Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Trình Thị lòng nóng như lửa đốt ngồi xe ngựa chạy tới Trình phủ, trông cậy vào nhà mẹ đẻ đối xử với nàng như châu như bảo sẽ nghĩ ra vài biện pháp giúp nàng.

Nếu như không vượt qua được lần này thì nàng sẽ xong đời mất.

Tất cả ngân lượng hiện có của nàng đều đã đổ hết vào đó, chẳng lẽ thật sự phải mất cả chì lẫn chài?

Xe ngựa đi rất nhanh, tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên mặt đất một cách gấp gáp, rèm chắn gió dày nặng bị gió mạnh đập vào tạo thành khe hở, gió rét theo đó thổi vào, quất lên dung mạo xinh đẹp nhưng đờ đẫn tái nhợt của Trình Thị, khiến cho nó càng tiều tụy hốc hác không chịu nổi.

“Phu nhân...” Bạch Vi muốn trấn an Trình Thị, thế nhưng đó gần như là toàn bộ của hồi môn còn sót lại của phu nhân, làm sao mà nàng có thể mở miệng an ủi được.

Bạch Vi xích tới gần cửa xe khép rèm cửa lại, rót cho Trình Thị một chén trà nóng, đặt vào bàn tay ngọc đang lạnh cóng như tuyết mùa đông của nàng.

Sắc trời buổi chiều u ám, người trên đường cái không nhiều lắm, nhưng Trình phủ nằm ở ngoại thành, xe ngựa phi như tên bắn cũng phải hơn nửa canh giờ sau mới đến.

Trình Thị mềm nhũn cả người, Bạch Vi thấy vậy, lập tức xuống xe trước đỡ nàng.

Nhìn tấm biển lớn viết hai chữ Trình phủ treo trước đại môn, Trình Thị cười khổ, nếu như tổ phụ còn sống, sao nàng có thể sống thành bộ dạng ngày hôm nay.

Ngay từ lúc xe ngựa dừng lại, gã sai vặt giữ cửa đã chạy đi thông báo, chờ đến khi Trình Thị với khuôn mặt trắng bệch nhìn thấy đa nương của nàng xuất hiện trước thuỳ hoa môn (1), khủng hoảng và uất ức trong lòng cuối cùng cũng không áp chế nổi nữa.

Cửa tiệm tơ lụa này là của hồi môn của Trình Thị, do tổ phụ nàng khi còn sống lựa chọn một khu vực tốt chuẩn bị cho nàng, lúc chưa lấy chồng thì để trong phủ trông coi, là cửa hàng tốt khó có được.

Lúc nàng lấy chồng, gia cảnh Trình gia sa sút, của hồi môn hơn một trăm rương nhìn qua thì nở mày nở mặt, nhưng thật ra bên trong rất nhiều nước, nếu không thì nàng đã không coi trọng tiền bạc như thế.

May mắn là dù sao Trình Thị cũng là nữ nhi được Trình gia sủng ái, lại gả cho công tử của phủ Quốc Công, cho nên cửa hàng này vẫn nghe theo ý tứ của Trình lão thái gia đã qua đời, làm của hồi môn cho nàng.

Lợi nhuận của cửa hàng khá ổn định, nàng có thể sống nở mày nở mặt hơn mấy biểu trục lý khác trong Trình gia phần lớn đều dựa vào cửa hàng này.

Khoảng tháng chín tháng mười năm ngoái, chuyện làm ăn trong cửa hàng đột nhiên trở nên tốt hơn, chỉ hai tháng ngắn ngủi đã giúp nàng kiếm lời gần hai ngàn lượng bạc, tơ lụa cao cấp đều bán hết sạch, cung không đủ cầu.

Vừa đúng lúc một thương nhân phân phối hàng cho nàng nói hắn có một lượng hàng lớn, cũng là hàng chất lượng cao, do một khách hàng khác của hắn xảy ra chút chuyện nên muốn bán lấy tiền gấp, nhưng người này chỉ muốn bán một lần duy nhất, không thể tách ra bán.

Sau nhiều lần cân nhắc, nàng cũng đã hợp tác với người này hơn nửa năm, kiếm lời không ít từ chỗ hắn, thế là nàng liền quăng hết tất cả ngân lượng hiện có vào đó.

Nghĩ đến chuyện này, hai chân đi đường của Trình Thị mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã khuỵu trên con đường phủ đầy đá cuội.

Người kia sẽ không lừa gạt nàng đâu đúng không?


Chắc chắn là như vậy.

Trình Thị quay đầu nói: “Cha, mau đi bắt tên thương nhân tơ lụa kia, đúng vậy, nhất định là hắn còn chưa đi, ngươi nhanh đi bắt hắn được không.” Trình Thị giống như đang cố bắt lấy cây cỏ cứu mạng, nói năng lộn xộn.

“Bắt cái gì mà bắt, trở về phòng, ngươi thử nhìn xem bộ dạng của mình đi, còn ra thể thống gì.” Trình phụ cũng đau lòng nữ nhi, thế nhưng trong chuyện này hắn cũng không biết phải bắt ai.

Dưới chân thiên tử, ai biết lão già quần áo tả tơi trước mặt mình có phải là quý nhân đổ bô đêm (2) cho Hoàng Thượng hay không.

Trình mẫu trừng mắt vì giọng điệu không tốt của Trình phụ, không thấy nữ nhi đang thất hồn lạc phách như vậy sao? Bà giữ chặt tay Trình Thị, ôn nhu nói: “Nhược Vân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi đừng sợ, nương làm chủ cho ngươi.” Trình mẫu giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Có phải là Lục Hãn bắt nạt ngươi không.”

Lúc nữ nhi gả cho hắn không quá vẻ vang, có phải bây giờ hắn bắt đầu ghi hận hay không.

Đáy lòng Trình mẫu vô cùng hoảng hốt.

Trình Thị sững sờ nhìn phụ mẫu, đáy lòng dần dần chìm xuống, tên thương nhân kia vào Nam ra Bắc...

Phu phụ Trình Thị vây quanh Trình Thị đi vào phòng, không bao lâu sau, trong phòng truyền ra một tiếng hô giận dữ.

Phái người đi khách điếm hỏi thăm, chỉ nghe nói người kia quay về Giang Nam buôn bán, sau đó Trình gia lại phái người đến Giang Nam nhưng không tìm được người.

Tất nhiên là Trình gia không thể nào tìm ra người này, bởi vì từ đầu đến cuối người này vốn không tồn tại.

Hắn là người Lục Hằng dẫn về từ biên quan, nghe theo lệnh của Lục Hằng, vừa về liền đóng giả làm tay buôn tơ lụa tiếp xúc với Trình Thị.

Thua lỗ mấy tháng mới chiếm được sự tín nhiệm của Trình Thị, hoàn thành xuất sắc chuyện Lục Hằng đã giao phó.

Trình Thị đau buồn phẫn nộ không thôi, còn Song Nhi thì kinh ngạc cầm một chồng ngân phiếu.

Lục Hằng về trễ.

Sáng sớm Song Nhi ngủ thiếp đi trên giường, nằm mơ thấy mình đang đứng trên một mảnh đất rộng lớn mênh mông, trước mặt có một người khổng lồ thân cao tám trượng, không mặc quần áo, bên hông đeo tạp dề.

Nàng vừa ngửa đầu nhìn đã vội vàng che mặt, oa, thứ kia thật là lớn!

Song Nhi đang ngây ngốc nhìn thì một cánh tay đầy lông duỗi ra, túm lấy quần áo phía sau cổ nàng, nâng nàng lên trước mắt hắn.

Song Nhi tập trung nhìn kỹ, mặc dù là người khổng lồ nhưng dáng dấp không tệ chút nào, nhìn còn khá quen mắt.

Song Nhi híp mắt lại, quan sát tỉ mỉ gương mặt khổng lồ này, nếu như thu nhỏ một chút, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng, là ai vậy nhỉ?


Trong lúc nàng đang trầm tư, người khổng lồ cử động cánh tay đưa nàng tới gần, nàng trợn to mắt cũng không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của hắn.

Đôi môi của người khổng lồ khẽ nhếch, Song Nhi vội vàng lấy tay bịt mũi, chờ một lúc, cái mùi khó ngửi trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại nghe thoang thoảng mùi hương thơm ngát của bùn đất và cỏ xanh mùa xuân.

Song Nhi chậm rãi buông tay, lộ ra gương mặt trắng mịn, sau đó nàng nhìn thấy người khổng lồ nhếch khóe miệng.

Người khổng lồ đang cười.

Chẳng biết tại sao, Song Nhi cũng cười, chỉ là không duy trì quá lâu.

Song Nhi cười một tiếng, người khổng lồ càng cười tươi hơn.

Song Nhi muốn hỏi xem hắn là ai.

Nhưng mà lời vừa đến bên miệng thì đầu lưỡi của người khổng lồ đã vươn ra.

Song Nhi ngây người nhìn, nghĩ thầm hóa ra đầu lưỡi của người khổng lồ lại có màu hồng, cùng một màu với chiếc yếm trên người nàng, có cảm giác rất non nớt.

Mặt nàng đỏ lên, không thể tin được mình lại có thể nghĩ đến đồ vật riêng tư như chiếc yếm trước mặt một nam nhân khác, ngoại trừ Lục Hằng.

Nàng nhắm chặt mắt, trong lòng thì thầm: “A Hằng, ta không cố ý...” Nói xong mới đột nhiên kịp phản ứng.

Lục Hằng không ở đây, cũng không phải là giun đũa trong bụng nàng, làm sao có thể biết nàng đang nghĩ gì.

Trên khuôn mặt khẩn trương dần khôi phục nụ cười.

Song Nhi đang định mở mắt thì đột nhiên cảm giác có một trận gió lớn thổi qua mặt, hai gò má bị thứ gì đó ẩm ướt quét qua.

Nàng mở mắt, một đầu lưỡi lớn không tưởng đang ở ngay phía trước đầu nàng.

Một đầu lưỡi đang ở ngay trước mặt nàng.

Song Nhi giật nảy mình.

Ngay sau đó nó lại duỗi ra, lần này cảm xúc càng rõ ràng hơn, đầu lưỡi không có cảm giác thô ráp mà ngược lại rất tinh tế mềm mại.


Nhưng dù là vậy cũng đã dọa Song Nhi sợ gần chết, không còn tâm tư nghĩ kỹ xem người khổng lồ này giống ai nữa.

Nàng giãy dụa mãnh liệt, sau đó không biết là người khổng lồ sợ làm Song Nhi bị thương hay là thế nào mà nàng thành công rớt khỏi tay người khổng lồ, hoảng sợ rơi xuống đất.

Song Nhi liên tục túm lấy lông trên người người khổng lồ, sau đó là tạp dề, cuối cùng là một thứ rất to.

Phía dưới nàng còn cách mặt đất một khoảng rất lớn, nàng không dám buông tay.

Vật trong tay càng lúc càng lớn, khó mà nắm chặt bằng một tay, Song Nhi không thể không dùng cả hai tay túm lấy, thế nhưng nó vẫn không ngừng lớn lên, càng ngày càng trơn trượt.

Song Nhi từ từ tụt xuống, cuối cùng hoàn toàn tuột khỏi vật đó, rơi xuống mặt đất.

Lục Hằng ngồi bên mép giường vuốt ve gương mặt của Song Nhi.

Nàng đang ngủ vô cùng ngọt ngào, khiến cho người ta nhìn chỉ muốn cắn một miếng.

Ánh nến trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của viên dạ minh châu, hai người bọn hắn chưa bao giờ thích có người gác đêm bên ngoài, cho nên ở ngoài cửa chỉ có hai nha đầu, chờ sau khi chủ tử chìm vào giấc ngủ bọn họ cũng lập tức quay về.

Lục Hằng đè lên đệm chăn màu đỏ rực thêu rồng phượng bằng chỉ vàng, cúi thấp người, chóp mũi chống lên chóp mũi Song Nhi, khẽ ngửi gương mặt của nàng.

Cuối cùng hắn không nhịn được, như mèo con liếm người vươn đầu lưỡi ra liếm lên gương mặt nàng.

Song Nhi vẫn chưa tỉnh lại, Lục Hằng lại càng táo bạo hơn, liếm toàn bộ khuôn mặt của Song Nhi thêm mấy lần...

Đột nhiên Song Nhi bắt đầu giãy dụa, đầu tiên là túm lấy tóc hắn, tiếp đến là cánh tay...!Sau đó bừng tỉnh.

“A Hằng?” Song Nhi thở hổn hển nói.

“Gặp ác mộng sao?” Lục Hằng đáp lời Song Nhi, đỡ nàng dậy, rót một ly trà ấm đút đến bên miệng nàng.

Song Nhi phải uống hai chén lớn mới bình tĩnh lại.

“A Hằng, ta nằm mơ ngươi biến thành người khổng lồ.” Sau khi uống nước xong, cảm thấy dễ chịu hơn chút, Song Nhi mới mở miệng.

Ngay khoảnh khắc mở mắt ra và đối diện với khuôn mặt của Lục Hằng, Song Nhi liền biết nguyên hình của người khổng lồ trong giấc mơ.

“Sau đó thì sao?” Lục Hằng nhẹ giọng hỏi.

“Sau đó ngươi để ta ngồi trên vai ngươi, còn ngươi thì chạy trên bình nguyên...!Gió ở đó rất lớn, ta bị gió thổi tỉnh lại.” Song Nhi lược bỏ phần giấc mơ không thể nói kia đi, chỉnh sửa đôi chút rồi nói.

Dù sao cũng chỉ là nằm mơ cho nên bây giờ Song Nhi không bối rối chút nào, bảo Lục Hằng đưa chiếc gối lớn trên nhuyễn tháp qua rồi ngồi tựa vào đầu giường nhìn hắn đi rửa mặt thay y phục.

“Ta không làm gì khác sao?” Lục Hằng cười trêu chọc.

“Ngươi đã biến thành người khổng lồ rồi thì còn làm gì được nữa?” Song Nhi trừng mắt, tức giận đáp.


Nghĩ đến giấc mộng kia lại cảm thấy tay mình dính dấp, Song Nhi rời khỏi giường, đi theo Lục Hằng vào tịnh thất rửa tay.

Lục Hằng gỡ áo khoác hồng phấn từ trên kệ áo xuống phủ thêm cho Song Nhi, nắm hai tay nàng bỏ vào nước ấm, động tác không nhẹ không nặng xoa nắn bàn tay nàng, chậm rãi mở miệng: “Không phải là người khổng lồ rất lớn ư, sao lại không tận dụng cơ hội làm chút chuyện?”

Song Nhi rút tay về lau khô, xoay người lại thuận miệng hỏi: “Làm cái gì?”

Lục Hằng đứng phía sau cúi đầu mím môi cười khẽ, như xuân hoa thu nguyệt.

“Đây là cái gì? ...!Ngân phiếu? Ngươi để nhiều ngân phiếu như vậy ở đây làm gì?” Song Nhi nhìn thấy ngân phiếu trên bàn bèn hỏi.

“Đưa cho ngươi.” Lục Hằng nói xong thì đi đến bên mép giường thu dọn chiếc giường đã bị Song Nhi làm loạn.

Sau khi dọn dẹp xong mới kéo Song Nhi đang tròn mắt, bịt miệng kinh ngạc nằm lên giường, ôm nàng vào ngực.

“Có người đắc tội ta, đây là ngân phiếu nàng bồi thường cho ta.” Lục Hằng giải thích.

“Bồi thường nhiều vậy sao?”

“Đây mới chỉ là lợi tức thôi.

Ngủ! Ngày mai cất mấy thứ này vào hộp nhỏ của ngươi.” Lục Hằng không thèm để ý nói.

Song Nhi có một chiếc hộp nhỏ, bên trong đều là ngân phiếu, khế đất và hộ tịch của nàng.

“Cho ta có ổn không? Ta cầm nhiều tiền như vậy...” Song Nhi lo sợ bất an nói, ngoại trừ cửa hàng và thôn trang, đây là lần Lục Hằng đưa cho nàng nhiều nhất, Song Nhi có chút cảm giác...!Không nói ra lời.

“Sao mà không được, cái này thì có bao nhiêu đâu.

Sau này tất cả mọi thứ của ta, bất kể là cái gì cũng sẽ đưa ngươi bảo quản hết, vậy chẳng phải là ngươi sẽ bị dọa chết sao.” Lục Hằng cười, nhấm nháp cái miệng nhỏ của Song Nhi, sau đó thuận nước giong buồm.

Thanh Mai đã chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn theo thói quen nửa đêm tỉnh dậy kiểm tra.

Nàng vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng kêu đè nén và tiếng ngâm du dương của Song Nhi, khiến cho người ta nghe mà đỏ mặt tim run, lại nghĩ tới cảnh đẹp mà mình nhìn thấy lúc hầu hạ Song Nhi tắm rửa, trong lòng thầm than thở: “Gia thật đúng là có mắt nhìn mỹ nhân.”

Note:

(1) 垂花门: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

(2) 夜壶: một loại bình dùng để đựng nước tiểu ban đêm của nam giới.

Thời xưa quan niệm rằng đàn ông là chủ gia đình nên họ có đủ tư cách để đi tiểu trên giường, đặc biệt là vua chúa.

Vua thậm chí còn có một thái giám riêng quản lý cái bình này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận