Tướng Quân Trọng Sinh Sủng Ái Tiểu Nha Hoàn Thông Phòng



Lục Hằng không ở đây, Song Nhi hiếm khi có cơ hội ăn được món ngon quý hiếm đã ăn đến bụng tròn xoe.

Thành ra sau đó lúc nha hoàn dùng bữa, Song Nhi xấu hổ nói bản thân đã ăn đồ ăn của chủ tử trước lời mời của mọi người lại cầm bát đũa lên, trong lòng lại nghĩ đến mấy chữ “ăn nước miếng”.

Sau bữa trưa, Song Nhi phải vào phòng hầu hạ Lục Hằng dựa theo phân phó của Lục ma ma, thế nhưng chân còn chưa đứng vững đã bị đuổi ra ngoài.

“Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ trưa, không quen có người ở bên cạnh.” Lục Hằng nằm trên giường, cách màn che màu xanh nói: “Ngươi cũng đi ngủ đi, ta cũng không muốn lát nữa có người ngáp trước mặt ta.”

Kiếp trước, Song Nhi vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, cho dù hắn rất thích ôm Song Nhi vào buổi chiều ấm áp, khẽ ngửi mùi hương trên tóc nàng, quyến luyến bên tai nàng, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh cáo của nàng yên phận lại rồi ôm nàng ngủ.

Song Nhi thấp giọng đáp lời, chậm rãi đóng cửa lại, khom lưng ra ngoài.

Thời tiết này, khí hậu thích hợp, buổi chiều khiến người ta mệt chỉ muốn ngủ nhất, nhưng mà trước kia Song Nhi là người không có thời gian lẫn tâm tình ngủ trưa, cho dù thỉnh thoảng có một chút thời gian như vậy cũng bận rộn làm đồ thêu đi bán.

Song Nhi xác định có nha hoàn đang trực ở ngoài phòng, nàng tránh người khác, vui vẻ trở về phòng nghỉ ngơi.

Làm nha hoàn của Tam gia, cuộc sống này đúng là rất thoải mái.

Có lẽ là đã lâu chưa nghỉ trưa, cũng có lẽ là cuộc sống quá thoải mái, trái tim thận trọng của nàng cũng buông xuống.

Lúc Song Nhi tỉnh lại là cuối giờ Mùi, mà sau khi Song Nhi ngủ không lâu, tùy tùng bên cạnh Quốc Công gia đã tới đây mời Lục Hằng.


“Tam gia vẫn chưa trở về sao?” Song Nhi hỏi tiểu nha hoàn.

Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ trả lời: “Tam gia vẫn chưa trở về, vừa rồi Thanh Mộc ca truyền tin nói tối hôm nay gia sẽ không quay về dùng bữa.” Song Nhi trong cảm nhận hiện giờ của nô tài ở viện Sơn Thạch là tâm phúc và tân sủng của Tam gia, địa vị cũng chỉ thấp hơn Lục ma ma và Thanh Mộc một chút, tiểu nha hoàn hoàn toàn không có địa vị đáng nói trả lời nàng lại vô cùng căng thẳng.

Nghe thấy Lục Hằng không trở về dùng bữa tối, phản ứng đầu tiên của Song Nhi lại là nàng phải ăn chung nồi, không ngon thì không nói, còn có nước miếng, quả nhiên là tằn tiện dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn.

“Song Nhi tỷ?” Tiểu nha hoàn nhìn thấy Song Nhi không nói lời nào, mặt còn không chút thay đổi thì nhỏ giọng gọi.

Song Nhi hoàn hồn, đuổi tiểu nha hoàn đi, trong lòng cảnh cáo bảo thân: “Bản thân chỉ là một nha hoàn mà thôi, có ăn là có phúc rồi, không được ăn là bổn phận, chuyện nàng phải làm không phải là muốn ăn ngon, mà là làm sao có thể được Tam gia này sủng ái lâu dài.”

Song Nhi có chậm chạp cỡ nào cũng cảm nhận được Lục Hằng đối với nàng không giống như vậy, mới vài ngày, thái độ của nàng đối với Lục Hằng đã thay đổi rất lớn.

Trước kia, nàng sợ hãi Lục Hằng, bây giờ là mong chờ.

Cho dù trong lòng đã cảnh cáo bản thân, nhưng lời nói đó của Lục Hằng giống như ma âm vang vọng trong đầu nàng, Song Nhi vẫn không thể bình tĩnh ăn cơm cùng với một đám người, muốn đi bưng chút đồ ăn rồi trở về phòng ăn.

Đồ ăn của các nha hoàn đều là do một nhà bếp lớn trong phủ làm, nhà bếp này là chuẩn bị cho các nha hoàn.

Đám nha hoàn có nhà bếp riêng, các chủ tử cũng có, ngoại trừ trong viện của vị chủ tử vô cùng được sủng ái và địa vị thân phận không tầm thường thì có phòng bếp nhỏ, giống như di nương, thứ tử (1) và vân vân đều ăn đồ ăn do nhà bếp lớn của chủ tử nấu, hơn nữa, món ăn đều có quy định, muốn ăn đồ ngon thì bản thân phải bỏ tiền ra mua.

Trong viện Sơn Thạch, đồ ăn của nhà bếp lớn đều sẽ đưa đến phòng bếp, nha hoàn tự mình đến phòng bếp nhận, chỉ có điều sau khi đến phòng bếp dạo một vòng rồi quay về phòng của nàng thì không chỉ có mình nàng, còn có Vưu Tử Nam xinh đẹp như hoa cũng xách theo hộp cơm nhỏ.

Hai người các nàng đều là cấp bậc đại nha hoàn, bưng thức ăn về phòng ăn thì những người khác cũng chẳng dám nói cái gì.


“Tử Nam có chuyện gì sao?” Song Nhi rót một chén nước trà cho Tử Nam trước, sau đó thong thả ngồi xuống, lấy đồ ăn trong hộp cơm ra.

“Muội muội đến đây lâu như vậy rồi mà cũng chưa tìm ngươi tâm sự, vị gia này vất vả lắm mới không ở đây, hai tỷ muội chúng ta vừa nói chuyện tình cảm.” Tử Nam cười tươi đến động lòng người, lông mày nhỏ, mắt hoa đào, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, vừa có khí chất nữ nhân Giang Nam rung động lòng người, lại có vẻ hào phóng của nữ tử biên quan.

Song Nhi nhướng mày, nhớ lại nụ cười tiểu thư của mọi người mà nàng đã từng nhìn thấy, sau đó mỉm cười không lộ răng, điềm đạm lên tiếng: “Tử Nam ngươi là người hầu hạ lâu dài ở bên cạnh gia, sau này e rằng phải thỉnh giáo chuyện của ngươi nhiều hơn, ngươi cũng đừng chê ta phiền phức.” Ngươi muốn làm tỷ tỷ, ta lại không nhận lời này.

Thân phận của nàng là một thông phòng cũng là nha hoàn nhất đẳng, nàng muốn làm tỷ tỷ của thân phận nha hoàn hay là của thân phận thông phòng.

“Song Nhi nói đùa rồi, ngươi xuất thân từ Phúc An Đường, sao ta dám chê phiền chứ, ta cũng chỉ là hầu hạ ở bên cạnh gia nhiều hơn vài năm, gia muốn nể mặt ta mới có một chút tình cảm.” Tử Nam hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Song Nhi không thừa nhận xưng hô muội muội, bây giờ Tử Nam là một người chí khí cao, cho rằng nàng đi theo bên cạnh Lục Hằng vài năm, chung quy cũng được yêu thích nhiều hơn một chút so với trong phủ, sẽ không hếch mặt lên.

Ý ngoài lời nói của nàng chính là bây giờ Lục Hằng coi trọng Song Nhi là bởi vì Song Nhi xuất thân từ Phúc An Đường, mà toàn bộ phủ thậm chí mọi người trong kinh thành đều biết Lục Tam gia Lục Hằng của phủ Lục Quốc Công kính trọng lão phu nhân đã nuôi nấng hắn nhất.

Rõ ràng câu sau nói không có tình cảm, trên thực tế nói là nàng đến bên cạnh Lục Hằng sớm hơn so với Song Nhi, chút tình cảm kia của Lục Hằng đối với Song Nhi muốn so cũng thua kém nàng.

Song Nhi cười đến càng nhiệt tình hơn: “Vậy Tử Nam ngươi chắc chắn rất được sủng ái.” Nàng nói xong câu này thì dừng lại một chút, trong phòng không có ai khác cũng hạ thấp giọng ghé sát bên người Tử Nam, ngượng ngùng lên tiếng: “Ngươi cũng biết, thực ra ta là thông phòng của gia, trong lòng rất căng thẳng, ngươi có thể nói cho ta biết làm sao mới có thể được gia sủng ái như thế không?”

Đôi mắt tròn xoe đen nhánh nhìn thẳng vào Tử Nam, dáng vẻ tràn đầy muốn biết.

Nụ cười của Tử Nam thoáng cứng đờ, Song Nhi này là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, cẩn thận quan sát nàng, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ vô cùng chân thành.


Nếu nàng được sủng ái, còn có nàng làm gì nữa.

Thấy dáng vẻ nàng như vậy, hôm nay bất kể là nàng thật sự ngốc hay giả ngốc, muốn moi được vài chuyện từ nàng là không có khả năng.

Tử Nam mất hứng tùy tiện nói hai câu cho có lệ, rồi xách hộp cơm của nàng duyên duyên dáng dáng rời đi.

Song Nhi nhìn thấy thức ăn vẫn chưa được động tới, lại nghe tiếng Tử Nam bước đi, mới yên tâm ăn bữa tối.

Tử Nam không cam lòng đi đến chỗ nương nàng, Vưu thị, bây giờ là thân phận bà tử có chút xấu hổ trong viện Sơn Thạch.

Hôm nay, lý do mà Tử Nam tìm đến chỗ Song Nhi kéo quan hệ cũng là ý của Vưu thị.

Rõ ràng Song Nhi được Lục Hằng coi trọng, nếu Tử Nam và Song Nhi gần gũi nhau, đừng nói một bước lên trời, có thể mỗi ngày chạm mắt với Lục Hằng cũng tốt rồi.

Đừng thấy Tử Nam mang danh nghĩa của nha đầu nhất đẳng của viện Sơn Thạch, nhưng mà phần lớn chuyện vật thuộc quyền của nha hoàn nhất đẳng đều là Nghênh Xuân làm.

Nửa tuần sau, địa vị của nàng trong viện Sơn Thạch càng ngày càng kỳ quái, hạ nhân trở về từ biên quan giống như nàng đều không còn tôn kính đối với nàng như trước nữa.

Vưu thị suy nghĩ rất tốt, mọi chuyện kiếp trước cũng phát triển như nàng dự liệu, có điều bởi vì sự trở về của Lục Hằng, tất cả đều đã thay đổi.

Kiếp trước, ban đầu Lục Hằng không chịu tiếp nhận nha đầu thông phòng, có quan hệ của Quốc Công phu nhân và lão phu nhân, hai người Song Nhi và Nhã Sương đều được giữ lại.

Tử Nam là một người thông minh, lúc đầu hai người các nàng không được Lục Hằng thích, Tử Nam mới lôi kéo các nàng thành bằng hữu của nàng, muốn có sự giúp đỡ của các nàng hoặc là nói lợi dụng các nàng đúng lúc để đạt được mục đích của nàng.

Trong tình huống tình cờ hết lần này đến lần khác, Lục Hằng sinh ra hứng thú đối với Song Nhi, sau đó lại quyết một lòng yêu thương Song Nhi, muốn cưới hỏi nàng một cách đàng hoàng, dưới sự hợp mưu tính kế của một số người, Song Nhi đã chết trong tay Vưu Tử Nam mà nàng coi là tỷ muội tri kỷ.

Kiếp này, bởi vì Lục Hằng sớm đã thể hiện hứng thú với Song Nhi, trong lúc nóng lòng, tâm tình và lời nói của Tử Nam không thích đáng, khiến cho Song Nhi sớm có lòng cảnh giác.


“Nương, Song Nhi đó không giống như đồ ngốc, hơn nữa trải qua chuyện ngày hôm nay, có thể nàng đã sinh ra đề phòng đối với ta.” Tử Nam dựa sát vào Vưu thị, sau khi Vưu Tử Minh chết, hai mẹ con các nàng đã sống nương tựa lẫn nhau, có thể từ một kẻ phạm tội trở thành bà tử và nha hoàn nhất đẳng trong viện Sơn Thạch như bây giờ, trong chuyện này không thể bỏ qua kế hoạch của Vưu thị.

Vưu thị nhíu mày lại, có chút tức giận khi nữ nhi ra quân bất lợi.

“Đừng nóng nảy, trước cứ quan sát đi, Tam gia không giống như người sẽ sinh ra tình cảm với nữ nhân trong thời gian ngắn như vậy.” Trong mắt Vưu thị, tất cả phương diện của Tử Nam đều bỏ xa Song Nhi, thua nàng là chuyện không có khả năng, ngay cả khi trong lòng có do dự, Vưu thị vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.

“Ngược lại tại sao Tam gia lại càng ngày càng không gần gũi ngươi, lúc ở biên quan ngươi hầu hạ hắn rất tốt, sao trở về lại thay đổi rồi?”

Tử Nam vừa nghe thấy lời này của mẫu thân thì ngồi thẳng người, mặt lộ ra vẻ ngờ vực, nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Từ ngày bắt đầu rời khỏi biên quan, Tam gia càng lúc càng lạnh nhạt đối với nàng, thậm chí có đôi lúc hình như nàng thấy được thù hận trong mắt Tam gia.

Hận ý trong mắt đó đầy trời kín đất, giống như thác lũ sóng lớn đánh úp về phía nàng trong nháy mắt, lại trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Nàng không chắc chắn điều nàng nhìn thấy có phải là sự thật hay không, hẳn là không phải sự thật, nàng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hắn.

Vưu thị không đợi Tử Nam trả lời, nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc khó hiểu kia của nàng thì thở dài.

Trong khoảnh khắc các nàng tiến vào phủ Quốc Công đã không còn bất cứ đường lui nào, cho dù là nguyên nhân gì, các nàng cần phải nhanh chóng đạt được sự trọng dụng của Lục Hằng, nếu có thể đuổi Lục ma ma ra ngoài thì tốt rồi, lão bà đó còn khó đối phó hơn nhiều so với xú nha đầu miệng còn hơi sữa như Song Nhi.

Note:

(1) Di nương: cách con cái gọi vợ bé của cha thời phong kiến.

Thứ tử: con vợ lẽ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận