Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Lục Mộng Đình còn nhỏ, chưa có viện riêng.

May mà nàng còn nhỏ, không có nhiều đồ đạc, nên sống ở đông sương phòng trong viện của Trình Thị.

Sau khi chia tay Song Nhi, khuôn mặt nàng suy sụp, được ma ma dỗ dành mấy câu thì lập tức cười tươi như hoa, để ma ma ôm nàng vui vẻ đi về.

Tiểu hài tử ngủ nhiều, sức khỏe nàng cũng không tốt, thường thì chỉ cần nàng buồn ngủ sẽ đi ngủ luôn.

Sau khi uống nước xong thì giống như một quả bóng nằm trên giường lim dim rồi ngủ thiếp đi.

Nhũ mẫu sợ nàng đá chăn ra nên ở bên giường trông nàng.

Tiếng bước chân đột ngột vang lên, mặt ma ma trầm xuống, định đi ra ngoài xem ai mà lỗ mãng như vậy, quên cả quy định.

Lục Mộng Đình khó sinh, giấc ngủ rất nông, nha hoàn bên cạnh biết rõ khi nàng ngủ thì phải tận lực nhỏ giọng.

Còn chưa kịp bước ra khỏi phòng, cánh cửa chợt bị đẩy ra.

Trình Thị mang theo một đám người xông vào, trong lòng nàng thầm đoán sợ là có chuyện không hay rồi.

“Quỳ xuống cho ta.” Trình Thị gầm lên.

Nha hoàn của Lục Mộng Đình đi theo phía sau Trình Thị lập tức quỳ xuống, nhũ mẫu sững sờ quỳ xuống.

Sau khi phu nhân gả vào phủ Quốc Công số lần nổi giận càng lúc càng nhiều, nàng nghĩ rằng mình đi vào.

phòng của tiểu thư sẽ tốt hơn chút, không ngờ đến cũng không trốn được.

“Ai cho phép các ngươi để tiện tỳ kia tiếp xúc với Mộng Đình?” Trình Thị ném ấm trà và tách trên bàn xuống đất, khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh, mảnh vỡ bắn tung toé xẹt qua tai của nhũ mẫu đang quỳ dưới đất, để lại một vết máu.

Nhũ mẫu không nói lời nào.

Phu nhân chắc chắn đã biết chuyện, nàng tức giận là do Song Nhi di nương kia.

Nha hoàn dập đầu nói: "Phu nhân, không có, chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau trong vườn hoa, phu nhân..."

Sắc mặt Trình Thị xanh mét ngồi ở bên giường, không để ý đến Lục Mộng Đình đã tỉnh dậy đang sợ hãi co rúm dưới chân giường, mắng: "Cho dù là tình cờ gặp phải, tại sao lại cùng nhau ngồi trong đình.


Các người nghĩ Tam phòng tốt đúng không, ta biết ngay mà, các ngươi kẻ nào cũng nghĩ Tam phòng tốt, vậy sao không đi đi, quay về làm gì?"

Trình Thị như phát điên gào lên, nàng thực sự đã tức giận lắm rồi.

Mấy ngày nay, gạo trong cửa hàng hồi môn của nàng có vấn đề, chưởng quỹ thấy không thể giấu được nữa nên đã báo lên.

Nàng đi xem xét thì thấy lương thực nhập vào đều có sâu gạo.

Mà cửa hàng gạo mới mở bên cạnh việc kinh doanh lại rất tốt, thấy khách nhân ra vào nườm nượp, nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Khi nàng ôm đầy bụng tức quay về thì nghe thấy ma ma bồi giá trong viện nói với nàng, nữ nhi của mình chơi đùa vui vẻ với di nương kia.

Song di nương này gây rối trong Sơn Thạch Viện còn chưa đủ, còn phải để cả phủ đều có chuyện của nàng.

Có một lần nàng vậy mà lại nghe thấy có người lén lút nói rằng mình còn mặc không tốt bằng nàng.

Một người có thân phận hạ tiện, dựa vào cơ thể mới có được chút đồ mà dám so sánh với mình.

Khi mình đang được cưng chiều trong khuê các, còn không biết nàng đang ở nơi bẩn thỉu nào đâu.

Nghĩ đến những gì đã nghe thấy ngày hôm đó, Trình Thị có xúc động muốn chạy đến Sơn Thạch Viện, lột quần áo của nàng ra.

Đám nha hoàn quỳ xuống, khóc lóc nói không dám.

Nhưng trong lòng Trình Thị có lửa giận không thể phát ra ngoài, sao có thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy được.

"Người đâu, lôi hai nhất đẳng nha đầu này ra ngoài bán đi."

Nhũ mẫu là nha đầu bồi giá của nàng, sau này gả đi sinh con, khi nàng sinh Lục Mộng Đình ra, vốn sẽ quay về hầu hạ nàng đã chủ động xin làm nhũ mẫu của Lục Mộng Đình.

Nhũ mẫu làm việc rất thỏa đáng, nàng tức giận nhưng vẫn có lý trí, không có ý định giải quyết nàng.

“Phu nhân.” Nhũ mẫu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Thị đang giận dữ và Lục Mộng Đình đang nước mắt lưng tròng, khóe môi run rẩy.

Bên người tiểu thư có bốn nha hoàn, tất cả đều là khi nàng mới chào đời đã ở bên nàng, có tình cảm sâu sắc.

Tiểu thư coi họ như tỷ tỷ, nếu bán họ đi như vậy, sợ là nàng sẽ đau lòng rất lâu.

Huống chi hai nha đầu này vốn không phạm tội.


Trái tim nhũ mẫu chìm xuống, nói: "Phu nhân, tất cả đều là lỗi của nô tỳ.

Nếu người muốn phạt xin hãy phạt nô tỳ đi." Chỉ hy vọng phu nhân có thể nhìn mặt mũi của mình mà tha cho bọn họ.

Nàng dùng sức dập đầu từng cái một, dùng lực mạnh đến mức dập ba cái đã thấy máu.

“Ma ma, ma ma.” Lục Mộng Đình từ khi tỉnh dậy vẫn chưa nói lời nào đột nhiên kêu lên, vội vàng kéo chăn bông đắp lên chân mình ra.

Trong khi Trình Thị vẫn chưa kịp phản ứng lại chạy xuống giường, chân bị vấp, cả người lao ra ngoài, nhưng nàng không để ý đến cơn đau mà lập tức bò dậy, nhào vào lòng ma ma bởi vì nàng mà đã ngừng dập đầu.

“Ma ma không dập đầu, ma ma không dập đầu.” Lục Mộng Đình vươn tay nhỏ phấn hồng ra che lấy trán nhũ mẫu, nhưng tay nàng quá nhỏ nên chỉ có thể che được phần giữa.

Máu chảy ra, xuyên qua kẽ tay nàng, thuận thế chảy xuống cánh tay, Lục Mộng Đình sợ hãi kêu khốc: "Đại phu đại phu, ma ma chảy máu."

Sức khỏe nàng không tốt thường xuyên phải gọi đại phu, cứ lâu rồi thì nàng biết bị bệnh cần gọi đại phu.

Việc Trình Thị muốn bán hai nha hoàn cứ thế bị bỏ qua, hai người quan trọng, một người là nữ nhi của nàng, người còn lại nàng không thể trêu chọc được.

Ngoài việc nuốt giận vào trong nàng có thể làm được gì.

Ai mà biết được ma ma này càng ngày càng lỗ mãng, quyết định của chủ tử nàng là cái gì mà chỉ tay? Mà phản ứng của Lục Mộng Đình càng khiến nàng mất đi lý trí.

Nàng không đến ôm thân nương là mình, cầu xin mình, mà lại đi ôm một nô tài là sao?

“Người đâu, mau tới đây, kéo hết bọn chúng ra ngoài cho ta, kéo xuống bán đi.” Trình Thị tức đến điên rồi, trong đầu không còn nghĩ được gì chỉ muốn bán hết tất cả mọi người.

Khi Trình Thị nói muốn bán hai nha hoàn đã có mấy ma ma thân hình to béo bước vào phòng, lúc này nhận được lời phân phó của chủ tử, nghĩ đến việc Vương ma ma này cậy mình là nhũ mẫu của tiểu thư, thì lập tức ngẩng cao đầu, xắn tay áo lên, định kéo Vương ma ma ra.

"Đừng mà." Lục Mộng Đình khóc đến khàn giọng, ôm chặt lấy cánh tay của nhũ mẫu.

Vừa có người duỗi tay ra, nàng lập tức đánh.

Nàng nhỏ như vậy, bàn tay cũng non mềm như vậy, mấy người kia còn chưa thu tay lại, tay nàng đã tự chảy máu.

Trong lúc nhất thời, trong sân trần ngập tiếng khóc chấn động.


Lục Hãn vừa trở về phủ, mới bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng khóc trong phòng nữ nhi..

“Làm cái gì vậy, tất cả dừng tay cho ta.” Lục Hãn đen mặt quát.

Lục Hãn tính khí rất tốt, hiếm khi nổi giận với nô tài.

Hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngây người nhìn Lục Hãn đột nhiên xuất hiện.

Lục Mộng Đình đang khóc, vừa nhìn thấy cha thì lập tức buông bàn tay đang ôm ma ma ra, chạy đến ôm lấy chân Lục Hãn nức nở cầu xin: "Cha, không đánh ma ma"

Tiểu nha đầu mặc váy hồng ôm lấy chân hắn, đầu ngẩng lên, hai má sưng tấy vì khóc nhiều không có vẻ hồng hào như bình thường hắn thấy, như thể chạm vào sẽ vỡ luôn.

Lục Hãn bế nữ nhi lên, đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng, kìm nén cơn giận nói: “Chúng ta không đánh ma ma, ma ma còn phải chơi cùng với Mộng Đình của chúng ta nữa.” Lục Hãn vừa hôn nhẹ lên má Lục Mộng Đình, vừa bước về phía giường, không thèm nhìn vẻ mặt khó coi của Trình Thị.

Một tay hắn vén chăn lên, đắp lên người Lục Mộng Đình, nghiêm túc nói với nàng "Mộng Đình của chúng ta đợi ở trong chăn được không? Đợi cha tìm hiểu mọi chuyện rồi sẽ làm chủ cho Mộng Đình của chúng ta, được không nào?” Giọng nói dịu dàng tinh tế, không giống hắn ngày thường chút nào.

Lục Mộng Đình ngừng khóc, nhìn Lục Hãn ngoan ngoãn gật đầu.

Mặc dù không phải lúc nào Lục Hãn cũng ở cùng nàng, nhưng so với Trình Thị thường xuyên nổi nóng, nàng càng tin tưởng Lục Hãn hơn.

Lục Hãn khác thường quả thực đã khiến Trình Thị cảm thấy hơi sợ hãi, nàng đứng dậy đi ra xa giường, có ma ma sắp xếp ghế Mân Côi nhưng Trình Thị không ngồi xuống.

“Ngươi muốn biết cái gì, một phu nhân quản gia như ta còn không được xử lý hạ nhân trong phòng của nữ nhi ta sao?” Trình Thị giành nói trước.

Lục Hãn liếc nhìn Trình Thị, không tranh cãi với nàng: "Vương ma ma, ngươi đến nói xem đã xảy ra chuyện gì?"

“Lục Hãn.” Trình Thị trừng mắt, hét lên.

“Vương ma ma nói đi.” Lục Hãn không giống như ngày thường nghe theo Trình Thị, đề cao giọng nói.

Vương ma ma khá hiểu Trình Thị, đương nhiên hiểu được hiện giờ Lục Hãn là đường ra duy nhất của họ, vì vậy giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc.

Lục Hãn càng nghe thì sắc mặt càng đen lại, rõ ràng là người bên cạnh nữ nhi không hề làm sai, e là do chính nàng ở bên ngoài chịu cơn tức nên về nhà tìm người để trút giận.

"Người của Mộng Đình nếu nàng không cho phép thì không ai được bán." Hắn nhìn Trình Thị: "Nếu muốn bán người thì quay về phòng mình mà bán."

“Lục Hãn.” Trình Thị tức đến run người, Lục Hãn chưa bao giờ nói nặng lời với nàng như vậy.

“Giải tán đi, Vương ma ma đi xuống băng bó vết thương, lát sau đi về hầu hạ tiểu thư.” Lục Hằng nói.

“Vâng.” Đám người đồng thanh đáp.

“Lục Hãn, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?” Trình Thị bị làm cho xấu mặt, tức giận vỗ bàn.

“Ta muốn làm như vậy đấy, ngươi muốn làm gì?” Lục Hãn âm u nói: “Phải nói là ngươi có thể làm gì được, nghe nói mấy ngày nay nhạc phụ lại bị vạch tội, bà tử trong Trình phủ các ngươi hẳn là đã tới cửa đi.”


Trình Thị nhìn Lục Hãn với vẻ không thể tin được, ở trước mặt nhiều hạ nhân như vậy mà hắn lại nói chuyện với nàng như thế.

Nói nàng là người Trình gia, chẳng lẽ Trình gia không phải là nhạc gia của hắn sao? Quả nhiên là hắn không thể so được với Lục Giác, nhạc gia người ta chỉ là một tiểu hộ mà cũng được đối đãi ân cần.

Trên mặt nàng tràn đầy tức giận, đồng thời trong lòng cũng kinh hãi.

Nàng mải xử lý chuyện của cửa hàng nên quên mất thời gian, khi hồi phủ cũng nghe thấy nha hoàn báo rằng Trịnh phủ phái người đến tìm nàng.

“Ngươi không nghĩ đến Mộng Đình là nữ nhi ruột thịt của mình, thì cũng phải biết nghĩ đến nàng là nữ nhi của ta, là cháu gái của Quốc Công gia.” Lục Hãn tiếp tục hạ một liều thuốc mạnh.

Trình Thị mặt tái mét, trong lòng run lên, hoảng sợ lùi lại.

Nam nhân này, hắn…

Phủ Lục Quốc Công có nhiều người như vậy, có những chuyện dù muốn cũng không thể giấu được.

Đến tối, khi Lục Hằng hồi phủ, Thanh Mộc đã một năm một mười kể lại rõ ràng mọi chuyện, hắn còn học theo cách nói chuyện của Lục Hãn, kể lại sống động như thật, kể xong còn không quên nhận xét Lục Hãn.

“Gia, ngươi nói xem Nhị gia này có phải là đang giấu dốt không? Bình thường hắn...!tốt tính như vậy, sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như thế."

“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Lục Hằng không thèm nhìn Thanh Mộc, cúi đầu nghiêm túc viết chữ mẫu, chữ mẫu Song Nhi đã viết gần hết rồi, hắn đang vội viết bảng mới.

“Gia, là thật đó.

Nghe nói Nhị phu nhân bị Nhị gia nói cho không nói được lời nào.

Đây còn không phải là giấu dốt sao.” Nhị gia đối tốt với Nhị phu nhân tất cả mọi người trong kinh thành đều biết.

Cho dù thái y nói Trình Thị khó thụ thai cũng không hề tìm di nương.

“Ngươi nói Song Nhi và Lục Mộng Đình chơi với nhau rất vui vẻ?” Lục Hằng không muốn nghe Thanh Mộc nói lảm nhảm nên chuyển chủ đề.

Kiếp trước sau khi bị sảy thai Song Nhi luôn nói với hắn là nàng không thích hài tử, hài tử không nghe lời như thế nào.

Quả nhiên tất cả đều là nói giả.

"Vâng, ta còn hỏi Thanh Mai, nàng nói là di nương chơi với Mộng Đình tiểu thư rất vui vẻ.

Sau khi quay về còn nói sẽ thêu khăn tay thêu chân dung của Mộng Đình tiểu thư cho nàng..."

“Mộng Đình này có ngoan không?” Lục Hằng ngắt lời hắn.

Quả thực là hắn không có ấn tượng gì với hài tử này, hắn chỉ nhớ là kiếp trước nàng đã chết đuối một năm trước khi Song Nhi qua đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận