Im lặng một hồi, Hoàng Thi Lan dịu dàng cười, không hỏi thêm câu nào nữa.
Vừa rồi nàng có hơi cuống lên.
Thật ra mấy chuyện liên quan đến kỹ thuật thêu này, chỉ cần là người có chút hiểu biết về kỹ thuật thêu Tô Châu đều có thể nói được vài ba câu, muốn biết thực lực chân chính như thế nào vẫn phải dựa vào tác phẩm.
Nàng đã đánh giá quá cao vị Song di nương này, nhìn sơ qua trang phục đã cảm thấy mất bình tĩnh, quả thực là uổng phí nhiều năm dạy bảo của tổ mẫu.
Trước khi gặp mặt nàng đã nói với A Tử, trong suy nghĩ của nàng, Lục Hằng sủng ái, coi trọng Song Nhi như thế nào không quan trọng.
Nếu như một nam nhân vô cùng sủng ái một di nương, vậy thì nam nhân này rất có thể là hoàn khố (1), hoặc là kẻ ham mê nữ sắc, hoặc không nữa thì là một tên hèn yếu không có tài cán gì, thế nhưng vừa nhìn đã biết Hằng biểu ca không phải loại người như vậy.
Nàng tưởng rằng Hằng biểu ca sủng ái Song Nhi là vì trong phòng hắn chỉ có một mình Song di nương.
Hoàng Thi Lan mím môi, cười khổ một tiếng.
Chỉ là một di nương mà lại ở trong sương phòng tốt nhất viện Sơn Thạch, đồ đạc bài trí trong phòng càng lộng lẫy không nói nên lời.
Chiếc ghế hiện tại nàng đang ngồi được làm bằng gỗ hoa lê vàng, chạm trổ cảnh xuân vô cùng tinh xảo, đến cả nhụy hoa nhỏ xíu trên đó cũng có thể thấy rõ ràng.
Chiếc trâm ngọc màu xanh trên đầu nàng màu sắc nhu hòa, không lẫn một chút tạp chất, đến cả người không hiểu về ngọc cũng không dám nói đó là món đồ rẻ tiền.
Chỉ ở quanh quẩn trong nhà mà đã mang trang sức quý báu như thế, lại nhìn dáng vẻ tùy ý của nàng, chỉ sợ đối với nàng mà nói đây chính là món đồ bình thường nhất rồi.
Còn đối với Hoàng Thi Lan, nữ trang trong hộp chỉ có một hai món là tốt hơn chiếc trâm này.
Đó đều là tổ mẫu để lại cho nàng, ngay cả thân tỷ tỷ của nàng cũng không có.
Nàng rất quý trọng chúng, nếu không phải là trường hợp quan trọng thì không dám lấy ra dùng.
Hằng biểu ca sủng ái một nữ nhân thân phận thấp kém như vậy, cữu tổ mẫu và Quốc Công phu nhân đều mặc kệ sao?
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Hoàng Thi Lan, trong giây lát lại biến thành một tia hi vọng.
Hoàng Thi Lan không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này nữa bèn đứng dậy cáo từ, Song Nhi cũng mỉm cười đứng dậy đưa tiễn.
Hai người nhàn nhã đi đến cửa viện Song Nhi mới ngừng bước chân, cả hai lại hàn huyên thêm một lát.
Sau đó Hoàng Thi Lan dẫn theo A Tử rời đi.
“Di nương, biểu tiểu thư này...” Thanh Mai suy nghĩ nửa khắc, mở miệng.
“Không sao, không phải nàng đến để tặng quà sao, cứ đối đãi bình thường là được.” Song Nhi đứng trong sân nhìn bóng dáng thướt tha đã đi xa, thản nhiên nói.
Nghĩ đến những lời vừa mới nói trong nhà chính, nàng không khỏi bật cười.
Đối đầu với Trình Thị là bởi vì Trình Thị không nói đạo lý, Song Nhi không muốn mình bị sỉ nhục nên mới đứng dậy phản kích, thế nhưng nếu đối đầu với một người đầy bụng thi thư như Hoàng Thi Lan, Song Nhi không thể tự lừa mình dối người.
Nàng thật sự có chút để ý đến vị biểu tiểu thư này.
Hoàng Thi Lan có tất cả những gì nàng muốn, mà đó vừa vặn lại là những thứ mà hiện tại nàng đang thiếu khi ở bên cạnh Lục Hằng.
Theo chân Tề tiên sinh, nàng đã học được rất nhiều, chính nàng cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt của mình qua từng ngày.
Nàng đang tiến bộ từng chút một, thế nhưng xuất thân là điều mà nàng vĩnh viễn không cách nào thay đổi.
Chờ sau khi bóng dáng của Hoàng Thi Lan biến mất khỏi lối đi, Song Nhi mới quay người trở về phòng.
Đi vào viện, trên đường không hề có một cọng cỏ dại hay một cành cây khô, hơi thở mùa xuân chưa hiện rõ, hoa cỏ cây cối không lộ ra chút sắc xanh nào, nhưng sự chăm sóc của hạ nhân vẫn khiến chúng không suy tàn, bộ dáng chỉnh tề đến mức khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến sự phồn thịnh của ngày xuân.
Đây là thứ mà chỉ những gia đình giàu sang mới có.
Song Nhi ngẩn ngơ nhìn một hồi, cười lắc đầu, đi vào chơi với Lục Mộng Đình.
Nếu nàng có được xuất thân của Hoàng Thi Lan thì nàng sẽ không phải là nàng của bây giờ, sẽ không trở thành di nương của Lục Hằng, vậy thì nàng ao ước xuất thân như vậy có ý nghĩa gì đâu.
Mấy ngày tiếp theo, Trình Thị vẫn không hề quay về phủ, mỗi ngày Lục Mộng Đình đều chạy đến viện Sơn Thạch, một lớn một nhỏ vui chơi đến quên trời quên đất.
Lục Mộng Đình lớn lên vừa ngoan ngoãn, đáng yêu lại vừa tri kỷ, khiến Song Nhi không yêu không được.
Thỉnh thoảng Lục Hằng ở nhà, nhìn thấy Song Nhi chăm sóc cho Lục Mộng Đình từng li từng tí cũng chỉ có thể bĩu môi, không dám nhiều lời.
Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Mộng Đình ngồi dựa trong ngực Song Nhi ăn điểm tâm, Song Nhi cầm món điểm tâm mà hắn ưỡn ngực nghiêm mặt mời ngự trù trong cung làm ra đút cho tiểu nha đầu.
Đây chính là điểm tâm dành riêng cho Hoàng Thượng, ngay cả phi tử cũng không có cơ hội nếm thử, thế nhưng đến tay Song Nhi lại đút hết tất cả vào bụng Lục Mộng Đình.
Lục Hằng cười khẩy một tiếng, nói với Lục Mộng Đình: “Ngươi không có viện của mình sao? Cả ngày chạy đến viện Sơn Thạch của ta, ngươi không sợ nương ngươi tìm Song Nhi gây phiền phức à?”
Trong nháy mắt, Lục Mộng Đình tràn đầy nước mắt, không nhìn Lục Hằng mà quay đầu hỏi Song Nhi: “Song Nhi, có phải là ta không nên tới đây không? Bây giờ ta quay về được không?” Nói xong liền muốn rời khỏi lồng ngực Song Nhi.
Song Nhi vội vàng ôm chặt Lục Mộng Đình, nói: “Trở về làm gì, ngươi tới đây chơi, Song Nhi vui mừng còn không kịp.” Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lục Hằng.
Nàng là người bên gối hắn, không khó để biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Thật vậy sao?” Nước mắt của Lục Mộng Đình đọng trên hàng lông mi dài, trong suốt long lanh.
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Song Nhi, Lục Mộng Đình lại nghiêng đầu tủi thân nhìn Lục Hằng, vô cùng đáng thương nói: “Tam thúc?”
Dưới ánh mắt của Song Nhi, tất nhiên Lục Hằng không dám nói gì.
Không chỉ như thế, hắn còn phải hòa hoãn vẻ mặt, vừa dịu dàng vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ chơi đi, thường xuyên tới chơi.
Nương ngươi sẽ không tới tìm ngươi đâu, chắc chắn sẽ không.”
Lục Mộng Đình gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Ừm, nương của ta đã về chỗ ngoại tổ mẫu, nàng sẽ không tới tìm ta đâu.”
Vào thời khắc này, Lục Hằng đột nhiên cảm thấy quyết định trước đây của mình quá là chính xác.
Hài tử thật sự ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống hai người của hắn và Song Nhi.
Đêm đó, lần đầu tiên Lục Hằng được hai nữ chủ nhân của phủ Quốc Công cho thử nghiệm cảm giác ngủ trên tháp, đau lưng mỏi eo, không ổn chút nào.
Ngày hôm sau, thuộc hạ của Lục Hằng đưa tới cho hắn một bát canh ngưu tiên (2).
Thời điểm hoa đào trong phủ nở rộ, Trần Thị thiết yến mời nữ quyến trong phủ đến tham gia, kể cả lão phu nhân, Quốc Công phu nhân, Lục Diệu Hàm, biểu tiểu thư Hoàng Thi Lan và Song Nhi.
Còn về Trình Thị, sau khi vội vàng hồi phủ tìm Quốc Công gia, nàng muốn quay về nhưng Lục Hãn lại không đến đón, cộng thêm gần đây Quốc Công phu nhân không hài lòng với Trình Thị, cho nên từ chối, không để cho Trần Thị đi đón người.
Thanh Mai cài chiếc trâm vàng đính hồng ngọc cuối cùng lên đầu Song Nhi, vừa tinh xảo vừa lộng lẫy.
Song Nhi nhìn nữ nhân bên trong gương bạc.
Qua một năm, dường như làn da của nàng càng trở nên mềm mại hơn, nước da trắng nõn điểm xuyến sắc hồng, tươi tắn như hoa đào nở rộ.
“Đổi một chiếc trâm khác đi, cái này quá diễm lệ.” Tuy trên thiếp mời ghi là yến hội, thế nhưng lại chỉ mời nữ quyến trong phủ, cho nên thay vì nói là yến hội, không bằng gọi nó là gia yến.
Thân phận nàng thấp nhất mà lại ăn mặc quá diễm lệ, giọng khách át giọng chủ sẽ không tốt.
“Thay bằng một chiếc trâm bạch ngọc đi.” Song Nhi suy nghĩ một chút, quyết định cài trâm bạch ngọc.
Lục Hằng đưa cho nàng rất nhiều trâm ngọc với màu sắc, chất ngọc và hình dáng khác nhau, bất kỳ bộ quần áo nào cũng có thể tìm được một chiếc trâm cài tương xứng.
Đổi một chiếc trâm khác, nhấp một chút son hồng nhạt, Song Nhi cũng đổi luôn cả nhu quần lụa thêu hoa màu cam định mặc trước đó sang một chiếc màu trắng thuần, phía trên thêu hoa anh đào nhỏ li ti bằng chỉ bạc, khi làn váy tung bay, có thể nhìn thấy ánh bạc lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Một bộ trang phục màu trắng nhưng không hề đơn điệu.
Thời tiết vô cùng đẹp, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, sự âm u ngột ngạt của mùa đông đều bị quét sạch sành sanh.
Vì chỉ có ít người nên Trần Thị an bài yến hội trong một cái đình nhỏ bên cạnh đầm Đổng Thư.
Yến hội bắt đầu vào buổi trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa, sau đó mời gánh hát đến diễn một vài vở hí kịch, nhấm nháp rượu mơ, ăn bánh hoa đào, là một buổi yến hội điển hình của nữ tử.
Phương thần y là đại phu nổi tiếng lâu đời, dưới sự điều dưỡng tỉ mỉ của hắn Trần Thị đã khá hơn nhiều.
Nàng hồi phủ trước sinh thần của Lục lão phu nhân, thần y bắt mạch nói: “Sau này không cần phải ở lại đây nữa, tới khám định kỳ là được.”
Không sai, được Lục Giác và Lục Hằng cung cấp kỳ hoa dị thảo không ngừng, Phương thần y đã không còn muốn rời đi nữa.
Đặc biệt là hai huynh đệ này không yêu cầu hắn phải chữa bệnh cho người ta cả ngày như những người khác, mỗi ngày chỉ cần xem bệnh cho Trần Thị là có thể lấy được những dược liệu mà bản thân hắn phải tốn rất nhiều thời gian và công phu mới có thể tìm ra.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống như thế này đã đủ khoan khoái dễ chịu rồi.
Không cần về thôn trang nữa có nghĩa là sau này Trần Thị sẽ sống ở phủ Quốc Công.
Trước kia, bởi vì lý do thân thể nên nàng không tiếp xúc nhiều với mọi người trong phủ, lần này trông thấy mấy cây đào bên đầm Đổng Thư đang nở hoa, nàng mới mượn cơ hội này tổ chức một buổi gặp gỡ.
Thời điểm Song Nhi đến vẫn còn cách giờ Ngọ nửa khắc đồng hồ, chưa có vị chủ tử nào khác tới, chỉ có bọn nha hoàn ra ra vào vào bố trí đồ đạc trong đình.
Song Nhi đi dạo bên bờ đầm giết thời gian.
Đầm Đổng Thư không quá lớn, bên trong nuôi đủ loại cá chép, không ai dám vớt.
Lục Mộng Đình thích nhất là kéo Song Nhi đến bờ đầm nhìn cá nhỏ bơi trong nước.
Hôm nay tất cả nữ chủ tử đều tới, chắc chắn tiểu nha đầu kia sẽ đi cùng lão phu nhân.
“Song di nương.” Một giọng nói tinh tế dịu dàng cất lên.
Nghe được âm thanh đến từ sau lưng, Song Nhi quay đầu, là thế tử phu nhân hiền hòa dịu dàng.
“Bái kiến thế tử phu nhân.” Song Nhi vội vàng làm bán lễ.
Trần Thị đến gần đỡ nàng dậy: “Không cần đa lễ, cũng không phải là người ngoài.”
Nàng nghe Lục Giác nói, di nương xuất thân từ nha hoàn này có địa vị không đơn giản trong lòng tiểu thúc tử, nếu không phải là vì không qua được cửa ải công đa bà mẫu kia thì di nương này đã là phu nhân của Lục Hằng, là trục lý với nàng, thân cận hơn Trình Thị nhiều.
Huống chi trong sự kiện thần y kia, có thể nói nếu không có Lục Hằng thì sẽ không có nàng đứng cười ở đây như bây giờ, lại càng không cần phải nói đến sinh con nối dòng cho Lục Giác.
Nàng thu hồi bàn tay đang đỡ Song Nhi, đặt lên bụng.
Nơi đó ấm áp, không còn là cảm giác lạnh băng như trước kia.
Nàng bệnh lâu ngày thành y, y thuật còn tốt hơn mấy đại phu bình thường, cho nên trước khi thần y bắt mạch cho nàng, nàng cũng đã cảm giác được thân thể có sự thay đổi rất lớn.
Khi nghe thần y nói chuyện mang thai con nối dòng đã không còn là chuyện không thể, nàng kích động đến mức rơi lệ, ngay lập tức muốn cảm tạ báo đáp Lục Hằng.
Mặc dù Lục Giác nói Trần Thị không nên suy nghĩ nhiều, Lục Hằng là thân đệ đệ của hắn, giúp bọn họ làm chút chuyện này cũng không tính là gì, nhưng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ muốn giúp đỡ Lục Hằng.
Hiện tại đường làm quan của Lục Hằng thênh thang rộng mở, không cần đến hắn, thế nhưng trong chuyện của Song Nhi hắn vẫn có thể góp chút sức lực, tuy rằng muốn đối phó với đa nương vẫn còn có chút gian nan.
Hắn đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh mình bị nương mắng máu chó đầy đầu trong ánh mắt lạnh lùng của phụ thân...
Lục Giác không quên nói suy tính này với Trần Thị, tuy Trần Thị kinh ngạc nhưng vẫn hiểu được, không phải Lục Giác cũng chọn nàng vì không để ý đến xuất thân của nàng hay sao.
Nói đến chuyện này, thân phận của nàng cao hơn Song Nhi một chút, thân phận của Lục Giác cũng cao hơn Lục Hằng một chút, thật không hổ là thân huynh đệ.
Hai người cười với nhau.
Từ sau khi Song Nhi trở thành di nương rất ít khi nhìn thấy Trần Thị, chỉ có một lần duy nhất chính là lần Trình Thị gây chuyện kia, cho nên nàng cũng không ngờ được rằng Trần Thị lại đối xử hòa nhã với nàng như thế.
“Tẩu tử nói sai rồi, tuy không phải người ngoài nhưng cũng không thể tính là người trong nhà được.
Ngươi nói như vậy, Song di nương sẽ sợ hãi.”
Một giọng nữ kiêu ngạo yêu kiều vang lên.
Trần Thị và Song Nhi quay đầu, nhìn Lục Diệu Hàm đi bên cạnh Quốc Công phu nhân đang tiến vào tầm mắt đoàn người đang túm tụm với nhau.
Note:
(1) 纨绔: từ này vốn dùng để chỉ những chiếc quần làm bằng lụa tốt, thường được con cái nhà giàu mặc.
Sau này, từ này ẩn dụ cho những đứa trẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng.
(2) 牛鞭汤: canh đuôi bò, có công dụng chữa mệt mỏi, bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực cho dương khí.