Tướng Quân Trung Khuyển Của Công Chúa


Lý Khang Ninh rủ mắt, do dự có nên kể ra giấc mộng đêm qua hay không.

Nhưng vừa nghĩ tới mẹ con hai người trong mộng trước sau đều!
Vẫn nên thôi đi.

Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sáng sớm nói những thứ này sẽ rất là xúi quẩy.

Khang Hoàng Hậu thấy sắc mặt con gái liên tục thay đổi, đầy bụng hồ nghi.

Nhưng lại thấy nàng không muốn nói tỉ mỉ, cũng đành không hỏi tới.

!
Nhưng bà cũng âm thầm ghi nhớ việc này trong lòng, định bụng sai người đi điều tra thêm về chuẩn Phò mã Bùi Vũ Cẩn kia.

Đến giữa trưa, Hoàng Đế trở về dùng cơm cũng nhìn ra con gái có hơi không tập trung.

Ông ngước mắt nhìn về phía thê tử, cặp lông mày nguội lạnh anh khí toát ra vẻ khó hiểu.

Khang Hoàng Hậu nhanh chóng trừng mắt nhìn ông, bà cũng không biết chuyện gì xảy ra!
Có lẽ động tác trong nháy mắt của bà có phần buồn cười đáng yêu, Hoàng Đế mấp máy môi, trong mắt thoáng lướt qua một tia vui vẻ ranh mãnh.

Khang Hoàng Hậu ý thức được ông đang cười mình, hơi phiền muộn liếc ông một cái.

"Khục khục!" Lý Khang Ninh cố ý ho khan hai tiếng, lời ít mà ý nhiều, "Nhi thần còn đang ở đây đấy!"
Nhưng nụ cười trên mặt nàng lại dấu giấu không được, lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên khóe môi.


Khang Hoàng Hậu mắc cỡ hai gò má ửng hồng, vội vàng nói sang chuyện khác ——
"Bệ hạ, nghe nói các tướng lĩnh bình định bộ tộc Ngoã Lạt Bộ phản loạn đã lên đường khải hoàn hồi triều, bọn họ sẽ trở lại kinh thành hay là tới Hành cung này báo cáo công tác nhận phong thưởng?"
Bên phía Kinh Thành chỉ có vợ chồng Thái tử ở lại canh giữ, đại đa số Vương công Tôn thất đại thần đều đưa người nhà đi theo thánh giá đến đây hành cung Nhiệt Hà nghỉ mát rồi.

"Sẽ đi qua bên phía hành cung, có lẽ sẽ đến trong hôm nay hoặc ngày mai.

"
Hoàng Đế vừa nói vừa bóc một quả vải ướp lạnh đút tới bên miệng thê tử, vẫn không quên vươn tay đỡ hạt vải nàng nhả ra, mặt không đổi sắc, động tác vô cùng thuần thục.

Khang Hoàng Hậu vẫn có chút ngượng ngùng trước mặt con gái.

Bà cố ý nhổ hạt vải vào trong khăn thêu, không để ý tới nam nhân bên cạnh.

Hoàng Đế bất đắc dĩ cười khẽ, lại bóc thêm một quả vải đưa cho con gái.

"Lần bình định này có một phó tướng tên là Bùi Dực Chi, hình như là huynh đệ của Phò mã?"
"Bùi Dực Chi này liều chết suất lĩnh năm trăm tinh binh hành quân gấp rút trong đại mạc, đột kích tiêu diệt thủ lĩnh phản quân, thu phục gọn Nam Bắc Thiên Sơn, trẫm đã hạ chỉ đặc biệt phong hắn làm Phiêu Kỵ Tướng Quân.

"
Phiêu Kỵ Tướng Quân là chính nhị phẩm, ấn vàng cổ tím, trong các quan võ chỉ thấp hơn chính nhất phẩm Trấn quốc Đại tướng quân với đồng nhất phẩm Phụ quốc Đại Tướng Quân.

"Bùi Dực Chi?" Lý Khang Ninh nhất thời sửng sốt ——
Bùi Vũ Cẩn - thế tử Hoài An Hầu - chuẩn Phò mã của nàng quả thật có một thứ đệ, tên là Bùi Dực Chi.

Nhưng hắn cũng không được coi trọng, mấy năm trước bị Hoài An Hầu ném vào trong quân doanh rèn luyện, làm một tên lính vận chuyển lương thảo.

Ở trong mộng, hắn đang bình định bộ tộc Ngoã Lạt phản loạn thì lập nhiều chiến công hiển hách, được phong Phiêu Kỵ Tướng Quân.

Trong hiện thực cũng thực sự xảy ra? Cả trái tim Lý Khang Ninh như rớt vào hầm băng.

Nàng không biết phụ hoàng mẫu hậu mình lại nói thêm cái gì, nàng không thể nào nghe lọt.

Sau khi thẫn thờ cáo lui, nàng vừa đi vừa ngừng cho tới bên hồ Thiên Khoảnh ở phía Bắc hành cung.

Mặt hồ sóng vỗ dao động, gió mát phơ phất, quét lên làn váy màu tím nhạt thêu hoa văn bảo tướng của nàng.

Bên cạnh bờ, hoa sen đang độ rực rỡ, mùi hương thanh nhã thoang thoảng đập vào mặt, Lý Khang Ninh hít một hơi thật dài.

Lúc này, sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân.

Lý Khang Ninh nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuổi độ hai mươi, vẻ ngoài tuấn tú như ngọc, thân hình dài thường thượt vượt qua hành lang, đi vào trước mặt nàng.

"Công chúa điện hạ.

" Khuôn mặt tuấn tú của hắn nổi vui vẻ, như ngày xuân tràn trề.

"Bên hồ gió lớn, nếu công chúa muốn ngắm sen không bằng dời bước đến bên trong nhà thuỷ tạ bên cạnh, cảnh quan cũng không khác mấy, ngược lại có những thú vị khác.

"
Lý Khang Ninh có chút mờ mịt khó hiểu.


Công tử nghiêm chỉnh dịu dàng như vậy, sao lại có thể khó ưa như thế ở trong mộng của nàng?
Im lặng không nói một lát, Lý Khang Ninh khẽ gật đầu, kề vai cùng hắn chậm rãi đi vào bên trong nhà thuỷ tạ cách đó không xa.

Sau lưng, Chỉ Lan với Bội Lan nhìn nhau cười cười, Phò mã săn sóc tỉ mỉ như vậy, sau khi thành hôn với công chúa chắc chắn sẽ hòa thuận ân ái vô cùng.

Bên trong nhà thuỷ tạ rường cột chạm trổ, ba mặt thấy hồ, dựa vào lan can có thể ngắm nhìn ra xa non sông tươi đẹp.

Lý Khang Ninh thản nhiên ngồi ở trên ghế dài gỗ đàn hương bên trong lan can.

"Đúng rồi.

" Nàng dường như lơ đãng nhắc tới, "Bùi thế tử có một thứ đệ tên Bùi Dực Chi?"
Nghe vậy, trong mắt Bùi Vũ Cẩn lướt nhanh một chút bối rối ——
Chẳng lẽ công chúa đã phát hiện cái gì?
Không, không thể nào.

Thế gian không có khả năng còn có người thứ ba biết rõ chuyện kia.

"Bẩm công chúa, tục danh của xá đệ đúng là Dực Chi.

"
Hơi dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng xá đệ trời sinh tính bất thường quái gở, gia phụ cố ý để hắn đến quân doanh rèn luyện, nói muốn mài giũa tính tình của hắn.

"
Lý Khang Ninh mỉm cười: "Nghe phụ hoàng nói, thứ đệ này của ngươi đã lập nhiều kỳ công trong lần bình định này, được đặc biệt phong làm chính nhị phẩm Phiêu Kỵ Tướng Quân.

"
Vừa nói, nàng vừa quan sát thần sắc nam tử trước mắt.

Quả nhiên, vui vẻ trong mắt hắn cứng đờ một chớp mắt.

Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục như thường, thở dài không nhanh không chậm, "Nhận được thánh thượng ưu ái, vi thần thay xá đệ tạ ơn ân điển thánh thượng trước.

"

Vừa dứt lời, hắn lẳng lặng dò xét thiếu nữ ngồi ngay ngắn trước người.

Dung mạo Lý Khang Ninh giống mẹ, mỹ lệ chói mắt, rực rỡ như hoa sen.

Giữa sóng mắt lưu luyển là vẻ quyến rũ yêu kiều, ai thấy cũng đều tim đập thình thịch.

Lại bởi vì từ nhỏ đã là công chúa của một nước, quý không thể nói, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ thanh tao cao quý khó nói lên lời.

Trong lòng Bùi Vũ Cẩn hơi hơi nóng lên.

Hai tháng sau hôn sự hoàn thành đúng hạn, như vậy công chúa điện hạ kim tôn ngọc quý sẽ chính là thê tử của hắn.

Đến lúc đó hắn chính là Phò mã chính thức, con rể của thiên tử.

Dù cho phụ thân tương lai đã biết chân tướng, cũng không có năng lực thay đổi gì nữa!
*
Cùng lúc đó, các tướng sĩ vừa dành thắng lợi về triều đang thu xếp nghỉ ngơi ở Dịch Trạm gần hành cung.

Bên ngoài Dịch Trạm, thanh niên cao to tuấn mỹ người mặc áo giáp, đội mũ gáp, bóng dáng thẳng tắp như tùng bách.

Hơi ngẩng đầu, vô số tòa cung điện khuyết đài sừng sững ánh vào tầm mắt hắn.

Hắn nhấp nhẹ môi mỏng, con mắt đen thâm sâu, trong lồng ngực hình như có sự xúc động nóng rực muốn trào ra, đến cả đầu ngón tay đều khẽ run.

Hắn còn sống trở về gặp nàng rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận