Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Ngày hôm sau,việc Lục Hằng đưa Song Nhi đến Phúc An Đường ăn tối đã lan truyền nhanh chóng.

Trong lúc nhất thời, bởi vì Song Nhi được Lục Hằng mời tiên sinh cho mới nổi danh, lúc này lại trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Những hạ nhân trong phủ càng thêm kính sợ Song Nhi hơn.

Nếu nói việc tìm tiên sinh cho một di nương có thể nói là Lục Hằng trầm mê nữ sắc, nhưng hiện tại nàng đã vào được Phúc An Đường thì không còn đơn giản như vậy nữa.

Lục lão phu nhân là thân mẫu của Lục Quốc Công, ở trong nội viện của phủ Lục Quốc Công là người có tiếng nói cao nhất.

Song Nhi, một di nương có xuất thân là nô tì có thể đi vào Phúc An Đường khoan hãy nói, nhưng còn dùng bữa chung bàn với Lục lão phu nhân.

Điều này có nghĩa là không chỉ Lục Hằng bị Song Nhi nắm trong tay, mà Lục lão phu nhân cũng đã tiếp nhận nàng.

Một thiếp thất lọt vào mắt xanh của người có bối phận cao nhất trong phủ, lại có được sự sủng ái của gia nàng, còn không có chủ mẫu quản gia.

Trên đời này có rất ít người như vậy, nhưng Song Nhi lại có được cái phúc ấy, trở thành đối tượng mà các nha hoàn trong phủ hâm mộ ghen tị.

Về phần trong lòng bọn họ có suy nghĩ đến việc một bước lên trời, bay lên đầu cành làm phượng hoàng hay không thì không thể biết được.

Phủ Lục Quốc Công vẫn luôn quản lý rất nghiêm khắc, bởi vì số nha hoàn muốn bò lên giường chủ bị bán đi cũng không ít.

“Di nương, chuyện tối hôm qua người đến viện của lão phu nhân đã lan truyền ra khắp phủ rồi.

Vừa rồi khi ta đi phòng bếp lớn chọn gà mái già, những người ở đó ân cần lắm!” Xảo Nhi từ phòng bếp trở về, đi ngang qua sân thì nhìn thấy Song Nhi đang ở trong đình đọc sách, lập tức vui vẻ bước vào, nói không ngừng nghỉ.

Trước đây khi nàng ra khỏi Viện Sơn Thạch, biết được nàng là người bên cạnh di nương đều không để nàng vào mắt, cảm thấy di nương không phải là người đứng đắn.

Sau này, phu nhân phòng chính của Tam gia vào phủ, tất cả bọn họ sẽ bị thu thập hết, bày ra cái dáng vẻ như không phải người cùng một thế giới vậy.

Hừ, bây giờ còn không phải là mở miệng gọi nàng Xảo Nhi muội muội cư như thể thân thiết lắm.

“Hửm?” Song Nhi nghi hoặc, sau đó lập tức hiểu ra.

Phủ Lục Quốc Công khác với thôn trang, ý nghĩa của việc nàng ăn cơm với Lục lão phu nhân cũng rất khác.

Cũng không biết có phải tối qua Lục Hằng dỗ nàng mang nàng qua đó là vì có chú ý này.

Song Nhi đổi tư thế, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.

Hôm nay trời có nắng, sau một đêm ngon giấc, dùng bữa sáng xong nàng đến đình nhỏ trong vườn hoa của Viện Sơn Thạch với tâm trạng vui vẻ.

Đình trông rất đơn giản, chỉ dùng đá chồng lên tạo thành, ứng với hai chữ Sơn Thạch trong tên của Viện Sơn Thạch.

Lục Hằng kết hợp với tên viện của Viện Sơn Thạch để lấy cái tên đình Công Ngọc.

Khi bước vào đình, Song Nhi đứng bên ngoài đình, ngắm nhìn thật kỹ mấy chữ này, nghe Thanh Mai nói đây là chữ Lục Hằng viết khi trở về phủ vào năm tám tuổi.

Nét bút như rồng bay phượng múa còn hơi non nớt, khi đó hắn vẫn còn là công tử bột tiêu chuẩn.

Thế nhưng, Song Nhi lại nhìn lướt qua nét chữ, thở dài một tiếng, không thể không thừa nhận rằng chữ viết của Lục Hằng tám tuổi còn tốt hơn chữ nàng viết lúc này.

Tề tiên sinh thường nhắc đến chữ của nàng, nhưng không phải là khen ngợi, mà là đưa ra lời nhắc nhở, chẳng hạn như khi luyện chữ buộc một bao cát nhỏ.

"Di nương, vừa rồi ta và Lục ma ma đến phòng bếp lớn chọn một con gà mái già đã được nuôi nhiều năm.

Buổi tối hầm canh gà ăn có được không?" Xảo Nhi nhìn Song Nhi nói với đôi mắt ướt sũng, giống như chó con khát sữa, chỉ còn thiếu nước nói, di nương, người tốt bụng, ăn thừa thì để lại cho ta.

Xảo Nhi này còn ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu và cũng trung thành hơn so với bạn cùng phòng cũ của nàng, Viên Ấu.

Lần trước nàng mắc lỗi bị Lục ma ma mang đi hai ngày, giờ trở về còn ngoan hơn.

Thanh Mai Xảo Nhi hầu hạ nàng rất tận tâm, có thừa đồ tốt gì nàng đều sẽ thưởng cho bọn họ.

Tuyệt đối đừng nói đồ chủ tử đã dùng rồi thì bẩn, tất cả nha hoàn đều không nghĩ như vậy, chủ tử nguyện ý cho ngươi là chủ tử coi trọng ngươi.

Hơn nữa, kể từ khi Thanh Mai Xảo Nhi trở thành nha hoàn thiếp thân của Song Nhi, mấy tháng qua, sắc mặt các nàng đã tốt hơn không chỉ một chút.

“Được, bỏ thêm nấm hương vào, Tam gia ngươi thích ăn.” Song Nhi nói.

“Đúng vậy, Tam gia của chúng ta thích ăn.” Xảo Nhi cười hì hì, kéo dài âm cuối.

Xảo Nhi lui xuống, Song Nhi lật một trang sách, nhưng tâm trí nàng không tập trung vào cuốn sách, tay nàng chống cằm, chăm chú nhìn vào chiếc bàn trước mặt.

“Di nương, gia kêu ngươi đi thư phòng.” Tiểu nha hoàn đứng bên ngoài đình nói.

“Gia về rồi sao?” Song Nhi đặt sách xuống, thuận miệng hỏi.

“Vâng, vừa vào trong viện ạ.” Tiểu nha hoàn trả lời.

Song Nhi đứng dậy, dặn dò tiểu nha hoàn tìm Thanh Mai để thu dọn sách trên bàn, sau đó một mình đi thư phòng của Lục Hằng ở Viện Sơn Thạch.

Cánh cửa thư phòng mở ra, Song Nhi nhấc váy bước vào, nàng ngạc nhiên khi thấy bên trong không chỉ có Lục Hằng mà còn có Thanh Mộc và một nam tử khoảng ba mươi tuổi mặc áo chẽn vải xanh, khuôn mặt vuông chữ điền, khi nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn thấy nàng cũng thủ lễ mà vội cúi đầu.

Lục Hằng đang sửa sang sổ sách, thấy Song Nhi đến không đợi nàng hành lễ đã vẫy tay ra hiệu nàng đi qua.

Nàng gật đầu chào hai người đang hành lễ với mình, đi vòng qua chiếc bàn gỗ to rộng, đi đến bên người Lục Hằng.

Trên bàn bày rất nhiều sổ sách, cùng với giấy tờ mà nàng chưa từng thấy trước đây.

“Song Nhi, ta chuẩn bị cái này cho ngươi, ngươi cầm lấy trước đi.” Lục Hằng nói.

Song Nhi tò mò cầm cuốn sách trên cùng lên mở ra.

Khác với sổ sách trong tưởng tượng của nàng, bên trong hẳn là phần giới thiệu đủ các loại thông tin khác nhau về các cửa hàng thêu.

Song Nhi liếc nhìn Lục Hằng với vẻ khó hiểu.

Sau đó đặt cuốn sách trên tay xuống, lại cầm lên một cuốn khác, là về các cửa hàng gạo.

Cuốn tiếp theo là về các cửa hàng vải.

Song Nhi gia tăng tốc độ, có tổng cộng sáu của hàng, hai thôn trang.

Ở dưới cùng có tám tờ giấy, là tám tờ khế ước đất, bên trên có cùng một cái tên là Lục Song Nhi.

“Tam gia?” Trong mắt Song Nhi ngấn lệ, nghẹn ngào nói.

Lục Hằng không để ý đến Song Nhi đang cảm động, chỉ vào nam tử khuôn mặt chữ điền nói: "Mấy cửa hàng thôn trang này giao cho ngươi quản.

Ngươi không tiện ra ngoài, có việc gì thì tìm Dương Đại.

Hắn là người của ta, rất trung thành, không cần phải lo ngại."

Dương Đại đang đứng, quỳ xuống hành đại lễ, không hề bởi vì Song Nhi là thiếp thất mà dám sơ suất: “Nô tài Dương Đại, sau này di nương có việc đều có thể tìm nô tài.” Dáng vẻ rất thẳng thắn nhưng nói chuyện cũng rất trơn tru.

Lời của Lục Hằng khiến Song Nhi rất bất ngờ, nàng mơ hồ gật đầu với Dương Đại, coi như là hai chủ tớ đã gặp nhau.

Lục Hằng cũng biết Song Nhi lúc này đang rất bất ngờ, hắn vẫy tay để hai người kia đi xuống.

Khi cửa thư phòng được Thanh Mộc đóng lại, hắn đưa tay kéo Song Nhi đang đứng ôm chặt vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình.

“Sao vậy, có phải thấy gia tốt như vậy nên cảm động rồi?” Lục Hằng trêu chọc nói.

Song Nhi nước mắt lưng tròng lắc đầu, nghẹn ngào thành thật mở miệng: "Không phải, ta đang nghĩ không phải ta mang nô tịch sao, người mang nô tịch làm sao có thể có nhiều tài sản như vậy?"

Những năm gần đây, Đại Tần có thể coi là một triều đại tương đối tiến bộ, nhưng vẫn vô cùng hà khắc với nô lệ.

Người mang nô tịch không được kết hôn với lương dân, không được tham gia khoa cử, không được hưởng các chính sách ưu đãi của triều đình đối với thường dân.

Tài sản thuộc sở hữu của người mang nô tịch cũng có giới hạn, không thể vượt qua một mức độ nào đó.

Chủ yếu là để đề phòng nô tài trộm đồ của gia chủ chạy mất.

Tương đương với đó, nếu người mang nô tịch muốn trở thành lương dân, trừ khi ngươi làm được việc lớn lợi nước lợi dân, nhưng khả năng xảy ra chuyện này không lớn.

Còn lại một biện pháp duy nhất là gia chủ chủ động đi gặp quan phủ xóa bỏ nô tịch cho ngươi.

Làm di nương của Lục Hằng lâu như vậy, không phải là nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Nàng cũng đoán được chỉ cần nàng đề cập chuyện này, Lục Hằng nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng nàng vẫn không dám, từ khi bị phụ thân bán đi, nàng vẫn luôn đi rất vững vàng, trước khi biết được lý do tại sao Lục Hằng thích nàng, chuyện liên quan mật thiết đến vận mệnh của nàng, nàng không dám mạo hiểm.

Song Nhi hỏi, không dám chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ lời Lục Hằng nói.

“Người mang nô tịch không thể, nhưng ai nói ngươi là nô tịch, nữ nhân của Lục Hằng ta há có thể mang nô tịch?” Lục Hằng nói.

"Không mang nô tịch nữa..." Song Nhi lẩm bẩm, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra, để lại những vệt nước mắt trên khuôn mặt trắng nhỏ của nàng.
"A Hằng, là ngươi xóa bỏ nô tịch cho ta phải không?"

Lục Hằng cụp mi nhìn sang một bên, làm nam nhân không thể chỉ vì làm chút chuyện gì đó cho nữ nhân của mình mà rêu rao khắp nơi.

Song Nhi sốt ruột, to gan giơ tay ôm mặt Lục Hằng quay về phía mình: "Là ngươi, phải không?"

Ngoài hắn ra thì còn ai có thể đối xử với nàng như vậy.

Không có cách nào trốn tránh, hoặc là vốn cũng không muốn trốn tránh, Lục Hằng đối diện đôi mắt đỏ hoe của nàng, ép cái đầu bởi vì ngồi ở trên đùi hắn mà cao hơn xuống, nhắm mắt lại hôn lên vệt nước mắt trên mặt nàng.

Trăm câu nghìn lời cũng không bằng một cái hôn.

Song Nhi ôm Lục Hằng không nói một lời, Lục Hằng biết trong lòng Song Nhi đang không hề yên bình, vì vậy hắn giữ im lặng.

Thực ra, hắn thấy hơi hổ thẹn.

Chuyện nô tịch đáng lẽ phải giải quyết ngay sau khi hắn trở về.

Nhưng từ khi quen biết nàng ở đời trước, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vẫn là mấy ngày trước khi hắn mua chút tài sản riêng cho Song Nhi Thanh Mộc đã nhắc đến.

Thì ra trong lòng nàng lại để ý đến chuyện nô tịch như vậy.

Trong thư phòng im lặng, tâm trạng của Song Nhi đã bình tĩnh trở lại sau những cái hôn nhẹ không ngừng của Lục Hằng.

“A Hằng, cảm ơn ngươi.” Lục Hằng bế Song Nhi đặt nàng lên đệm mềm trong thư phòng, Song Nhi vùi mình vào trong lòng Lục Hằng, nhỏ giọng nói.

“Cảm ơn cái gì, ngươi là nữ nhân của ta, sao ta có thể khiến ngươi phải uất ức.

Sau này gặp được sản nghiệp thích hợp nào nữa ta sẽ tặng ngươi.” Lục Hằng nói.

Sản nghiệp tặng cho Song Nhi không thể tùy tiện như vậy, đồ tặng cho nàng đương nhiên sẽ là của nàng.

Hắn nghĩ muốn để nàng tự mình quản lý, hắn là võ tướng, tuy đã sống lại một lần nhưng cũng không dám đảm bảo mọi chuyện, có thể để nàng học được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Những thứ này đều do hắn lựa chọn kỹ càng, vị trí tốt, không liên quan nhiều với các sản nghiệp của quý nhân khác.

Cho dù nàng dùng để luyện tập hay muốn nghiêm túc phát triển lâu dài cũng không tệ.

Thời tiết đã trở lạnh, nhưng còn chưa kịp đốt than, Lục Hằng đã chăn ra đắp lên hai người.

Cảm giác ấm áp ấm áp sau khi khóc rất thoải mái, Lục Hằng xóa bỏ thân phận nô lệ, cho nàng tài sản, có những cái đó đi ra ngoài còn oai phong hơn mấy nhà tiểu hộ.

“A Hằng, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Đột nhiên, Song Nhi rời khỏi Lục Hằng, dùng tay chống người dậy hỏi Lục Hằng.

Lúc trước hắn đã cho nàng không ít đồ đáng giá, lần này còn mạnh tay hơn, dù hắn có là tiểu tướng quân cũng không thể có nhiều tiền như vậy chứ.

Sự việc ngày hôm nay càng làm cho Song Nhi coi Lục Hằng là người nhà của mình.

Nếu như trước đây có chút lòng phòng bị thì bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng.

Nàng chỉ lo lắng không biết tiền của hắn có đến từ con đường chính đáng không.

Ánh mắt Song Nhi quá rõ ràng, Lục Hằng cạn lời ấn người nàng xuống, tức giận làm rối tung búi tóc Đơn Loa Kế yêu thích của nàng: "Cả ngày ngươi đều đang nghĩ cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui