Tướng Quân Trung Khuyển Của Công Chúa


"Nô tỳ Đỗ thị, vốn là con gái của thương nhân, hai năm trước ứng tuyển vào cung được đẩy đến làm người hầu ở Chức Tú Thự.

Kim thị - Dì của nô tỳ là di nương của phủ Hoài An Hầu, cho nên tuổi nhỏ đã quen biết cùng thế tử, cũng dần dần nảy sinh tình cảm! "
Đỗ Nhược Khanh than thở khóc lóc.

"Thế tử nhiều lần ám chỉ với nô tỳ, hôn sự với công chúa đúng là bất đắc dĩ, ám chỉ trong lòng của hắn vĩnh viễn có vị trí dành cho nô tỳ! "
Mỗi một câu nàng ta nói, sắc mặt của cha con Hoài An Hầu lại càng khó coi thêm vài phần.

"Nô tỳ không hề nói nói, có thư làm chứng!"
Thư từ hai người lui tới chỉ có rải rác mấy phong, đều được trưng bày hết trên mặt đất.

Hoài An Hầu nheo mắt nhìn qua, quả thật là chữ viết của con trai trưởng!
Mặt ông như màu đất, cả người lung lay.

Kim di nương là nha đầu hồi môn của người vợ đã chết - Kiều Thù Uẩn, thừa dịp ông say rượu bà ta đã mang bầu nghiệt chủng Bùi Dực Chi, làm hại Thù Uẩn ôm hận khó sinh mà chết.

Bây giờ cháu ngoại của nàng ta lại hại đứa con của hắn và Thù Uẩn!
Bùi Vũ Cẩn há to miệng, muốn nói cái gì đó vãn hồi cục diện, rồi lại không thể nói nên lời.

Hoàng Đế nói một câu quyết định, "Việc này dừng ở đây, hủy bỏ hôn sự, chờ thời cơ thích hợp trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ.

"
Không đợi cha con Hoài An Hầu kịp phản ứng, hai người bọn họ tính cả Đỗ Nhược Khanh đã bị đám nội giám ép đi ra ngoài điện.

Khang Hoàng Hậu dịu dàng an ủi con gái, "Trên đời này còn nhiều, rất nhiều nam nhân tốt, Ninh Ninh không cần thương tâm vì tên nam nhân bẩn thỉu này.

"
"Mẫu hậu nói rất đúng.

" Hoàng Đế cũng ấm giọng phụ họa.


"Nhi thần không có đau lòng, nhưng lại khiến phụ hoàng mẫu hậu lo lắng cho nhi thần.

" Lý Khang Ninh chua chua nơi chóp mũi.

Khang Hoàng Hậu ôm con gái, lòng tràn đầy trìu mến, "Lúc đầu mẫu hậu đã không nỡ để con lập gia đình như vậy, giờ thì hay rồi, cứ chờ thêm vài năm cũng không sao.

"
Lý Khang Ninh lần nữa nhớ tới giấc mộng biết trước kia, trong lòng như là bị cái gì đó ngăn chặn.

Bởi vì nàng không biết nhìn người, ngộ hại bỏ mình, liên lụy mẫu hậu hậm hực mà chết.

May mà hết thảy đều còn kịp.

Lý Khang Ninh rủ mắt, một giọt nước mắt im ắng chảy xuống.

Nàng đã từ hôn cùng Bùi Vũ Cẩn - tên ngụy quân tử trong ngoài không đồng nhất kia rồi.

Chuyện trong mộng nhất định sẽ không trình diễn lần nữa.

*
Bên ngoài Cần Chính Điện, ánh sáng mặt trời nhô lên cao, vạn dặm không mây.

Đầu óc Hoài An Hầu mê muội, hai đầu gối bủn rủn như nhũn ra.

Xong đời rồi.

Đúng vào ngày giữa hè, sau lưng Bùi Vũ Cẩn bỗng ớn lạnh, gần như không thở nổi.

Không chỉ có không còn hôn sự với công chúa, con đường vào sĩ của hắn cũng đi đời hết cả!
Bùi Vũ Cẩn nói giọng hơi run, "Phụ thân, con chưa từng làm cái chuyện nhục nhã gia phong này, người phải tin tưởng con! "
Hoài An Hầu phục hồi lại tinh thần.

Đúng rồi, đứa con của ông cùng với Thù Uẩn làm sao có thể người lăng nhăng như vậy?
Nhất định là có người cản trở từ bên trong!
Hoài An Hầu như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, nổi giận đùng đùng đi về phía đứa con vợ lẽ - Bùi Dực Chi.

Lúc này Bùi Dực Chi đang tự mình tắm rửa cho con chiến mã thánh thượng ngự tứ hôm qua.

Hãn huyết bảo mã với thân thể cường tráng rắn chắc vừa được xối nước, bộ lông màu rám nắng bóng loáng, hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt.

Hoài An Hầu xông vào, tức giận chất vấn: "Bùi Dực Chi! Có phải mày cố ý sai khiến biểu muội của mày mưu hại Vũ Cẩn hay không!"
"Bây giờ hôn sự của Vũ Cẩn với công chúa bị hủy bỏ, chắc mày hả hê lắm nhỉ!"
Bùi Dực Chi nghe vậy thì cừng đờ một chớp mắt, chợt ngực phập phồng kịch liệt.

"Công chúa với đại ca hủy bỏ hôn sự?" Hắn hỏi lại từng chữ một.

Hoài An Hầu đột nhiên giận dữ, "Rốt cuộc mày muốn như thế nào! Cứ phải hủy hoại đại ca của mày, hủy hoại phủ Hoài An Hầu chúng ta mày mới hài lòng đúng không?"
Bùi Dực Chi không nói một lời, quay người rời đi một cách thẳng thừng.

"Thằng nghiệp chướng, mày muốn đi đâu?" Hoài An Hầu đuổi theo.

Nhưng Bùi Dực Chi lòng bàn chân như sinh gió, ông nhanh chóng theo không kịp, chỉ có thể đấm ngực dậm chân nổi cơn tam bành ngay tại chỗ.


Ngoại thần không được tùy ý tiến vào khu nội cung – nơi cư ngụ của Đế hậu với hoàng tử công chúa.

Bùi Dực Chi biết được mỗi lần công chúa gặp được chuyện phiền lòng ở hành cung, sẽ ngừng chân hồi lâu trên bờ đê dài của hồ Thiên Khoảnh.

Hắn phải đi thử vận may.

Đây là cơ hội duy nhất của hắn.

Hắn nghĩ vậy.

Tiểu Lộc Tử mở đường cho công chúa ở phía trước đã phát hiện hắn từ xa, hai mắt lộ ra địch ý.

Bởi vì phát hiện hành vi không ngay thẳng của Phò mã trước mà hắn vinh dự trở thành thủ lĩnh thái giám bên người công chúa.

Lúc này gặp gỡ thứ đệ của Phò mã trước, hắn càng cảnh giác muôn phần.

"Công chúa điện hạ, có đồ vật không có mắt ở đây, nô tài sẽ đi quét đường cho ngài.

"
"Không cần.

" Lý Khang Ninh cản Tiểu Lộc Tử lại.

Nàng thật sự không bởi vì Bùi Vũ Cẩn mà giận chó đánh mèo lên vị Tướng Quân trẻ tuổi vừa lập nhiều chiến công sặc sỡ này.

Thực tế trong giấc mộng biết trước kia, khoảng tầm một năm sau người này sẽ vì nước hi sinh chết trận sa trường rồi.

Con mắt màu mực của Bùi Dực Chi rực sáng, hành lễ một cách chuẩn mực.

"Vi thần Bùi Dực Chi tham kiến Công chúa điện hạ, nguyện công chúa thiên thu vui vẻ.

"
Thanh âm của hắn rõ ràng trầm thấp, giàu có từ tính.

Lý Khang Ninh đột nhiên cảm giác được hình như đã nghe qua thanh âm này ở đâu.

Bùi Dực Chi vừa khẽ khom người mới phát hiện trên người mình ăn mặc thường phục màu đen hơi cũ, còn có nước đọng lưu lại lúc tắm cho ngựa vừa rồi.


Hẳn nên đổi một bộ đồ mới hẵng đến.

Hắn hối hận không thôi.

"Miễn lễ.

" Thần sắc Lý Khang Ninh nhàn nhạt.

Bùi Dực Chi đứng thẳng, hai con ngươi không hề chớp ghim lên người nữ tử dung nhan xinh đẹp trước mắt, ánh mắt nóng bỏng như ánh mặt trời.

Lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, không hiểu sao trái kim Lý Khang Ninh lại đập nhanh nửa nhịp ——
Bùi Dực Chi này sao có thể tuấn mỹ như thế, mày kiếm mắt sáng, ưu tú vượt xa anh trai mình.

Chỉ là hắn vô cùng cao lớn oai hùng, màu da phơi nắng trên chiến trường đã thành màu lúa mạch nhạt, làm cho người không để mắt đến ngũ quan anh tuấn như đao đục búa khắc của hắn.

Trong nữ tử nàng được cho là một người cao gầy, cao chừng bảy thước.

Nhưng nam tử trước mắt hiển nhiên gần cao hơn nàng hai cái đầu.

Phụ hoàng nàng thân cao chín thước, Bùi Dực Chi này có lẽ cũng xấp xỉ.

Chóp tai Bùi Dực Chi nóng lên, kiệt lực đè nén sự bỏng cháy sôi trào trong lồng ngực.

"Công chúa điện hạ, vi thần đến đây là vì tự đề cử mình.

"
Lý Khang Ninh nghe vậy, mí mắt nhảy lên một cái.

Tự đề cử mình? Tự tiến cử cái gì với nàng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận