Tướng Quân Trung Khuyển Của Công Chúa


Nhìn kỹ lại, một người trong đôi nam nữ đang lôi kéo đúng là chuẩn Phò mã - Bùi thế tử!
Tiểu nội giám tim đập như nổi trống, nhất thời không biết phải làm sau.

Bên kia, Bùi Vũ Cẩn nghe thấy tiếng xe ngựa đi qua, thầm nói không ổn ——
Hắn nhẫn nại dỗ dành nữ nhân nhỏ xinh đang nhỏ giọng khóc nức nở trong ngực.

"Nhược Khanh, nhanh buông ra, bên kia hình như có tiếng động.

"
Nữ tử trong lòng ngực hắn sửng sốt, vội vàng buông lỏng vòng tay ôm eo hắn ra
Nàng khóc lóc nỉ non, hai con ngươi tràn ngập tình thâm.

"Vũ Cẩn ca ca, ta không phải cố ý, ta chỉ phải! "
Chỉ là khó kiềm nổi lòng mình.

"Ta biết, ta biết nàng không phải cố ý.

"
Được một nữ tử thanh lệ nhã nhặn như vậy ngưỡng mộ, Bùi Vũ Cẩn có thể nào không sinh ra rung động.

"Mau trở về đi, đừng để cho người ta bắt gặp.

" Hắn vỗ vỗ đầu vai thon gầy của nữ nhân.


Sau đó hai người đã vội vàng bước theo hai phương hướng khác nhau rời đi.

Tiểu nội giám trơ mắt nhìn bóng dáng đôi nam nữ dần dần đi xa, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán.

Xong đời, vừa do dự một chốc, đến cả bóng người cũng không còn rồi.

Sau khi một đường nơm nớp lo sợ trở lại Oánh Tâm Đường, hai đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ ‘Bịch’ xuống trước mặt công chúa.

"Tiểu Lộc Tử, ngươi làm cái gì vậy?" Chỉ Lan lại càng hoảng sợ.

Bội Lan cũng vô thức bảo vệ công chúa sau lưng, sợ rằng Tiểu Lộc Tử này muốn làm cái gì bất lợi.

Tiểu Lộc Tử run rẩy tát bản thân một bạt tai, "Công chúa điện hạ, nô tài tội đáng chết vạn lần!"
Lý Khang Ninh trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt, "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Lộc Tử lúng túng nói: "Khởi bẩm công chúa, vừa rồi đi qua Vạn Thụ Viên, nô tài nhìn thấy! "
"Nhìn thấy cái gì?" Chỉ Lan truy hỏi.

"Nô tài nhìn thấy có một đôi nam nữ ấp ôm trong rừng, nam tử kia nhìn xa xa trông như là Phò mã! "
Một hơi nói xong, cả trái tim Tiểu Lộc Tử cũng vọt tới cổ họng, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi vạ lây.

"Thật đúng vậy?" Lý Khang Ninh kinh ngạc không thôi.

Tiểu Lộc Tử gật đầu như bằm tỏi, "Tất cả đều là thật, nô tài không dám nói lung tung!"
Lý Khang Ninh rùng mình, ánh mắt lạnh lùng ——
Bùi Vũ Cẩn không phải sau khi thành hôn với nàng một năm mới bắt đầu trộm nuôi tình nhân sao?
Hôn kỳ chưa đến, hắn đã nhập nhằng với nữ tử khác rồi hả?
Bội Lan với Chỉ Lan thì kinh ngạc đến mãi chưa hồi hồn.

"Làm sao lại như vậy?" Chỉ Lan nhỏ giọng lải nhải, "Phò mã từ trước đến nay giữ mình trong sạch, bên người đến cả tỳ nữ đều không có! "
Lý Khang Ninh mỉm cười giống như tự giễu.

Nếu không phải có giấc mộng biết trước kia, chỉ sợ nàng cũng sẽ cảm thấy khó có thể tin.

Nàng đang lo nên dùng biện pháp gì để từ hôn đâu, đây không phải là, có sẵn lý do đưa lên rồi sao.

"Tiểu Lộc Tử, ngươi đứng lên trước đi.

" Lý Khang Ninh nói bình tĩnh: "Nếu như lời ngươi nói không giả, Bổn công chúa sẽ trọng thưởng.

"
Tiểu Lộc Tử sững sờ một chớp mắt, lập tức mừng rỡ, dập đầu liên tiếp mấy cái, thiên ân vạn tạ.

Đợi hắn lui ra, Lý Khang Ninh suy nghĩ một mình thật lâu.


Chỉ Lan với Bội Lan đứng ở hai bên người nàng, muốn nói lại thôi.

"Công chúa điện hạ, có phải bẩm báo việc này cho bệ hạ với Hoàng hậu nương nương hay không?" Bội Lan nhỏ giọng hỏi.

Lý Khang Ninh lắc đầu.

Phụ hoàng mẫu hậu yêu thương nàng, dù cho nàng chỉ cố tình gây sự, bọn họ cũng nhất định sẽ thuận theo ý của nàng giúp nàng từ hôn.

Nhưng nàng không muốn để phụ hoàng mẫu hậu bởi vì nàng mà rước lấy thanh danh dung túng con gái ức hiếp hạ thần.

Nàng phải đưa ra chứng cứ rõ ràng.

Nói không chừng, tình nhân được Bùi Vũ Cẩn xưng là "Khanh Khanh" trong mộng kia, lần này cũng đi theo thánh giá tới Nhiệt Hà?
Chỉ Lan căm giận bất bình nói: "Có khi là Tiểu Lộc Tử bị hoa mắt, nô tỳ cảm thấy Phò mã không phải người như vậy! "
Lý Khang Ninh như là phát giác được cái gì, nhàn nhạt lườm Chỉ Lan.

"Bội Lan, ngươi tự mình đi Nội Vụ Phủ một chuyến điều tra thêm danh sách đi nghỉ mát theo thánh giá, xem thử nữ quyến nhà ai có khuê danh mang chữ 'Khanh'.

"
Bội Lan đầu đầy sương mù, nhưng vẫn cứ nghe theo làm theo.

Đại cung nữ bên người Công chúa tự mình đến đây, cả đám trực ca đêm ở Nội Vụ Phủ không dám lãnh đạm chút nào.

Chỉ mới một canh giờ, Bội Lan đã dẫn một bản sao chép danh sách trở về Oánh Tâm Đường.

Lý Khang Ninh đã tắm rửa qua, thay một bộ đồ lót mỏng manh màu xanh nhạt, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm để Chỉ Lan cùng mấy tiểu cung nữ lau tóc.

Vừa rồi lúc tắm rửa hơi nóng hun đến đôi má nàng ửng hồng, nhưng giữa cặp mi thanh tú lại mơ hồ bao phủ u sầu nhàn nhạt.

Bội Lan cung kính trình danh sách trong tay đến trước mặt công chúa.


"Công chúa điện hạ, nữ quyến trong khuê danh có chữ 'Khanh', nô tỳ đều chép thành một bản rồi, xin ngài xem qua.

"
Lý Khang Ninh nhận lấy, nương vào đèn cung đình trên bàn trang điểm cẩn thận lật xem.

Nhưng, mấy vị thế gia quý nữ trên danh sách này, thấy thế nào đều không giống như người sẽ nhẫn nhục chịu làm nhân tình của người ta.

Chẳng lẽ "Khanh Khanh" chỉ là Bùi Vũ Cẩn gọi yêu với ả tình nhân kia?
Bội Lan lại hỏi dò: "Nô tỳ còn chép một bản danh sách các cung nữ trong tên có chữ 'Khanh' cùng đi theo thánh giá tới đây rồi, công chúa cần nhìn một cái không?"
Lý Khang Ninh nhẹ gật đầu, "Lấy tới xem một chút.

"
Cung nữ trong hành cung mà tục danh có "Khanh" tổng cộng chỉ hai người.

Một người là nữ quan giảng sách qua tuổi bốn mươi; người còn lại tuổi vừa mới mười tám, tên là Đỗ Nhược Khanh, là thợ thêu bên trong Chức Tú Thự.

Bội Lan đúng lúc mở miệng: "Nô tỳ mới vừa nghe người của Nội Vụ Phủ nói, Đỗ Nhược Khanh này có một người dì là thiếp thất của Hoài An Hầu, hình như chính là mẹ đẻ của Bùi Dực Chi - Phiêu Kỵ Tướng Quân mới nhậm chức.

"
Hai con ngươi của Lý Khang Ninh phút chốc sáng ngời.

"Hãy gọi nàng ta tới đây, Bổn công chúa có chuyện quan trọng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận