Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Đêm đầu xuân, vẫn lạnh như mùa đông.


Trên đường phố trước phủ Lục Quốc Công truyền đến tiếng lộc cộc của vó ngựa, tên hạ nhân đang ngủ gà ngủ gật trước cổng phủ Quốc Công nghe được âm thanh quen thuộc này thì lập tức mở cổng, là Tam gia của Lục gia, Lục Hằng.


Phịch một tiếng, vó ngựa giương cao, Lục Hằng kéo dây cương ngả người về phía sau, con ngựa hí một tiếng rồi dừng lại, Lục Hằng xoay chân nhảy xuống ngựa.


Gã sai vặt nhanh nhẹn tiến đến, cúi đầu dắt Bạch Vân đi đến chuồng ngựa, ngay sau đó Lục Hằng với vẻ mặt lạnh lùng đi một mạch đến Viện Sơn Thạch, nửa tháng sau, hắn có việc phải rời khỏi kinh thành, lần này rời đi thời gian ít nhất cũng phải hai tháng, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải xa Song Nhi lâu như vậy, khiến hắn chỉ hận không thể thu nhỏ nàng lại ngậm vào trong miệng cùng hắn lên đường, đêm tối không có ánh trăng, ở nơi đen kịt đèn đuốc chiếu không tới, Lục Hằng khẽ thở dài, trong lòng càng thêm nặng nề.


Nhưng chính bản thân hắn cũng không còn cách nào khác, hắn nhất định phải cho Song Nhi một danh phận để nàng có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn.


Đi qua ngoại viện, xuyên qua Thùy Hoa Môn (1) rồi đi tiếp một lúc nữa là đến Viện Sơn Thạch.


“Gia.

” Ngay trước Thùy Hoa Môn, Thanh Mộc đột nhiên lao ra từ trong bóng đêm.


Sắc mặt Lục Hằng lại càng trở nên lạnh lùng hơn, nói: “Có chuyện gì?”

Đã khuya vậy rồi, hắn còn phải nhanh chóng trở về bồi Song Nhi nữa, không biết nàng đã ngủ chưa ngủ, năm trước mỗi khi hắn về muộn nàng đều sẽ thức chờ hắn trở lại, nhưng gần đây không biết tại sao, khi hắn trở về đến nơi, thì nàng đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, sắc mặt Lục Hằng càng lạnh lùng hơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Song Nhi thì hắn lại lập tức cảm thấy ngọt ngào, hắn vừa lên giường, Song Nhi sẽ tự động lập tức quay người chui vào lồng ngực hắn, rồi sau đó, tất cả mọi chuyện đều sẽ do hắn quyết định.


Thanh Mộc cảm giác được sự không kiên nhẫn trong giọng nói của Lục Hằng, liền lập tức khom người cúi thấp xuống thêm hai phân, không dám nhìn đến vẻ mặt của gia, hơn nữa nếu nghe được những lời hắn sắp nói ra, có thể tưởng tượng được đại khái sắc mặt của gia lúc đó thậm chí có thể đem ra so sánh được với cả băng trong hồ Tịnh Nguyệt cũng nên.


“Gia, Thanh Mai bẩm báo, tâm trạng di nương không tốt, có vẻ đang rất tức giận?.



Hai môi Lục hằng mím chặt, thu lại chân đang nhâng lên, xoay người lại đáp: “Nói đi.




“Hôm nay sau khi gặp thế tử phu nhân trở về, di nương và tiểu thư đến Viện Văn Hiên, di nương không cho phép Thanh Mai theo vào, hơn nửa canh giờ sau, di nương cùng tiểu thư mới đi ra, từ lúc di nương trở về đến giờ vẫn một mực ngồi trong phòng, bữa tối cũng không muốn ăn.



“Còn chuyện gì nữa?”

“Sau đó, đột nhiên di nương cho người gọi đại phu đến, rồi sau đó, sau đó…sau đó mấy người Thanh Mai đều bị đuổi ra bên ngoài.

” Thanh Mộc có chút ngập ngừng nhưng vẫn nói tiếp, hắn đã hỏi qua đại phu về chuyện đó, nên hắn cũng đã nắm bắt được đại khái đầu đuôi sự việc xảy ra.


Nhìn vẻ mặt của Thanh Mộc hắn liền biết mọi chuyện không bình thường, trong lòng Lục Hằng thầm lộp bộp vài tiếng, bước nhanh lướt qua người Thanh Mộc, dùng tốc độ nhanh hơn vừa rồi đi đến Viện Sơn Thạch.


Chờ cho bóng dáng Lục Hằng dần khuất trong bóng đêm, Thanh Mộc mới trở về ngoại viện, đêm nay, sợ rằng Tam gia lại không ngủ được rồi, gió thổi qua mang theo cảm giác giác giá lạnh, Thanh Mộc rảo bước nhanh hơn, cho dù gia có ngủ hay không ngủ, thì Song di nương vẫn là của người đó thôi, nhìn bộ dáng hằng ngày Tam gia ở chung với di nương, chỉ cần Tam gia đê phục tố tiểu (2), thì sớm muộn gì di nương cũng tha thứ cho người mà thôi.


Chủ tử tức giận, nên đèn đuốc trong Viện Sơn Thạch vẫn sáng trưng.


Song Nhi đóng chặt cửa chính, khiến Thanh mai và Xảo Nhi chỉ có thể lo lắng đứng canh giữ ở bên ngoài sương phòng.


Lục ma ma đến hỏi thăm rất nhiều lần, đứng cửa gọi Song Nhi, nhưng cũng không có lấy một hồi âm nào.


Những hạ nhân khác thấy nữ chủ nhân duy nhất trong viện tức giận thì cũng không dám ngủ, bọn họ sợ sẽ chọc giận đến người, đến khi Tam gia trở về, sẽ lột da bọn họ mất.


Lúc này chỉ có duy nhất hai người, trong lòng cảm thấy vui vẻ, đó chính là mẫu tử Vưu thị, mẫu tử các nàng đi theo hầu hạ Lục Hằng từ rất lâu rồi, nên biết chắc hắn không phải là người có thể nhẫn nhịn chịu đựng để nữ nhân tùy ý nổi giận trước mặt hắn như vậy, hai mẫu tử Vưu Tử Nam ngồi trong phòng đợi tin tức truyền đến, một khi Lục Hằng phát hỏa thì chắc chắn sẽ quay về nghỉ ngơi ở chính phòng, nếu vậy thì Vưu Tử Nam sẽ có cơ hội đến hầu hạ rồi.


Vưu Tử Nam vừa thêu khăn vừa nín thở nghe ngóng tình hình bên ngoài, Vưu mẫu nhìn ra được nữ nhi của mình đang làm gì, thì cũng im lặng không phát ra tiếng động làm phiền nữ nhi cắt vải, mắt bà không tốt, nên không thể thêu khăn được.



Trong không gian yên tĩnh chợt có tiếng gì đó mơ hồ vang vọng đến, các nàng ở nơi này cách đó khá xa, nên nghe không rõ lắm, nàng cúi đầu chuẩn bị thêu nốt cánh hoa cuối cùng trên khoảng trống.


“Ầm.



Một tiếng động lớn vang lên.


Vưu Tử Nam giật mình, cây kim đâm thẳng vào nàng ngón tay cái, đưa lên ngậm vào trong miệng, mùi gỉ sắt thoang thoảng trong khoang miệng, nàng thu dọn quần áo lại rồi, nôn nóng đi ra ngoài.


Lục Hằng đứng gọi ngoài cửa vài tiếng cũng không có lấy một âm thanh hồi đáp nào của Song Nhi, cửa sổ và cửa ra vào đóng chặt, bên trong phòng vẫn sáng đèn, có thể nhìn thấy được thân ảnh nàng ngồi bên cửa sổ, đợi một hồi lâu, vẫn không có bất kỳ một lời hồi âm nào, lồng ngực Lục Hằng phập phồng không thôi, Song Nhi ở trong phòng một mình lẽ nào lại…Nghĩ vậy hắn liền giơ chân đá tung cửa chính sương phòng, cánh cửa vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống đất, đám nha hoàn bà tử nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng chạy đến, Lục ma ma quát một tiếng, thì một đám túm năm tụm ba đang ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ cũng phải giải tán, lúc này đây, Lục ma ma cũng không rảnh mà quản bọn họ.


Lục Hằng đi vào từ nhà chính, cửa trong phòng ngủ không đóng lại, đi xuyên qua rèm ngọc trai đang được rũ xuống, vòng qua bình phong đi vào bên trong, thấy Song Nhi cả người không chút sứt mẻ đang ngồi trên ghế trúc, trước mặt là bàn trúc với một chén trà lạnh tanh được để trên đó.


“Song Nhi.

” Lục Hằng bước đến từ sau lưng nàng nhẹ nhàng gọi.


Song Nhi nghe thấy có thanh âm vang lên thì như mới chợt hoàn hồn a lên một tiếng, quay lại mới nhận ra Lục Hằng đã trở về: “A Hằng, ngươi về rồi đấy à?” Nhìn biểu cảm ngốc trệ của nàng, không khác biệt gì so với lúc bình thường, thậm chí đến cả ngữ điệu vang lên cũng giống nhau.


“Song Nhi, người không dùng cơm tối, không cảm thấy đói sao?” Lục Hằng hỏi.


“Ơ, đã đến giờ dùng cơm tối rồi sao.

” Song Nhi đứng dậy nói tiếp: “Vậy thì gọi đám Thanh Mai chuẩn bị cơm tối đi, ngươi mà không nói thì ta cũng không cảm thấy được là mình đói bụng đấy, nhớ dặn nhà bếp chuẩn bị cả cá hầm ớt nữa nhé, chính là cái món mà ngươi thích ăn đó, đột nhiên ta lại muốn ăn thử.




Song Nhi hô lớn: “Thanh Mai.



Đợi Thanh Mai ở bên ngoài đi vào trong.


Song Nhi dặn làm mấy món ăn hết sức bất thường một cách thản nhiên, khác hẳn những thứ mà hai người họ thường ăn.


Bữa tối đều được ủ ấm ở trong nhà bếp, tuy rằng Song Nhi có gọi nhiều hơn một chút, nhưng rất nhanh sau đó, Thanh Mai đã dẫn người đi qua cái cửa đã bị phá tan nát bày biện bữa tối.


Nha hoàn xong việc rời đi, Thanh Mai đứng lại một lúc, quan sát sắc mặt của hai vị chủ tử, nàng không khỏi kìm lòng, cửa chính bị đá hỏng, gió đông thổi vào buốt lạnh, Thanh Mai bèn gọi người mang tấm rèm to đến treo lên, mặc cho mọi chuyện thế nào, trước phải để chủ tử dùng bữa trước rồi nói.


Lục Hằng cũng nghĩ như vậy, im lặng ngồi bên cạnh Song Nhi, hai người lặng lẽ dùng bữa, Song Nhi vốn không thể ăn cay, nay lại ăn liên tiếp mấy miếng cá, còn gắp thêm cả đồ ăn kèm bên trong, khiến nàng cay đến mức ứa cả nước mắt.


Đôi mắt Song Nhi ngấn lệ lại tiếp tục ăn thêm một miếng, nước mắt lại càng chảy ra dữ dội hơn, má môi đỏ ửng cả lên.


“Đừng ăn nữa, Song Nhi, ngươi tức giận chuyện gì thì nói ra đi.

” Chính vào lúc Song Nhi tiếp tục cầm đôi đũa giơ về phía đĩa cá hầm ớt thì bị Lục Hằng ngăn cản lại, đột nhiên ăn nhiều ớt như vậy, sợ rằng tỳ vị (3) của nàng không chịu nổi mất.


“Tức giận gì đâu, sao ta phải tức giận chứ, chuyện gì ngươi cũng suy nghĩ cho ta, sao ta có thể tức giận được.

” Song Nhi gắng nuốt xuống miếng bắp cải trắng cay xè trong miệng, nghẹn ngào nói.


“Ta biết ngươi đối xử rất tốt với ta, ngươi không cho ta ăn đá bào vì sợ ta sẽ bị cảm lạnh, ngươi bắt ta ăn đúng bữa là vì lo cho tỳ vị của ta, ngươi thỉnh tiên sinh đến cũng vì muốn ta học nhiều hiểu nhiều hơn một chút, ngươi còn tặng thôn trang cửa hàng cho ta nữa, ngươi đối xử với ta thực sự rất tốt, rất tốt.

.

” Song Nhi nói một cách đứt quãng: “Ngươi còn cho ta uống thuốc tránh thai, sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy, thậm chí cái thuốc đó còn không gây tổn hại gì đến thân thể ta, khẳng định rất đắt tiền.



“Song Nhi.

” Trái tim Lục Hằng quặn thắt đau đớn, muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại không biết phải nói từ đâu.



Song Nhi nấc nghẹn một tiếng rồi tiếp tục nói: “Hức, phải rồi ngươi giàu có như vậy, có đắt hơn nữa ngươi cũng mua nổi, chút tiền ấy có là gì đâu, nói không chừng sau này có khi ngươi còn mua cả mấy thứ kỳ quái cho ta ăn cũng nên, đều vì muốn tốt cho ta, ta…Ta sẽ ăn.

Ta sẽ không tìm đại phu đến bắt mạch nữa, ta nhất định sẽ ngoan, ngoan mà.

” Song Nhi nói không ngừng, sau đó lại lẩm bẩm linh tinh nói gì mà Lục Hằng nghe không hiểu cuối cùng lại oa một tiếng khóc toáng lên, rồi lại cố gắng nhịn xuống, ngậm chặt lấy môi mình, nức nở, gương mặt nàng dần tái mét lại.


Lục Hằng đau lòng đến mức dường như không thể hít thở được, mỗi một lời Song Nhi nói ra đều như cây kim dài hung hăng đâm thẳng vào trong lòng hắn.


“Song Nhi, thực sự xin lỗi.

” Lục Hằng không thể chịu được đựng được nữa đành nhắm mắt bất lực, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, nhưng không ngờ lại vì thế mà khiến nàng đau khổ như vậy, tại sao hắn lại không có can đảm nói chuyện đó cho nàng biết cơ chứ.


Thấy Song Nhi không nói thêm lời nào, Lục Hằng lập tức mở mắt, thấy sắc mặt nàng tái xanh, dáng vẻ giống như sắp ngất.


Lục Hằng vội vàng đứng dậy, cuống quýt đến nỗi làm lật cả chiếc ghế hắn đang ngồi, ôm lấy đầu cô, lấy tay bóp miệng nàng ra, rồi cho tay vào mở miệng Song Nhi, lúc này nàng mới thở ra một hơi thật dài.


Hít thở không thông, cảm giác ngột ngạt vừa rồi qua đi, nước mắt của Song Nhi càng chảy ra dữ dội, tiếng khóc cũng không kìm nén được nữa, lập tức tiếng khóc của nàng truyền ra ngoài sân, Vưu Tử Nam ở chính phòng bên cạnh nghe thấy tiếng khóc lớn như vậy, thì cúi đầu vuốt thẳng mép váy, miệng khẽ mỉm cười.


Note:

(1) Thùy Hoa Môn-Cửa Thùy Hoa.


(2) Đê phục tố tiểu-Thấp phục làm tiểu-bản gốc 低伏做小: là một thành ngữ của Trung Quốc dịch thành hạ mình để chuyện to hóa

(3) Tỳ vị: Vị được sách cổ mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường.

Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị là cái kho lớn, cái “bể chứa đồ ăn”.

Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, Đông y gọi là có công năng vận hóa.

Vận – tức là chuyển vận, chuyên chở; hoá – tức là tiêu hoá hấp thu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận