Ngày mùng mười tháng mười hai là đại thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân, phu nhân thế tử Trần thị đã đón thế tử Lục Giác chào đời được nửa tháng, Trần thị an dưỡng trong một khoảng thời gian dài như vậy, khí sắc cũng vô cùng tốt, trong lúc tiếp đãi thân thích ở trên gia yến sắc mặt hồng nhuận, giọng nói thản nhiên, Trình thị nhìn thấy hận đến mức nghiến răng thế nhưng lại không dám nói nửa chữ.
Trình thị cúi đầu siết chặt tay, đau đớn khiến cho nàng phải nhịn xuống.
Không đành lòng thì còn có thể làm được gì nữa, bởi vì nhà mẹ đẻ mới có chuyện phải đi cầu quốc công gia, nếu như lại gây rắc rối ở trong bữa gia yến, e rằng quốc công gia không muốn quản con dâu cũng đều phải… Trình thị nghĩ đến Lục Mộng Đình còn đang được lòng ở bên người của Lục Hằng thì lại cảm thấy đau dạ dày.
Trình thị thức thời không có gây sự, thế nhưng Trần thị cũng sẽ không tin tưởng nàng, gọi đến mấy cái chị em dâu sát vách cùng nhau tổ chức buổi thọ yến này cực kỳ long trọng, người đến chúc thọ liên tục không dứt, ở con phố bên ngoài cửa lớn, cả ngày xe đến như nước chảy, vô cùng tấp nập.
Song Nhi ngồi ở trong phòng nghe thấy sự ồn áo náo nhiệt ở bên ngoài, giữa trưa, có lẽ tiểu bối của Lục gia phải xếp hàng chúc thọ rồi.
Song Nhi lẳng lặng ngồi ở trên giường, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là tuyết trắng xóa, không một chút bùn đất.
Tuyết rơi dày đặc ở trong kinh thành cùng với năm ngày tuyết lớn lả tả như lông ngỗng, các xe vận chuyển nguyên liệu nấu ăn cho phủ Quốc Công đều bị chậm trễ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn ba ngày sau sẽ có bão tuyết.
Mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ như thế, đêm qua lúc đi vào giấc ngủ vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi sột soạt, sáng sớm ngày hôm nay mở cửa phòng ra đã thấy trên mặt đất là một mảnh trắng xóa, bầu trời giống như được tắm rửa qua, không nhiễm một hạt bụi, không khí cũng rất trong lành, ngắm nhìn khiến cho lòng người cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Người Lục gia lo lắng thọ yến không được tổ chức bình thường được, lúc này mọi người đều vui mừng mỉm cười.
Lão thái thái mừng thọ, nếu như thật sự xảy ra bão tuyết, mặc dù chuyện này rõ ràng không có quan hệ gì cùng với phủ Quốc Công, thế nhưng cũng không tốt.
Ngày hôm nay sắc trời sáng sủa, ánh mặt trời tươi sáng, điềm lành.
Các cô gái, bà tử, đám sai vặt đều mỉm cười đến nở hoa, cầm cái chổi thật to quét ra một cái đường lớn.
Người ra đường chúc thọ ai cũng thở dài ở trong lòng, phủ Quốc Công thật may mắn, sau đó dẫn theo phu nhân tiểu thư nhà mình lên xe ngựa vội vàng đi đến phủ Quốc Công.
Ngay cả Hoàng Đế đã ban thưởng từ trước cũng cử quản sự đại công công dẫn người đến đưa tới nhiều trân phẩm, công công truyền thánh chỉ nói: “Lão phu nhân chính là người có phúc lớn.”
Bên ngoài tiếng người huyên náo, không còn chỗ ngồi.
Viện Sơn Thạch vẫn yên tĩnh như bình thường, không, là càng yên tĩnh hơn so với ngày bình thường, ngoại trừ Song Nhi và những người không có nhiệm vụ thì những người còn lại đều có thể đi dự tiệc.
Trần thị suy nghĩ chu đáo, đại thọ hiếm có của lão phu nhân, từ hạ nhân đến các nô tài cùng đi theo chủ tử đến ở trong phủ đều phải đi chuẩn bị bàn tiệc.
“Di nương.” Đám hạ nhân đều đi xem náo nhiệt, nhưng di nương lại chờ đợi ở trong phòng, nghe náo nhiệt ở bên ngoài, trong lòng của Thanh Mai và Xảo Nhi rất khó chịu, lại không dám mở miệng an ủi Song Nhi, sợ càng chọc vào chuyện thương tâm của nàng, chỉ dám nhỏ giọng kêu Song Nhi, muốn cho nàng biết còn có hai người bọn họ.
“Làm sao vậy?” Song Nhi hỏi.
Nàng hơi nhớ Lục Hằng rồi.
Sáng nay hắn còn chưa có ăn đồ ăn sáng đã đi ra ngoài, trong phủ rất bận rộn, hắn không vì một người nào khác mà chỉ vì Lục lão phu nhân, có bao nhiêu người có thể quá đại thọ sáu mươi tuổi.
Hắn đi làm việc, cả ngày không có về nhà thì nàng cũng đều chưa từng nghĩ qua, thế nhưng lúc này lại nhớ đến hắn, có lẽ bởi vì hắn cách nàng không xa thế nhưng đã mấy canh giờ rồi chưa có gặp mặt nhau.
“Di nương, nếu không ta và Xảo Nhi hầu ngài đánh bài bằng lá cây đi, chúng ta nhìn nhiều lần như vậy, xem cũng đã xem kỹ, để cho chúng ta thắng một ít tiền may mắn đầu năm.” Thanh Mai cất cao giọng nói, chuyện đánh bài bằng lá cây này để giết thời gian rất tốt.
“Không muốn đánh, đánh với lão phu nhân là được rồi.” Song Nhi ngồi nghiêng người, đầu dựa vào trên cửa sổ, miễn cưỡng nói.
Hai người Thanh Mai nhìn nhau, không biết nên hiểu Song Nhi như thế nào.
Vẻ mặt của hai nàng đều trở nên bối rối, Song Nhi nhìn mà trong lòng vui vẻ.
Nàng biết các nàng đang suy nghĩ chuyện gì, nàng chỉ có hơi khó chịu, không phải bởi vì buổi thọ yến này, không phải bởi vì Lục Hằng, không phải là bởi vì bất kỳ một người nào ở xung quanh nàng, nàng chỉ đang khó chịu chính bản thân nàng.
Lục Hằng đã phân tích rất rõ ràng cho nàng, thế nhưng một người là nàng vẫn dừng lại ở trong viện Sơn Thạch, trong lòng dường như vẫn còn hoang mang.
“Di nương, thực ra người không đi cũng rất tốt.” Ở bên trong không gian yên tĩnh, Thanh Mai đột nhiên lên tiếng, nàng chỉ sợ nếu như di nương không muốn đến, cuối cùng chọc giận Tam gia.
Tam gia thật sự sủng ái di nương, nhưng hắn cũng rất kính trọng lão phu nhân, nếu như để cho Tam gia biết bởi vì di nương không có đi đến thọ yến mà tức giận thì làm sao có thể xử lý được.
Giống như mấy tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, không phải ban đầu gia còn sủng ái, đến lúc nói thu hồi là sẽ thu hồi hay sao.
Xảo Nhi cắn chặt miệng, mắt trừng to, nàng đứng ở phía sau của Thanh Mai, Song Nhi không nhìn thấy tay của nàng, Xảo Nhi đang vỗ vỗ lưng của Thanh Mai muốn ngăn cản nàng, thật sự cũng không đến lượt các nàng nói ra những lời này.
Song Nhi ngẩng đầu lên.
“Di nương, bây giờ thân phận của người đặc biệt, ngộ nhỡ lúc đi đến lại đụng với mấy chủ tử không nói lý, như vậy người chịu thua thiệt chính là ngài.” Nhìn thấy chủ tử không nổi giận, trong lòng Thanh Mai lo lắng, phải rèn sắt khi còn nóng, nói rõ ràng chuyện này với Song Nhi, tránh cho nàng đi nhầm đường: “Ngài…”
“Ta biết.” Song Nhi mỉm cười cắt lời Thanh Mai, tối ngày hôm qua Lục Hằng đã nói cho nàng biết.
“Ta chỉ đang nghĩ sau đó ta nên làm sao bây giờ?” Song Nhi ngẩng đầu lẩm bẩm nói, giọng nói nhỏ đến mức Thanh Mai đứng gần nàng như vậy cũng đều không nghe rõ, nhìn dáng vẻ của nàng, Thanh Mai không dám hỏi lại.
Song Nhi nói ra không muốn hai người bọn họ trả lời, các nàng cũng không trả lời nổi, ở trong lòng của các nàng, có thể được trở thành một di nương được cưng chiều đã là rất khá rồi, lúc trước nàng cũng tự cho là như vậy, chẳng qua là khi thật sự đi đến được bước này nàng mới biết được nàng không thể dừng ở đây, con đường duy nhất chính là không ngừng đi lên phía trước.
Phòng bếp nhỏ mang lên bữa ăn trưa, một nồi canh thịt cừu tươi ngon ấm bụng, những món ăn kèm xanh tươi hiếm có trong mùa đông, măng chua muối, tôm luộc to trắng trẻo và những hạt gạo thơm nức.
Song Nhi phiền lòng dùng bữa, không có chuyện gì chỉ có thể đơn giản hết nằm rồi lại ngồi, trước đây những ngày như thế này, mùa đông lạnh mà được nằm ở trong chăn ngủ chính là nguyện vọng duy nhất của nàng.
Ngủ thẳng đến giờ Thân mới dậy, nhàm chán lại bắt đầu luyện viết những chữ mà Lục Hằng mới cho nàng.
Luyện nhiều chữ như vậy, rốt cuộc nàng viết thành một cái chữ lớn, hoàn toàn nằm đè lên chữ viết của Lục Hằng.
Bây giờ nhìn kỹ còn có thể nhìn ra một số nét bút tương tự.
Luyện chữ luyện đến buổi tối trước khi đi vào giấc ngủ, không có dùng bữa tối, Lục Hằng chưa có trở về, phái Thanh Mộc mang theo một hộp điểm tâm, chua chua ngọt ngọt, Song Nhi ăn vào, trong lòng càng cảm thấy chua.
Yến hội náo nhiệt cũng hao tâm tốn sức, lão phu nhân được mọi người chúc phúc liền cùng người thân cận quay trở về Phúc An Đường.
Đi cùng đường còn có một vị phu nhân có vẻ nhỏ tuổi hơn nàng một chút, là muội muội của phu quân nàng, người cô ruột thịt của Lục quốc công, lần này mang theo tôn tử tôn nữ vào kinh để chúc thọ cho chị dâu, sắp xếp ở một viện bên cạnh Phúc An Đường.
Các nữ quyến làm khách thì đến giờ Dậu là gần như đã xong xuôi, chỉ còn lại một số ít nam khách đang uống rượu, người của cả kinh thành đều biết tính tình của Lục Hằng nóng nảy, tùy tiện tìm một lý do liền lưu lại cha và lão ca của hắn lại, không ai dám ngăn cản.
Hắn không có quay trở về viện Sơn Thạch mà đi đến Phúc An Đường.
Người ở bên trong Phúc An Đường không có nhiều lắm, nhưng người hắn muốn gặp đều đang ở đây.
Ngày hôm nay lão phu nhân rất vui vẻ, nhìn thấy tôn nhi sủng ái nhất đi đến thì bật người dậy mỉm cười muốn khoe khoang: “Đây là Hằng ca, có lẽ rất lâu rồi các ngươi cũng chưa từng gặp lại nhau đâu.” Lúc nói chuyện mỉm cười lộ ra nếp nhăn ở bên khóe mắt, ánh mắt không hề có sự vẩn đục của những người già có tuổi mà rất sáng rõ.
Từ lúc nàng gả vào trong Lục phủ thì người muội muội của chồng này rất kiêu ngạo, trong tất cả mọi mặt đều mơ tưởng muốn phân chia cao thấp với nàng.
Hoàng gia bị thua, nàng không bắt nạt hay so sánh con trai của nàng, thế nhưng so sánh cháu trai thì cũng có thể mà, công trạng của A Hằng đều là do chính bản thân hắn tự mình đạt được.
Tính tình của Lục lão phu nhân cũng không thay đổi bao nhiêu, lấy phu quân ở Giang Nam xa xôi, Lục thị cũng trải qua đắng cay ngọt bùi của đời người, đã không còn tính cách kiêu ngạo hồi trẻ nữa.
“Đây là Hằng ca sao, lớn như vậy, thật là đẹp trai, lớn lên giống y như đúc ca của ta.” Hoàng lục thị cười nói.
Trong thọ yến, Lục Hằng bề bộn nhiều việc, qua giờ Dậu mới có thể đi về nhà, cho nên Hoàng gia đã đến nhiều ngày như vậy vẫn còn chưa chính thức gặp mặt nhau.
Có điều Lục lão phu nhân và Lục Hằng đều ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Lục thị đang mỉm cười, cả hai đều oán thầm nói, tại sao nàng lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy được.
Lục lão phu nhân bĩu môi, dáng vẻ như quỷ của Lục lão đầu kia, làm sao Hằng nhi lại có thể giống như hắn được?
Có lẽ Hoàng Lục thị cũng hiểu được những lời nói này quá giả dối, vui vẻ đổi trọng tâm câu chuyện: “Biểu huynh muội các ngươi vẫn còn chưa từng gặp mặt nhau nhỉ.” Nàng vốn đang ngồi, nhìn thấy Lục Hằng tiến đến liền đứng lên vẫy tay với nữ hài: “Đây là Thơ Lan, còn đây là Hằng biểu ca của ngươi.”
Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dáng người duyên dáng, lớn lên ở Giang Nam cho nên giọng nói cũng mềm mại ríu rít khiến cho lòng người rung động: “Thơ Lan chào Hằng biểu ca.”
Lục Hằng gật đầu, ánh mắt cũng không dừng lại.
Hoàng Thơ Lan cúi đầu lui qua một bên.
“Tổ mẫu, ta đến xem ngài, hôm nay có nhiều chuyện, ngài nên nghỉ ngơi một chút.” Lục Hằng nghiêng người, hiếm khi lễ phép gật đầu với Hoàng Lục thị, sau đó rời khỏi.
Hoàng Thơ Lan cúi đầu, chỉ nhìn thấy vạt áo màu đen có viền áo màu đỏ tươi xẹt qua ở bên chân của nàng, tạo nên một độ cong cực kỳ giống với đường viền của một loại hoa, một thời gian dài, trong đầu của nàng vẫn đang tìm kiếm rốt cuộc đó là loại hoa gì.
Những ngày tuyết rơi trời rất lạnh, ở các nơi trong phủ Quốc công, chủ tử đều đang ngủ, màn đêm yên tĩnh, một tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, ở bên trong một gian nhà nhỏ truyền đến những tiếng nói chuyện thì thầm, một tiếng nói nặng nề như chuông lớn, một tiếng nói thì trong trẻo như mưa mùa xuân.
“Thơ Lan, đây là tổ mẫu đánh bạc mặt mũi cầu cho ngươi một cơ hội, cần phải nắm chắc.
Mặc dù Lục Hằng này có một ái thiếp, thế nhưng Lục phủ là nơi nào, lâu dài nàng cũng không được, ngươi cần phải nắm được lòng của những trưởng bối ở trong phủ, gia giáo của Lục gia rất tốt, cho dù Lục Hằng có hơi khác thường thì cũng là một mối tốt.” Bên trong căn phòng tối đen, Hoàng Lục thị sờ sờ mái tóc dài của đứa cháu gái ngoan ngoãn ở trong lòng.
Nàng không biết làm sai, nàng sai rồi thì cuộc đời nhất định phải có người giúp nàng kéo trở về.
Hoàng Thơ Lan dựa sát vào người tổ mẫu, lo lắng bất an nói: “Tổ mẫu, ta…”
“Ngoan, tin tưởng tổ mẫu, đối với ngươi mà nói, tuyệt đối không có nơi nào thích hợp với ngươi hơn Lục gia đâu.”
Hai mươi ngày sau ngày mừng thọ của lão phu nhân là bước sang năm mới rồi, người đến chúc thọ mang theo quà đáp lễ của Lục gia cho rồi cáo từ về nhà, Hoàng gia cũng vậy, chỉ để lại Hoàng Thơ Lan, người ở trong phủ nhìn thấy đều gọi là tiểu thư.
Cơ thể của phu nhân thế tử rất tốt, đến gần tết cũng không có quay trở về thôn trang, tinh thần cũng tốt, phu nhân quốc công lại đang ở trước mặt của nàng kêu khổ với những thứ rườm rà này.
Trần thị khẽ mỉm cười, mẹ chồng này của nàng cũng thật là một người thần kỳ.
Lúc nàng vừa mới gả vào thì tất cả đều làm khó cho nàng, bây giờ lại giống như đã quên những chuyện từng xảy ra lúc trước, lúc muốn cầu cạnh nàng thì chính là một người con dâu tốt, còn lúc vô dụng thì mỉm cười.
“Nếu mẫu thân đã làm khó như vậy, thì ta sẽ cố gắng nhận lấy, nếu như ta đã làm sai điều gì, còn mong mẫu thân cứ trách phạt.”
Trần thị nói lời nhỏ nhẹ, sau khi phu nhân quốc công nghe xong thì nghĩ có chỗ không đúng, rồi lại không nói nên lời, chỉ có thể nói theo nàng: “Sẽ không trách cứ ngươi.” Nói xong lại buồn bực liếc mắt nhìn đứa con trai cả đi theo ở phía sau Trần thị: “Cho dù ta có muốn thì bọn họ cũng không để cho ta làm.”
“Mẫu thân nói đùa.” Lục Giác đứng dậy khom người nói, cúi đầu nhìn về phía Trần thị đang ngồi ở phía đối diện.
Trần thị đáp lại với một nụ cười ngượng ngùng, dịu dàng cảm động.
Bong bóng màu hồng phấn bắn ra bốn phía.
Phu nhân quốc công quay đầu nhìn xem Phan ma ma, Phan ma ma hiểu rõ nàng, vừa nhìn thấy vẻ mặt kia, lại nhìn sang thế tử gia và phu nhân thế tử, trong lòng thầm đốt nến cho tiểu thư.
Biết rõ không sánh bằng còn cần gì phải nói ra chứ.
Phu phụ thế tử cùng nhau đi, khóe miệng của phu nhân quốc công run lẩy bẩy, cực kỳ tức giận, đêm đó ở bên trong phòng ngủ chính của viện Cảnh Thái, lửa nóng như mùa hè.
Có Trần thị ở đây, mọi chuyện ở bên trong phủ đều được xử lý thỏa đáng, qua một năm thanh tịnh, sự khó chịu ở trong lòng của phu nhân quốc công đã tan biến trong giấc ngủ từ lâu rồi.
Nếu như thiếu Trình thị và Song Nhi thì những ngày thần tiên cũng giống như nàng vậy.
“Ngươi lặp lại một lần nữa, ai đang cãi nhau với ai?” Phu nhân quốc công nghi ngờ lỗ tai của nàng xảy ra vấn đề, đường đường là nữ quyến ở bên trong phủ Quốc Công mà lại cãi nhau giống như những người đàn bà chanh chua ở đầu đường hay sao?
Tiều nha hoàn quỳ ở trên mặt đất, người run rẩy, dập đầu một cái nói: “Là Nhị phu nhân và Song di nương cãi nhau.”