Quốc Công phu nhân đen mặt ở bên trong nhà chính của viện Cảnh Thái đợi hai người mắc lỗi kia đến, thế nhưng ai ngờ lại có cả một đám người đến, bao gồm cả Quốc Công Gia.
Hôm này là ngày mùng bảy Tết, không phải là ngày vào triều, những người cần thăm viếng chúc tết ở trong kinh cũng đều đã xong, nam nhân ở bên trong phủ Quốc Công đều rảnh rỗi ở nhà.
Lục Hãn đang ngồi một mình ở bên trong thư phòng đọc sách cổ, nghe thấy Trình thị lại phát hỏa gây sự, sau khi nghe nha hoàn nói xong, hắn than thở một tiếng, chậm rãi sắp xếp những quyển sách cổ với những từ ngữ tốt đẹp mà hắn vừa mới chọn lọc xong, khoác lên người áo choàng lông hồ ly màu xanh đen, mở rộng cửa trước, cúi đầu mỉm cười, sau đó che lại vẻ mặt, lo lắng đi về phía sân.
So với hắn thì Lục Quốc Công đã đến trước, chờ ở trước cửa của viện Cảnh Thái.
Dưới ánh mắt bất thiện của Lục Quốc Công, hắn lập tức cùi đầu, cong lưng khom người xuống.
Lục Hằng đang ở bên ngoài viện cũng nhận được tin tức, còn chưa kịp nghe rõ nguyên nhân hậu quả của câu chuyện thì đã vội vã đuổi đến viện Cảnh Thái.
Nhìn thấy nàng ở phía xa xa, tảng đá đang treo cao ở trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, Song Nhi đang ôm Lục Mộng Đình, nhìn qua khá hoàn hảo, ít nhất không có dáng vẻ bị thương ở bên ngoài da, búi tóc cũng không có bị rối loạn, chẳng qua Lục Mộng Đình ôm cổ Song Nhi rất chặt, khiến cho cổ áo của nàng bị lộn xộn.
Hắn đã chuẩn bị một số nha đầu có chút công phu từ trước, chẳng qua phải cần quan sát thêm một khoảng thời gian nữa thì mới đưa vào bên trong thôn trang, thế nhưng xem ra bây giờ nên sớm đưa người vào trong phủ.
Sân của quản gia Trần thị cách nơi này xa nhất, lúc nghe được tin tức thì Quốc Công Gia đã mang người quay về viện Cảnh Thái, tranh thủ thời gian sửa soạn quần áo, nàng thân là nàng dâu trưởng của phủ Quốc Công, khẳng định là phải ra mặt, chẳng qua là làm sao Lục Giác lại có thể để thê tử của mình đi vào một mình được, đừng quên, đệ đệ Lục Hằng của hắn còn đang ở nhà, người ở trong lòng của hắn chịu oan ức chắc chắn hắn sẽ náo loạn tung trời, đến lúc đó ảnh hưởng đến Viện Nhi sẽ không tốt.
Lục Diệu Hàm vốn không thích quan tâm đến chuyện ở trong phủ, thế nhưng sau khi nhận được tin tức cũng tham gia náo nhiệt chạy đến viện Cảnh Thái.
Một đám chủ tử dẫn theo một đám nô tài đi đến khiến cho nhà chính của viện Cảnh Thái chen chấn chật như nêm cối.
Quốc Công phu nhân nhìn thấy thì càng đau đầu hơn.
Phan ma ma nhìn thấy vậy thì đem nô tài đưa vào trong viện, ở trong phòng chỉ còn lại mấy vị chủ tử, Quốc Công phu nhân xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt đảo qua Trình thị ngồi một mình ở trên ghế cùng với Song Nhi đang được Lục Hằng bảo vệ, âm trầm mở miệng: “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”
Đây là do nữ quyến phạm sai lầm, mặc dù là do Lục Quốc Công phát hiện ra, thế nhưng cũng chỉ có thể giao cho Quốc Công phu nhân xử lý.
Trình thị im lặng, Song Nhi cũng không vội vàng giải thích.
Ở nơi này còn có nhiều nha hoàn, nếu như Quốc Công phu nhân muốn biết thì tại sao lại cần phải hỏi bọn họ? Lúc này mà lên tiếng nói chuyện, khả năng lớn nhất chính lại bị nghe chửi mắng một trận.
Quan sát nét mặt của Song Nhi cũng không hề kém so với mấy chủ tử này, Song Nhi bị Lục Hằng lôi kéo ngồi ở trên ghế, còn ôm Lục Mộng Đình ở trong ngực, mùa đông cô gái nhỏ mập mạp, mặc quần áo vào còn tròn vo hơn quả bóng, ngăn cản không ít ánh mắt phẫn hận ở phía đối diện, tiểu nha đầu cũng không phải ngu ngốc, nhìn thấy mẫu thân tức giận nhìn mình, nàng uốn éo người, xoay người đối mặt với Song Nhi, đưa lưng về phía Trình thị.
Đương sự không nói lời nào, mấy người còn lại bao gồm cả Lục Diệu Hàm đến xem náo nhiệt cũng không biết nói gì, nhất thời ở trong phòng rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Một lát sau, Phan ma ma dẫn theo nhũ mẫu Vương thị của Lục Mộng Đình đi vào.
Song Nhi tập trung quan sát, trận hài kịch này chủ yếu xảy ra bởi vì Lục Mộng Đình, thân làm nhũ mẫu của Lục Mộng Đình, nếu như nàng kể lại từ đầu đến đuôi mọi chuyện, chỉ cần nàng nói thật thì Song Nhi cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng cho dù nàng có nói dối, Song Nhi ngẩng đầu nhìn Lục Hằng đang đứng ở bên cạnh nàng, nhếch môi mỉm cười, cho dù nhũ mẫu có nói dối thì có hắn ở đây, nàng cũng sẽ không có vấn đề gì cả.
Vương ma ma cũng kể lại dựa theo sự thật, khuôn mặt của Trình thị dần dần trở nên vặn vẹo, trong đôi mắt mỹ lệ của nàng cũng tràn đầy hận ý.
Song Nhi nhìn nữ nhân không hề có phong thái của một phu nhân thế gia ở phía đối diện, nàng nghĩ, nhất định ngày hôm nay nàng ra cửa không có xem ngày hoàng lịch rồi, đầu năm nay cũng không có tốt, mong rằng đừng ảnh hưởng đến vận may của cả năm.
Ở trong phủ Lục Quốc Công có một vườn mai, mỗi khi vào đông, trải qua mùa tuyết rơi, cảnh sắc cực kỳ tươi đẹp, ngay cả hoàng đế cũng đều phải ca thán không dứt.
Vườn mai cách viện Sơn Thạch không xa, sau khi hoa nở rộ, Song Nhi thường mang người đi cắt cành mai, cảnh sắc ngày mùa đông hiếm có đến thương cảm, lấy hoa về cắm ở trong bình hoa nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Song Nhi cầm kéo, Thanh Mai mang theo rổ, Xảo Nhi tìm được một cành mai có hình dáng cực kỳ xinh đẹp ở xung quanh, trong một vườn mai lớn như vậy đều tràn đầy âm thanh trò chuyện vui vẻ của các nàng.
Thế nhưng lại trùng hợp như vậy, Song Nhi đụng phải Trình thị hiếm khi đi đến vườn mai cùng với Lục Mộng Đình đang được Vương ma ma ôm ở trong ngực.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lục Mộng Đình chơi đùa ở trong sân, tiếng cười khanh khách của tiểu cô nương kéo dài không thôi, Trình thị nằm nghỉ ở trong phòng, không có chuyện gì để làm, đột nhiên bộc phát tình thương của mẹ, phát hiện đã lâu rồi nàng không có thời gian chơi đùa cùng con gái của nàng rồi.
Cho dù là con gái, nàng cũng cũng không muốn con gái của nàng xa cách, nàng phân phó nhũ mẫu mang theo nàng cùng với nha hoàn thiếp thân của Lục Mộng Đình ra cửa đi dạo vườn hoa, vườn hoa mai đẹp không sao tả xiết chính là lựa chọn đầu tiên của nàng.
Tiểu nha đầu vừa mới vào vườn liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa, sau khi Vương ma ma thả nàng xuống thì nảng liền nhảy cẫng lên bỏ rơi Trình thị mà chạy về phía Song Nhi, dáng vẻ kích động, giống như Song Nhi mới là mẹ ruột của nàng vậy.
Hành động của nàng đã đốt lên ngọn lửa tức giận ở trong lòng của Trình thị.
“Lục Mộng Đình, đến đây cho ta.” Trình thị quát lớn.
Ngây người ở Phúc An Đường đã lâu, Lục Mộng Đình không còn im lặng giống như trước nữa, lại có Song Nhi ở bên cạnh thì càng yên tâm hơn, cũng không quay đầu lại: “Không, ta muốn chơi cùng với Song Nhi.”
Cơ thể tí hon hồng hào chạy tới, Song Nhi đưa kéo ở trong tay cho Xảo Nhi, cúi người tiếp được Lục Mộng Đình đang nhào tới, nhẹ nhàng véo mũi nhỏ của nàng, ấm áp nói: “Trời như thế này sao có thể chạy được, ngươi xem một chút, đều là đá, nếu như ngã thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Mộng Đình dựa đầu ở cổ của Song Nhi, xấu hổ nói: “Có Song Nhi ở đây, Song Nhi sẽ không để cho ta ngã.”
“Quỷ nghịch ngợm.” Nhận lấy Lục Mộng Đình, Song Nhi đứng dậy hành lễ với Trình thị ở bên cạnh nói: “Nhị phu nhân tốt.”
Thế nhưng sắc mặt của Trình thị không tốt đẹp gì, nàng sắp bị hình ảnh mẹ hiền con thảo ở trước mặt khiến cho giận điên cả người rồi.
Gần đây tinh thần của nàng rất không tốt, lúc đi ra ngoài ngoại trừ việc muốn chơi đùa cùng với con gái, cũng có ý muốn giải sầu, thế nhưng bây giờ còn chưa nguôi ngoai, ngược lại càng tích tụ nhiều lửa giận hơn.
Ánh mắt từ người của Lục Mộng Đình nhìn sang người của Song Nhi, đều tại nàng, chính mình không có tư cách sinh con lại chạy đến lung lạc Lục Mộng Đình, nàng đã biết từ trước rằng không nên để cho Lục Mộng Đình đi đến Phúc An Đường, mấy con tiện nhân này.
Trình thị thở phì phò nhìn chằm chằm Song Nhi, Lục Mộng Đình cũng cảm thấy không đúng, núp ở sau chân của Song Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Trình thị.
“Ngươi là di nương, nhìn thấy ta mà ngay cả quỳ cũng không quỳ sao?” Trình thị gây khó dễ, thực ra nàng cũng không biết nói cái gì, chỉ biết là trong lòng của nàng đang có một ngọn lửa tức giận, nếu như không phát tiết ra ngoài, e rằng sẽ khiến cho nàng chết cháy.
Song Nhi ngạc nhiên nhìn lại, nàng biết tính tình của Trình thị không tốt, thế nhưng cũng không ngờ được Trình thị sẽ gây khó dễ với nàng ở trước mặt của mọi người như thế.
Nàng chính là thiếp thất của em trai chồng Trình thị, còn là một quý thiếp, theo lý thì nàng chỉ cần nửa lễ là đủ rồi.
Thế nhưng Trình thị lại bắt nàng phải quỳ xuống, đừng nói chuyện này đã đánh mất mặt mũi của nàng, nếu như chuyện ái thiếp của Lục Hằng phải quỳ gối với chị dâu của Lục Hằng bị truyền đi thì cũng không tốt đối với danh tiếng của Lục Hằng, nàng được Lục Hằng chiều chuộng cho nên cũng không muốn phải bực bội.
Nếu như ngày hôm nay nàng quỳ xuống, tin tức sẽ truyền khắp phủ Quốc Công, chính là một dấu ấn không thể nào xóa bỏ được.
Thời điểm nàng còn làm nha hoàn thì không có cách nào, thế nhưng bây giờ nàng có chuyện để lo lắng.
“Nhị phu nhân, ta là người ở trong phòng của Tam gia, chỉ biết quỳ trưởng giả và tam gia, ngươi gánh nổi sao?” Song Nhi cười lạnh lùng một tiếng, khí chất dịu dàng không còn nữa, lông mày nhíu lại, khí thế cũng không hề kém so với Trình thị, thậm chí bởi vì tâm tình Trình thị đang kích động, ở trong mắt của nha hoàn, lúc này Song Nhi còn thong thả tự nhiên hơn Trình thị.
“Ta đảm đương không nổi? Một mình tiện tỳ là ngươi mà ta đảm đương không nổi?” Lời Song Nhi nói khiến Trình thị nhớ tới Lục Hằng, nhớ đến cuộc sống còn khốn khổ hơn cả một cái di nương của nàng.
Trình thị nắm tay thành một nắm đấm, hung ác nhìn khuôn mặt trắng noãn của Song Nhi, sau đó ánh mắt hạ xuống nhìn chằm chằm về phía Lục Mộng Đình.
Ta không thể ra tay đối với ngươi, thế nhưng không mượn ngươi xen vào chuyện ta quản con gái của ta chứ.
“Hai người các ngươi đi lên mang Lục Mộng Đình đi qua đây cho ta.”
Hai cái nha đầu ở sau lưng của Trình thị là do nàng mang vào trong phủ, rất trung thành, nghe xong thì xắn tay áo tiến lên.
Thế nhưng các nàng đều nghe hiểu lời chủ tử nói.
Hai tên nha hoàn hung thần ác sát, Thanh Mai và Xảo Nhi không dám để cho các nàng tiếp cận Song Nhi, tiến lên bảo vệ Song Nhi và Lục Mộng Đình ở sau người, xô đẩy hai người kia.
Trình thị nhìn thấy tình thế như vậy thì lại phân phó nha hoàn của Lục Mộng Đình, chẳng qua hai tên nha hoàn đều quỳ gối ở trước mặt các nàng không nhúc nhích, Vương ma ma cũng quỳ gối bất động.
Mà từ lúc hai cái nha đầu kia đến gần, Lục Mộng Đình đã khóc rống lên.
“Nhị phu nhân, lẽ nào ngươi không hề quan tâm đến Mộng Đình sao?” Song Nhi đau lòng ôm Mộng Đình đang khóc đến mức không thở nổi nói.
Trình thị lạnh giọng cười: “Ta không quan tâm đến Mộng Đình? Không phải ta chỉ để cho người đến đón nàng đi hay sao?”
…
Trong vườn mai xinh đẹp lập tức trở nên ồn ào.
“Dừng tay.”
Ở bên ngoài cửa viện truyền đến một tiếng quát lớn, âm thanh to lớn, khí tức trầm ổn, chính là giọng nói của gia chủ Lục Quốc Công, sau một khắc, một nam nhân khoác áo bào lớn màu đỏ sậm đang xanh mặt xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Gọi Lục Hãn Lục Hằng đến viện Cảnh Thái cho ta.”
Quốc Công Gia tới, hai tên nha hoàn cũng không dám ra tay nữa, quỳ ở trên mặt đất thỉnh tội, Trình thị chịu không được ánh mắt của Lục Quốc Công cũng quỳ xuống, chỉ có Song Nhi ôm Lục Mộng Đình vẫn đang khóc không ngừng cúi đầu xuống đứng đấy.
“Mộng Đình, đến chỗ tổ phụ này?” Đứa cháu gái duy nhất khóc đến mức không thở nổi, Lục Quốc Công đau lòng nói khẽ.
Nhưng rõ ràng Lục Mộng Đình không thèm chịu nể mặt nể mũi, ôm Song Nhi không buông tay, có người đụng nàng một cái, âm thanh kêu khóc lại càng lớn hơn một phần.
Lục Quốc Công chính trực đang ở thời kỳ đỉnh cao, bận rộn chuyện công, bình thường Lục Mộng Đình cũng không hay ra khỏi cửa, số lần gặp tổ tôn cũng chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay.
“Quốc Công Gia, để ta ôm đi, Mộng Đình bị dọa.” Song Nhi nói nhỏ, lúc này Lục Quốc Công mới dời ánh mắt nhìn về phía người mà ban đầu hắn cũng không chú ý đến.
Đây là lần đầu tiên Lục Quốc Công nhìn thấy ái thiếp của đứa con trai thứ ba, không coi là xinh đẹp, chỉ là thanh tú mà thôi, không xứng với thiên tư quốc sắc của Tam nhi.
Hắn còn nghĩ sau này hài tử của Tam nhi sẽ là đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu nhất ở trong phủ.
“Đã như vậy thì trước hết ngươi cứ ôm đi.”
Dứt lời liền đi ra phía cửa sân, Trình thị đứng dậy, vừa tức vừa hận liếc mắt nhìn Song Nhi rồi đi theo sau.
Thanh Mai đi qua đỡ Song Nhi nhỏ giọng nói: “Di nương, sẽ xảy ra chuyện gì hay không, nếu không thì cứ nói ra ta đã ra tay trước.”
Xảo Nhi cũng gật đầu ở bên cạnh.
“Không cần, cùng đi đến viện Cảnh Thái, có người hỏi thì các ngươi cứ nói đúng với sự thật là được rồi.
Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn đều là do Nhị phu nhân làm rối lên.” Song Nhi vuốt ve lưng của Lục Mộng Đình, chờ đám người của Trình thị đi trước rồi mới cất bước đi theo.
Viện Cảnh Thái nằm ở khu vực chính giữa của phủ Lục Quốc Công, vườn mai và viện Sơn Thạch đều nằm ở phía đông của phủ Quốc Công, đi mất một đoạn đường, Lục Mộng Đình gầy yếu được Song Nhi ôm ở trong tay, mãi đến khi đi đến viện Cảnh Thái, Lục Hằng mới đuổi theo đến nơi, hắn ôm lấy Lục Mộng Đình ở trong lòng của Song Nhi dưới ánh mắt tủi thân của nàng.
Quốc Công Gia ở trước mặt quay đầu lại, Lục Mộng Đình ngoan ngoãn ở trong lòng Tam Nhi của hắn.
“Trình thị, ngươi còn có gì để nói không.” Quốc Công phu nhân tức giận nói.