Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Quốc Công phu nhân ra lệnh không thể đồn đãi chuyện buồn cười ấy, ban ngày người đến xem náo nhiệt rất nhiều, không có truyền ra bên ngoài phủ Quốc Công thê nhưng tất cả hạ nhân ở trong phủ đều biết, trong đó có cả viện Phương Hoa ở bên cạnh Phúc An Đường.

Người ở trong viện Phương Hoa là Hoàng Thi Lan, người rất được mấy hạ nhân yêu thích.

Sau khi Hoàng Lục thị quay trở về Giang Nam, dưới sự sắp xếp của Quốc Công phu nhân, Hoàng Thi Lan vẫn ở bên trong viện Phương Hoa này, mặc dù không tính lớn, nhưng vốn là chuẩn bị để cho tiểu thư ở trong phủ nàng, chẳng qua phủ Quốc Công lại ít tiểu thư, không dùng đến, sắp xếp nàng ở nơi này cũng không tính là để cho nàng chịu thiệt.

“Tiểu thư, vị Song di nương này cũng thật là lợi hại, ngay cả Nhị phu nhân cũng không thể làm gì được nàng.” A Tử lo lắng nói.

Từ nhỏ nàng đã đi theo bên cạnh tiểu thư, ngày ma ma ở bên cạnh lão phu nhân rời đi đã dặn dò nàng, thời khắc quan trọng phải giúp đỡ tiểu thư.

Lần này ở bên trong phủ Quốc Công nguy nga lộng lẫy, ma ma cũng đã gửi thư cho nàng, tiểu thư nhà nàng có tính tình hiền lành, đôi lúc cũng quá ngay thẳng, dễ bị hại.

Hơn nữa vì sao tiểu thư lại không được quay trở về Giang Nam, nhà của lão gia cũng chỉ có hạn, nếu như mà không được, lúc quay trở về sẽ không biết phải chịu bao nhiêu lời đàm tiếu của mọi người, cho nên tiểu thư nhất định phải đứng vững bước chân ở trong phủ Quốc Công này.

“Không phải là do nàng lợi hại, rõ ràng là do Hằng biểu ca quá mức sủng ái nàng.” Hoàng Thi Lan dừng lại tay đang thêu hoa lan trắng, ngẩng đầu mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói.

Nàng vẫn còn chưa từng gặp qua vị Song di nương kia, mặc dù ở trong phủ có lời đồn rằng nhan sắc của nàng không xinh đẹp, thế nhưng có thể khiến cho biểu ca sủng ái như thế, mặc dù nhan sắc không xinh đẹp thì cũng phải có chỗ tốt hơn người.

Nghĩ rồi lại mờ mịt cúi đầu, trước khi đến kinh thành nàng mới làm lễ cập kê, không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều đã đính hôn rồi, bây giờ nàng lại ở trong phủ Quốc Công, cậu và tổ mẫu có quan hệ tốt, thế nhưng dù sao cũng không phải là tổ mẫu của nàng, cũng không biết hôn sự của nàng sẽ rơi ở nơi nào.

“Có sủng ái nàng như thế nào thì cũng chỉ là thiếp thất, có gì đặc biệt hơn người, chờ chính phu nhân của Lục Tam gia được gả vào nhà, nàng không muốn thì cũng phải bưng trà dâng nước, lảm đúng lễ của thiếp thất.” A Tử nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Hoàng Thi Lan, trấn an nói, lại nói danh tiếng của Hoàng Thi Lan cũng rất lớn.

Hoàng Thi Lan cúi đầu, nàng có thể bắt được một người đàn ông như vậy sao?


A Tử hiểu rõ Hoàng Thi Lan: “Tiểu thư, đừng quên ngươi chính là một tiểu thư chân chính của phủ Quốc Công này, thiếp thất kia thì tính là cái gì, chỉ là một nô tài không rõ thân phận, nàng đi hầu hạ Tam gia chính là đang nhục nhã Tam gia.

Lục tam gia có mặt mũi như ngọc, uy nghiêm vĩ đại, phải kết hôn với một nữ tử xinh đẹp dịu dàng hiền thục, làm sao mà loại người như nàng lại có thể trèo cao?” Trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường đối với Song Nhi.

“A Tử, câm miệng, đó là người của Hằng biểu ca, không phải là người mà chúng ta có thể bàn luận được.” Hoàng Thi Lan khẽ mắng, trong lòng biết A Tử nói như vậy là bởi vì nàng, thế nhưng trong lòng của nàng cũng không muốn làm như vậy, nói chuyện ở sau lưng của người ta không phải là hành vi quân tử.

Phân phó A Tử xuống phía dưới mang vải lụa đến cho nàng, Giang Nam chính là quê hương của tơ lụa, tơ lụa màu nào cũng đều có hết, lúc đến kinh thành, tổ mẫu đặc biệt chuẩn bị rất nhiều cho nàng, ngoại trừ lúc mới đến được làm quà tặng cho bên ngoài, bây giờ vẫn còn một ít để làm nữ công.

Quan hệ tốt luôn luôn không sai.

Tất cả những gì cần nói đều đã nói hết, tiểu thư cũng không phải là người hoàn toàn không biết tự cân nhắc cho bản thân, A Tử nhỏ giọng đồng ý, thay Hoàng Thi Lan đi đến một gian phòng nhỏ ở bên trong viện Phương Hoa, bây giờ nơi ấy chính là một phòng kho nhỏ của Hoàng Thi Lan.

Dần dần không còn nghe thấy tiếng bước chân của A Tử nữa, Hoàng Thi Lan ngẩn người, ngạc nhiên cầm kim thêu lên, dường như đang nhớ đến cánh hoa khảm màu đỏ chót bên trên vạt áo màu đen, hai gò má chợt đỏ ửng.

Năm mới, Lục Hằng chăm chỉ đi làm nhiệm vụ, đi sớm về muộn, gần đây Song Nhi ở trong viện Sơn Thạch, Tề tiên sinh chưa từng qua đây dạy cho nàng học, mỗi ngày đều có rất ít chuyện, nàng lại càng tùy ý hơn, bình thường đều ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời khỏi giường.

Ở bên ngoài phòng trông coi đã lâu, Thanh Mai nghe thấy trong phòng có âm thanh, vượt qua bức bình phong bằng gỗ tử đàn được khảm bởi ngọc tứ quý mới thay đầu năm mới, bưng một cốc nước ấm đến, đợi Song Nhi uống xong nàng nhận lấy chén nước mới nhỏ giọng hờn giận nói: “Di nương, hôm qua Tam gia đã dặn dò chúng ta nhất định phải gọi người rời giường trước giờ Tỵ, bây giờ đã hơi quá giờ rồi.” Giờ Tỵ nàng đã đến gọi di nương dậy, thế nhưng di nương không để ý đến nàng, kéo chăn che kín đầu rồi muốn tiếp tục ngủ, nàng cũng không còn biện pháp nào, chỉ mong đêm nay Tam gia không nên hỏi nàng, nếu không nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.

“Di nương, ngươi nên dậy sớm hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, nô tỳ sẽ bị Tam gia phạt.”

“Sợ cái gì.” Ở bên ngoài tuyết rơi ít, cho dù ở trong phòng đã đốt nhiều than thế nhưng Song Nhi vẫn cảm thấy lạnh lẽo, uống nước xong lại chui vào làm ổ ở trong chăn, cả người thoải mái cuộn lại thành một viên tròn, thò đầu ra nói: “Hắn phạt ngươi cứ đến tìm ta.”

Thanh Mai ngậm miệng, không muốn tranh luận vấn đề này cùng với Song Nhi, kể ra thì từ sau ngày sinh nhật của lão phu nhân, di nương thay đổi thật nhiều, những chuyện ngủ muộn giống như vậy thì trước kia tuyệt đối không có khả năng từng xảy ra.

Từ trước kia thì khi đám nô tỳ các nàng vừa mới bắt đầu vào nhà kiểm tra thì di nương đã dậy từ trước rồi, dáng vẻ như ngày hôm nay…


Thanh Mai vừa đi đến tịnh thất để phân phó người chuẩn bị nước nóng vừa nghĩ, trước đây ở trong cảm giác của nàng, di nương chính là một cánh chim nhỏ căng thẳng, còn bây giờ, khóe mắt đuôi lông mày thường xuyên đều là ý cười, tuy nhiên trong lúc lơ đãng lại lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng khiến cho người khác càng nảy sinh sợ hãi.

Rốt cuộc cũng đã làm chủ tử lâu như vậy rồi.

Tịnh thất chuẩn bị xong, Thanh Mai lấy thêm bộ quần áo dày mềm mại ấm áp, Song Nhi nhìn chằm chằm Thanh Mai một chút, nghĩ bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, nên bắt đầu thay quần áo, sau khi vào bên trong tịnh thất để rửa mặt xong, nàng đi ra lại để cho Thanh Mai và Xảo Nhi hầu hạ mặc vào một chiếc áo lụa sa tanh màu xanh với ống tay áo rộng cùng một chiếc váy có in chìm hoa văn hình chim phượng đang bay màu trăng lưỡi liềm, vừa ấm áp lại vừa rộng rãi thoải mái.

Hôm nay nàng muốn đi ngoại viện thư phòng của Lục Hằng, Dương Đại trông coi cửa hàng cho nàng muốn đến báo cáo sự việc với nàng, về cửa hàng của nàng, mấy tháng qua vẫn luôn có sổ sách được mang vào, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp quản sự một mình.

Nữ chủ tử đều có thư phòng của riêng mình ở ngoại viện, dù sao thì đồ cưới của chủ tử cũng rất nhiều, thật khó để gọi một quản sự là một người đàn ông đi vào bên trong nội viện, nhưng chuyện này tuyệt đối không bao gồm Song Nhi.

Nội viện ngoại viện có giới hạn nghiêm minh, có người chuyên canh gác ở Thùy Hoa Môn, không được sự đồng ý của chủ tử thì người nội viện không được tùy ý ra vào bên trong.

Thanh Mai chín chắn, mỗi lần Song Nhi ra ngoài đều mang theo nàng, lần này cũng không phải là ngoại lệ, hai người đi đến Thùy Hoa Môn đã bị một bà tử mặt tròn ngăn cản lại.

Song Nhi trang điểm quý phái, bà tử chưa từng nhìn thấy qua nàng cũng không dám ngăn cản nhiều, hỏi hai câu biết chính là di nương muốn ra khỏi nội viện, nhìn thấy người thân tín Thanh Mộc ở bên người tam gia đến chào hỏi thì mới cúi người hành lễ sau đó nhường đường, trong miệng còn thuận theo nói xin thứ tội, trong phủ người nào mà không biết tam gia sủng ái vị thiếp thất này đến tận trời, hôm nay xem ra quả nhiên là không hề sai, phong thái toàn thân còn lợi hại hơn cả mấy vị tiểu thư.

Lục Hằng sắp xếp dọn dẹp một căn phòng nhỏ ở bên cạnh thư phòng của hắn để làm thư phòng cho Song Nhi, Song Nhi được Thanh Mộc dẫn vào trong phòng ngồi chờ, một lúc sau thì Dương Đại cũng đi vào, cửa thư phòng mở rộng.

Dương Đại là một quản sự có kinh nghiệm phong phú, Song Nhi cũng không có làm khó.

Trước tết bởi vì trong phủ bận rộn, hắn chỉ chuyển sổ sách lần lượt vào, tuy nhiên có nhiều sổ sách cụ thể hơn thì vẫn cần phải gặp tận mặt báo cáo rõ ràng với chủ tử, còn có hoạt động của mấy cái cửa hàng sau năm mới cùng với việc đồng áng của hai cái thôn trang, tam gia phân phó không cần chủ tử phải hiểu nhiều, ít nhất cũng phải biết những chuyện như thế này.

Song Nhi uống hai chén trà đặc, nghe như rơi vào trong sương mù, thế nhưng nét mặt vẫn biểu hiện dáng vẻ đã hiểu rõ, thỉnh thoảng nhíu mày gật đầu.

Năm trước, sổ sách vẫn thường đi chung với Lục Hằng.


Xem hiểu được có lãi có lỗ, nhưng tổng thể thì nàng vẫn có lãi, bây giờ không tính đến thưởng của Lục Hằng ở trong viện Sơn Thạch, lão phu nhân, Quốc Công phu nhân thì mỗi tháng những thôn trang ở dưới danh nghĩa của nàng cũng có thể có thu nhập gần năm trăm lượng, cho nên cũng không cần phải lo lắng đến chuyện không có đủ bạc để dùng.

Dương Đại bẩm báo nhiều chuyện mà lộn xộn, Song Nhi lại dậy muộn, mãi đến lúc xế chiều Dương Đại mới khó khăn lắm nói xong, ngồi ở trên ghế nhỏ chờ Song Nhi phân phó.

Song Nhi ngồi một lúc lâu cũng hơi đau đầu, vuốt vuốt mũi thản nhiên nói: “Ta nhớ ngươi cũng biết, ta không am hiểu những chuyện này cho lắm, có thể dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không nên dùng người, ta vẫn luôn hiểu rõ đạo lý này, ngươi là người được Tam gia coi trọng, ta cũng tin tưởng đối với ngươi, mong rằng ngươi không khiến cho ta thất vọng, nếu như ngươi dám lừa gạt ta, ta cũng sẽ không khách khí, nhất định sẽ giao phó ngươi cho bên chỗ của Tam gia.”

Nói đơn giản một chút, nếu như ngươi dám phạm sai lầm, ta sẽ dám cáo trạng, ai sợ ai.

Song Nhi mỉm cười nói cũng không cảm thấy mất mặt, Lục Hằng chính là chỗ dựa vững chắc của nàng.

Nhìn về phía Thanh mai, ý bảo nàng lấy ra tiền thưởng đã chuẩn bị xong từ trước, trước hết phải đe dọa sau đó cho phần thưởng.

Dương Đại cúi đầu nhận phần thưởng, vừa tiếp nhận hà bao được thêu một cách công phu tinh xảo vừa sờ, ba thỏi bạc lớn, trong lòng mừng rỡ không thôi.

Hắn còn tưởng rằng Song di nương nghĩ không ra cái này, mặc dù nói hắn làm việc cho người khác, cũng có tiền công của mình, thế nhưng nhận được phần thưởng cùng với không nhận được phần thưởng vẫn là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Giọng nói của Dương Đại mềm mỏng hơn rồi, sau khi xác định rõ mọi chuyện, Song Nhi mỉm cười, Dương Đại cúi người được Thanh Mộc đưa tiễn rời khỏi.

Phủ Quốc Công lớn như vậy, thế nhưng cũng chỉ có mấy cái ngoại viện nối với Thùy Hoa Môn, thế nhưng hết lần này đến lần khác không trùng hợp, Nhị phu nhân Trình thị và Song Nhi một người ra một người vào, gặp nhau ở ngay chỗ Thùy Hoa Môn.

Kẻ thù gặp mặt lại đỏ mắt, mặc dù Song Nhi không cho rằng xích mích giữa hai người có thể đạt đến trình độ kẻ thù, thế nhưng Trình thị lại coi Song Nhi và Lục Hằng chính là hai kẻ thù lớn nhất của nàng bây giờ.

Hai người đã xích mích, Song Nhi cũng không nguyện ý giơ mặt ra để bị đánh, nàng khẽ dừng lại một chút, sau đó uyển chuyển lách người vượt qua cánh cửa, rời khỏi.

Trình thị hung ác nhìn nàng, mãi đến lúc bóng của nàng khuất trong góc không còn nhìn thấy nữa.

“Phu nhân, chúng ta đi thôi.” Bạch Vi nhỏ giọng an ủi.

Trình thị cười lạnh một tiếng rồi thu ánh mặt lại, đầu gối mơ hồ nhói đau, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày nàng khiến cho Song Nhi phải đi quỳ ở Phật Đường.


Sau khi nguyền rủa Lục Hằng và Song Nhi một hồi, Trình thị và nha hoàn mới đi men theo bức tường phù điêu, ngồi xe đi đến thành tây.

Thành tây có một tiệm tơ lụa nổi tiếng, hàng hóa đều được vận chuyển từ Giang Nam đến nơi này, chất liệu rất tốt, làm ăn rất chạy, vậy mà lúc này mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, cánh cửa lớn của cửa hàng lại đóng chặt, dán mặt vào cửa còn có thể nghe thấy được âm thanh tức giận và tuyệt vọng của chưởng quỹ ở bên trong.

“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, dáng vẻ như vậy thì làm sao ta có thể ăn nói với phu nhân được…” Mồ hôi tuôn ra trên trán của chưởng quỹ, sắc mặt trắng bệch, vuốt một đông vải vóc chồng chất như núi, cả người không ngừng run rẩy.

“Chưởng quỹ, một lúc nữa phu nhân sẽ quay trở lại rồi, chúng ta phải ăn nói làm sao, nếu không, nếu không chúng ta đổ lên đầu của người vận chuyển, đúng vậy, đổ lên trên người của bọn họ, bọn họ thì sẽ không sao, không sao đâu.” Có một tiểu nhị mặt mũi cũng đỏ bừng lo lắng nói.

Chưởng quỹ khom người lau ngực, ánh mắt dại ra: “Không có tác dụng đâu, không có tác dụng đâu, chúng ta đã không kiểm tra lại sau khi dỡ hàng, người ta sẽ không nhận ra đâu.”

Bây giờ hắn hận chết bản thân mình rồi, nếu như ngày dỡ hàng đó hắn không có uống say đến mức không còn biết gì, để cho một người không có kinh nghiệm đi làm chuyện này thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này rồi?

Tim đập thình thịch, dường như một phút sau sẽ nhảy ra ngoài vậy, chắc chắn phu nhân sẽ không bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng được.

“Nếu không thì chúng ta chạy trốn đi?” Tiểu nhị đang cúi thấp đầu xuống, đột nhiên ngẩng lên, con ngươi phóng to.

“Chạy đi đâu, đều là phận tôi tớ, có thể trốn đến nơi nào?” Chưởng quỹ co quắp ở trên mặt đất, ngây dại nhìn gấm vóc đang nổi lên nấm mốc hoa, trong miệng lẩm bẩm nói: “Xong, xong, sa tanh bị nấm mốc, không có tác dụng.”

Hai chục ngàn lượng bạc, cứ như vậy mà biến mất.

Đêm đó, Trình thị chưa có quay trở về phủ Quốc Công mà đi đến nhà mẹ đẻ.

“Gia, bọn họ phát hiện, Trình thị đi về nhà tìm cách.” Một người mặc áo xanh nói.

“Ừ tiếp tục theo dõi nàng, đồng thời phái người đi điều tra hành tung của Lục Hãn.” Lục Hằng nói, khuôn mặt bị che đậy bởi vẻ giễu cợt, khóe miệng khẽ nhếch lên một lúc lâu cũng không thay đổi.

“Có lẽ bây giờ vừa mới đầy tháng.” Lúc chỉ có một mình hắn ở trong phòng, Lục Hằng cười nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận