Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Song Nhi mặc áo choàng dày nằm trên nhuyễn tháp, toàn thân uể oải nửa dựa lên gối, lật quyển sách trong tay.

Độ dày quyển sách đã vơi đi phân nửa, nhưng không một chữ nào lọt vào đầu nàng.

Song Nhi luôn cảm thấy bất an với số tiền kia, tâm trạng của nàng bây giờ giống như ăn mày nhặt được vàng, lại còn là nhiều vàng không đếm xuể, trong lòng vô cùng rối loạn, hôm nay cũng tỉnh dậy sớm hơn bình thường.

“Di nương, tiểu thư Mộng Đình đến đây.” Một vài tiếng động vang lên từ trong nội viên, sau đó Xảo Nhi tiến vào bẩm báo.

Xảo Nhi còn chưa lui ra ngoài, Lục Mộng Đình đã lanh lợi đi vào, theo sau lưng nàng là Thanh Mai, ma ma và nha hoàn của Lục Mộng Đình đều không tiến vào phòng.

“Song Nhi, Song Nhi, ta tới rồi.” Tiểu nha đầu ríu rít chạy đến bên giường, không cần người hầu hạ mà tự mình cởi giày, thở hổn hển bò lên giường.

Chân nàng quá ngắn không leo lên nổi, cái mông nhỏ vểnh cao, Thanh Mai nhìn thấy lập tức giơ tay giúp nàng một phen.

“Cảm ơn Thanh Mai.” Lục Mộng Đình bò lên giường thành công liền quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với Thanh Mai, nói lời cảm ơn, đôi mắt to đen như hai quả nho chớp chớp.
“Tiểu thư khách khí rồi.” Thanh Mai phải kiềm chế lắm mới không vươn tay chạm vào khuôn mặt của Lục Mộng Đình, cười nói.

“Sao Mộng Đình lại tới đây?” Song Nhi đón lấy thân thể đang bổ nhào tới của Lục Mộng Đình, sờ bàn tay nàng, thay nàng đắp chăn.

“Nhớ Song Nhi, nhớ Song Nhi đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.” Lục Mộng Đình hôn lên mặt Song Nhi một cái trước rồi mới thu lại nụ cười, trịnh trọng nói.

Sau khi nói xong, nàng giống như không nhịn được bật cười thành tiếng, đây là lời tằng tổ mẫu đã dạy cho nàng.

Từ lúc Lục Mộng Đình tiến vào viện, Thanh Mai đã nghe ngóng rõ ràng mọi chuyện từ chỗ vú nuôi của Lục Mộng Đình, Vương ma ma.

Nàng đi đến bên cạnh Song Nhi, nói khẽ: “Nghe nói là lão phu nhân đi đón tiểu tiểu thư đến chỗ nàng kia, sau đó tiểu tiểu thư ầm ĩ kêu nhớ ngươi, lão phu nhân bất đắc dĩ đành sai người đưa nàng tới.”

Song Nhi nhìn tiểu nha đầu đang nghịch chiếc gối ôm, gật đầu.

Thế này mới đúng.

Nếu như tiểu Mộng Đình đang ở viện Hạo Phong mà lại nói muốn đến chỗ nàng, thì dù Trình Thị không nổi giận cũng sẽ không bao giờ cho phép nha đầu này đi.

Trình Thị không phản đối chuyện đi Phúc An Đường, nhưng mà nếu như sau này nàng biết được...

Trên mặt Song Nhi có chút sầu lo.


Thanh Mai hiểu được lo lắng của nàng, cười nói: “Nhị phu nhân không ở trong phủ, nghe nói nàng đã về nhà mẹ đẻ, còn sao người báo tin về là muốn ở lại bên đó vài ngày.”

Tiểu nha đầu vô cùng hoạt bát.

Hai người ngồi trên giường chơi đùa một hồi thì xuống giường chơi cờ vây, ngươi đặt một viên, ta đặt một viên, bày ra đủ loại hình dáng, tiếng cười khiến cho nội viện yên tĩnh trở nên có sức sống hơn nhiều.

Lục ma ma đi ngang qua cửa Đông Sương phòng, nghe được âm thanh vui vẻ của tiểu nữ hài thì cúi đầu cười một tiếng.

Chờ hài tử của Tam gia được sinh ra, viện Sơn Thạch này chắc chắn sẽ càng thêm náo nhiệt.

Suy nghĩ một hồi, nàng liền đến phòng bếp.

Mùa đông thích hợp để bồi bổ thân thể nhất sắp hết, nhưng nàng vẫn có thể tranh thủ mấy ngày cuối cùng này.

Thân thể mẫu thân tốt thì hài tử sinh ra mới thông minh đáng yêu được, đúng không?

Trình Thị trở về nhà mẹ đẻ, Lục Hãn thì đến nha môn, trong viện Hạo Phong không có chủ tử nào quản lý, nha hoàn của Phúc An Đường tới truyền lời, không cần đưa Lục Mộng Đình qua dùng bữa, ý tứ chính là để nàng ăn ở viện Sơn Thạch.

Lục Mộng Đình còn nhỏ nhưng lượng cơm ăn lại không nhỏ chút nào, nhỏ như vậy cũng không cần người đút cơm, tự tay cầm thìa xúc hết ngụm này đến ngụm khác, ăn vô cùng ngon miệng.

Song Nhi không cần người hầu hạ, nàng tự mình gắp thức ăn cho Lục Mộng Đình, phối hợp hài hòa giữa rau xanh và thịt.

Lục Mộng Đình nhìn thấy cọng rau xanh mơn mởn thì bẹp miệng, nghiêng đầu, vô cùng đáng thương nhìn Song Nhi.

Song Nhi cười không nói lời nào, bắt đầu ăn.

Lục Mộng Đình thấy chiêu tỏ vẻ đáng yêu trước giờ luôn có tác dụng này lại không hề hiệu quả với Song Nhi, kiên trì thêm nữa Song Nhi vẫn không quan tâm, nàng không dám tự ý gắp rau ra, đành phải xúc một thìa cơm lớn, sau đó ăn rau như uống thuốc, nuốt chửng tất cả.

“Không thể ăn thìa nhỏ thôi sao?” Song Nhi vỗ nhẹ vào lưng Mộng Đình, sợ nàng bị nghẹn, lại bưng bát canh đậu hũ bên cạnh lên, đút cho Mộng Đình uống từng ngụm nhỏ: “Ta không thích ăn rau.” Tiểu nha đầu ngừng một chút lại nói: “Thế nhưng nếu như Song Nhi muốn ta ăn thì ta nhất định sẽ ăn.” Trong đôi mắt ngây thơ hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm có ở những đứa trẻ khác.

“Lần sau Song Nhi lại tiếp tục gắp thức ăn cho ta được không, nhưng mà gắp một ít rau thôi.” Mộng Đình mềm mại nói.

Mộng Đình vừa ra đời đã do Vương ma ma chăm sóc, lớn lên một chút thì khi ăn cơm đều là nàng ngồi, mấy ma ma và nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ nàng ăn cơm.

Nàng muốn ăn cái gì, nha hoàn sẽ phải lấy cái đó, cho dù muốn cho nàng ăn thêm chút rau thì nàng cũng chỉ cần lắc đầu, giả khóc hai tiếng là xong.


Nàng rất hiếm khi dùng bữa với Trình Thị và Lục Hãn, cho dù có cũng là Vương ma ma ở một bên hầu hạ, lúc Trình Thị hào hứng thì nhìn một hồi, nói hai câu, lúc không hào hứng thì hoàn toàn không để ý tới nàng.

Hóa ra cảm giác ăn cơm với Song Nhi là như thế, khóe miệng Lục Mộng Đình nhếch lên rất cao, trong miệng anh đào nhỏ nhắn là hàm răng trắng bóc chỉnh tề, trông cực kỳ đáng yêu.

Trong lòng Song Nhi chua xót.

Nàng kéo ghế tới gần, ôm lấy Mộng Đình đang cười ngọt ngào, nói: “Được, sau này Song Nhi nhất định sẽ gắp thức ăn cho Mộng Đình, nhưng mà tiểu hài tử vẫn cần phải ăn nhiều rau nha.

Ngươi nhìn Tam thúc của ngươi, chính vì không chịu ăn rau nên lớn lên mới đen như vậy, sau này lớn lên Mộng Đình không muốn trở thành Hắc Mộng Đình đâu phải không.”

Mộng Đình chu chu miệng, muốn tiếp tục từ chối ăn rau, nhưng sau khi nghe nói sẽ trở nên đen thui xấu xí, nàng lập tức cảm thấy ăn rau vẫn tốt hơn một chút.

“Ừm, ta nghe Song Nhi, Song Nhi bảo ta làm gì thì ta làm cái đó.” Nàng đặt hai cánh tay mũm mĩm lên bàn, nghiêm túc nói.

“Ừm, ngoan lắm.” Sau đó Song Nhi lại gắp cho nàng một ít rau xanh.

Khóe miệng vừa mới nhếch lên của Lục Mộng Đình lập tức co rụt lại.

Dùng bữa xong, Song Nhi ôm Lục Mộng Đình ngủ trưa nửa canh giờ.

Buổi sáng Song Nhi tỉnh dậy sớm, nên lần ngủ này nàng ngủ trọn vẹn một canh giờ.

Khi mở mắt ra, Mộng Đình đã tỉnh, đang vùi trong chăn tự chơi với ngón tay.

Hai người rời giường, lau mặt xong thì tiểu nha đầu ngoan ngoãn theo đuôi Song Nhi, Song Nhi thêu hoa nàng chơi vải, Song Nhi luyện chữ nàng vẽ tranh, không hề thấy chán.

Song Nhi vui vẻ thỏa mãn xoa nắn khuôn mặt bánh bao của nàng, tiểu nha đầu bất mãn chu môi, khuôn mặt càng tròn hơn.

Lúc Hoàng Thi Lan tới, Song Nhi và Lục Mộng Đình đã chơi mệt rồi, đang ngồi ăn bánh ngọt.

Đây là bánh Lục Hằng phái người tới Trân Tu lâu mua về, xếp hàng cũng chưa chắc đã mua được, bày biện trong một chiếc đĩa màu hồng mạ vàng, tinh xảo đẹp mắt đến nỗi khiến người ta không nỡ ăn.

“Di nương, biểu tiểu thư tới.” Một nha đầu đi vào bẩm báo.

Song Nhi vô cùng kinh ngạc, sau đó sai người đưa biểu tiểu thư đến đại sảnh nhà chính.


Đợi nàng sửa sang quần áo và trang điểm xong, dắt tay Lục Mộng Đình đi ra thì đã qua thời gian một chén trà.

Vừa vào phòng, Song Nhi đã nhìn thấy một nữ tử dịu dàng như ngọc đang ngồi yên lặng trên chiếc ghế bên phải dưới ghế chủ toạ.

Nàng mặc bối tử (1) màu vàng nhạt thêu hoa văn lông vũ phối với làn váy xanh lam, chải búi tóc Thùy Hoàn Phân Tiêu Kế (2) thanh tú, chùm tóc đen nhánh vén ra sau tai phải phối hợp với đóa hoa lan nơi bả vai, đẹp đến mức không giống người phàm.

“Biểu tiểu thư.” Song Nhi ưỡn thẳng lưng, bước đến chiếc ghế đối diện Hoàng Thi Lan ngồi xuống.

“Bái kiến biểu di.” Lục Mộng Đình nhận ra Hoàng Thi Lan, lễ phép chào hỏi, bàn tay nắm tay Song Nhi chưa từng buông ra.

Hoàng Thi Lan vừa nhìn thấy Song Nhi đi ra lập tức đứng dậy, thấy Song Nhi chỉ chào hỏi một câu đơn giản như vậy thì ngẩn người.

Dù sao mình cũng là biểu tiểu thư trong phủ, nàng chỉ là một di nương mà đến cả động tác hành lễ cũng không làm, khó trách người trong phủ nói nàng ỷ sủng mà kiêu.

Nhưng Hoàng Thi Lan cũng không thử nghĩ một chút xem mục đích nàng xuất hiện ở đây là gì.

Song Nhi vốn không ngốc, sau khi đi theo Tề tiên sinh học tập thì càng thông minh hơn.

Một nữ nhân có tình ý với trượng phu của nàng chạy đến trước mặt nàng, chẳng lẽ nàng còn phải vỗ tay chào đón hay sao?

“Song di nương.” Hoàng Thi Lan nhẹ giọng nói.

Nàng nhìn ra ý tứ của Song Nhi, không đợi Song Nhi mỉm cười đáp trả đã thay đổi tầm mắt nhìn về phía Lục Mộng Đình: “Mộng Đình, không phải lần trước đã đồng ý đến viện Phương Hoa của biểu di chơi sao, biểu di cũng đã chuẩn bị sẵn quà cho ngươi rồi.”

“Không đến, nương không cho ta đến.” Trong chớp mắt Lục Mộng Đình đã biến từ nàng không muốn đi thành Trình Thị không cho phép nàng đi.

“Là vậy sao.

Vậy thì lần sau đến Phúc An Đường biểu di sẽ tặng quà cho ngươi nha.” Cũng giống như Song di nương, có rất nhiều lời đồn đại về vị Trình Nhị phu nhân này.

Hoàng Thi Lan từng nghe qua không ít chuyện, cho nên cũng không hoài nghi lời nói của Lục Mộng Đình.

“Là quà gì vậy?” Dù sao Lục Mộng Đình cũng chỉ là một tiểu hài tử, cho nên có hơi tò mò về món quà kia.

“Là khăn tay do biểu di thêu, phía trên còn có tên của Mộng Đình đấy.” Hoàng Thi Lan nói.

Lục Mộng Đình tưởng là sẽ có thứ gì đó rất đặc biệt, nhưng sau khi nghe thấy chỉ là một chiếc khăn tay thêu tên thì không còn hứng thú nữa.

Chỉ là thêu tên mà thôi, nàng còn có một cái thêu chân dung nàng, được nàng giấu kỹ dưới gối, không nỡ dùng nữa kìa.

Song Nhi lẳng lặng ngồi một bên nhìn Hoàng Thi Lan dỗ Mộng Đình, nhưng rõ ràng Lục Mộng Đình không phải là một hài tử dễ dụ, chưa được vài câu đã lôi kéo Xảo Nhi chạy vào phòng trong chơi cờ vây.

Nói thật nàng rất không hiểu, một cô nương chưa xuất giá như Hoàng Thi Lan lại chạy đến viện của biểu ca làm gì, quan trọng là Lục Hằng cũng không ở đây, chẳng lẽ lại đến nhìn một di nương như nàng? Song Nhi oán thầm trong lòng, nhưng không ngờ được rằng phỏng đoán của mình là chính xác.


Quả thật Hoàng Thi Lan đến viện Sơn Thạch để nhìn nàng.

Hoàng Thi Lan chuẩn bị nữ hồng (3) cho nữ quyến trong phủ Quốc Công xong, mấy ngày nay liền muốn đưa đi tặng.

Song Nhi là một di nương, nhưng nàng là di nương duy nhất trong phủ nhận được vô vàn sủng ái, Hoàng Thi Lan không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người, đồng thời muốn lưu lại ấn tượng tốt với Lục Hằng nên cũng chuẩn bị lễ vật cho nàng.

A Tử nói chỉ là một di nương mà thôi, để nàng đưa đến là được rồi, nhưng bị Hoàng Thi Lan ngăn lại.

Nàng cũng không rõ mình đang nghĩ gì, có lẽ là muốn nhìn thử xem nữ nhân có thể khiến nam nhân kia mê đắm trông như thế nào.

Lễ vật rất đơn giản, là một chiếc khăn lụa thủ công thêu hai mặt bằng chỉ bạc, một mặt là mây, một mặt là trúc, kỹ thuật thêu rất cao siêu, đường nét tự nhiên của mây và thanh cao của trúc đều được thể hiện vô cùng tinh tế.

Song Nhi nhận lấy chiếc khăn trong tay Hoàng Thi Lan, cười nhạt nói: “Đa tạ biểu tiểu thư.”

“Song di nương khách khí rồi, chỉ có điều tay nghề ta không tốt, hy vọng Song di nương không để bụng.” Hoàng Thi Lan nói, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy mình làm chưa tốt.

Giang Nam có rất nhiều bậc thầy thêu thùa, nàng lại là môn đồ lợi hại nhất của Văn đại sư, ngay cả sư phó cũng nói ra khỏi Giang Nam, nàng khó có đối thủ.

Tính ra, tặng chiếc khăn này cho một di nương cũng là nàng thua thiệt.

Hoàng Thi Lan rất tự tin với kỹ năng thêu thùa của mình, dù đã cố gắng che giấu nhưng Song Nhi vẫn có thể dễ dàng nhìn ra.

“Biểu tiểu thư khiêm tốn quá rồi.” Song Nhi dùng lòng ngón tay vuốt ve bức thêu, cảm nhận một hồi rồi chậm rãi nói: “Hẳn là tiểu thư đã học kỹ thuật thêu Tô Châu chính tông, đường kim mũi chỉ dày đặc, phương pháp thêu biến đổi liên tục...” Song Nhi không chú ý đến sắc mặt càng ngày càng cứng ngắc của biểu tiểu thư, lần lượt nói đến những điểm quan trọng trong cách thêu của Tô Châu.

“Xem ra Song di nương rất thông thạo kỹ thuật thêu Tô Châu, không biết là học từ ai?” Hoàng Thi Lan cau mày, sau đó thở ra một hơi, lông mày giãn ra, hỏi bằng giọng điệu không thay đổi.

“Không dám, sư phụ của ta nhàn vân dã hạc (4), đặc biệt dặn dò ta không được nói đến tục danh của nàng.”

Note:

(1) 垂鬟分肖髻: tên một kiểu búi tóc.

Tóc được chia thành từng lọn và búi lại trên đỉnh đầu, không chống lên mà để rủ xuống tự nhiên.

Đuôi tóc được bện một bên và buông thõng trên vai.

(2) 褙子: kiểu áo khoác ngoài rộng rãi với tay áo rộng và dài, phổ biến vào thời nhà Tống, nhà Minh và từ đầu đến giữa triều đại nhà Thanh.

(3) 女红: dùng để chỉ việc may vá, dệt vải, thêu thùa hoặc các việc khác do phụ nữ làm và thành phẩm của những công việc này.

(4) 闲云野鹤: ẩn dụ chỉ những người không thích trói buộc, đến và đi một cách tự do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận