Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Trình thị im lặng đứng ở trong sảnh.

Nếu như chỉ có Quốc Công phu nhân ở đây, nàng còn dám tranh cãi lý lẽ một chút, thế nhưng nàng cũng không biết Quốc Công Gia đã đứng ở trong sân bao lâu rồi, đã nghe được bao nhiêu.

“Lục Hãn.” Quốc Công phu nhân quát lớn.

Lục Hãn vội vàng đi vào trong sảnh thỉnh tội nói: “Đều là do con trai quản giáo không nghiêm, mong mẫu thân thứ tội.” Trên khuôn mặt tràn đầy sự hối hận và hổ thẹn rất chân thành.

Quốc Công phu nhân nhìn hắn một lúc đầy ẩn ý, sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Quốc Công vẫn liên tục uống trà từ lúc bắt đầu đi vào trong nhà, Lục Hãn là con trai thứ, nàng với tư cách là mẹ cả, nói nhiều thì sẽ bị cho là một người khắt khe, khắt khe với con trai thứ, với con dâu.

Nếu như lấy danh tiếng của Lục phủ, nàng cũng chỉ có thể nhường nhịn nhiều hơn một chút, cũng may ngoại trừ người con dâu này, Lục Hãn cùng với Lục Diệu Linh đã được gả đi từ trước cũng rất yên phận, không giống với di nương kia của bọn họ, người mà mỗi khi nàng nghĩ tới thì chỉ cảm thấy tức muốn chết.

Năm đó sau khi nàng mới sinh ra Lục Giác không bao lâu, Lục Quốc Công đi xa trở về thì mang theo Lan Di Nương quay trở về.

Lan Di Nương vẫn luôn luôn sợ hãi nhìn nàng, quanh năm ăn mặc quần áo màu trắng giống như một người luôn giữ đạo hiếu, những đồ trang sức như ngọc trai, trâm cài tóc cũng đều có màu sáng, sau khi thay trang phục đi ra thì vô cùng yếu đuối, lung la lung lay như sắp đổ, dáng vẻ rất giống con dâu cả của nàng.

Khi đó nàng còn là một cô nương mềm lòng, không nỡ lớn tiếng nói chuyện, sợ nói một cái sẽ dọa nàng ấy sợ chết.

Quốc Công phu nhân cũng cảm thấy may mắn, cũng may con dâu cả của nàng cũng chỉ nhìn giống như nhu nhược, thế nhưng nàng cũng không thể dọa chết được nàng ấy, quan trọng hơn là lực chiến đấu của nàng ấy thực sự không giống với người bình thường.

Cái đêm mà hắn quay trở về năm đó, hai người xa cách từ lâu mới được gặp lại, sau đó hắn thành thật nói nữ nhân này chính là con gái của ân nhân đã cứu hắn, ân nhân đã bị phạm tội và trừng phạt, nàng cũng là người chờ xử tội, hắn chuộc nàng về làm một vị quý thiếp, để cho nàng suốt đời cơm áo không lo.

Nàng cũng không có suy nghĩ suốt đời này Lục Quốc Công cũng chỉ có một người nữ nhân là nàng, từ lúc khuê các thì đã từng nghĩ đến tình cảnh như vậy, mặc dù ở trong lòng khó chịu thì cũng chỉ có thể đồng ý.

Sau đó nữ nhân kia sinh ra Lục Hãn và Lục Diệu Linh.

Nhưng người không tìm đường chết sẽ không phải chết, thân thể Lan di nương yếu đuối, thế nhưng tâm cũng không yếu, không chịu cam lòng dừng lại ở địa vị của một di nương, ỷ vào dáng vẻ đáng thương đã gây ra không ít chuyện, ban đầu nàng còn không hiểu, chịu không ít thiệt thòi.

Thế nhưng Quốc Công Gia không ngốc, lão phu nhân cũng không cho phép có người làm loạn ở Lục phủ, sau vài lần náo loạn đã bị bắt giam ở trong sân, không quá hai năm thì sinh bệnh chết.

Khi đó hai đứa con của nàng còn nhỏ, một năm tuổi, một sáu tuổi, cũng không được ôm đến trong viện của nàng.

Ít năm như vậy, có thể nàng không ưa Lan Di Nương, thế nhưng lương tâm cơ bản vẫn phải có, nàng không để cho hai đứa trẻ ngáng chân, nhưng cũng không muốn để ý đến bọn họ.

“Nếu là lỗi của ai thì chính là của người đó sai, Lục Hãn ngươi không cần che chở cho phu nhân ngươi.” Lục Quốc Công nói.

Lúc con dâu thứ của Nhị nhi vào phủ hắn đã không đồng ý, thế nhưng có Lục Hãn kiên trì, đối với chuyện của các con thì hắn đều tôn trọng lựa chọn của bọn họ, bây giờ xem ra, ban đầu hắn vẫn không nên đồng ý với Lục Hãn.

Sắc mặt của Trình thị trắng bệch, không phải lời nói của Quốc Công Gia có ý muốn phạt nàng hay sao.

Lục Hãn ngẩng đầu nhìn Lục Quốc Công đang cúi đầu trầm mặt ở phía sau, đứng nguyên tại chỗ im lặng một lúc, sau đó lại quay trở về chỗ ngồi.

Trình thị ngạc nhiên nhìn Lục Hãn, không phải hắn sẽ giúp nàng hay sao?

Mấy năm qua đều như thế này mà.

“Được rồi, Trình thị làm sai, phạt quỳ một ngày ở trong Phật Đường, chép nữ giới năm mươi lần.” Lục Quốc Công đã lên tiếng, Quốc Công phu nhân cũng không chần chừ nữa, hai ba câu nói rõ chuyện xử phạt.

Phật Đường chính là Phật Đường ở trong phủ, nơi đặt bài vị của tổ tiên, không khí rất lạnh, quỳ một ngày cũng phải nằm nghỉ ba ngày, rốt cuộc cũng là một trừng phạt hơi nặng.

Quốc Công Gia cũng đã nói chuyện, Lục Hằng thì chỉ cảm thấy là hình phạt nhẹ, đây cũng không phải là chuyện có liên quan đến phu phụ Lục Giác, hơn nữa Trình thị còn có quan hệ không mấy gần gũi với bọn họ, Lục Diệu Hàm cũng không thích Nhị tẩu này, trong một đám người cũng không có một người nào cầu xin tha thứ cho Trình thị.

Chuyện của Trình thị đã được xác định rồi, Quốc Công phu nhân nhìn về phía Song Nhi, nàng không phải là người gây chuyện, thế nhưng nếu như không có nàng, Trình thị cũng sẽ không náo loạn như vậy, quan trọng hơn là trong lúc phu nhân bị phạt, nếu như một người thiếp thất như nàng lại bình yên vô sự, chẳng phải sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng di nương của Lục gia còn lợi hại hơn cả một phu nhân chính thức hay sao.

Lục Hằng vẫn luôn quan sát Quốc Công phu nhân, nhìn thấy được dáng vẻ của nàng thì cũng đoán được suy nghĩ của nàng, không để cho nàng nói thì hắn đã lên tiếng: “Nếu như đều là lỗi của Nhị tẩu, như vậy chuyện này cũng không có quan hệ với Song Nhi nhà ta, nếu không có quan hệ vậy thì giải tán thôi, náo loạn một lúc rồi, Tiểu Mộng Đình cũng mệt mỏi.” Một tay Lục Hằng nắm bả vai của Song Nhi, một tay sờ sờ đầu bánh bao nhỏ của Lục Mộng Đình đang ngủ, hiền từ giống như Lục Mộng Đình chính là hài tử của hắn và Song Nhi.

“Nhị ca ngươi thấy thế nào?” Không đợi bất kỳ một người nào lên tiếng, hắn quay sang nói chuyện với Lục Hãn.

Quốc Công phu nhân khó xử không biết nên xử lý như thế nào, nàng không hài lòng Song Nhi, thế nhưng lại vô cùng vừa ý con trai của nàng, buồn bã không biết nên làm cái gì bây giờ thì nghe được lời của Lục Hằng nói, nàng lập tức nở nụ cười, thật sự là con trai ngoan của nàng, hiểu được làm mẫu thân rất khó, nếu như Lục Hãn không đồng ý thì chính là người keo kiệt không rộng lượng, mà nếu như hắn đồng ý thì chính là thỏa mãn ý đồ của Lục Hằng.

Trình thị hung ác nhìn chằm chằm Lục Hãn, Lục Hãn bĩu môi, nửa ngày chưa nói ra được một chữ.

“Tam ca, ngươi cũng quá làm khó nhị ca rồi, Nhị tẩu vừa mới bị trừng phạt, thế nhưng di nương của ngươi lại được bỏ qua một cách đơn giản như vậy sao.” Lục Diệu Hàm nhẹ giọng nói, không phải là nàng đang nói đỡ cho Lục Hãn, là do nàng không quen nhìn thấy một cái nha đầu như Song Nhi lại to gan như vậy.

Bây giờ là Trình thị, sau này khó nói sẽ không phải là nàng.

“Có liên quan đến ngươi hay sao, xen vào chuyện của người khác.” Lục Hằng khinh thường liếc mắt nhìn Lục Diệu Hàm, cười xòa một tiếng.

Quốc Công phu nhân cũng không vui vẻ trừng mắt về phía Lục Diệu Hàm, nàng là người ở bên phe của Lục Hằng đó, cùi chỏ lại chĩa ra bên ngoài, khó trách không được lão phu nhân và quốc công gia yêu thích.

“Nếu nhị ca không nói lời nào thì chính là đồng ý, như vậy phụ thân mẫu thân, chúng ta cáo lui trước.” Lục Hằng dứt lời liền chắp tay một cái với phu phụ quốc công, ôm lấy Lục Mộng Đình, Song Nhi cũng đứng dậy vái chào hành lễ, rời đi cùng với Lục Hằng.

“Cha.” Lục Hãn hét lên, trong giọng nói có cảm giác hơi tủi thân.

“Quên đi, ta đã chứng kiến từ đầu đến đuôi chuyện này, quả thật không có liên quan đến cái di nương kia, cứ như vậy đi.” Lục Quốc Công trầm giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho lời nói của Lục Hãn và Trình thị đều phải ngậm lại ở trong miệng.

Không phải hắn không muốn giúp cho con trai thứ hai, là do hôm nay hắn nhận được mật thư của hoàng thượng, hắn phải đảm bảo Lục Hằng đi được yên tâm hơn một chút.

Mọi chuyện tiếp theo xảy ra ở bên trong sân Cảnh Thái, Lục Hằng tuyệt đối không muốn biết.

Hắn nhận được tin tức, một tháng sau hắn phải rời khỏi kinh thành một thời gian, thế nhưng chuyện ở trong phủ làm sao có thể khiến cho hắn cảm thấy yên tâm được.

Lục Mộng Đình chơi đùa ở viện Sơn Thạch đến chạng vạng tối, Vương ma ma mới đến đón nàng quay trở về, cũng báo cho Lục Hằng và Song Nhi rằng lão phu nhân đã biết chuyện này rồi, phái một ma ma ở trong viện là nàng đến hầu hạ Lục Mộng Đình, nói cách khác, sau này Lục Mộng Đình nhận được sự bảo vệ của những người có địa vị tối cao nhất ở trong phủ.

Vương ma ma rất tận tâm đối với Lục Mộng Đình, Lục Mộng Đình cũng rất tin tưởng nàng, hôn bẹp một cái thật to ở trên mặt của Song Nhi, mỉm cười ngọt ngào vẫy tay với Lục Hằng mặt lạnh ở bên cạnh rồi rời khỏi.

“A Hằng, có phải ngươi đi tìm tổ mẫu hay không.” Lục Mộng Đình rời khỏi, Song Nhi lập tức ngồi gần Lục Hằng, vui vẻ nói.

Với tính nết kia của Trình thị, nàng bị chịu phạt thì nhất định sẽ trách tội đến Mộng Đình, thế nhưng Mộng Đình là nữ nhi của nàng, không có chuyện ở lại viện Sơn Thạch không quay về được, mà như bây giờ chính là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.

“Đương nhiên, ngoại trừ ta thì còn có ai vào đây thông minh như vậy?” Lục Hằng lấy một chiếc khăn mềm mại ở trong tay áo của Song Nhi lau khuôn mặt trắng hồng không có một vết bẩn của nàng.

Song Nhi mềm mại nói: “Đúng vậy, Tam gia thông minh nhất.” Đôi mắt hạnh tròn to cười đến híp mắt lại, lấy một miếng quýt ở bên trong đĩa đựng trái cây đút vào bên trong miệng của hắn, “Sau này ta nhất định sẽ cẩn thận không xảy ra va chạm với Trình thị.” Những chủ tử ở trong phủ vẫn luôn không hòa hảo với Trình thị, hôm nay nhìn phu nhân thế tử cũng cười híp cả mắt, đối phương còn nháy mắt với nàng một cái nữa.

Lục Hằng cầm tay Song Nhi: “Không cần như vậy, nàng cố gắng chịu khó không bao lâu nữa.”

Song Nhi khó hiểu nhìn Lục Hằng, đang muốn hỏi lại thì nghe thấy hắn nói: “Ngày mai ta sẽ mang đến cho ngươi hai nha hoàn mới, đều có chút công phu, như vậy ta cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Sau này nếu như gặp lại chuyện như vậy, không phải sợ, đánh lại, mọi chuyện có ta chống đỡ cho ngươi.”

Song Nhi nhẹ nhàng ừ một tiếng, dựa sát vào trong lòng của Lục Hằng.

“A Hằng, hôm nay ta đã làm đúng hay sao?” Lúc ở trong hoa viên, nàng không để mặt mũi cho Nhị phu nhân trước mặt mọi người, với tư cách là một di nương, có phải nàng rất quá quắt hay không, lúc đó nàng chỉ muốn không thể thua mặt mũi được, khi bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy có hơi nghĩ mà sợ.

Lần này là đúng lúc chạm mặt Quốc Công gia, nếu như Quốc Công gia không đến, Trình thị mang theo nhiều nô tỳ hơn một chút, nếu như mấy người Vương ma ma nghe Trình thị nói, nàng có khả năng khó có thể toàn thân thoát ra được.

Lục Hằng cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc của Song Nhi, là hương hoa mai nhàn nhạt, có lẽ nàng sử dụng dầu gội hương hoa mai mà hắn đã mua.

“Ngươi không có làm sai, nhưng dưới tình huống đó ngươi nên cẩn thận hơn, bởi vì ngươi không có đảm bảo được an toàn của ngươi.” Lục Hằng không có nhiều lời, nếu như Song Nhi lại hỏi như vậy có lẽ nàng cũng đã hiểu.

“Ừ.” Nàng nhắm mắt, yên tâm dựa vào người của hắn.

Ban đêm tuyết lại bắt đầu rơi xuống, Lục Hằng và Song Nhi ôm nhau ngủ.

Ở trong viện Cảnh Thái, Quốc Công phu nhân trằn trọc khó ngủ, lật qua lật lại ở trên giường cũng không nghĩ ra được một cái biện pháp tốt nào cả.

“Quốc Công Gia, ngươi nói tại sao Hằng Nhi lại che chở cái di nương kia như vậy, bảo hắn đính hôn hắn cũng không đồng ý, hắn sẽ không thật sự sinh sống cùng với một cái thiếp thất như thế chứ.” Buổi sáng sau khi mọi người rời khỏi, nàng vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, cho rằng sau khi trải qua quãng thời gian Lục Hằng cảm thấy mới mẻ thì coi như xong rồi, thế nhưng đã hơn nửa năm, tình cảm không hề biến mất, mà ngược lại có cảm giác lại càng sủng ái hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngộ nhỡ di nương kia mang thai thì phải làm sao bây giờ?

Lục Quốc Công ngủ mơ hồ, không có trả lời Quốc Công phu nhân, nàng cũng không để ý tiếp tục nói: “Nghe nha hoàn nói Hằng Nhi hết sức sủng ái chiều chuộng di nương kia, bây giờ cũng không có quay trở về phòng chính của hắn mà làm tổ ở trong gian phòng phía đông, chẳng phải là cả ngày quấn quít lấy nhau, Hằng Nhi còn khăng khăng không cho uống canh tránh thai, ngộ nhỡ di nương kia mang thai, không phải tôn nhi của ta sẽ do vợ bé sanh ra hay sao.”

Nàng càng nói càng cảm thấy kinh hãi, giọng nói càng lúc càng lớn, Quốc Công Gia cũng bị đánh thức tỉnh, nghe rõ được câu nói cuối cùng của nàng, tức giận nói: “Vậy ngươi để cho di nương đó trở thành chính phu nhân của Lục Hằng thì không phải là do vợ cả sanh hay sao?”

“Như vậy sao được.” Quốc Công phu nhân phản bác Quốc Công Gia: “Hằng nhi của ta là độc nhất vô nhị trên đời, nên kết hôn với một quý nữ thế gia trong một vạn không có một giống như vậy mới được.”

“Như vậy thì con ngươi cũng phải muốn mới được, không phải ngươi cho hắn kết hôn với một tiên nữ, có lẽ ở trong lòng của hắn cũng không khác gì lợn nái đâu.” Trước đây con dâu của Nhị nhi chính là mỹ nhân đệ nhất ở trong kinh thành, thế nhưng hắn cũng không muốn hồi tưởng lại ánh mắt ghét bỏ của Lục Hằng đối với người con dâu đó đâu.

Lợn nái?

Quốc Công phu nhân tưởng tượng hình ảnh khuôn mặt tuấn mỹ vô song của con trai nàng đứng chung cùng với một con lợn nái, thiếu chút nữa thì nôn ra.

Trong lúc đó lại có một cảm giác hình như Song Nhi cũng không tệ lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui