Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Viện Sơn Thạch cách Phúc An Đường khá xa.

Đi được một đoạn, Lục Hằng quay lại nhìn khuôn mặt của Song Nhi vốn trắng nõn giờ đã đỏ bừng vì đi đường, nhưng lại không có chút miễn cưỡng nào: "Ngươi rảnh rỗi thì nên ra ngoài đi lại nhiều hơn.

Cả ngày ở trong phòng không tốt cho sức khỏe."

Đây là điều mà thái y nói với hắn.

Những nữ nhân ở hậu viện không có việc gì thì cứ ở trong phòng, nằm trên giường không động tay động chân, người không có bệnh nằm nhiều cũng thành bệnh.

Nhìn đám ta tớ nha hoàn mà xem, ăn không, mặc không đẹp, nhưng sống rất tốt.

Song Nhi đi bên cạnh Lục Hằng lơ đãng ồ một tiếng, nhìn chằm chằm vào con đường lát đá cuội trước mặt.

Tận dụng thời gian nhớ lại lễ nghi mà Tề tiên sinh đã dạy.

Chuyện Lục Hằng mời tiên sinh cho nàng không hề giấu giếm.

Đương nhiên là miệng người khó phòng, muốn cũng chẳng thể giấu được, chẳng cần nghĩ cũng biết có không ít lời đàm tiếu.

Học lâu như vậy, nàng tất nhiên không thể giống như trước, nếu không, chưa nói đến việc làm mất mặt Lục Hằng, nàng cũng không thể chịu nổi.

Không thể để trong mắt người khác nàng là bùn nhão không thể trát tường được.

Mày Song Nhi nhíu càng chặt, môi mím lại, vẻ mặt căng thẳng.

Lục Hằng vừa nhìn đã biết nàng đang làm gì.

Trong mắt Lục Hằng lóe lên tia nhìn ranh mãnh, khẽ ho một tiếng: “Ngươi đừng sợ, mặc dù tối nay mọi người trong phủ đều sẽ đi, nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi.” Lục Hằng vươn tay vào trong ống tay áo to rộng của Song Nhi, nắm lấy tay nàng, nhìn nàng cười.

Môi Song Nhi hơi hé mở vì kinh ngạc, không dám tin là đến lúc này hắn mới nói điều này.

“Ý ngươi là Quốc công gia, Thế tử gia, và Nhị gia đều đến?” Song Nhi không dám tin hỏi.

“Tổ mẫu xa nhà lâu như vậy, chỉ là cả nhà quây quần bên nhau ăn bữa cơm mà thôi, yên tâm đi.” Nói xong thì miệng ngậm ý cười bước lên trước.

Song Nhi bước đi một cách máy móc, nghĩ đến những gì Tề tiên sinh nói với nàng.

Khi nàng phải ở trong một hoàn cảnh không thể ứng phó, nàng phải mím môi mỉm cười không nói.

Nếu ai đó không mang theo ý tốt hỏi nàng điều gì, nàng có thể cong môi, nhìn thẳng vào mắt người đó, không được sợ hãi, chỉ cần chống đỡ được thì nàng sẽ thắng, còn người hỏi nàng sẽ phải hậm hực rút lui.

Tóm gọn lại trong một câu chính là cần phải giữ vững phong thái và khí thế.


Dọc theo đường đi là các đình đài lầu các đan xen, gặp phải nha hoàn đều cúi đầu tỏ ý tôn kính.

Tâm trạng của Song Nhi đã hơi bình phục lại, chủ yếu là do bây giờ ngoài việc căng da đầu tiến lên đã không còn đường nào khác

Bước vào Phúc An Đường, Song Nhi nhìn thấy Lục lão phu nhân đang nằm trên đệm mềm, mượn ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, lật giở một cuốn sách đã ố vàng.

“Tổ mẫu.” Lục Hằng hành lễ.

Song Nhi đi theo sau hắn im lặng cúi đầu hành lễ.

Hai tay nàng ở hai bên người giơ lên, tay áo to rộng khẽ vung lên một độ đẹp mắt, chân trái lùi lại một bước nhỏ, hơi hơi cong eo, dáng vẻ rất xinh đẹp.

Lục Hằng đến, Lục lão phu nhân rất vui, đồng thời cũng mỉm cười với Song Nhi.

Trong lòng Song Nhi thả lỏng, lão phu nhân là hiền hòa dễ gần, chỉ cần nàng không phạm sai lầm thì sẽ không có chuyện gì.

Lục Hằng ngồi trên đệm nói chuyện với Lục lão phu nhân, Song Nhi ngồi trên chiếc đôn mềm thêu hoa phù dung xinh đẹp màu đỏ tím do nha hoàn mang đến, vừa ấm lại vừa mềm mại.

Cái đôn không to, có hình tròn.

Song Nhi ngồi không tới một nửa, lưng ngồi thẳng, mười ngón tay đan xen hơi cong lên xếp bằng đặt trên đùi, khóe môi hơi cong, trong mắt chứa ý cười, phong phạm như tiểu thư đoan trang.

Lục lão phu nhân vui vẻ hỏi Lục Hằng về chuyện của Cấm Vệ Quân.

Cháu trai nàng yêu mến nhất không chỉ có dung mạo tuấn tú mà còn có năng lực xuất chúng.

Sau này nếu còn có người nói nàng thiên vị hãy nhìn xem, có một đứa cháu trai bảo bối như vậy, nàng không thiên vị thì thiên vị ai.

Hơn nữa, nàng cũng nghiêng đầu liếc nhìn Song di nương đang ngồi yên lặng.

Trên đầu cài trâm Vãng Sinh, ăn mặc trang nhã nhẹ nhàng, phong thái và khí chất của nàng đã thay đổi rất nhiều so với khi nàng từng gặp trước đó.

Lục lão phu nhân thu lại tầm mắt, đã đến giờ dùng bữa tối rồi.

Lục lão phu nhân lời ít ý nhiều, ngữ điệu ấm áp nói: "Hằng Nhi đã tìm tiên sinh cho ngươi thì đừng phụ lòng của Hằng Nhi.

Cần học tập nghiêm túc, sau này cũng có thể lo liệu chuyện ở hậu viện Hằng Nhi."

Tay Song Nhi run lên, trong lòng như đang dậy sóng.

Nhưng trên mặt nàng không lộ chút vẻ bối rối nào, cung kính nói: "Vâng, Song Nhi nhất định sẽ dốc hết sức."

Song Nhi nói rất chắc chắn, khuôn mặt cũng không còn vẻ thận trọng và rụt rè như khi còn là nô tỳ nữa.


Là người có thể bồi dưỡng được, Lục lão phu nhân mỉm cười hài lòng.

"Chỗ ta có một chiếc vòng tay làm bằng gỗ Vãng Sinh, chạm khắc khéo léo.

Một lát nữa ta sẽ để Dương ma ma tìm, ngươi hãy lấy đi, đúng lúc phối được với cây trâm này."

Song Nhi bối rối nhìn Lục Hằng, không biết có nên nhận hay không.

Theo lý mà nói, người lớn tặng đồ không thể từ chối, nhưng vật này quá quý giá.

Ai cũng biết gỗ Vãng Sinh là thần gỗ cực phẩm, đeo lên có tác dụng thần kỳ trong việc dưỡng nhan.

Lúc trước nàng chỉ cảm thấy cây trâm hoa đào này màu sắc xinh đẹp, chạm khắc tinh xảo, lại không nghĩ đến chính là loại gỗ này.

Lục Hằng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Song Nhi nói: "Sao còn chưa cảm ơn Tổ mẫu.

Chẳng phải ngươi mang đồ tặng cho Tổ mẫu sao, sao vẫn chưa lấy ra?"

Song Nhi lấy túi tiền ra, vừa nhìn đã thấy đường khâu rất tinh tế.

Dương ma ma nhìn một cái, chẳng lẽ là tặng một cái túi tiền, tiểu thư tặng cho nàng nhiều đồ như vậy.

Nàng còn chưa tỏ thái độ, đã thấy Song Nhi lấy từ bên trong ra một cái mạt ngạch rồi đưa qua.

Lục lão phu nhân vừa sờ đã biết là nàng rất dụng tâm.

“Tổ mẫu, đây là mạt ngạch trăm phúc, người nhìn mấy chữ nhỏ trên đó đi.” Lục Hằng nói.

"Là người có tâm."

Song Nhi ngượng ngùng cười, không hề dùng cách xưng hô Tổ mẫu trong câu “cảm ơn Tổ mẫu” của Lục Hằng.

Lục Hằng bĩu môi, vừa thấy vui mừng lại vừa thấy bất đắc dĩ trước sự thận trọng của Song Nhi.

Nhưng Lục lão phu nhân lại càng hài lòng với Song Nhi hơn, biết rõ thân phận của mình, không vì sự sủng ái của Lục Hằng mà quên đi mình là ai.

Trong lúc nói chuyện, Dương ma ma cũng đi từ trong ra, trên tay cầm một thứ gì đó được bọc bằng gấm trắng.

Lão phu nhân cầm lấy và mở ra, là một chiếc vòng chạm rỗng hình tròn.


Lúc Song Nhi nhìn sang thì lập tức hiểu được tại sao hộp đựng châm trong hộp nữ trang của nàng lại lớn như vậy, hóa ra nó đi theo cặp.

Song Nhi đi lên phía trước theo ý của Lục lão phu nhân.

Lục lão phu nhân kéo lấy tay nàng, động tác dịu dàng đeo lên cho nàng: "Hằng Nhi thích ngươi, đừng đừng có phụ lòng hắn."

Song Nhi quay đầu lại, vừa rồi Lục Hằng còn nhìn bọn họ, lúc này đã quay đi, nhưng nàng vẫn nhìn thấy tai hắn hơi đỏ lên.

Nàng thầm mỉm cười rồi lùi lại, nha hoàn đi lên báo rằng bữa tối đã chuẩn bị xong.

Lục Hằng đỡ Lục lão phu nhân ngồi dậy, đỡ nàng đi đến phòng ăn, Song Nhi cũng đi bên cạnh Lục lão phu nhân.

Phòng ăn của Phúc An Đường rất rộng, đồ ăn trên bàn rất phong phú.

Song Nhi căng thẳng đến mức trông như gặp phải kẻ địch, khi thấy không có vị chủ tử trong phòng ăn nàng trước tiên bối rối, sau đó mắt đẹp trừng Lục Hằng một cái.

Bên cạnh bàn ăn bày ba chiếc ghế và ba bộ chén đũa, Song Nhi vuốt thẳng váy rồi ngồi xuống.

Đám nha hoàn làm vậy chắc chắn là do đã được dặn trước, nếu nàng lại từ chối thì sẽ không tốt.

May mà khi ở thôn trang đã có những trường hợp như thế này, khi ăn cũng không cảm thấy quá có gánh nặng.

Lục lão phu nhân tuổi tác đã cao, tất cả đồ ăn nàng ăn đều đã được thái y xem qua, đều là thức ăn thanh đạm dễ tiêu hóa.

Song Nhi thường ngày cũng ăn thanh đạm, nàng có thể thích ứng được.

Chỉ có Lục Hằng ở biên quan đã lâu, thích ăn đồ mặn.

Ánh mắt Song Nhi nhìn sang, hắn ăn có vẻ không thích thú lắm.

Vì đây không phải là đông sương phòng nên Song Nhi hơi kiềm chế, sau khi ăn no được bảy phần liền dừng đũa, thay thế công việc của nha hoàn hầu dùng bữa bên cạnh.

Trước khi dùng bữa nàng muốn hầu hạ lão phu nhân, nhưng bị lão phu nhân lắc đầu từ chối.

Lần này thì không, vừa rồi Song Nhi đã để ý đến những món ăn nàng thích, thức ăn được gắp rất vừa ý, lão phu nhân ăn đến vui vẻ.

Sau bữa tối, Lục Hằng và Song Nhi chơi bài lá với Lục lão phu nhân một lúc.

Chỉ có một mình Lục Hằng thua, Lục lão phu nhân thắng rất nhiều tiền, cả buổi tối cười đến không khép được miệng.

Khi hai người đi lão phu nhân còn nói Song Nhi không có việc gì thì đến chơi bài lá với nàng.

Hai nha hoàn đi trước cầm đèn lồng, Song Nhi nép sát dưới cánh tay của Lục Hằng.

Gió đông thổi qua nhưng Song Nhi lại cảm thấy ấm áp.

Thông tin có được từ Phúc An Đường quá nhiều.

Bây giờ hồi tưởng lại, Song Nhi cảm thấy như mình đang mơ.

Ngẩn ngơ suốt đường đi, bước vào Viện Sơn Thạch, Thanh Mai Xảo Nhi tiến lên nghênh đón, lúc này Song Nhi mới có cảm giác trở về thực tại.


“Di nương, người có muốn tắm luôn bây giờ không?” Thanh Mai hỏi.

Tóc của Song Nhi đã dài ra rất nhiều, mỗi lần đến ngày muốn gội đầu, nàng sẽ tắm trước.

Hôm nay đã hơi muộn nhưng Song Nhi sờ tóc mình.

Buổi chiều để chải kiểu tóc Đọa Mã Kế đoan trang, nha hoàn đã bôi không ít dầu bôi tóc lên đầu nàng: "Ừ, gội cả đầu nữa."

Lục Hằng đi vào chính phòng, Song Nhi không để ý bước vào phòng, sau khi tẩy trang xong, mọi thứ trong phòng tắm đều đã chuẩn bị xong.

Song Nhi dựa đầu vào giá treo đồ lớn khắc hoa làm bằng gỗ hoa lê vàng, dang hai tay ra, Thanh Mai, Xảo Nhi im hơi lặng tiếng bước về phía trước, kéo nút thắt quanh eo Song Nhi ra, cởi một lớp áo ngoài xuống treo lên giá áo.

Cởi thêm một nút thắt, chiếc váy gấm màu lục sẫm từ từ bị cởi ra.

Bên trong còn một lớp áo lót màu trắng sữa, sau khi cởi ra sẽ thấy cơ thể có thể sánh với băng cơ ngọc cốt.

Thanh Mai ngượng ngùng quay đi, nhưng đôi mắt của Xảo Nhi vẫn mở to, mỗi lần nhìn trong mắt đều lóe lên sự ngạc nhiên.

Dáng người của di nương cũng đẹp quá đi mất, giống như sữa bò mà nàng uống mỗi sáng vậy.

Tay của Xảo Nhi đang buông thõng nắm nắm, hai phần nhô ra trước ngực kia, một tay nàng chắc chắn là không thể nắm được hết, lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên nàng nhìn.

Còn vòng eo thon không tới một vòng tay kia nữa, dưới eo bụng là nơi cong lên, và đôi chân thon dài không có chút mỡ thừa nào...!Nàng có thể đi xin Lục ma ma ăn phần đồ bổ di nương ăn còn thừa lại không?

Song Nhi choàng một khăn bằng vải bông thêu hoa chìm đi lên bậc thang bên cạnh bồn tắm, giẫm lên mặt nước, ngồi trên một bậc thang trong bồn, đầu hơi nghiêng để tiện cho Thanh Mai có thể gội cho nàng.

Động tác của Thanh Mai rất nhẹ nhàng, Song Nhi thoải mái nhắm mắt lại, nghiêng đầu rồi ngủ mất.

Ngủ trong bồn tắm không thoải mái chút nào, Song Nhi mơ hồ cảm thấy có một đôi tay to đang ấn mạnh lên vai mình, nàng cảm thấy vừa thoải mái lại vừa đau nhức.

Khi một cánh tay bị kéo lên, nàng chợt mở mắt ra, Lục Hằng chỉ mặc áo trong đang ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, một tay duỗi thẳng cánh tay nàng ra, tay kia ấn huyệt đạo xoa bóp cho nàng.

“A Hằng?” Mới tỉnh dậy, Song Nhi khó khăn mở mắt ra.

Thấy Song Nhi đã tỉnh, Lục Hằng nhấc Song Nhi lên khỏi nước rồi lấy khăn bông treo trên giá áo quấn cho nàng.

Song Nhi giật mình, vòng tay ôm lấy cổ hắn rồi dựa sát vào lòng hắn.

Áo trong màu trắng của hắn lập tức ướt hơn phân nửa.

“A Hằng, không muốn.” Song Nhi mệt mỏi nói.

Họ đã chiến đấu hai đêm liên tiếp, đêm nay nàng thực sự không chịu được nữa.

Lục Hằng đặt Song Nhi xuống chiếc giường êm ái, sau đó cầm lấy một chiếc chăn trên giường cho nàng đắp: "Tối nay không làm gì cả, ta lau tóc cho ngươi trước đã." Sau đó hắn nâng đầu Song Nhi đặt lên đùi mình, dùng vải bông thấm nước lau, còn cẩn thận lấy một cái gối nhỏ kê dưới cổ nàng.

Song Nhi thấy Lục Hằng thật sự không động tay động chân, lại được hầu hạ thoải mái.

Nàng hơi vặn vẹo, tìm được tư thế thoải mái, lại ngủ thiếp đi, cũng quên mất trước đó có chuyện muốn hỏi hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận