chăm sóc bản thân rất tốt, sắc mặt hồng hào, trang điểm nhẹ nhàng càng làm nổi bật lên nhan sắc như ngọc mài của nàng l.

"Di nương, hôm nay Tam gia ở trong phủ đó." Thanh Mai đưa hộp gương cho Song Nhi chọn đồ trang sức.

Song Nhi nhíu mày: "Ở thư phòng sao?" Vừa nói chuyện vừa chọn lựa các loại trang sức trong hộp

Hộp gương của nàng đã thay đổi nhiều lần từ sau khi nàng trở thành di nương, mỗi một lần lại to hơn, quý giá hơn lần trước.

Trong hộp chia ra ngọc thạch, trân châu, mạ vàng, Xích Kim, làm bằng gỗ, bày la liệt đầy hộp, cơ bản là do Lục Hằng tặng.


Tay giơ ra chần chừ một lát, Song Nhi cầm lên một cây trâm cài tóc Xích Kim khảm đá Kê Huyết, đưa cho nha hoàn cài lên đầu, phối hợp với mái tóc đen nhánh của nàng trông vô cùng xinh đẹp.

Thanh Mai nói: "Gia gọi Thanh Mộc tới, đang cùng ở thư phòng."

"Cũng gần đến giờ rồi, dặn dò hạ nhân dọn cơm đi, ta đi gọi Tam gia."

Song Nhi mặc váy màu xanh đậm có thêu hoa và tua rua tơ vàng, váy lướt qua mặt đất, đi qua lan can hành lang màu đỏ sậm được làm bằng gỗ, Nghênh Xuân đang đứng ở ngoài cửa thư phòng.

Sau khi nàng từ nha hoàn thiếp thân trở thành di nương của Lục Hằng, đương nhiên chức vụ nha hoàn thiếp thân này thành Nghênh Xuân.

Khi Lục Hằng ở viện Sơn Thạch, nàng phải theo hầu liên tục, nhưng ban ngày Lục Hằng không đi nha môn thù cũng ở trong thư viện ngoài phủ Quốc Công, hầu hết thời gian ở viện Sơn Thạch đều ở Đông Sương phòng, cho nên thời gian Nghênh Xuân đứng đợi bên cạnh Lục Hằng cũng không nhiều.

"Di nương." Nghênh Xuân cúi người hành lễ.

"Phải vào thông báo không?" Song Nhi nói.

Nàng không phải người hay ép buộc, lỡ như lát nữa Lục Hằng trách cứ Nghênh Xuân thì không tốt.

"Gia dặn dò, di nương đến sẽ tự đi vào." Nghênh Xuân cúi đầu đáp.

Song Nhi gật đầu, đẩy cửa vào.

Tiếng nói vui cười vang rất xa, một lát sau hai người cùng nhau ra dùng bữa.

Phòng bếp nấu ăn ngon miệng, lại có Lục Hằng làm bạn, Song Nhi ăn với tâm trạng rất vui vẻ thật, hoa quả tráng miệng sau bữa ăn cũng hết sạch sau khi hai người chàng một miếng ta một miếng.

Nha hoàn dọn dẹp bàn ăn, bưng đồ pha trà lên.

Song Nhi đi theo Tề tiên sinh học được cách thưởng thức trà, Lục Hằng còn tìm được nơi uống trà Đại Tần Các cho nàng, sau khi uống rất nhiều cũng có chút cảm giác.

Bên trên khay trà màu xanh là một bộ đồ uống trà màu trắng mạ vàng.

Nha hoàn đun nước nóng xong, Song Nhi nhận lấy nhận, rót vào ấm trà và chén trà, hơi nước nóng từ từ bốc lên, giống như sương mù trên núi cao...!Ngón tay Song Nhi tinh tế trắng trẻo, cho dù động tác không phải rất thành thạo, nhưng lại làm Lục Hằng mê mẩn theo từng động tác pha trà.


"A Hằng?" Nha hoàn đã lui xuống hết, Song Nhi bưng lên một chén trà đưa đến trước mặt hắn, dịu dàng nói.

Kỹ thuật pha trà của Song Nhi cũng không tốt, nhiệt độ quá cao, thời gian quá dài, mùi thơm đặc biệt của trà không được giữ lại.

Dù vậy nhưng rõ ràng Lục Hằng vẫn vui vẻ uống hết.

Trong lời trò chuyện qua lại liên miên của hai người, bình trà dần thấy đáy.

"Song Nhi, đêm nay ngươi đi thỉnh an tổ mẫu với ta đi." Lục Hằng gác lại chén trà, vội vàng nói không kịp chuẩn bị.

Hôm qua tổ mẫu đã về phủ, tối nay mọi người muốn cùng ăn cơm với nàng ở Phúc An Đường, tổ mẫu đón nhận Song Nhi, đưa Song Nhi ra trước mặt mọi người lúc có nàng ở đây là thời cơ tốt nhất.

Hắn không muốn để nữ nhân của hắn mãi mãi chỉ đứng sau lưng hắn, hắn muốn nàng sóng vai đi bên cạnh, hắn muốn nàng có khả năng tự bảo vệ mình.

"Ta đi có được không?" Song Nhi nhíu mày nói.

Lúc ở điền trang, nàng thỉnh an lão phu nhân mỗi ngày, chưa có ngày nào nghỉ, nhưng đó là vì chủ tử ở điền trang chỉ có hai người bọn họ, nếu nàng không đi thỉnh an thì chứng tỏ không biết thứ bậc lễ nghĩa.

Nhưng bây giờ ở trong phủ Quốc Công, có rất nhiều chủ tử, nàng mà đi tham dự vào chỗ đông vui thì sẽ thành không biết thân phận của mình trong mắt người.

"Sao lại không tốt, tổ mẫu đã tặng cho ngươi bao nhiêu đồ tốt như vậy, ngươi chỉ đi thỉnh an thôi thì có làm sao chứ?" Lục Hằng đáp lời.

Song Nhi trợn mắt trừng một cái, đứng dậy, nàng nói về chuyện này sao?

Ài, chuyện hắn đã quyết thì nàng có nói nhiều cũng vô dụng.

Nàng dậy trễ, giữa trưa cũng không nghỉ trưa nữa mà đánh một ván cờ với Lục Hằng, sau khi bị thua tơi tả cuối cùng đã tới giờ đi học.

Một người trong tay mình từ thân phận nô tỳ biến thành phu nhân đoan chính trưởng thành, vứt bỏ mấy hành vi của Lục Hằng, Tề tiên sinh cảm thấy vô cùng hài lòng với thành tựu này của bản thân.

"Ta đã dạy cho ngươi hầu hết những quy củ và lễ nghi mà ngươi cần phải học rồi, chỉ cần bản thân ngươi thường xuyên ôn tập lại là được, sau này không cần đến học mỗi buổi sáng nữa." Tề tiên sinh nghiêm nghị nói.

Trong lòng cũng rất giận Lục Hằng, Song Nhi là nha đầu học nhanh nhất mà nàng từng dạy.

Nếu như Lục Hằng không cương quyết nói buổi sáng Song Nhi không dậy được.

còn cắt mất giờ học buổi sáng thì nàng đã muốn luyện thêm cho Song Nhi một thời gian nữa.

Sau một buổi chiều học hành căng thẳng, Lục Hằng canh thời gian tới tìm Song Nhi.

Nếu muốn đến Phúc An Đường thì không thể qua loa, may là Lục Hằng muốn chừa chút thời gian để Song Nhi nghỉ ngơi rồi mới đi cho nên đến gọi nàng trước.


Song Nhi trở về phòng, trước tiên đi rửa mặt, sau đó khéo léo trang điểm lại lần nữa.

Nàng gỡ trâm cài tóc mang lúc chiều xuống, đổi thành một cây trâm làm bằng gỗ hoa đào mà Lục lão phu nhân tặng cho nàng, đưa lại gần mũi còn thoang thoảng hương thơm.

Song Nhi nghe Lục Hằng nói đây là một loại gỗ cực kỳ hiếm tên vãng sinh mộc, chỉ một khúc như vậy thôi cũng đáng giá ngàn vàng, là bảo vật chân chính.

Váy áo vốn có màu đậm, tăng thêm sự trưởng thành và trầm tĩnh cho nàng.

Song Nhi giơ váy lên ướm thử rồi xoay vài vòng trước gương bạc, cuối cùng vẫn quyết định mặc.

Nàng là di nương còn sống duy nhất trong phủ, dù nhìn từ góc độ nào, nàng cũng nên cẩn thận từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất trong lời nói cho đến hành động.

Ví dụ như quần áo không nên quá sặc sỡ, dễ thành người chỉ quan trong chuyện váy vóc lụa là.

"Xảo Nhi, ngươi lấy tấm đeo trán bách phúc mà ta thêu ra đi." Sau khi chuẩn bị cho bản thân xong xuôi, Song Nhi tìm xem nên tặng thứ gì mới tốt.

Đã rất lâu rồi nàng không gặp Lục lão phu nhân, nếu đi tay không cũng không hay lắm.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra sự thật bất đắc đó dĩ là đồ của nàng đều đến từ Lục Hằng.

Nàng có thể làm đồ ăn cho Lục Hằng nhưng không thể làm cho Lục lão phu nhân được, chưa nói đến chuyện bây giờ không còn kịp thời gian, mà đồ ăn nàng làm cũng không thể ngon được như các nữ đầu bếp, việc nghĩ xem nên phối hợp những món gì với nhau lại càng không hợp với nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như nàng có thể làm ít đồ thêu tay.

Xảo Nhi đáp lời, lấy tấm đeo trán từ trong ngăn tủ của Song Nhi ra, tấm đeo trán có màu đen, nàng dùng kim tuyến, ngân tuyến và dây đỏ đê thêu lên các loại chữ Phúc lớn nhỏ khác nhau, nhìn rất quý giá.

"Di nương, đêm nay mang cái này đi sao?" Thanh Mai thấy phu nhân lấy tấm đeo trán mà nàng mất một tháng mới làm xong ra, bèn lên tiếng hỏi.

Lúc di nương làm nó, Thanh Mai cũng biết là muốn tặng cho lão phu nhân, nhưng nàng nghĩ có lẽ sẽ tặng vào một dịp lễ lớn.

Một ngày bình thường như hôm nay, nàng tặng cái này thì công sức một tháng ròng không còn nữa.

Quan trọng đây là vật mà nàng chuẩn bị cho dịp sinh nhật vào tháng sau của lão phu nhân.

"Bây giờ ngươi tặng cái này, vậy sinh nhật lão phu nhân vào tháng sau ngươi sẽ tặng gì được?"

Song Nhi chọn ra một hầu bao thêu Ngũ Phúc màu đỏ chót, đặt tấm đeo trán vào trong: "Không sao, đến lúc đó rồi nói sau." Song Nhi đáp qua loa, bây giờ nàng tặng cái này, từ giờ đến lễ sinh nhật vẫn còn dài, có thời gian từ từ chuẩn bị.

Sau khi nàng sửa soạn xong cũng không còn quá nhiều thời gian nữa, nắm chặt hầu bao, ra khỏi viện Sơn Thạch cùng Lục Hằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận