Mùa đông năm ấy, nàng nghịch ngợm bỏ mặc nha hoàn đi chơi, lúc sau đó bị người ta phát hiện ra thì đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa rồi.
Đối với một đứa trẻ như vậy, ban đầu hắn dự định cứu nàng một mạng cũng bởi vì nàng có họ hàng với hắn, tiểu hài tử, chuyện của người lớn không hề có liên quan gì đến nàng.
Điểm quan trọng nhất là không thể khẳng định được nàng có phải là hài tử duy nhất của phủ Quốc Công đời thứ tư hay không? Đương nhiên nếu như Song Nhi thích nàng, hắn cũng có thể làm nhiều hơn được, ngược lại mẹ và cha của nàng đều không phải là hạng người tốt đẹp gì.
“Tiểu nhân đã từng nhìn thấy ở phía xa xa một lần, đó là một tiểu cô nương rất đáng yêu mềm mại, trách không được di nương thích nàng, bản thân ta vừa gặp cũng đều mơ tưởng đến việc ôm nàng về nhà mình nuôi.
Nhị phu nhân của Nhị gia thật là biết sinh, bảo bối như thế không biết tốt hơn tên thiếu gia chỉ biết náo loạn tung trời bao nhiêu lần.” Thanh Mộc lảm nhảm nói.
Biết sinh con? Hừ, chờ con của hắn và Song Nhi được sinh ra, nhất định sẽ giỏi hơn bất cứ một đứa trẻ nào, tuyệt đối là mỹ nam tử đệ nhất kinh thành.
Đêm đó sau khi đã làm xong hai lần, Lục Hằng ôm Song Nhi đang híp mắt buồn ngủ hỏi: “Ngươi thích nha đầu kia?”
“Ai hả?” Song Nhi rất mệt mỏi, vỗ vỗ bàn tay không đứng đắn của hắn.
“Chính là tiểu cô nương mà ngươi tặng bức tranh thêu.” Lục Hằng có hơi khó chịu nói.
Song Nhi có kỹ năng thêu rất tốt, đồng thời cũng vẽ rất đẹp, lúc học cầm kỳ thư họa thì trình độ say mê với vẽ hơn xa những thứ khác, thế nhưng nàng cũng chưa bao giờ từng tặng cho hắn bức tranh nào đâu.
Lục Hằng há hốc mồn, lại cảm thấy nói ra quá mất mặt, nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn mới có hai mươi tuổi, không phải lão nam nhân bốn mươi tuổi không có nữ nhân kia, nói thì sao chứ.
Nghĩ xong liền ngậm vành tai của Song Nhi lẩm bẩm nói: “Cũng thêu cho ta một bức tranh nhỏ đi.” Giọng nói không lớn, thế nhưng cũng đủ để Song Nhi nghe rõ ràng.
Song Nhi nghe thấy, quay lưng về phía hắn trợn tròn mắt, hắn thật sự hiểu hay không hiểu.
“Ngươi lớn như vậy, ta không có khả năng thêu một bức tranh nhỏ giống như vậy.” Song Nhi nhấn mạnh chữ nhỏ kia, ý tứ trêu chọc rõ ràng.
Lục Hằng đuối lý, vừa nghĩ ngược lại cũng thấy đúng, tiểu oa nhi kia mới có bao nhiêu tuổi, tuyệt đối không phải hắn không sánh bằng nàng ở trong lòng của Song Nhi, có điều…
Lục Hằng kéo cơ thể đã lăn ra xa của Song Nhi nhân lúc hắn không để ý lại, cơ thể dán chặt vào nàng, sự cương cứng gấp gáp khiến cho nàng không có cách nào bỏ qua được.
Hắn cố ý động động, không có ý tốt nói: “Nhỏ sao?”
Song Nhi hơi tức giận xoay người, đêm nay bọn họ cũng đã làm hai lần rồi, tại sao người này lại giống như một con lừa vậy.
Nàng đánh một bạt tai trên khuôn mặt đang muốn lại gần của hắn, không hoảng hốt không vội vàng nói: “Nhỏ, rất nhỏ, nhỏ như cái kim châm vậy.”
Nàng vừa nói xong một câu, không suy nghĩ đến hậu quả, cuối cùng ở trên giường không thể không theo ý của hắn.
Buổi tối rất dài, kỹ xảo của Lục Hằng càng ngày càng tốt hơn, Song Nhi khó có thể chống lại được, nức nở nằm ở dưới người của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, rốt cuộc ở trong lòng cũng không phải đang phản đối như vậy, trên dưới nàng đều rất có cảm giác hưởng thụ.
“Nhỏ sao?” Tên đã trên dây, đang trong quá trình dùng sức để bắn ra thì Lục Hằng dừng lại, không biết xấu hổ hỏi lại một lần nữa, không nói ra đáp án thì không thể.
Song Nhi bị sương mù che mờ đi hai mắt, không nghe rõ lời hắn nói, không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng chỉ biết là nàng rất khó chịu, mà người có thể khiến cho nàng thoải mái lại đang dừng lại.
“Nhỏ sao?” Mồ hôi ở trên trán của Lục Hằng nhỏ xuống khuôn mặt phấn hồng của Song Nhi, vừa lạnh lại vừa nóng.
“Nhỏ.” Rốt cuộc giọt mồ hôi kia cũng khiến Song Nhi hiểu ra hắn đang nói cái gì, nàng buồn bực trả lời.
Trong lúc Song Nhi há mồm thì Lục Hằng cũng đã chuẩn bị xong, hắn tin tưởng chắc chắn ở phía sau Song Nhi sẽ thức thời nói thật, tốt nhất là khen hắn một chút, sau đó hai người… Hắn nhắm mắt lại muốn gồng lên, ngay sau đó lại ngạc nhiên nhìn Song Nhi cũng đang mở to mắt nhìn, đột nhiên trong lúc đó hắn cũng không biết nên làm cách nào để có khả năng cứu vãn bộ mặt đang rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh vụn của hắn.
Hai người dừng lại với một tư thế kỳ quái, đợi một lúc, Song Nhi là người đầu tiên không chịu nổi, tại sao khoảnh khắc mấu chốt người nam nhân này lại trở nên vô dụng như vậy chứ? Tay ôm thắt lưng của hắn, xoay người một cái, Song Nhi cười lớn đè nặng Lục Hằng, khiêu khích lên tiếng: “Có phải ngươi không được hay không? Không được thì ta tới?”
Theo Lục Hằng đã lâu rồi, rõ ràng Song Nhi đã có gì đó không giống trước.
Là người đàn ông đều sẽ không chịu nổi bị người phụ nữ của mình nói như vậy được, hai mắt của Lục Hằng lập tức bị một màu đỏ tươi bao trùm, hai người khôi phục lại tư thế lúc trước, ngươi tới ta đi, vô cùng thoải mái.
Việc kết thúc, Lục Hằng hầu hạ Song Nhi đang ngủ tắm rửa, hài lòng ôm nàng, đột nhiên hoàn hồn, không phải hắn vẫn luôn muốn thử tư thế đó hay sao, tại sao lại tự khiến chình mình bị bối rối rồi.
Trời càng ngày càng lạnh rồi, Song Nhi thành khách quen của Phúc An Đường.
“Thanh Mai, lấy chiếc áo màu hồng nhạt mới làm ra, chúng ta đi Phúc An Đường.” Song Nhi mặc chiếc áo màu hồng nhạt cùng với một chiếc váy thêu những bông hoa sen điểm xuyến thêm những dải kim tuyến màu xanh, rực rỡ như một đóa hoa mùa xuân.
Thanh Mai không chỉ lấy chiếc áo mà còn cầm theo một bộ áo choàng màu trắng, ở bên trên mũ trùm đầu là một vòng lông cáo trắng không hề có một chút tạp sắc nào cả, Song Nhi mặc vào giống như một tiểu thư khuê các được nhận hết tất cả sủng ái, nàng dịu dàng mỉm cười, băng tuyết tan rã.
Song Nhi thường xuyên đi đến Phúc An Đường, Lục Hằng đã chuẩn bị một cái kiệu mềm mại cho nàng, phủ Quốc Công lớn, khí trời buổi sáng xuân thu mát mẻ hoàn hảo.
Thế nhưng ở bên ngoài thời tiết vào đông lạnh lẽo, hầu hết những nữ quyến ở trong phủ đều ngồi kiệu mềm ra ngoài, những người khác cũng không nhìn thấy bên trong kiệu có cái gì, thoạt nhìn bên ngoài chỉ có màu xanh như bình thường không có gì lạ, Song Nhi ngồi ở bên trong cũng không thấy được.
Gió rét lạnh thấu xương, ngồi ở bên trong kiệu ấm áp, Song Nhi bỗng nhiên muốn cười.
Nàng nhớ lại những lần xoa xoa tay để rèn luyện kỹ năng thêu thùa trong những ngày mùa đông, da dẻ nứt nẻ ngứa đau đến mức muốn khóc, thế nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhịn.
Nếu như nàng vẫn còn là một nha hoàn hạng hai ở Phúc An Đường, nàng nên đóng chặt cửa sổ, trốn ở trong chăn để làm nhiều bức tranh thêu hơn, lão phu nhân nhân từ, nàng có thể tích lũy được ít tiền rồi sau đó lại tính toán tiếp.
Lúc được biết mình trở thành nha đầu động phòng, nàng vẫn còn nghĩ có lẽ sau này vô dụng thì sẽ bị đuổi đi, nếu không thì một đời cô độc hoặc hương tiêu ngọc vẫn.
Thế nhưng số phận lại thực sự vô cùng kỳ lạ, ngay cả người quen cũ ở Phúc An Đường nhìn thấy nàng cũng sẽ không có ánh mắt bất kính, đối với nàng không hề dám chậm trễ chút nào, dường như nàng thật sự đúng là chủ tử, không có giống như những nha hoàn kia nữa.
Thời gian không quá hơn nửa năm, tính tình nuông chiều của chủ tử dường như đã trở thành thói quen của nàng, mấy ngày hôm trước nàng đang ngồi thêu y phục, thế nhưng vô ý làm bị thương ngón tay, Thanh Mai kinh hãi truyền đại phu đến.
Nếu như không có Lục Hằng, cuộc sống của nàng sẽ như thế nào.
Có lẽ sẽ không được tốt, ít nhất bây giờ là do nàng may mắn, Lục Hằng xuất hiện rất đúng lúc, bọn họ gặp nhau hiểu nhau yêu nhau một cách thần kỳ, thế nhưng vẫn đẹp đẽ đến khó tin.
“Di nương tới rồi.”
Cỗ kiệu dừng lại ở bên ngoài Phúc An Đường.
Song Nhi xuống kiệu, chưa có chạy đến đình viện mà lại chậm rãi khoanh tay đi dọc theo hành lang.
Đi chậm được một đoạn thì tiếng cười của một bé gái truyền đến, tiếng cười giòn tan, hồn nhiên vui vẻ.
Từ lúc nàng xuống kiệu thì đã có nha hoàn đi vào thông báo, tiểu nha đầu mặc áo bông màu đỏ chót, buộc hai bím tóc dễ thương, hai má tròn trịa hồng hồng, giống như một quả táo đang trốn ở sau cửa, cẩn thận thò đầu vào nhìn, lúc đối mặt với Song Nhi, thấy Song Nhi mỉm cười, nàng vui vẻ chạy vào trong phòng, trong miệng hô lên: “Song Nhi tới, Song Nhi tới.” Dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, nàng nhào vào bên trong tấm đệm, cái mông đít nhỏ vẫn lộ ra ở bên ngoài.
“Ồ? Mộng Đình ở đâu, mới vừa lúc nãy còn không nhìn thấy nàng?” Song Nhi vào phòng, sau khi hành lễ với lão phu nhân liền mỉm cười nói.
“Mộng Đình không có, Mộng Đình không ở nơi này.” Tiểu nha đầu rung rung tấm đệm.
“Thì ra không có ở đây, ta lại mang bộ quần áo mới làm quay trở về, vừa đúng lúc đưa cho con mèo nhỏ ở trong viện kia vậy.”
“Của ta, không cho phép đưa cho mèo nhỏ.” Nghe thấy mình không còn quần áo mới nữa, Lục Mộng Đình không nhịn được nhảy dựng lên, ôm lấy Song Nhi, nhón chân lên thơm Song Nhi một cái: “Song Nhi, ta thơm ngươi rồi, quần áo chính là của ta, không thể đưa cho mèo nhỏ được.”
Song Nhi hôn lại nàng một cái, mỉm cười đồng ý không đưa cho mèo nhỏ nữa, Lục Mộng Đình nhận lấy quần áo mới, không thể chờ đợi đã kêu ma ma giúp nàng thử một lần.
Ngày thứ hai sau khi phu phụ Lục nhị gia gây gổ với nhau, Lục Hằng vội vàng tới thỉnh an lão phu nhân.
Sau đó lão phu nhân thỉnh thoảng phái người đi đón Lục Mộng Đình đến Phúc An Đường, Trình thị không vui cũng không còn cách nào, chưa nói đến việc lão phu nhân làm trưởng, đưa đến bên người của nàng nuôi cũng không phải là chuyện quá đáng, chứ đừng nói đến việc tiếp nhận đi chơi.
Tiểu nha đầu vừa lanh lợi vừa đáng yêu, không quá mấy ngày, lão phu nhân đã yêu quý không chịu được, chẳng qua chỉ vì lý do sức khỏe ngăn trở cho nên không thể đưa nàng đến nuôi dưỡng ở Phúc An Đường được, nhưng chuyện này cũng đủ để khiến cho Trình thị kiêng kỵ.
Nói cho cùng, cuối cùng Lục Mộng Đình cũng là nữ nhi của nàng, con gái thì không có gì là không yêu, hơn nữa nàng còn khó có thể thụ thai lại, lại tự tìm nhiều chuyện phiền lòng như vậy, sẽ không có tinh thần để chăm sóc con gái được, con gái có thể được lão phu nhân quan tâm thì nàng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Lúc đầu cũng không có biết Song Nhi thường xuyên đi đến Phúc An Đường, nhưng sau này cho dù có biết thì nàng cũng không thể tránh được, nàng lại không dám không thả Lục Mộng Đình, cũng không có quyền ngăn cản Song Nhi.
Sau khi tiểu nha đầu quen thuộc Phúc An Đường thì thoải mái giải phóng tính cách ầm ĩ trời sinh, nàng không gọi tỷ tỷ nữa mà trực tiếp gọi là Song Nhi, mở miệng là kêu như vậy, rất tự nhiên.
Lúc chạng vạng tối, Lục Hằng đến Phúc An Đường, lão phu nhân càng vui mừng hơn, sau khi phân phó mang thêm đồ ăn lên liền trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Có phải nếu không có Song Nhi ở nơi này của ta thì ngươi cũng sẽ không đến Phúc An Đường có đúng hay không?”
“Đâu, Song Nhi là ai vậy, ta cũng không nhận ra, không phải ta đến thăm tổ mẫu ngài sao?” Lục Hằng bốn mươi tuổi đầu nhanh nhẹn lưu loát dỗ người, đùa đến mức lão phu nhân phải cười to.
Càng già thì càng trẻ con, Lục Hằng am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Trên cái bàn ăn tròn to lớn, lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, Lục Hằng và Song Nhi ngồi ở hai bên của nàng, Lục Mộng Đình sung sướng yêu cầu ngồi ở bên trái Song Nhi, một bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Trong lòng Lục Hằng ấm áp, nhìn Lục Mộng Đình ngồi ở bên cạnh Song Nhi cũng không còn đáng ghét như trước nữa, hơn nữa nhìn còn có hơi đáng yêu, nếu như nàng không khiến Song Nhi mệt mỏi thì sẽ càng ngoan hơn.
Hắn sống lại một kiếp này chẳng phải là vì những hình ảnh như thế hay sao.
Lục Mộng Đình lặng lẽ nhìn Lục Hằng ở phía đối diện một chút, lông mày thanh tú nhíu chặt vào một chỗ.
Tại sao tam thúc lại luôn luôn nhìn lén nàng vậy? Nàng cũng không thích hắn, đen như vậy, nàng chỉ thích Song Nhi trắng trẻo thơm mát mà thôi.
Nếu như nàng không thích hắn, có phai hắn sẽ đau buồn hay không?
Lục Mộng Đình nhìn đùi gà ở trong đĩa, sau đó lại quay sang nhìn mẹ ở sau lưng, mẹ hiểu ý ôm nàng xuống bàn, dưới ánh nhìn của mọi người, nàng lấy tay cầm đùi gà từ từ chạy đến bên người của Lục Hằng, nghiêm túc nói: “Tam thúc, ngươi không nên nhìn ta, ngươi thật sự không đối xử tốt với Song Nhi, ta sẽ không đứng núi này trông núi nọ giống như ngươi.”