Khoảnh khắc gần như nằm ngửa trên người Đông Phương Thú Thiên, Ấn Tâm lại muốn khóc, nhưng nàng cố gắng chịu đựng. Mặc dù hàm răng cắn chặt môi dưới, nàng cũng muốn biết hắn mạnh khỏe hay không.
Nàng chăm chú nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn, nhìn tướng mạo tuấn tú tàn khốc của hắn, nhìn lồng ngực bắp tay cường tráng của hắn, sau khi xác định trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào thì trong lòng thấp thỏm mới từ từ buông lỏng.
Hắn đã trở lại. Rốt cuộc hắn đã an toàn trở lại...
Rầm!
Âm thanh đóng cửa cắt ngang sự vui mừng ngắn ngủi của nàng.
Căn phòng màu đỏ lại đánh nàng trở lại thực tế một lần nữa.
Nhẫn nhịn không khóc thời gian dài rốt cuộc xông lên hốc mắt, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Bụm mặt, nàng đè nén không khóc ra tiếng, tuyệt đối không muốn hắn phát hiện sự khổ sở của mình. Nhưng hai người dựa vào nhau gần như vậy, làm sao có thể dấu diếm được đây?
Thân hình cao lớn bỗng dung cứng ngắc như đá, Đông Phương Thú Thiên lập tức bỏ qua bàn đá bị che kín bởi những hộp gỗ, cũng như không cần ghế đá bị rương gỗ để đầy dồn ép đến một góc, chuẩn bị đặt nàng trên mép giường. Ai ngờ nàng lại từ chối, một giọt nước mắt theo khe hở giữa ngón tay, rơi xuống mu bàn tay của hắn.
Giọt nước ẩm nóng khiến hắn nắm chặt quả đấm, đau lòng không diết.
"Vì sao khóc?" Hắn ngồi xuống mếp giường, thử kéo xuống bàn tay nhỏ bé đang che giấu, muốn nhìn rõ uất ức của nàng. Ai ngờ nàng không thuận theo, còn quay người trốn vào góc giường, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Đây rõ ràng là chạy trốn, tuyên bố sự kháng cự của nàng. Cằm bạnh ra, hắn không thể tin được nàng lại bắt đầu trốn tránh hắn.
Xa nhau nhiều ngày như thế, hắn ra roi thúc ngựa, coi thường oán trách của các vị quan lớn, coi thường sự kháng nghị của tùy tùng Lãnh Anh quốc, thậm chí ngang nhiên kháng chỉ, trở lại nông trường trước, chính là vì muốn gặp mặt nàng. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới lúc gặp mặt, nàng lại xa cách như vậy.
Bóng dáng nhỏ nhắn núp ở góc giường, nàng đưa lưng về phía hắn, không chịu lên tiếng, chỉ rơi lệ liên tục.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn cẩn thận không chế giọng nói, dằn lại tính khí, hỏi lại: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng không trả lời, vẫn khóc như trước.
"Tâm nhi?" Cằm lại càng căng ra, hắn thử đưa tay kéo nàng trở lại, ai ngờ nàng lại lẫn tránh xa hơn.
Nàng giống như một động vật nhỏ bị dồn ép đến tuyệt cảnh, hoảng hốt gạt đi bàn tay của hắn, ngẩng mặt lên, nước mắt chồng chất nhau. Đôi mắt màu hổ phách vốn tươi cười đáng yêu giờ đây chứa đầy tuyệt vọng và thương tâm, làm đau nhói trái tim hắn.
Tròng mắt đen lạnh lẽo, hắn đứng dậy tiến lại gần nàng, bắt nàng vào trong ngực mình.
"Không cần..." Nàng lại giãy dụa, bàn tay bé nhỏ dùng hết sức đẩy hắn ra.
Hắn nhịn không được khẽ rủa thầm, vội vàng kềm lại cổ tay của nàng.
"Không được khóc, nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Hắn ôm chặt nàng, cuối cùng cũng không giấu được sự lo lắng lẫn tức giận trong đầu.
Đáng chết, tiểu nữ nhân này, rất biết cách chọc giận hắn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã không có cách nào rời mắt khỏi người nàng. Nàng hồn nhiên rụt rè như thế khiến hắn không thể nào tự kềm chế muốn che chở nàng, yêu thương nàng.
Vì không muốn làm nàng sợ, hắn đã cố gắng hết sức cẩn thận, nhưng cuối cùng nàng vẫn muốn đẩy hắn ra?
"Ta..." Ấn Tâm bị hét đến mức uất ức. Nàng giương cặp mắt ướt át, nhưng lại bị căn phòng hỉ sự đỏ hồng làm cho mắt nhắm nghiền lại. Hắn sẽ thành thân, vì sao còn muốn ôm nàng?
"Nói!" Hắn ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, gia tăng giọng nói.
Mặc dù nàng nhát gan, nhưng không phải là loại nữ nhân thích khóc. Nhìn mắt của nàng rõ ràng đã khóc một thời gian.
Hắn tin tưởng tuyệt đối, người trong nông trường sẽ không có ai dám khi dễ nàng. Huống chi hôn lễ sắp tới, theo như tính tình của nàng thì nhất định phải trốn trong chăn len lén đỏ mặt, thế nào lại vừa nhìn thấy hắn đã khóc không ngừng?
Hắn thử suy đoán lý do nàng thay đổi đột ngột, nhưng lại phát hiện mình không có chút đầu mối nào.
Hắn có thể nhìn thấu tâm sự của nàng, nhưng nước mắt của nàng lại trở thành trở ngại. Mỗi lần nàng khóc, hắn không thể nào giữ được bình tĩnh.
Hắn thất bại đang muốn than thở, bất ngờ dư quang lại nhìn thấy một vệt màu hồng trong góc phòng. Thân thể cường tráng cứng đờ, hắn vội nghiêng đầu, trừng mắt về phía bọc quần áo màu hồng đào quen thuộc kia. Vẻ mặt giống như bị người hung hăng đâm vào một nhát.
"Bọc quần áo kia là có nghĩa gì?" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, hoàn toàn không thể tin được, ngoại trừ ý nghĩ muốn đẩy hắn ra, tiểu nữ nhân này còn muốn bỏ trốn?
"Ô..." Nàng không để ý đến hắn.
Biết mình không đủ sức đánh trả lại hắn, nàng không thèm giãy dụa nữa, quyết định khóc một lần cho đã. Nói không chừng nước mắt khô cạn, nàng sẽ không còn khổ sở nữa.
Chỉ là sự im lặng của nàng lại ép Đông Phương Thú Thiên gần như nổi điên.
"Nàng nói mau! Ngay cả bọc quần áo nàng cũng đã chuẩn bị đầy đủ, rốt cuộc là nàng muốn đi đâu?" Cuối cùng hắn mất khống chế rống to, giọng nói sấm sét như vậy chấn động cả gian phòng, thiếu chút nữa là vỡ tan nóc nhà.
Chưa bao giờ nàng thấy hắn giận dữ như thế. Nàng sợ tới mức quên cả rơi lệ, thiếu chút nữa thì trái tim cũng ngừng đập. "Ta, ta... ta..."
"Chẳng lẽ nàng muốn đào hôn?" Hắn lại hét lên, vẻ mặt dữ tợn như muốn giết người.
Ấn Tâm kinh ngạc thở gấp một hơi, sợ đến nổi muốn đẩy hắn ra, nhưng đời nào hắn lại cho phép.
Có lẽ bị dọa quá mức, có lẽ bị dồn ép đến cực hạn, đau khổ và uất ức đè nén lâu ngày như ong vỡ tổ, toàn bộ dâng trào trong lòng.
Nàng kết thúc trầm lặng, vung bàn tay trắng nõn ra, bắt đầu đánh đấm hắn liên tục.
"Chàng im miệng! Chàng im miệng!" Nàng kêu gào, không thể tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng. "Không cho chàng hung dữ với ta!"
"Cái gì?" Đông Phương Thú Thiên ngẩn người ra.
Cả người hắn cứng ngắc, trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân có chút điên cuồng trước mắt, thật đúng là ngậm miệng lại.
"Chàng dựa vào cái gì hung dữ với ta? Rõ ràng là chàng không cần ta!" Nàng lên án gào thét, không sợ hãi trốn tránh, ngược lại níu chặt cổ áo của hắn, vẻ mặt tức giận.
Chó bị ép đến đường cùng sẽ nhảy tường, ngựa bị ép bực mình sẽ đá người, nàng bị ép đến nóng nảy sẽ nổi giận!
"Cái gì?" Vẻ mặt hắn lộ ra vẻ cổ quái.
"Rõ ràng chàng hôn ta, còn hủy đi trong sạch của ta, lại muốn kết hôn với nữ nhân khác! Chàng... chàng..." Vành mắt lại ửng đỏ, nàng cố nén nước mắt, thổ lộ toàn bộ uất ức trong lòng ra. "Chàng có biết ta thật lo lắng cho chàng, mỗi ngày đều nhớ thương chàng, nhưng chàng lại không thích ta, còn hung dữ với ta... Cái tên khốn kiếp này!"
Lúc này trời có sập xuống hắn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.
Trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân trước mặt ăn nói lung tung, Đông Phương Thú Thiên thật sự hoài nghi, rốt cuộc nàng nghe được ở đâu là hắn muốn kết hôn với nữ nhân khác vậy hả?
Nàng còn nói hắn không thích nàng?
Ai có mắt đều hiểu được, hắn phải gió yêu nàng đến chết!
"Nghe nói Lạc Dạ công chúa là một đại mỹ nhân, tại sao chàng không mau cưới nàng ta vào cửa? Vì sao lại trở về hung dữ với ta? Chàng thật sự chán ghét ta như vậy sao?!" Ấn Tấm không phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của hắn, còn đang phát tiết uất ức.
Nàng lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng ghét mình tay chân vụng về cỡ nào cũng không muốn hắn ghét nàng.
Nàng còn nói, mỗi lần hắn nổi giận, nàng sẽ rất khổ sở, rất khổ sở.
Cuối cùng nàng thậm chí thừa nhận, bởi vì nàng không thể tiếp nhận được hắn cưới nữ tử khác làm vợ, nên mới nghĩ tới chuyện rời khỏi nông trường.
Khi tất cả đáp án rõ rành rành, sắc mặt Đông Phương Thú Thiên cũng khó coi đến cực điểm.
Hắn giống như vừa mới đánh xong một trận ác liệt, cực kỳ mệt mỏi ôm nàng, ngã nhào xuống giường.
"Á!" Miệng nhỏ lập tức hét lên kinh ngạc. "Chàng làm cái gì? Chàng buông ta ra, buông ta ra!" Nàng vội vàng buông cổ áo hắn ra, đặt bàn tay nhỏ bé trước lồng ngực của hắn, muốn chống đỡ bản thân ngồi dậy. Thế nhưng đột nhiên hắn lại lật người.
Một màn trời đất quay cuồng, nàng bị đè dưới thân của hắn, đôi bàn tay cũng bị hắn giam giữ trên đầu. Tiếp theo, hắn gần như hung tợn, áp toàn bộ cơ thể lên người nàng.
Ưm! Hắn... hắn rất nặng!
Hắn lại thay đổi phương pháp khác khi dễ nàng?!
Ấn Tâm muốn phản khán thì lại phát hiện hắn đang tháo gỡ nút áo của mình?
"Á! Chàng, chàng... sao chàng có thể..."
Hắn đương nhiên có thể.
Tiếp theo, hắn còn cởi luôn áo trong của nàng, ném chiếc áo vướng bận này xuống chân giường.
Cả người nàng cương cứng, miệng nhỏ không ngừng hít vào thở ra, không ngờ hắn chưa phân trần gì cả thì đã cởi hết xiêm y của nàng.
Hắn, hắn hắn hắn —— rốt cuộc hắn bị sao thế?
Nàng, nàng nàng nàng —— nàng chỉ còn lại cái yếm và trù khố mà thôi!
"Chàng... chàng dừng tay cho ta! Cái người khốn kiếp này... Chàng mau... Ưm!"
Bỗng nhiên, hắn hôn nàng.
Hắn cúi người xuống, không để bất kỳ khe hở nào giữa bọn họ.
Hắn bá đạo cạy môi nàng ra, thăm dò thật sâu trong khoang miệng. Đầu lưỡi ướt át nóng bỏng quấn lấy môi thơm, nuốt chửng sự phản đối của nàng. Bàn tay thô ráp trượt vào trong yếm, xoa bóp tuyết nộn của nàng.
Hắn càn rỡ vân vê nụ hoa của nàng, vuốt ve từng nơi nhạy cảm nhất, dụ dỗ nàng không ngừng rên rỉ. Cơ thể cứng ngắc từ từ hòa tan thành nước.
Nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, đôi môi nóng bỏng mặc sức xâm chiếm, dọc theo cần cổ mịn màn, vừa hôn vừa cắn, dụ nàng từng đợt run rẩy, âm thanh rên rỉ như mèo kêu vang khắp gian phòng.
Bàn tay to lớn như kìm sắt buông lỏng cổ tay đã sớm quên mất giãy dụa, vuốt ve nhẹ nhàng lên khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn.
Hắn vuốt mắt nàng, lông mày nàng, yêu vô cùng bộ dáng của nàng vì hắn mà thất điên bát đảo.
Xột xoạt xột xoạt, xột xoạt xột xoạt ——
Tiếng cởi quần áo vang lên khiến Ấn Tâm phải mở mắt ra, đôi mắt long lanh mờ mịch lúc mở lúc đóng. Nàng nhìn hắn cởi áo, cánh tay rám nắng cường tráng, lồng ngực vạm vỡ, từ từ hiện ra dưới ánh mặt trời.
Trên thân hình trần trụi mạnh mẽ này phủ đầy vô số vết sẹo lớn nhỏ. So với lúc hắn quần áo chỉnh tề, hình tượng này oai phong mạnh mẽ kinhngười hơn. Nhưng nàng lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn mê muội đưa tay ra, vuốt ve vô số kiêu ngạo và vinh quang của hắn.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng va chạm và tiếng kêu gào của đám nam nhân.
Tiếng kêu này giống như có người lẫn ngựa bị ném ra khỏi nông trường.
Bàn tay bé nhỏ ngừng lại giữa không trung, nàng nhìn chằm chằm lồng ngực trần trụi của hắn, chần chờ một lúc, rồi mới như tỉnh cơn mơ, hét lên một tiếng.
"Á! Vì sao chàng lại cởi hết áo ra, chàng... chàng, chàng..." Cũng không biết sức lực từ đâu trổi dậy, nàng đẩy hắn ra, dùng cả tay chân chạy trốn về phía trong giường.
"Ta chỉ cởi áo." Hắn nhanh tay lẹ mắt giữ nàng lại, một lần nữa đè nàng dưới thân. "Nàng mới là người cởi hết xiêm y đấy."
Ánh mắt hắn đen thẫm, thấp giọng nhắn nhở bên tai nàng.
"Cái gì?!" Nàng lại thét lên chói tai, lúc này mới cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới có chút lạnh lẽo. Bàn tay trắng nõn nhỏ bé vội vàng đẩy người trên mình ra, che lại thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: "Chàng, chàng, tại sao chàng... Rốt cuộc chàng muốn làm cái gì vậy hả?"
Hắn trả lời vô cùng ngắn gọn, kiên định
"Ta muốn động phòng với nàng."
"Cái gì?" Nàng choáng váng.
Động phòng? Hắn muốn động phòng với nàng?
Động phòng? Động phòng? Đó có phải 'Động phòng' giống như sau khi Hoan Hoan và Duệ Vương gia thành hôn, ngủ chung một giường, sau đó mặc kệ nàng và Hỉ nhi ép hỏi như thế nào, Hoan Hoan đều thà bị đánh chết cũng không nói rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó, mà chỉ luôn luôn đỏ mặt?
Quá đỗi kinh ngạc khiến nàng tạm thời quên cả thẹn thùng, hỏi lại ——
"Tại sao chàng muốn động phòng với ta?"