Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Chỉ một lát nữa thôi, nhất định Tam gia sẽ đến đây.

Chẳng có một nam nhân nào có thể chịu đựng để nữ nhân của mình náo loạn ẫm ĩ như vậy.

Vưu Tử Nam đứng thẳng lưng, gió đêm lướt qua hông nàng thổi về phía Nghênh Xuân đang đứng bên cạnh, cuốn theo hương hoa thoang thoảng nơi tóc tai nàng, mùi thơm tươi mát thanh nhã mà lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, cho dù là một người vốn không thích dùng hương thảo nhưng chính giờ phút này Nghênh Xuân lại cảm thấy thật thoải mái, ngay cả khi ngửi được mùi hương này lúc đang tức giận thì người ta cũng khó lòng nào cảm thấy khó chịu với mùi này được.

Thông minh thì thông minh, nhưng tiếc rằng không đi đúng hướng.

Nghênh Xuân liếc Vưu Tử Nam một cái, rồi bước vào trong chính phòng.

Ngày nào các nàng cũng quét dọn chính phòng sạch sẽ, nhưng lại không có người ở, nên nhìn chung vẫn thiếu chút nhân khí, Nghênh Xuân đi vào phòng đun nước nóng pha trà, đốt một chậu than, sương phòng phía Đông vừa rồi có truyền đồ cay, nên nàng đã dặn tiểu nha hoàn bưng thêm cả điểm tâm thanh đạm lên, sau khi sắp xếp xong xuôi bước ra ngoài thì nhìn thấy một thân áo trắng vẫn đang đứng thẳng trong đêm lạnh, bộ dáng Vưu Tử Nam vô cùng xinh đẹp, rời mắt đi chỗ khác thầm nghĩ về hương thảo mùi trái cây kia, chủ tử thường dùng hương thảo hun khói tự nhiên, nên đương nhiên mùi hương cũng thơm mát hơn mùi hương của một nha hoàn như nàng.

Để so sánh hai mùi hương này, thì mùi trên người Vưu Tử Nam chẳng khác nào mua đại ở quầy hàng bên vệ đường vậy, Nghênh Xuân cầm theo lư hương đang tỏa khói đi quanh một vòng trong phòng, khi ngang qua cửa chính thì đi chậm lại, mùi hương tràn ra qua khe cửa.

Mùi hương này thật sự rất nổi bật, Vưu Tử Nam hít sâu một hơi, mũi tràn ngập hương hoa quả, quay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào cửa, chợt thấy một tiểu nha hoàn cầm theo hộp thức ăn đi vào trong viện, chỉ vài bước nữa là đến trước mặt nàng, ngay lập tức nàng tự véo vào tay mình một cái, rồi nở nụ cười chuẩn mực của một người tỷ tỷ hiền từ.

Vưu Tử Nam và Nghênh Xuân đoán không sai, đợi thêm lúc nữa thì các nàng thấy tấm rèm ở sương phòng phía Đông được kéo ra, Lục Hằng ôm Song Nhi vẫn còn đang nức nở bước ra ngoài, đột nhiên rời khỏi căn phòng ấm áp bên trong, khiến Song Nhi không khỏi run lên.

Lục Hằng xoay lưng cản gió, hai tay siết chặt, để người cô kề sát vào trong lồng ngực hắn, lửa giận của người nam nhân này xuyên qua lớp quần áo nhăn nheo truyền đến trên mặt nàng, nóng đến tận tâm can, Song Nhi cắn môi mình một cái hết sức tàn nhẫn, nàng cắn chặt môi, cảm thấy chán ghét chính mình.

Chiều nay đột nhiên Mộng Đình nhắc tới đệ đệ nàng, khiến cả Trần thị và Song Nhi ai cũng phải sững sờ, hẳn là có người nào đó lại khua môi múa mép trước mặt Lục Mộng Đình, tằng tôn (1) của Lục Quốc Công, sẽ trở thành người thừa kế gia nghiệp của dòng tộc này nhưng tiếc rằng còn chưa ra đời.

“Vậy Tiểu Mộng Đình muốn ai sinh đệ đệ đây?” Trần thị, người đang ngày ngày chờ mong hài tử của mình ra đời, dỗ dành Lục Mộng Đình.

“Ai cũng được, đại bá mẫu sinh một đứa, Song Nhi cũng sinh một đứa, sau đó để chúng bảo vệ cho Mộng Đình, như vậy ngoài kia sẽ không có người nào dám bắt nạt Mộng Đình nữa.” Mộng Đình hết sức thông minh nhanh trí đáp lời, không đành lòng nói ra những lời đắc tội với Trần thị, cho dù trong thâm tâm nàng mong ngóng hài tử do Song Nhi sinh ra hơn, nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, nói một cách nghiêm túc.


Trần thị đang ngày ngày mong chờ hài tử của mình ra đời, nên bây giờ nhìn đứa trẻ nào cũng cảm thấy chúng thật ngoan ngoãn, hơn nữa Lục Mộng Đình lại còn biết dỗ ngọt nàng như vậy, tuy biết nàng thân thiết với Song Nhi nên đương nhiên sẽ càng thích hài tử của Song Nhi hơn, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui, đi tới trước mặt Song Nhi bế Lục Mộng Đình lên rồi hỏi: “Người nào dám bắt nạt Tiểu Mộng Đình nhà ta?” Nàng thuận miệng hỏi, không nghĩ lại có người dám bắt nạt cả vị tiểu thư tôn quý duy nhất của phủ Quốc Công này.

“Đúng vậy, biểu ca biểu tỷ nhà cữu cữu của ta, bọn họ rất hung dữ, còn không cho Mộng Đình nói chuyện này với người khác, Mộng Đình nói chuyện này cho nương biết, thì nương lại nói mấy người bọn họ chỉ đang chơi đùa với Mộng Đình mà thôi, còn lấy Kim Hồ Điệp (2) của ta cho biểu tỷ nữa.” Lục Mộng Đình cắn một miếng hết phân nửa khoanh bánh ngọt mềm mịn mà Trần thị đút cho nàng, vừa ăn vừa lẩm bẩm, không hề nhận thấy nàng đang bán ứng nương mình từng chút từng chút một.

Trần thị vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Mộng Đình, trong lòng thầm cảm khái, Trình thị đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi, không thương xót nữ nhi ruột thịt của mình thì thôi còn đi bênh vực người ngoài.

“Sau này Mộng Đình chơi với đệ đệ muội muội trong nhà là được rồi, đừng đến nhà ngoại tổ mẫu của ngươi nữa.” Trần thị nhất thời tức giận nói ra những lời không thích hợp.

Song Nhi không để tâm lắm, còn Lục Mộng Đình thì đang vui sướng khi có người làm chỗ dựa cho nàng.

Nghe Trần thị nói xong, Lục Mộng Đình ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Vậy lúc nào thì chúng ra đời, bây giờ ta muốn chơi.



Trong suy nghĩ của Lục Mộng Đình, thì đệ đệ cũng giống như búp bê bên đường mà Lục Hằng mang về vậy, nếu muốn chỉ cần quay ra cầu xin là lập tức có ngay.

Lục Mộng Đình vui vẻ nhìn về phía Song Nhi nói: “Song Nhi, ngươi cho ta một đệ đệ đi, đến lúc đó ba người chúng ta chơi cùng nhau.”

Ba người chúng ta chơi cùng nhau?

Dưới sự chỉ bảo của Tề tiên sinh, nên dù vui hay buồn Song Nhi cũng không biểu thị ra ngoài mặt, nghe thấy lời nói cộc lốc của Lục Mộng Đình khiến trong lòng nàng có cảm giác âu sầu, nàng chơi cùng với hai đứa nhỏ…Chẳng lẽ nàng chỉ có thể chơi đùa cùng với hai đứa nhỏ thôi sao, haiz.

“Được, đợi đến lúc đó chúng ta chơi cùng nhau, chơi đùa cùng nhau.” Song Nhi giả bộ cười nói.

Hiện giờ suy nghĩ của Song Nhi rất khác với lúc làm nô tỳ, khi đó nàng chỉ cần mạng sống là đủ, không nghĩ làm di nương còn được phép sinh hài từ của mình, nghĩ đến hài tử liền nhớ đến Lục Hằng, Lục Hằng cũng rất mong chờ hài từ của hai người bọn họ, nhiều lúc Lục Hằng nghĩ rằng nàng ngủ rồi thì thầm nói nhỏ, những lời lúc ấy nàng đều nghe rõ mồn một.

Trần thị nhấp một ngụm trà thảo dược, trong lòng hơi buồn rầu, liếc mắt nhìn sang thấy Song Nhi vui vẻ đang uống trà cống phẩm, sức khỏe tốt có khác, vừa có thể uống trà lại có thể uống rượu.


Trong lòng Trần thị khẽ động, nhận định Song Nhi chính là tẩu tử tương lai của nàng, nên không nghĩ nhiều trực tiếp hỏi: “Song Nhi, ngươi và Lục Hằng dự định khi nào thì có hài tử, ngươi yêu thích Tiểu Mộng Đình như vậy, sau này chắc chắn sẽ là một mẫu thân yêu thương hài tử của mình hết mực.”

Song Nhi nghe vậy thì mặt ửng hồng, cúi đầu dỗ Lục Mộng Đình đi vào trong Noãn Các (3) chơi rồi mới e thẹn nói nhỏ: “Ta cũng không biết nữa, A Hằng chưa từng nhắc đến chuyện này.” Trần thị thân thiết với nàng, nên bất giác Song Nhi lộ ra xưng hô bí mật của nàng với Lục Hằng, “Nhưng thật lòng ta cũng muốn sớm có một đứa, Mộng Đình trông đáng yêu như vậy, ta cũng muốn có một nữ nhi dễ thương như thế.”

Mặc cho nàng không xinh đẹp như Trình thị, cũng không biết hài tử của nàng có ngoan ngoãn như Mộng Đình hay không, chỉ cần hài tử khỏe mạnh bình an là tốt rồi.

Suy nghĩ vừa hiện lên, Song Nhi đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, nàng ở bên Lục Hằng cũng một thời gian dài rồi, nàng cũng không uống canh tránh thai như nàng dự tính, vậy thì sao lâu như vậy rồi vẫn không thấy động tĩnh gì?

Các tỷ tỷ ở Phúc An Đường cũng gả ra ngoài, sau khi thành thân không lâu sau liền có mang.

“Thế tử phu nhân, ở chỗ của ngươi có đại phu không?” Song Nhi cẩn thận hỏi.

Trần thị khó hiểu, nhìn Song Nhi thẹn thùng, khăn tay trong tay bị nàng cầm thành một nắm.

“Ta, ta mà gọi đại phu đến Viện Sơn Thạch, Tam gia sẽ nghĩ rằng ta rất muốn có hài tử mất.” Song Nhi lắp bắp nói.

Trần thị hiểu rõ, mặt mũi tiểu cô nương mỏng manh: “Không cần gọi đại phu, ta chính là đại phu.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Song Nhi, nàng khẽ mỉm cười: “Nhưng so với đại phu ở trong phủ thì còn kém xa.”

Song Nhi ngồi lại gần, bàn tay trắng nõn tinh tế của Trần thị đặt trên cổ tay trắng ngần của Song Nhi, Trần thị tập trung tinh thần.

Hai hàng lông mày Trần thị khẽ nhíu lại, đổi tay tiếp tục bắt mạch.

Song Nhi nín thở nhìn Trần thị, tim đập thình thịch.

Trần thị thu tay về, vẻ mặt không còn nghiêm túc như lúc trước: “Không có vấn đề gì, sức khỏe rất tốt.”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Song Nhi nói một cách ấp úng.


Hai người nói chuyện mà trong lòng bộn bề suy tư, Song Nhi đứng dậy cáo từ, mặc cho Trần thị nhiều lần kêu nàng và Lục Mộng Đình ở lại ăn tối nhưng đều bị Song Nhi khéo léo từ chối.

Sau khi đưa Lục Mộng Đình trở về, Song Nhi thẫn thờ quay trở về, khoảnh khắc Trần thị nhíu mày nàng đều thu lại trong đáy mắt, thân thể của nàng chắc chắn có vấn đề, nhưng vì sao nàng lại không nói cho nàng biết.

Trần thị không nói cho nàng bởi vì nàng không thể nói, nàng không thể nói bởi vì có người đã động chân động tay hay bởi vì thân thể nàng vốn đã có vấn đề, nhưng khi bắt mạch ở Viện Sơn Thạch, rõ ràng thân thể nàng vẫn rất tốt, vậy thì...

Là do Quốc Công phu nhân đã động chân động tay?

Hay chính là hắn?

Hai chân Song Nhi mềm nhũn, quỵ xuống, Thanh Mai đỡ nàng vào trong ngực.

Ngay sau đó Song Nhi liền gượng dậy đứng lên, vội vàng trở về Viện Sơn Thạch, ngồi im hồi lâu, càng nghĩ lòng nàng càng trở nên nguội lạnh, đuổi đám nha hoàn ra bên ngoài, gọi đại phu vào phòng.

“Ta uống nhầm một loại thuốc tránh thai, ngươi xem thử giúp ta, liệu nó có ảnh hưởng gì đến thân thể ta hay không.” Song Nhi nói với vẻ lạnh lùng, khí thế của chủ tử lúc này khiến đại phu phải liên tục gật đầu đồng ý.

Đại phu khom người hành lễ sau đó ngồi trên ghế gỗ nhỏ, dùng khăn lụa trắng phủ lên cổ tay song nhi...

“Di nương yên tâm, thuốc này không gây tổn hại gì đến thân thể, nếu dùng lâu dài ngoại trừ việc không thể mang thai ra thì nó còn có tác dụng rất tốt đối với thân thể, nếu như người muốn có hài tử thì chỉ cần ngừng thuốc một tháng là được, cũng không có ảnh hưởng xấu gì đối với hài tử.” Đại phu bắt mạch sau đó nói với vẻ cung kính.

“Ồ, vậy sao, đa tạ đại phu, ngươi ra ngoài trước đi.” Trái tim Song Nhi co thắt đau đớn, nhưng vẫn giả vờ như không có việc gì tiễn đại phu ra ngoài, nàng theo sau đại phu rồi đóng chặt cửa lại.

Cửa đóng chặt lại, Thanh Mai và Xảo Nhi bị nhốt ở bên ngoài đang hết sức sốt ruột.

Hai nàng há hốc muốn mở miệng nói chuyện, Song Nhi khẽ cười với bọn họ, nói hai người không cần lo lắng cho nàng.

Nhưng cả người cảm thấy kiệt sức, không có một chút khí lực nào, ngay cả khóe miệng cũng không nhấc lên được.

Lục Hằng ôm Song Nhi đến, Nghênh Xuân vội vàng mở cửa phòng, cùng Vưu Tử Nam theo vào hầu hạ.

“Cút ra ngoài.” Lục Hằng quát.


Nghênh Xuân nghe vậy liền lui ra ngoài, còn Vưu Tử Nam thì không can tâm, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, liếc qua thấy, vẻ mặt của Lục Hằng lúc này không còn lạnh lùng như lúc bình thường nữa, mà là vẻ mặt không thể tưởng tượng được, mặt gia lúc này lại mang vẻ dịu dàng khó tin, có lẽ cả đời nàng cũng chưa từng được nhìn thấy một lần.

Lục Hằng ôm Song Nhi đặt lên trên giường, ngay lập tức Song Nhi xoay người lăn vào trong, dán chặt vào tường, trốn dưới lớp chăn.

“Song Nhi, đi tắm trước trước được không?” Lục Hằng ngồi ở mép giường vén chăn bông cho Song Nhi.

“Không muốn, ngươi ghét bỏ ta thì sang sương phòng ở phía Đông mà ngủ đi.” Bây giờ nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vì vừa khóc xong nên âm thanh phát ra mang theo giọng mũi rất nặng, ừm ừm.

“Được rồi, không rửa nữa, vậy nàng cởi áo ngoài ra đi, mặc vậy đi ngủ không thoải mái đâu.” Lục Hằng lại nói.

“Không thoải mái chỗ nào, rất thoải mái, ta thích mặt vậy đi ngủ đấy, lúc ta còn làm nha hoàn đều mặc như vậy ngủ cả, giờ ngươi lại ghét bỏ ta…” Những lời cuối cùng Song Nhi còn chưa nói hết, Lục Hằng đã vội vàng nói: “Không ghét bỏ ngươi, không ghét bỏ.”

Một lúc sau.

“Song Nhi, ngươi ngủ chưa?”

“Có phải trộm cắp gì đâu mà giờ này còn không ngủ?”

Lời nói của Song Nhi đầy mùi thuốc súng, Lục Hằng nhìn chằm chằm chăn bông hồi lâu cũng không dám chọc nàng tiếp nữa, chỉ đành cứ mặc cả áo ngoài nằm lên giường, cho dù có tức giận thế nào cũng không thể để cô chịu đựng một mình như vậy, đây chính là kinh nghiệm hắn đúc kết được từ kiếp trước.

Giường rất rộng, Lục Hằng muốn nằm cạnh Song Nhi nên cả người tiến đến một chút kề sát vào, nhưng lại không cẩn thận để tay mình chạm phải bả vai của Song Nhi.

Song Nhi nghĩ rằng Lục Hằng muốn tiến đến ôm nàng, bực mình hừ một tiếng, nàng khua mạnh bả vai một cái, chợt một tiếng răng rắc vang lên.

Vai nàng hình như bị trật khớp rồi.

Note:
(1) Tằng tôn: Chắt, cháu đời thứ 4, là con của cháu ruột mình sinh ra.

(2) Kim Hồ Điệp: Trâm cài hình con bướm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận