Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Ngày hôm sau, trời sáng mây trong.

Song Nhi là một người cẩn thận dè dặt, tuy rằng nàng không có chuyện gì để làm, sáng sớm cũng thức dậy, vì để không vướng mắt ai đó, nàng dứt khoát ở luôn trong phòng, mãi cho đến khi Lục ma ma đến gọi nàng.

Lục ma ma là nhũ mẫu của Lục Hằng.

Lúc còn trẻ, nàng đã đi theo Quốc Công phu nhân làm hồi môn đến phủ Quốc Công, sau này gả cho người khác sinh con, nàng nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của quốc công phu nhân mà trở thành bà vú của Lục Hằng.

Thế nhưng nàng lại gả cho lầm người, đứa con bởi vì người nhà kia mà lâm bệnh nặng rồi chết, phu nhân đau lòng cho nàng rồi giúp nàng báo thù, nàng cảm niệm ân đức của phu nhân mới yên tâm đi theo bên cạnh Lục Hằng, xử lý việc vặt cho hắn, là tâm phúc tuyệt đối của Lục Hằng.

“Gia gọi ngươi đến thư phòng nhỏ hầu hạ.” Nếu thư phòng nhỏ là trái ngược với thư phòng lớn ở ngoại viện, thì bên ngoài viện trong phủ của nam chủ tử đều có một gian thư phòng lớn.

Song Nhi đang thấy lạ là tại sao Lục ma ma lại đến thì khó hiểu nhìn nàng, ước chừng Lục ma ma nhìn ra nghi hoặc của Song Nhi, hiếm khi lên tiếng giải thích: “Ngươi và Nhã Sương xuất thân từ Phúc An Đường và viện Cảnh Thái, cũng có thể là muốn gặp mặt các ngươi.

Bây giờ Nhã Sương không ở đây, ngươi đi trước đi.” Nàng dừng lại một chút, sau đó lại dặn dò: “Trang điểm một chút, nhưng cũng đừng để gia chờ lâu.”

Lục ma ma nói xong vẫn chưa đi, nhíu mày thật chặt nhìn Song Nhi, sau đó có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đi vào phòng.

Lục Hằng đã hai mươi tuổi rồi, vẫn chưa nếm thử hương vị của nữ nhân.

Lần này trở về, hắn vất vả lắm mới khác với trước kia, thoạt nhìn đã trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều, thậm chí hôm nay còn bằng lòng gặp nha đầu thông phòng được chuẩn bị sẵn, đủ để thấy được hắn có lòng dạ này.


Đừng thấy Lục ma ma chỉ là một bà vú, tình mẫu tử của nàng đều dành cho Lục Hằng, yêu thương Lục Hằng cũng không kém gì so với Quốc Công phu nhân, vì chuyện của Lục Hằng, nàng cũng âm thầm lo lắng.

Song Nhi nghe lời lấy ra tất cả quần áo của nàng, nhìn thấy Lục ma ma cầm cái này thì lắc đầu, cầm bộ kia thở dài, cuối cùng có chút bất đắc dĩ chọn lấy một bộ, áo khoác màu xanh nhạt khoác ngoài váy trắng hoa lan thêu bằng chỉ bạc, lấp lánh rạng rỡ dưới ánh mặt trời, là Quốc Công phu nhân thưởng xuống, chất vải và kỹ thuật thêu đều là tốt nhất, có điều không phải may theo kích thước của Song Nhi, nên không vừa người lắm.

“Lát nữa ta cho ngươi mấy cuộn vải vóc, ngươi may thêm chút quần áo, một cô nương như hoa như ngọc lại chỉ toàn mặc chút quần áo già nua.” Lục ma ma không có người thân, hàng năm lại được ban thưởng nhiều, theo nàng thấy chỉ cần nàng có thể hầu hạ được Lục Hằng, có lấy tất cả đồ tích trữ của nàng thì nàng cũng bằng lòng.

Nói xong cũng không định cho Song Nhi trả lời đã nhét quần áo vào lòng nàng: “Nhanh đi thay đi.”

Da dẻ Song Nhi mềm mại, rất thích hợp với màu sắc sáng sủa tươi đẹp, màu xanh biếc và màu trắng phối hợp giống như chồi non trong mùa xuân khiến người khác yêu thích.

Lục ma ma vẫn luôn giữ vẻ mặt thả lỏng bình tĩnh, tháo búi tóc của Song Nhi ra, vươn tay kéo tóc lên, rồi cài lại, đã có hai búi tóc (1) khéo léo tinh xảo, cẩn thận nhìn lại một chút, lại quấn lên một sợi vòng ngọc.

“Da dẻ của ngươi trắng trẻo rồi, không cần trang điểm gì đó cũng rất xinh đẹp, mau đi đi, gia đã chờ lâu rồi.”

Nhận được ánh mắt khích lệ và không thể từ chối của Lục ma ma, trái tim của Song Nhi lại vọt lên cao...

Viện Sơn Thạch có ba viện, Lục Hằng ở viện thứ ba.

Nhà chính hắn ở tổng cộng có ba gian phòng, ở giữa là nhà chính, là nơi dùng để nói chuyện phiếm thưởng trà với người thân thiết, bên phải là phòng ngủ của Lục Hằng, cũng là nơi mà phu nhân tương lai của Lục Hẳng ở, gian bên trái là thư phòng nhỏ mà Song Nhi phải đến.

Thư phòng nhỏ được bày biện đơn giản gọn gàng, sách vở không nhiều lắm, ngược lại có một vách tường treo đủ loại đao kiếm, có thứ lấp lánh ánh bạc, có thứ thâm trầm tĩnh lặng, mỗi một thanh binh khí đều mang theo khí tràng lắng đọng lại theo thời gian, khiến người ta sợ hãi.

Lúc Song Nhi tiến vào, Lục Hằng đang cầm một thanh dao găm lấp la lấp lánh (2), lý do trở nên lấp la lấp lánh là bởi vì trên chuôi dao khảm đầy bảo thạch đủ mọi màu sắc, không giống như là thanh dao găm hợp tiêu chuẩn, chỉ giống như vật trang sức khiến nữ nhân vui vẻ mà thôi.


“Nô tỳ Song Nhi ra mắt Tam gia.” Nàng khom lưng cúi chào, vòng ngọc trên đầu chạm vào nhau phát ra tiếng vang đinh đang, Lục Hằng cảm thấy lòng mình cũng vang lên theo, hắn hung hăng siết chặt dao găm, giật mình nhớ lại lúc chập tối biết tin nàng qua đời kia.

Đợi một lúc cũng không nghe thấy Lục Hằng lên tiếng, Song Nhi mím môi, trái tim giữa lồng ngực đập nhanh dữ dội, chẳng lẽ hắn không hài lòng với nàng?

Nàng thoáng ngẩng đầu lên, Song Nhi muốn biết rõ là Lục Hằng không thèm để ý đến nàng, hay là không hài lòng về nàng, thế nhưng đầu vừa nhúc nhích, bỗng nghe thấy một tiếng xoẹt, là âm thanh lưỡi dao tra vào chuôi dao.

Trong khoảnh khắc này, Song Nhi cho rằng cuối cùng nàng cũng cảm nhận được khí thế của một tướng quân ra trận giết địch, lại không biết rằng đó chỉ là sự kiểm soát bắt buộc của Lục Hằng đối với bản thân hắn.

“Ngươi là Song Nhi, là người xuất thân từ Phúc An Đường sao?” Lục Hằng mở miệng, tâm tình kích động gần như không thể che giấu được.

“Vâng, trước kia nô tỳ làm nha hoàn nhị đẳng ở Phúc An Đường, chủ yếu làm những thứ tương tự như thêu thùa.” Tối hôm qua, nàng từng nhìn thấy dáng vẻ của Lục Hằng nhưng chưa từng nghe thấy giọng nói của hắn, tưởng rằng cho dù mặt mũi hắn không phù hợp với dáng vẻ tướng quân, nhưng ít nhất giọng nói cũng phải hùng hồn, đánh thức kẻ mê muội (3), vừa rồi nghe thấy lại dịu dàng tinh tế, giống như người đọc sách thanh tú tuấn nhã ở vùng sông nước Giang Nam trong tưởng tượng của nàng.

Lại đợi thêm một hồi lâu, Song Nhi nghe thấy âm thanh mở ngăn kéo ra, tiếng chuôi dao va chạm với cái hộp, Song Nhi vừa vội vàng vừa tò mò, hai tay siết chặt lại, trái tim căng như dây cung.

“Một khi đã như vậy, sau này ngươi hầu hạ ở bên cạnh ta đi.” Ý tứ trong lời nói giống như là bởi vì Song Nhi xuất thân từ Phúc An Đường nên mới lựa chọn nàng, hoàn toàn không có chút quan hệ nào với bản thân Song Nhi.

Ở bên cạnh hắn? Song Nhi không thể tin vào tai mình, lập tức vui mừng quá đỗi: “Vâng.” Đôi mắt đen bóng lấp lánh hơi cong lên, Lục Hằng thấy vậy thì thất thần, thế nhưng vừa rồi Song Nhi bởi vì ngạc nhiên mà ngẩng đầu đã cúi xuống, không hề thấy được ánh mắt nóng bỏng trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Lục Hằng.

“Ngươi lui xuống tìm Lục ma ma đi, nàng sẽ sắp xếp mọi chuyện cho ngươi.”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.”


Song Nhi lùi về phía sau một cách khuôn phép, rồi xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Nàng trở thành nha hoàn thiếp thân của Lục Hằng, vậy có phải nàng sẽ không trở thành thông phòng hay không, hoặc là nói hắn thấy nàng tương đối thuận mắt, ngay cả trở thành thông phòng cũng có thể có một vị trí ở bên hắn, không cần lo lắng không bị đánh đập thì cũng bị chửi mắng nữa.

Có một chút bảo đảm, Song Nhi vui vẻ đến bước chân cũng nhẹ đi không ít.

Song Nhi rất vui mừng, cho dù nàng có thể trở thành thông phòng hay không, nàng đều có một cấp bậc chính thức mà không phải là người trong số những kẻ ngứa mắt, dựa vào bán rẻ thân thể để đạt được quyền lợi.

Nhã Sương tìm tỷ tỷ xin đối sách mà chưa kịp đi gặp Lục Hằng đúng lúc đã ghen tỵ đến mắt cũng đỏ lên.

Nhã Sương và Song Nhi đều không có việc gì làm, sáng sớm ăn mặc gọn gàng rồi đến viện Cảnh Thái, tỷ tỷ của nàng đang hầu hạ Quốc Công phu nhân cũng không xuất hiện, người tới là một tiểu nha đầu của viện Sơn Thạch.

“Nhã Sương tỷ tỷ, Lục ma ma đang vội tìm ngươi.” Tiểu nha đầu thở hổn hển lên tiếng.

Nhã Sương lập tức từ trên ghế đứng dậy, nét mặt vẫn luôn lạnh nhạt của nàng lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Phần lớn mọi chuyện ở viện Sơn Thạch là Lục ma ma sắp xếp, bây giờ tìm nàng chắc chắn là chuyện về nàng và Song Nhi.

Nàng là một người cẩn thận, tuy rằng sốt ruột đi nhanh nhưng vẫn chú ý đến tiểu nha hoàn ở sau lưng.

Huống chi nếu nàng thật sự để đầu đầy mồ hôi xông vào viện Sơn Thạch, vậy ngày mai, chuyện nàng nôn nóng muốn hầu hạ Lục Hằng sẽ truyền ra khắp nơi trong phủ Quốc Công, nàng cho rằng Lục ma ma sẽ chờ nàng nên Nhã Sương bước chậm lại.

“A Lăng, ngươi có biết ma ma tìm ta có chuyện gì không?” A Lăng là nha đầu đến tìm Nhã Sương, tên đầy đủ là Hồng Lăng, là tiểu nha đầu tam đẳng trong viện Sơn Thạch, thường xuyên chạy vặt giúp Lục ma ma.

Hồng Lăng trời sinh xinh đẹp này thiếu chút nữa đã chạy hơn phân nửa phủ Quốc Công lau mồ hôi, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới mở miệng trả lời: “Ta không biết, có điều sau khi ma ma đi ra từ phòng Tam gia mới tìm các ngươi.”

“Các ngươi?” Nhã Sương dừng lại, xoay người lại nhìn Hồng Lăng, đôi mắt xếch trợn rất to.


Hồng Lăng rất không hiểu tại sao Nhã Sương lại kinh ngạc như vậy, ngơ ngác nhìn Nhã Sương bất ngờ dừng lại mà gật gật đầu khẳng định, còn nói thêm: “Bởi vì Nhã Sương tỷ tỷ không có mặt, ma ma đã đi tìm Song Nhi tỷ tỷ trước rồi.”

Nhã Sương đang đi từ từ để duy trì dáng vẻ xinh đẹp, vừa nghe thấy lời Hồng Lăng nói, cái gì cũng bất chấp, nhấc làn váy lên, nhanh chóng chạy về phía viện Sơn Thạch.

Nếu tìm hai người bọn họ chắc chắn là về thông phòng, nàng không ở đó, Song Nhi có thể chờ nàng hay không thì nàng không xác định, càng nghĩ càng thấy bất thường.

Tuy rằng dáng vẻ của nha đầu Song Nhi đó không bằng nàng, nhưng cả người như tuyết trắng kia cũng khiến cho người ta yêu mến được ngay.

Viện Cảnh Thái là viện của chủ nhân phủ Quốc Công, nằm ở trục giữa của phủ Quốc Công, mà viện Sơn Thạch là bởi vì trước kia Lục Hằng muốn xây mảnh đất trống bên cạnh viện cũ thành luyện võ trường, vì để thuận tiện, nội viện thuộc về viện của hắn đã biến thành khá xa.

Một nữ nhân chạy một chặng đường dài như vậy dưới thời tiết này, bất kể là lúc đầu ngươi có trang điểm xinh đẹp cỡ nào thì trâm ngọc đều sẽ nghiêng lệch thành một đống hỗn loạn.

Lục ma ma nhìn thấy nha đầu nhếch nhác trước mặt này, trong lòng thở dài.

Lúc Nhã Sương vừa đến, nàng cũng xem trọng Nhã Sương, dáng vẻ xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, thế nhưng vận may nàng không tốt, đã bị Song Nhi tương xứng với nàng ngoại trừ tính tình kia chiếm được tiên cơ.

“Ngươi quay về viện Cảnh Thái đi.” Lời của Lục ma ma rất đơn giản, Nhã Sương nghe thấy lại giống như sét đánh giữa trời quang.

(*) Note

(1) Nguyên văn là “song bình kế”: là kiểu búi tóc thịnh hành thời nhà Tần

(2) Nguyên văn là “châu quang bảo khí”: xưa dùng để tả trang phục của phụ nữ sang trọng giàu có, ánh lên hào quang của châu báu

(4) Nguyên văn là “chấn lung phát hội”: tiếng động lớn đến mức người điếc cũng nghe được, nghĩa bóng là lời nói có thể khiến người mê man bừng tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận