Cùng lúc đó, Bùi Vũ Cẩn cố tình nhàn nhã đi vài vòng bên ngoài như là dạo chơi.
Xác nhận sau lưng không người đi theo, hắn rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đầu tiên là hôm qua bỗng nhiên công chúa nhắc đến "Thứ đệ" Bùi Dực Chi của hắn, hôm nay Bùi Dực Chi lại một bước lên trời, được phong làm Phiêu Kỵ Tướng Quân.
Sợi dây cung trong lòng hắn vẫn luôn căng thẳng, e sợ bị nhìn ra chút gì đó.
Bây giờ, tự mình thăm dò qua Đỗ Nhược Khanh, xác nhận nàng không biết chút nào về chuyện này, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Đợi hắn trở lại Nhạc Thành Các, bầu không khí chính sảnh đông cứng như hàn băng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Hoài An Hầu đang trợn mắt tròn xoe, nghiến răng trừng mắt nhìn đứa con trai vợ lẽ đã cao hơn ông một cái đầu trước mắt.
Trên chiến trường rèn luyện chém giết mấy năm, Bùi Dực Chi đã cao tới chín thước, tuấn lãng to lớn, oai hùng bất phàm.
Quanh thân tản ra nét lạnh lùng sắc bén, khiến cho người khác nói không ra lời.
Không một ai không rõ ràng, hắn sớm đã không phải là đứa con vợ lẽ hèn mọn mặc cho phụ thân răn dạy quở mắng thỏa thê ngày xưa.
Thấy con trai trưởng đã trở về, sắc mặt Hoài An Hầu mới tốt hơn chút ít.
Ông nở nụ cười hiền lành: "Vũ Cẩn, công chúa điện hạ có gì phân phó ư, sao muộn như vậy mới trở về?"
Vừa rồi Bùi Vũ Cẩn vốn lấy cái cớ là công chúa tuyên triệu, mới không đồng hành trở về với phụ thân.
"Không có gì, con chỉ đi dạo bên hồ vài vòng cùng công chúa.
" Bùi Vũ Cẩn ngoan ngoãn trả lời.
Hai chữ "Công chúa" vừa ra, con mắt rũ sụp trong tối tăm phiền muộn của Bùi Dực Chi bỗng chốc sáng lên một chớp mắt.
Hắn giương mắt nhìn sang huynh trưởng bên cạnh.
Tâm tình không biết tên nào đó nơi đáy lòng đang nhanh chóng mọc rể nảy mầm.
Là ghen ghét, là không cam lòng, nhanh chóng sục sôi bên trong mạch máu của hắn.
Bùi Vũ Cẩn cười hàn huyên với đệ đệ, "Lần này Dực Chi lập công lớn, rất là tăng thể diện cho phủ Hoài An Hầu chúng ta!"
Bùi Dực Chi càng xem khuôn mặt tươi cười của huynh trưởng, càng cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Nửa năm trước, lúc hắn vận chuyển lương thảo ở chân núi Thiên Sơn phía Bắc thì bị phản quân bao vây mấy tháng.
Lại trải qua hơn tháng liều chết tranh đấu, đột phá vòng vây, thừa thắng xông lên, tiêu diệt địch thủ.
Hắn vốn tưởng rằng, chỉ cần hắn lập nhiều chiến công thì sẽ có cơ hội xa vời có thể dựa vào nàng gần thêm một chút, dù là một chút.
Nhưng thứ nghênh đón hắn lại là tin tức huynh trưởng của hắn sắp đón công chúa.
Thánh thượng chung tình với hoàng hậu Khang thị, hậu cung trống rỗng, dưới gối chỉ vẹn vẹn có hai trai một gái.
Huynh trưởng muốn cưới công chúa, ngoại trừ nàng, còn có thể là ai?
Hắn kiệt lực kiềm chế cảm xúc, đầu ngón tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay.
"Có thể ra trận giết địch ra sức vì nước, là may mắn của Dực Chi.
" Hắn gằn từng chữ một.
Bùi Vũ Cẩn tỏ vẻ thực kiêu ngạo vì đệ đệ, tràn đầy vui mừng vỗ vỗ đầu vai đệ đệ.
"Nội Vụ Phủ đã sắp xếp nơi ở cho bọn đệ chưa? Phòng phía Tây của Nhạc Thành Các còn trống không, có cần sai người dọn dẹp ra cho đệ ở lại?"
Bùi Dực Chi nhàn nhạt từ chối, sau đó thì lập tức cáo từ.
"Ôi, thằng nghiệp chướng này sao lại càng không coi ai ra gì như thế!"
Hoài An Hầu tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Huynh trưởng vì hắn suy nghĩ mọi chốn, thu xếp thoả đáng, thằng nghiệp chướng này không mang ơn thì thôi, thế mà còn dám từ chối!
Bùi Vũ Cẩn cười trấn an phụ thân.
"Bây giờ Dực Chi đã là Phiêu Kỵ Tướng Quân chính nhị phẩm do thánh thượng thân phong, cao ngạo chút cũng là bình thường! "
Đây không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
"Chính nhị phẩm thì như thế nào? Vũ Cẩn con là người thừa kế Hoài An Hầu, là chuẩn Phò mã, con rể của thiên tử!"
Nghe xong lời này của phụ thân, vui vẻ nơi đáy mắt Bùi Vũ Cẩn mới rõ ràng thêm vài phần.
Đúng vậy, hắn mới là thế tử của Hầu phủ, là Phò mã sắp cưới công chúa làm vợ.
*
Hai ngày sau, bên trong Đông Noãn Các của Cần Chính Điện.
Ở giữa ghế rồng, Hoàng Đế nhíu chặt mày kiếm, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, uy nghiêm hiển thị rõ.
Lý Khang Ninh ngồi ở bên cạnh người mẫu hậu, một bộ dáng hoang mang lo sợ bất lực.
Khang Hoàng Hậu chú ý thấy, lòng đau tựa kim đâm, hốc mắt đỏ au.
"Ninh Ninh đừng sợ, mẫu hậu làm chủ cho con.
" Bà ôm con gái vào trong ngực.
Lý Khang Ninh càng thêm áy náy, chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu.
Mà Đỗ Nhược Khanh quỳ gối phía dưới thì khóc thút tha thút thít, dường như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
Cha con Hoài An Hầu vừa vào điện, trước mặt chính là tình cảnh như vậy.
Đồng tử Bùi Vũ Cẩn đột nhiên co rụt lại ——
Tại sao Đỗ Nhược Khanh lại ở chỗ này! ?
Hoài An Hầu thì mang vẻ mặt mờ mịt, không biết thánh thượng tuyên triệu là có chuyện gì.
Hoàng Đế gọn gàng dứt khoát, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu như Bùi thế tử có tình cảm với người khác, hôn sự đã định ra cũng bỏ đi thôi.
"
Ông dùng ngữ khí không cho người khác xía vào, "Trẫm đã lệnh cho người Lễ bộ trở lại phủ Hoài An Hầu ở kinh thành, thu hồi thánh chỉ tứ hôn.
"
Bùi Vũ Cẩn cứng đờ nguyên chỗ, dường như huyệt Thiên Linh Cái đã bị thụi mạnh một cú.
Tiếng nói của Khang Hoàng Hậu mềm ngọt rồi lại tràn ngập tức giận, "Tuy nói có nhiều nam tử trên đời này đều ba vợ bốn nàng hầu, nhưng Bổn cung không quen nhìn những thứ này, cũng không cho phép vị hôn phu của con gái mình cái thói quen xấu dây dưa tình cảm khắp nơi như vậy!"
Thiên hạ ám chỉ châm biếm bà là đố phụ, độc bá hậu cung, bà cũng thẳng thừng đặt lời này ở ngoài tai.
"Chuyện này! Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, có phải có hiểu lầm gì hay không?"
Huyệt thái dương trên trán Hoài An Hầu nhảy thình thịch, vẻ mặt tràn đầy không thể tin.
"Đỗ thị, ngươi hãy bẩm báo chi tiết chuyện vừa rồi.
" Khang Hoàng Hậu lạnh mặt.
Đỗ Nhược Khanh lặng lẽ liếc nhìn công chúa, sau khi đạt được khẳng định, nàng ta mới yên lòng.