Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Bề ngoài Lục Hằng tỏ vẻ tức giận vì Song Nhi nghĩ lung tung, nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Song Nhi là đang lo lắng cho mình, nhưng nàng không thể chuyển sự lo lắng này thành hành động thiết thực sao.

Chẳng hạn như chủ động hôn hắn, hay là buổi tối ở bên trên?

Đừng nhìn bề ngoài Lục Hằng nhân mô cẩu dạng, nhưng hắn đã ở trong quân đội hơn hai mươi gần ba mươi năm.

Người trong quân đội lời nào cũng có thể nói được, nhất là sau khi nhận được phần thưởng đi vào doanh trướng quân kỹ, bọn họ tụ tập lại một chỗ, lời nói nói ra khó nghe không chịu nổi, Lục Hằng nghe rồi bỏ ngoài tai.

Nhưng hiện tại có người đẹp thơm mềm đang ở trong lòng, những lời đã từng nghe tự nhiên biến thành hình ảnh, xoay chuyển trong đầu hắn.

Hắn đã nghĩ tới rất lâu rồi.

Nhưng thời gian này lại không được.

Lục Hằng cân nhắc một chút, quyết định nói rõ cho nàng những chuyện này, để tránh sau này gặp phải lại không biết gì cả.

“Ngươi có biết Ngụy gia không?” Lục Hằng hỏi.

"Biết."

Ngụy gia ở kinh đô chỉ một nhà, chính là công thần khai quốc, phủ Ngụy Tướng quân.

Lục lão phu nhân họ Ngụy, trong các dịp lễ tết, vãn bối nhà mẹ đẻ bà thường đến thăm hỏi.

Nàng đã gặp mấy lần, đều là người có thân phận cao tốt tính, đám nha hoàn phạm lỗi nhỏ họ sẽ không tức giận, đôi khi còn khen thưởng đồ vật.

"Trước khi Ngụy gia bước vào quan trường là hoàng thương, cực kỳ giàu có, ngoài Hoàng gia của tiền triều là nhà có tiền nhất.

Cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ.

Ngụy gia khó tránh khỏi việc bị hoàng thất coi là cái gai trong mắt, cái gai đâm vào thịt sớm muộn cũng sẽ phải loại bỏ.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, gia gia của tổ mẫu ta và hoàng đế khai quốc của Đại Tần đã trở thành tâm giao.

Với ý định tìm đường ra cho Ngụy gia, không chỉ cho khai quốc hoàng đế ngân lượng làm quân phí, mà còn tự mình xông pha trận mạc giết địch.

Lão tổ tông vốn là thư sinh vậy mà cũng đánh thành đại tướng quân."

Thấy Song Nhi rất nghiêm túc nghe, Lục Hằng nói tiếp: "Tổ mẫu ta là trưởng nữ của Ngụy gia, được nhận muôn ngàn sủng ái, nghe nói năm đó người đến cầu hôn sắp đạp đổ cửa Ngụy gia.


Có lẽ ông trời thấy Tổ mẫu sống quá suôn sẻ, nên tạo ra trò đùa, trời xanh ghen thói má hồng, hôn sự của Tổ mẫu gian nan trắc trở.

Cuối cùng mang theo ba dặm hồng trang, gả cho Tổ phụ không biết đời trước đã tích bao nhiêu âm đức đời trước của ta…”

Tổ phụ tích âm đức của hắn? Song Nhi nghe đến mí mắt co rút.

"Phụ thân ta là một người hiếu thuận, đã tặng cho Tổ mẫu ta không biết bao nhiêu thứ.

Có thể nói, ngoài đại khố phòng và phụ thân ta, Tổ mẫu là người có tiền nhất trong cả phủ Quốc Công này."

Thì ra lão phu nhân giàu có như vậy, thảo nào lại thưởng hậu hĩnh như thế.

"Vậy còn tiền của ngươi thì sao, chẳng lẽ đều là lão phu cho?"

Lục gia có nhiều con cháu như vậy, không tính một thứ tử của lão phu nhân.

Ở bên ngoài phủ Lục Quốc Công còn có một đích tử, không nói đến cháu trai cháu gái ruột đều có quá nhiều cháu.

Nàng cho hắn nhiều như vậy, mà hắn lại mang đi cho di nương là nàng, nghĩ đến việc một khi bị ai đó biết được, vậy đó còn không phải là việc sẽ nháo đến lật trời.

“Làm sao có thể là của Tổ mẫu cho được?” Lục Hằng dừng lại, mắt nhìn chung quanh nói: “Đương nhiên Tổ mẫu cũng cho một ít.”

“Ngươi yên tâm, tiền của ta kiếm được từ con đường đứng đắn.” Lục Hằng nói không rõ ràng.

Nói xong chuyện của Lục lão phu nhân, hắn chuẩn bị nói chuyện khác với nàng, cúi đầu bắt gặp ánh mắt phản chiếu khuôn mặt hắn của nàng, trong veo như suối mang theo vẻ lo lắng nhìn hắn.

Tổ mẫu cho hắn chút đồ nàng đã căng thẳng đến vậy, nếu nàng biết số tiền còn lại của hắn từ đâu ra, còn không phải là sẽ sợ đến mất ngủ.

Hình như buổi tối nàng không ngủ được cũng khá tốt.

Lục Hằng không muốn nàng nói nữa, vì vậy cúi đầu ăn chút son bị lem ra ngoài của nàng, môi nàng đỏ mọng, hắn trêu chọc nói: "Không tin tưởng nam nhân của ngươi như vậy sao?"

Lục Hằng thật sự là đang ăn, khẽ cắn nàng, Song Nhi hơi giãy ra, hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến nàng choáng váng.

Cơ thể nàng đã quen với Lục Hằng, cánh tay còn ra quyết định nhanh hơn não, ôm lấy hắn, muốn lại gần hắn hơn một chút, lại một chút.

Đây là nam nhân của nàng, Song Nhi mở mắt ra, nhìn thấy mí mắt ửng hồng của Lục Hằng, giống như thoa lên phấn nước hồng từ Yết Chi Các, trông đẹp mắt lạ thường.

Nam nhân, Song Nhi thầm ghi nhớ hai chữ này trong lòng, chưa bao giờ lại cảm thấy nó dễ nghe đến thế.

Dù sao vẫn là ban ngày, lại ở trong thư phòng, bản thân Lục Hằng thấy không sao cả, nhưng hắn không muốn truyền ra bất cứ lời nào bất lợi với Song Nhi.


Ít nhất là trước khi mấy con chuột trong phủ Lục Quốc Công còn chưa để lộ đuôi ra ngoài.

Mắt Lục Hằng đỏ lên, kéo rộng khoảng cách giữa hắn và Song Nhi.

Còn Song Nhi thì hai mắt mê mang nhìn Lục Hằng, son môi đã bị hắn ăn hết, màu môi vốn có lộ ra, lại bị hắn ăn càng đỏ hơn, so với tô son càng diễm lệ.

Lục Hằng dường như muốn đem cơ thể sắp không khống chế nổi đè lên Song Nhi, muốn cùng nàng cộng phó Vu Sơn (1).

“A Hằng.” Song Nhi mềm mại gọi, thân thể bất giác vặn vẹo vài cái, không hiểu tại sao hắn lại dừng lại.

Song Nhi động tình hai má ửng hồng, nhìn càng ngon miệng hơn.

Lục Hằng nuốt nước miếng, sau đó hôn nàng thật mạnh khiến nàng thấy môi hơi đau, nũng nịu nói không muốn.

Thanh âm quá mềm, chữ “không” kia còn chưa thành tiếng đã biến mất.

"Ngoan, bây giờ không được.

Nêu muốn đợi tối quay về." Lục Hằng nói xong ở bên vai Song Nhi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, sau đó quấn chặt chăn cho Song Nhi: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài có chút chuyện."

Việc mà Lục Hằng muốn làm là tự mình chọn nha đầu.

Ở đời trước tại thời điểm này hắn mới bởi vì say rượu mà ở cùng với Song Nhi.

Bởi vì đó không phải là phương thức chính đáng để trở thành thông phòng của hắn, nên cuộc sống của nàng trôi qua không hề tốt.

Năm hắn hai mươi tuổi không thích chốn quan trường mưu mô đấu đá với nhau.

Khi đó hắn mải mê ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn, mải uống rượu nghe khúc với đám công tử bột.

Hắn thiếu niên kiêu ngạo tiêu pha hoang phí không biết bao nhiêu tiền bạc.

Một nha đầu, cùng lắm được coi là nữ nhân đầu tiên trong đời hắn chỉ để lại trong lòng hắn một chút gợn.

Song Nhi không phải người ngu ngốc.

Một lần khi hắn đang nằm trên núi giả trong viện nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng và một nha hoàn lôi lôi kéo kéo bước vào.

Sau đó hắn nhìn thấy nữ nhân kia tát Song Nhi một cái, khuôn mặt trắng nõn của nàng lập tức hiện lên dấu tát sưng vù, sau đó...!Sau đó hắn nghe thấy nàng bắt đầu lải nhải rằng nàng đáng thương, nàng không được hắn sủng ái mà phải chịu khổ thế này.


Miệng cứ bắn tạch tạch không ngừng, nước mắt chảy ròng ròng, phấn trang điểm lại không hề bị trôi, như một con mèo sữa bị bắt nạt, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Nhìn mà Lục Hằng, người ăn chay đã lâu đầy bụng hỏa.

Tối hôm đó, trong ao tắm bạch ngọc trong phòng tắm phòng chính của viện Sơn Thạch, Lục Hằng đã đè Song Nhi hầu hạ mình tắm vào bồn tắm nhiều lần, tối đó nước trong ao tắm cuộn trào rất lâu.

Sau khi hắn quay lại vừa nhìn đã nhận ra nha hoàn tát Song Nhi.

Theo lời Lục ma ma, nàng này là con gái của một lão nhân trong phủ, tác oai tác quái, bắt nạt nha hoàn trong phủ là chuyện thường gặp, chẳng qua là chưa náo loạn đến trước mặt hắn.

Lục Hằng cười lạnh mấy tiếng, ngày hôm sau bắt lỗi đánh hai mươi đại bản liền bán ra khỏi phủ.

Đời trước cũng bị bán, chẳng qua đời này bán sớm hơn mấy tháng mà thôi.

Song Nhi không ngốc, nhưng thể lực của nàng thật sự quá kém.

Làm chút việc nhỏ còn tốt, gặp phải chuyện gì cũng không chạy trốn được.

Ngày đó khi Thanh Mộc nói với hắn bọn họ gặp phải Tần Xu, hắn đã nghĩ đến việc tìm nha hoàn cho nàng.

Nha hoàn trung thành đã khó tìm, nha hoàn trung thành có năng lực lại càng khó tìm hơn, trì hoãn lâu như vậy mới tìm được mấy người.

Lục Hằng suy nghĩ cả đường đi, mấy hạ nhân đi qua hắn kinh hãi phát hiện ra Tam gia vốn luôn lạnh mặt, hôm nay trên mặt lại nhăn nhó, giật giật rất kì lạ.

Song Nhi nằm một lúc, đợi cho cảm xúc trong người bình ổn lại, dục vọng lui xuống.

Nàng đứng dậy sửa sang lại mái tóc bị rối, sau khi tìm thấy mấy cuốn sách mà nàng có thể hiểu được từ trên giá để đầy sách cầm lấy rồi mới mở cánh cửa Lục Hằng khi đi đã đóng kĩ, đi ra ngoài.

Thanh Mai đợi ở bên ngoài, nhận lấy sách từ tay Song Nhi, đi theo sau quay về sảnh chính đông sương phòng.

Lúc này đã đến giờ ăn trưa.

Phía trước đông sương phòng có ba gian phòng, phòng ngủ, sảnh chính, và thư phòng nhỏ đã chiếm hết diện tích, không có phòng ăn như Phúc An Đường, dù sao cũng không có người tới thăm hỏi nàng, bàn ăn đều được đặt ở sảnh chính.

Qua mấy ngày, thời tiết càng ngày càng lạnh, con trai Tề tiên sinh, tiểu nam sinh mười bốn tuổi năm sau sẽ thi tú tài.

Tề tiên sinh lo lắng nên đã đổi lịch học thành ba ngày một buổi.

Nữ tử dạy môn cầm kỳ thư họa cũng đổi thành hai ngày một buổi.

Cứ như vậy Song Nhi vốn vô cùng bận rộn giờ đã rảnh rỗi hơn.

Nàng không có việc gì sẽ lật xem sổ sách không biết đã đã lật đi lật lại bao nhiêu lần trong các cửa hàng của nàng, nàng đã sắp đọc thuộc lòng luôn rồi.

“Thanh Mai, lấy miếng đệm đầu gối ta mới làm ra đây, chúng ta đi Phúc An Đường.” Ngồi nhiều cũng buồn chán, không bằng đến chỗ lão phu nhân.

Vừa có thể bồi lão phu nhân, còn có thể giết thời gian.

Mặc dù trời lạnh nhưng vẫn có nắng, họ vừa đi ra ngoài đã thấy ở phía xa Lục ma ma đang ở trong viện chỉ huy nhóm hạ nhân trải chăn gối ra phơi.


Song Nhi vẫn luôn là đối tượng chú ý của mọi người, nàng vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt của đám nha hoàn đều tập trung vào nàng.

Lục ma ma phát hiện thấy, nhìn qua Song Nhi, nàng nói mấy câu với đám nha hoàn rồi bước lên phía trước.

“Di nương tốt lành.” Lục ma ma khom eo, cung kính nói.

“Lục ma ma không cần phải khách khí.” Song Nhi nói, trên mặt không còn sự sợ hãi bởi vì nàng là nhũ mẫu của Lục Hằng mà hành lễ với mình, cũng không lên mặt nạt người, giọng nói nhẹ nhàng mà có lực khiến người ta không dám coi thường.

Lục ma ma hỏi thăm: "Di nương muốn đi ra ngoài sao?"

Song Nhi gật đầu, không hề tức giận trước câu hỏi của Lục ma ma.

Thanh Mai nhận lấy ánh mắt dò hỏi của Lục ma ma, quay đầu nhìn Song Nhi mỉm cười nói: "Di nương đi thỉnh an lão phu nhân."

Sau buổi trưa, lão phu nhân ngủ trưa dậy tinh thần sảng khoái, những chủ tử sẽ không đến vào giờ này, di nương cũng sẽ không gặp phải bọn họ mà phải xấu hổ.

Lục ma ma thầm nghĩ, di nương này ngày càng biết làm việc.

“Bây giờ được, di nương đi đi, ta sẽ chuẩn bị sẵn bữa tối.” Lục ma ma hành lễ rồi lui xuống.

Tiết trời đang vào cuối thu nhập đông, cảnh sắc rực rỡ ngày xuân đã qua đi, hơi có cảm giác điêu tàn, nhìn kĩ lại có thể thấy được chồi non.

Song Nhi bước đi như tản bộ, có thể là do gần đây đọc quá nhiều sách, nàng nhìn cảnh vật tiêu điều trước mặt bỗng có một loại cảm giác khác.

Song Nhi chợt bật cười, cảnh là vật chết, nhưng người là vật sống.

Không thích khung cảnh điêu tàn lạnh giá thì đi ngắm cảnh ấm áp thôi.

“Di nương, ma ma có ý gì vậy? Người đi Phúc An Đường không dùng bữa ở đó luôn sao?” Thanh Mai đi phía sau nghĩ đến lời Lục ma ma nói suốt cả quãng đường vẫn không hiểu được rõ ràng câu nói của nàng.

“Ma ma muốn nhắc nhở ta, khi Tam gia không có ở đó, ta không nên dùng bữa ở Phúc An Đường.” Song Nhi lười biếng nói.

Song Nhi vừa nói, Thanh Mai lập tức hiểu ra.

Di nương dù sao cũng chỉ là di nương.

Nàng đang cảm thán thì di nương đang đi trước mặt nàng bỗng nhiên dừng lại.

Thanh Mai bước sang bên cạnh bước hai bước, nhìn thấy phía đầu đường bên kia có một nhóm người đang đi tới, ma ma và nha hoàn đi ở xung quanh, ở giữa là một ma ma ôm theo một tiểu nữ hài đi đầu.

Tiểu nữ hài trông rất đáng yêu, ăn mặc rất tinh tế, đôi mắt to ướt nước không chớp mắt nhìn hai người đột nhiên xuất hiện.

Lông mày nhỏ nhăn lại rồi giãn ra, vặn vẹo cơ thể, ôm lấy cổ nhũ mẫu, cười ngọt ngào nói: "Ma ma, có tỷ tỷ xinh đẹp kìa."

Note:

(1)Cộng phó Vu Sơn (共赴巫山): Cùng nhau đi núi Vu, chỉ chuyện mây mưa ân ái


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận